[1] Thay máu: Ý chỉ quá trình điều chỉnh và đổi mới về mặt nhân sự trong cơ cấu tổ chức.
Vi Đào đáng thương tại sao lại bị đau bụng? Bởi đó là món súp lần đầu bà
xã xuống bếp nấu, đương nhiên anh phải nể mặt cô. Một mình ăn hết hơn
nửa nồi to, sau đó lại ăn món lòng vịt và cổ vịt mà Cố Tịch đặc biệt mua về. Kết quả là phản ứng ngay tức khắc, cả buổi tối chạy đi vệ sinh mấy
lần.
Thấy Vi Đào cuối cùng ráng nở nụ cười bước ra, Cố Tịch xót đến nỗi muốn khóc.
“Ngốc quá, khóc cái gì?”
“Đều tại em không tốt.”
“Rất tốt, như thế mới có ấn tượng khó phai.”
Cố Tịch đỏ mặt cúi đầu, cô thật thất bại. Lần đầu nấu súp lại có kết quả thế này.
Vi Đào vuốt má, lau nước mắt cho cô, “Chỉ cần là em nấu thì anh đều thích”.
Về sau Phương Phi biết chuyện này, chỉ có thể thở dài, “Xem ra cứ để Vi Đào nấu cho cậu ăn thì an toàn hơn”.
Cố Tịch bất lực tán thành, có lẽ cô chính là kẻ mù nấu nướng bẩm sinh.
Nhà mới đã trang trí xong, hai người định để đó một thời gian rồi sẽ mua vật dụng gia đình sau.
Quãng thời gian đó, Lương Thịnh xảy ra chuyện lớn.
Do phòng giám sát của tổng bộ phát hiện có mấy lô hàng được tuồn ra ngoài
từ thành phố W, nên tổng bộ đã cử người xuống điều tra vụ này, yêu cầu
Lương Thịnh mua lại tất cả những hàng hóa đã mang ra bán bên ngoài, đồng thời phạt nặng, Lương Thịnh tổn thất nghiêm trọng, Mã Sở Vân và Vi Đào
đều bị tổng bộ gọi về làm báo cáo kiểm tra, ra lệnh trong vòng một tháng phải tra cho rõ những thứ hàng hóa đó từ đâu mà ra, rồi xử lý hậu quả.
Nếu không hai người đều bị cách chức.
Vi Đào và Mã Sở Vân từ tổng bộ quay về, bắt đầu cho nội bộ điều tra ngầm.
Cố Tịch thấy Vi Đào gần đây hay bực bội thì chỉ có thể ở cạnh an ủi anh.
“Đã tìm ra chưa?”
Vi Đào lắc đầu, “Có chút đầu mối, nhưng hiện tại còn thiếu chứng cứ xác
thực”. Muốn bắt trộm thì phải bắt quả tang, không có chứng cứ xác thực,
không thể khiến mọi người phục được.
“Công ty chẳng phải có người chuyên ghi lại số liệu hàng hóa hay sao?” Tổng bộ phán đoán là tuồn
hàng ra, chủ yếu căn cứ vào số hiệu ghi bên ngoài các thùng hàng, hàng
hóa bị kiểm tra của lô này đều do thành phố W cung ứng.
Vi Đào ôm cô vào lòng, “Toàn là hàng cũ, lúc đó chỉ ghi số lô, phạm vi số lô lại
quá lớn”, anh hôn lên tóc cô, trong đầu vẫn suy nghĩ. Anh và Mã Sở Vân
từng bàn bạc riêng, số lượng lớn như vậy nhất định là công ty có người
tham gia. Nếu không, chỉ dựa vào bên tiêu thụ, chắc chắn không dám tuồn
hàng ra nhiều như vậy.
Cố Tịch vuốt mặt anh, xót xa hỏi, “Vậy phải làm sao?”.
Vi Đào nói cho cô nghe nghi vấn đó, bây giờ chủ yếu là phải ra tay với mấy chủ quản nghiệp vụ bị tình nghi. Hành động của mấy người này, bên dưới
chắc chắn sẽ có người hiểu nội tình, bây giờ điều họ cần làm chính là
tìm cho ra những người biết chuyện.
Cố Tịch nghe anh nói ra những người bị tình nghi thì bàng hoàng, không ngờ đều là các chủ quản cấp nguyên lão của công ty.
“Họ không làm thế chứ? Hơn nữa cũng không phải là đơn vị kinh doanh họ quản lý, làm sao có thể?”, cô có phần không tin.
“Đó chính là điểm gian xảo của họ, nếu họ tuồn hàng thuộc đơn vị mình quản
lý ra, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Nên họ có thể đã liên minh với nhau,
tuồn những hàng khác ra, như thế sẽ không thể nghi ngờ tới họ.” Vi Đào
nghĩ mấy người đó ăn của công ty, dùng đồ của công ty, bây giờ lại có
người còn thấy chưa đủ mà muốn lợi dụng công ty, thực sự đáng giận.
Cố Tịch an ủi, “Nhân viên nghiệp vụ càng làm thì càng chuyên nghiệp”.
Nhưng nghĩ lại, mấy người này có một số là đến Lương Thịnh ngay từ buổi
đầu thành lập, không thể nghĩ ra vì sao họ lại phản bội.
Vi Đào cười lạnh, “Tham vọng của con người đều là vô hạn, em càng cho nhiều thì họ càng thấy không đủ”.
Cố Tịch ôm anh, khẽ thở dài.
Mấy hôm sau quả nhiên nghe nói Lương Thịnh có động thái lớn.
Mã Sở Vân tập hợp các đơn vị kinh doanh lại, mở cuộc họp.
Trong cuộc họp, Mã Sở Vân biểu dương vài đơn vị và chủ quản khu vực có thành
tích xuất sắc. Tiếp đó nhấn mạnh lần nữa thái độ của công ty đối với
việc tuồn hàng ra ngoài, tuyệt đối không tha cho hành vi đó. Đồng thời
trong cuộc họp, thông báo quyết định cho nghỉ việc vài chủ quản và thông báo ngưng hợp tác với một số đơn vị kinh doanh.
Tất cả đơn vị kinh doanh đều rúng động, không ngờ lần này thái độ của Lương Thị lại kiên quyết đến vậy.
Sau cuộc họp, những chủ quản bị cho thôi việc đều lần lượt tìm đến Mã Sở
Vân. Vi Đào đem chứng cứ mấy người này câu kết với bên kinh doanh ra,
đồng thời cho họ xem như báo cáo và hóa đơn ghi lại số hàng, chắc chắn
những lô hàng đó đều do họ tuồn ra.
Mã Sở Vân đau lòng chỉ trích
họ đã từng chung hoạn nạn với mình, đồng cam cộng khổ gây dựng Lương
Thịnh, tại sao đến hôm nay lại làm chuyện đó? Mấy vị chủ quản nghẹn lời, bắt đầu cầu xin Mã Sở Vân niệm tình cũ mà tha cho họ một lần. Mã Sở Vân nghiêm khắc từ chối, ông ta có thể tha thứ cho việc phạm lỗi, nhưng
không thể chịu được sự phản bội.
Có hai vị chủ quản lại không hề
hối hận, chỉ oán trách chế độ quản lý Lương Thịnh hà khắc. Nhân viên
nghiệp vụ mỗi tháng áp lực lớn như vậy, nhiệm vụ bị đặt ra là căn bản
không thể hoàn thành, nếu không làm thế thì sao hoàn thành nhiệm vụ?
Mã Sở Vân bị họ làm cho giận điên người, vậy thì có thể tuồn hàng ra
ngoài, gây tổn hại lợi ích công ty sao? Loại người này tuyệt đối không
thể giữ lại.
Cuối cùng, mọi chủ quản dính dáng đều bị cho thôi
việc. Trưởng phòng nghiệp vụ thành phố bị giáng cấp xuống làm chủ quản,
thử việc trong vòng ba tháng.
Từ đó, Lương Thịnh bị tổn thất
nguyên khí quá nặng, mọi người trong bộ phận Nghiệp vụ thành phố đều bất mãn, rất nhiều nhân viên cũng bỏ công ty đi. Mã Sở Vân ra lệnh phòng
Nghiệp vụ của thành phố sẽ do Vi Đào trực tiếp quản lý.
Vi Đào
bỗng bận rộn kinh khủng, ngoài kế hoạch nghiệp vụ, phê chuẩn công văn
thường làm ra, còn phải xử lý những chuyện lớn bé trong phòng Nghiệp vụ
nữa.
Cố Tịch đã liên tục thấy anh về nhà sau mười giờ tối, thương anh quá vất vả.
Cô vừa xoa nắn vai cho anh, vừa thì thầm: “Bây giờ đã ổn hơn chưa?”.
Vi Đào nhắm mắt dựa vào lưng ghế, lắc đầu, “Lần này chặt chém quá nhiều
đơn vị kinh doanh, khu vực lại phải chia lại, rất nhiều chủ quản nghiệp
vụ cũng mới nhậm chức, căn bản không quen việc”.
Cố Tịch khẽ thở
dài, “Các anh liệu có gấp gáp quá không, ‘thay máu’ nhiều như vậy, việc
kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng”. Cô ở trung tâm cũng nghe các đồng nghiệp
bàn tán, Lương Thịnh lần này thay quá nhiều người nên việc kinh doanh
sụt giảm thấy rõ.
Vi Đào trầm ngâm hồi lâu, “Không mạnh tay thì
không thể diệt trừ họa được”. Mã Sở Vân cũng lo lắng làm vậy sẽ ảnh
hưởng tới Lương Thịnh, nên ban đầu lúc muốn đụng đến đám người này, ông
ta cũng có phần ngần ngại. Nhưng Vi Đào nói rằng nếu không ra tay gọn lẹ thì chắc chắn sẽ để lại hậu họa, khiến những đơn vị kinh doanh kia lần
nữa rắp tâm làm chuyện mờ ám. Đã làm thì làm đến cùng, anh tình nguyện
bây giờ gặp gian khó, cũng tuyệt đối không cho phép bọn họ làm loạn quy
tắc của công ty.
Cố Tịch nghe những lời giải thích của anh, tuy
tán đồng nhưng vẫn cảm thấy như vậy hơi cực đoan. Chí ít, lời những
người đó nói cũng phản ánh những lỗ hổng trong quản lý của Lương Thịnh.
Nếu công ty không cải thiện thì sau này vẫn có khả năng xảy ra chuyện
tương tự. Nhưng cô biết, Vi Đào bây giờ không nghe những lời này, bây
giờ anh chỉ có thể cứng rắn đến cùng.
Sau hai tháng chỉnh đốn, Lương Thịnh cuối cùng đã hồi phục.
Lúc Cố Tịch đọc email của tổng bộ, đã nhận ra thành quả từ thái độ kiên quyết của Vi Đào.
Tổng bộ rất khen ngợi tốc độ và khả năng giải quyết chuyện này của Lương
Thịnh, không chỉ giảm một nửa hình phạt ban đầu mà còn có phần thưởng
cho mã Sở Vân và Vi Đào.
Chuyện quan trọng nhất là, tổng bộ lại cất nhắc Vi Đào làm nhân tài trù bị cho chức vụ tổng giám đốc công ty mới.
Cố Tịch nhìn tên Vi Đào trong danh sách, tâm trạng một lần nữa phấp phỏng
lo sợ, liệu anh có bị điều đi nữa không? Người tài như Vi Đào, tổng bộ
sẽ không để lãng phí.
Buổi tối, Cố Tịch gọi điện cho Vi Đào, chuẩn bị cùng về nhà.
Vi Đào lại nói tối nay tiếp khách, không thể đưa cô về được.
Cố Tịch mìm cười đáp: “Vâng”.
Buổi tối cô ăn cơm với Gia Tuấn bên ngoài rồi về.
Mười giờ hơn, chuông cửa vang
Cố Tịch mở cửa, Vi Đào vào nhà, cơ thể nặng nề đổ lên người cô.
Cố Tịch vội giữ lấy anh, gồng mình gánh chịu, nặng quá. Mùi rượu nồng nặc, anh uống nhiều! Cố Tịch đóng cửa, dìu Vi Đào đến ngồi xuống sô pha.
Cô thấm khăn bông nóng rồi mang ra lau mặt cho anh, Vi Đào lắc đầu tránh né.
Cố Tịch giữ mặt anh lại, “Đừng nhúc nhích”. Cô vừa lau vừa hỏi, “Tự anh lái xe về à?”.
Vi Đào lắc đầu, “Mã Sở Vân đưa anh về”. Cũng may không phải anh tự lái xe, uống say rồi lái xe là điều cô lo lắng nhất.
Cố Tịch lau xong định rót cho anh ly nước. Nhưng cô vừa đứng lên đã bị anh kéo xuống, đầu dựa vào, dụi dụi cổ cô, “Tịch Tịch”.
Cố Tịch nâng đầu anh lên, “Sao vậy?”. Anh hễ uống say là lại giống một đứa trẻ, cứ thích bám riết người khác.
Vi Đào bỗng cười, cao giọng, “Tịch Tịch”.
Cố Tịch bị anh làm cho dở khóc dở cười, anh chỉ gọi mà không nói gì, có phải là say quá rồi không?
Vi Đào kéo cô lại, cơ thể nặng nề ập xuống, đè cô xuống sô pha.
Hơi thở nóng hực phả bên tai cô, “Mã Sở Vân sắp di dân”.
Ưm… Cố Tịch ngớ ra, Tổng giám đốc Mã sắp di dân? Tin này thật quá bất ngờ.
Vi Đào tiếp tục phát ra tiếng lảm nhảm, “Anh trai bảo anh rằng ông ta đã
chuẩn bị sẵn, lần trước tổng bộ muốn điều anh đi, ông ta không đồng ý,
không chỉ vì anh, mà còn vì chính ông ta”.
Cố Tịch lắng nghe, lặng lẽ chịu đựng sức nặng của anh.
“Ông ta muốn tìm một người tiếp quản Lương Thịnh, nếu không tổng bộ sẽ không dễ dàng để ông ta đi. Hừ, mọi người đều có sự ích kỉ của mình”, Vi Đào
giọng lạnh lẽo.
Cố Tịch vuốt nhẹ tóc anh, chắc anh cảm thấy bị Mã Sở Vân lợi dụng? Thực ra đó cũng là lợi dụng lẫn nhau, anh không cần đi nơi khác, Mã Sở Vân cũng có thể thoát thân sớm nhất.
“Anh không muốn sao?”, cô khẽ hỏi.
Vi Đào nhúc nhích trên người cô, đè nghiến khiến cô không thở được, nhưng cô không nói gì, để anh nằm thoải mái hơn.
“Mã Sở Vân sắp đi rồi nên mới đồng ý cho anh ‘thay máu’, vì ông ta biết có
lỗ hổng lớn mấy cũng sẽ có anh dọn dẹp.” Vi Đào bực bội, cứ tưởng Mã Sở
Vân cổ vũ anh là vì lợi ích công ty, khốn kiếp thật, người nào cũng chỉ
nghĩ đến mình.
Cố Tịch có thể cảm nhận được sự buồn bực của anh, khẽ nói, “Chắc chắn anh sẽ làm tốt hơn ông ấy”.
Vi Đào ậm ừ, “Đương nhiên”. Anh vì ở lại W mà cuối cùng đã hợp tác với Mã
Sở Vân, mua lại cổ phần trong tay ông ta, làm chủ Lương Thịnh.
Cố Tịch mỉm cười, người đàn ông tự tin này sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Nói ra khúc mắc trong lòng rồi, Vi Đào mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cánh tay
ôm Cố Tịch siết chặt, cô từ từ giãy ra định đứng lên, hôm nay anh nhất
định đã uống say, “Vi Đào, em dìu anh ra giường ngủ nhé?”. Hai người
chen chúc trên sô pha thực sự khó chịu.
Vi Đào ậm ừ, Cố Tịch đẩy anh ra ngồi lên. Vi Đào ôm eo cô, không cho đi.
Cố Tịch dỗ dành, dìu anh ra giường. Hôm nay anh say, vừa nằm lên giường là trở mình ngủ luôn.
Cố Tịch cởi quần áo ra cho anh, sau đó bê một chậu nước ấm tới, dịu dàng giúp anh lau người.
Vi Đào cảm thấy nóng nên phát ra tiếng ậm ừ, không nghe rõ. Cố Tịch nhìn
bộ dạng say ngủ đáng yêu của anh thì bật cười khẽ. Bình thường trông rất nghiêm túc bình thản, lúc này anh lại chu môi giống hệt đứa trẻ, mũi cứ “khụt khịt” liên tục, thật thú vị.
Cố Tịch lau xong phần lưng
thì lật anh lại, phát hiện ra “lão nhị” đã thức dậy. Mặt cô đỏ bừng,
liếc nhanh gương mặt anh, mắt vẫn nhắm nghiền, anh chưa tỉnh. Nhưng…
nhưng ngủ rồi mà sao cơ thể vẫn phản ứng. Cố Tịch đỏ mặt lau nhanh đùi
anh rồi bê chậu nước đi.
Lau xong cho anh, cô cũng mệt đến toát mồ hôi nên quyết định đi tắm.
Tắm xong đi ra, thấy Vi Đào nằm trên giường đã kéo chăn lên kẹp vào đùi, lộ ra cả phần cơ thể phía sau.
Cố Tịch khẽ cười, trèo lên giường, rút chăn ra khỏi chân anh rồi đắp lên
người. Tay anh hụt hẫng nên vô thức huơ tay lên, ôm lấy cô ấn vào trong
lòng, ôm chặt, đè xuống phía dưới.
Cố Tịch giật mình nằm im, chỉ sợ anh còn có động tác tiếp theo.
Nhưng anh chỉ ôm chặt cô, tiếp tục ngủ say.
Cố Tịch cẩn thận kéo lại chăn, dựa vào lòng anh, từ từ nhắm mắt.
Sáng hôm sau, khi bị nụ hôn nóng bỏng của ai đó đánh thức, Cố Tịch mới giật
mình nhận ra người anh nóng rực. Cô làm sao lại cho rằng ai đó sẽ thỏa
mãn với việc chỉ ôm mình ngủ một đêm? Buổi tối bỏ lỡ thì đương nhiên
sáng phải bù, mà còn kịch liệt hơn nữa.
Cuối cùng sau khi ai đó “trồng một mảnh vườn dâu đỏ” trên người cô, mới gần lên, lao vào nhà tắm, dội nước lạnh cho hạ hỏa.
Tháng Mười, sắp tới rồi.