Những hành trình vui vẻ lúc nào cũng ngắn ngủi, khóa học của Vi Đào đã
kết thúc. Ngày cuối cùng, anh dẫn cô đến mấy điểm du lịch, chụp rất
nhiều ảnh, đến khi chạng vạng mới về khách sạn.
Vi Đào tắm xong
bước ra thấy Cố Tịch nằm bò trên giường, tay ôm một cái gối, còn mặt thì vùi vào cái gối khác. Anh bước đến, xoa mái tóc chưa khô của cô, lấy
máy ra sấy tóc cho cô. Cố Tịch nằm nghiêng, vừa hưởng thụ một cách hạnh
phúc vừa nhàn nhã trò chuyện với anh. Anh xõa tóc cô ra để cô từ từ thả
lỏng người.
Sấy tóc xong, anh vuốt ve lưng cô, khẽ hỏi, “Có phải
mệt lắm không?”. Cố Tịch gật đầu, hóa ra đi bộ cũng khiến người ta đau
nhức toàn thân. Sức lực của ngón tay anh rất vừa phải, cơn đau nhức dần
dần giảm bớt. Anh mát-xa xong phần lưng lại chuyển qua bắp chân, từ dưới lên trên, véo nhẹ từng phần, cơ thể cô khẽ run lên. Cô nhắm mắt mỉm
cười, ý thức từ từ biến mất, thoải mái đến nỗi chỉ muốn ngủ một giấc.
Anh nhấc tay cô lên nhẹ nhàng xoa bóp, luân phiên từng tay như thế một lúc, bỗng động tác anh ngừng lại. Cố Tịch từ từ mở mắt ra, sao vậy? Chỉ thấy Vi Đào đang xoa xoa ngón tay cô bên cánh tay trái, cô hỏi, “Gì vậy
anh?”. Vi Đào ngước nhìn, có vẻ ngờ vực, “Tay em sao sưng lên vậy?”. Cố
Tịch choáng, không hiểu tại sao anh nói thế, “Sao em không thấy?”. Cố
Tịch nghẹn, thế mà cũng sờ ra được? “Không thể nào, ngón tay em mà em
không biết hay sao?” Vi Đào nhíu mày, giọng chắc chắn, “Thật mà”. Cố
Tịch rút tay lại giơ lên nhìn, không có, chẳng thấy gì hết.
“Không tin thì em tìm cái gì đó thử xem sao”, Vi Đào thản nhiên. Cố Tịch nhíu
mày ngồi lên, giơ tay trái tay phải lên so sánh, vẫn thấy không hề khác
nhau.
Vi Đào ra chỗ bàn trang điểm, lấy thứ gì đó rồi quay lại.
Cố Tịch thấy anh ngồi xuống giường, mở hộp nhung trong tay ra, liền ngớ
người, đây là… Chưa đợi cô phản ứng, anh đã lồng chiếc nhẫn lấp lánh vào ngón giữa tay trái cô. Cố Tịch như thiếu oxy, không còn tư duy, không
có phản ứng, đờ đẫn nhìn chiếc nhẫn trượt vào ngón tay, trong đầu chỉ
lưu lại câu anh nói, “Tay thô quá, nhẫn chắc không đeo vừa”. Nhưng khi
chiếc nhẫn từ từ luồn vào tay, trong đầu cô hiện ra một câu, cô lẩm bẩm, “Có thô đâu, anh xem, vừa đó chứ”. Vi Đào nắm tay cô, đưa lên ngắm,
chậm rãi lắc đầu, “Hình như anh nhìn nhầm”. Cố Tịch thấy anh tỏ ra tức
tối thì cười vui vẻ, “Ha ha, hiếm khi anh sai sót”, vừa nói vừa định
tháo nhẫn ra. Nhưng tay anh lại nắm chặt tay cô, ánh mắt nóng bỏng, “Hợp như thế thì đừng tháo ra”. Cố Tịch nhìn đôi mắt đen láy phát sáng của
anh, thấy bóng mình trong mắt anh từ từ phóng lớn, cô… hình như lại
trúng kế rồi.
Vi Đào đưa tay cô lên môi, nhẹ nhàng hôn chiếc
nhẫn, “Tịch Tịch, lấy anh nhé!”. Cô chỉ nghe thấy tim mình như bị một
thứ gì đó sắc nhọn đâm trúng, trái tim đang đập nhẹ nhàng như vừa bị
chích một liều thuốc ảo giác cực mạnh, bao nhiêu niềm vui và xúc động cứ thế tranh nhau ùa vào tim cô. Nhìn gương mặt thâm tình và dịu dàng ấy,
cảm giác trong lòng cô cứ hòa lẫn vào nhau tạo thành một sự chua xót,
chỉ nghe tim đập thình thịch, kêu gào, Cố Tiểu Tịch, mày còn do dự cái
gì? Ngốc quá, mau nhận lời anh ấy đi! Nhưng cô lại không lại không nói
nổi lời nào, chỉ nhìn vào mắt anh, một lúc lâu sau, cô nghiêng người về
phía trước, in lên môi anh một dấu hôn.
Vi Đào ngẩn người rồi
nhanh chóng vòng tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng, tìm kiếm nụ hôn cuồng
nhiệt nhất. Nụ hôn đã tiết lộ lúc này anh đang vui sướng nhường nào,
Tịch Tịch đồng ý rồi, cuối cùng cô đã nhận lời! Tuy anh luôn chắc chắn
cô sẽ đồng ý, nhưng khi nhìn thấy cô gật đầu thật sự, niềm vui trong
lòng như con sóng đập mạnh vào tim anh, cảm giác hạnh phúc vô cùng mãnh
liệt. Hóa ra, dù anh tự tin đến mấy thì vẫn có chút lo lắng, lo cô còn
do dự, lo rằng cô không muốn bị trói buộc nhanh như vậy. Nhưng, cô đã
nhận lời, nguyện toàn tâm toàn ý lao vào vòng tay anh. Thật tuyệt vời!
Cố Tịch có thể cảm nhận rõ niềm vui của anh, đầu lưỡi nhiệt tình như lửa
đang khuấy đảo trong miệng cô. Niềm vui ấy đã lây sang cô, không ngờ
người bình thản tự tin như anh cũng có lúc kích động đến thế. Tay cô
luồn vào tóc anh, bị động hưởng thụ mọi nhiệt tình anh truyền sang, lòng ấm áp. Hóa ra, niềm xúc động cô đem lại cho anh không hề thua những gì
anh mang đến cho cô, rất tự hào, rất hạnh phúc! Em yêu anh, Vi Đào của
em!
Hôm sau, hai người nắm tay nhau ngọt ngào, quay về thành phố W.
Khi Cố Tịch và Vi Đào tới công ty, mọi người đều cười mờ ám, “Chơi vui
chứ?”. Vi Đào cười không đáp, vào văn phòng của mình. Cố Tịch lại bị
Phương Phi kéo vào phòng, thì thào, “Khai thật đi, anh ấy thỏa mãn rồi
chứ?”. Cố Tịch đỏ mặt, cắn môi không đáp. Mọi người đều vây quanh đòi
quà. Cố Tịch vội lấy đặc sản mua cho mọi người ra, họ thấy nhiều đồ ăn
ngon, liền thay đổi sự chú ý.
Phương Phi thì không dễ bị đánh lạc hướng, cô nàng đuổi theo Cố Tịch tới tận chỗ ngồi, chen vào ngồi chung, tiếp tục hỏi. Cố Tịch nói nhỏ, “Buổi trưa sẽ kể cậu nghe”. Phương Phi
liếc nhìn mọi người rồi gật gù. Cô nàng đứng lên định về chỗ thì bỗng
thấy có ánh sáng lóe lên, đôi mắt lập tức mở to nhìn về hướng nào đó,
rồi kinh ngạc hét lên. Cố Tịch thầm kêu khổ, vội bịt miệng bạn lại, sau
đó đưa mắt ra hiệu bảo đừng kêu. Thế nhưng mọi người vẫn chú ý tới, “Sao vậy?”. Cố Tịch cười nói, “Không có gì, Phương Phi bị trật chân”. Thấy
bọn họ quay đi, cô mới kéo bạn ngồi xuống, “Xin cậu đấy, đừng hét mà”.
Phương Phi kéo tay Cố Tịch ra, chụp lấy tay trái cô, mở to mắt ý hỏi,
đây là gì? Cố Tịch nhướng mắt, thì chính là cái mà cậu nhìn thấy đó. Hai người hoàn toàn trao đổi bằng ánh mắt, Phương Phi chấn động xoa xoa
chiếc nhẫn trên ngón tay bạn. Ôi trời, Vi Đào quá thần tốc, một chuyến
đi Đại Liên về đã cột chặt Cố Tịch rồi! Xem ra sự hy sinh của mình cũng
đáng giá quá ấy chứ.
Cố Tịch nói thầm vào tai bạn, “Buổi trưa nói tiếp, làm ơn đi”. Phương Phi cười gian rồi buông cô ra, về chỗ ngồi.
Cố Tịch cảm giác tim mình như ngồi xe tốc hành vượt mức lúc lên cao xuống
thấp, đặt tay lên nhẫn, do dự không biết có nên tháo ra hay không. Nhưng buổi sáng Vi Đào đã dặn không được tùy tiện tháo ra rồi. Cũng may là cô cố ý che giấu nên chưa bị đồng nghiệp phát hiện.
Giờ cơm trưa, Vi Đào nghe Cố Tịch nói sẽ ăn với Phi Phi thì cũng đi cùng, bảo là muốn khao Phương Phi một bữa.
Kết quả, bữa ăn bức cung của Phương Phi biến thành bữa tiệc tạ ơn của ai
đó. Phương Phi nhìn Vi Đào và Cố Tịch thân thiết chăm sóc cho nhau thì
dù ngờ nghệch cũng hiểu ra, Cố Tịch đã hoàn toàn bị Vi Đào thâu tóm rồi. Nhìn hai người hạnh phúc, Phương Phi cũng chân thành chúc phúc cho họ
luôn ngọt ngào bên nhau, hỏi họ định khi nào tổ chức? Cố Tịch nói không
vội, Vi Đào lại bảo chuẩn bị xong rồi sẽ kết hôn. Phương Phi thấy Cố
Tịch trợn mắt thì cười, “Cậu không vội nhưng anh ấy vội”. Vi Đào nắm tay Cố Tịch, nói với Phương Phi, “Phương Phi, đến lúc đó phải phiền em rồi, cô ấy dễ mơ hồ lắm”. Cố Tịch đỏ mặt hừ khẽ, “Tại sao khinh thường em?”. Vi Đào nhướng mày, “Em có chắc một mình em thì ổn không?”. Phương Phi
nhìn hai người, cười nói, “Yên tâm, em còn phải làm phù dâu cho Tịch
Tịch chứ”. Cố Tịch xấu hổ dựa vào lòng Vi Đào, cười ngọt ngào.
Vi Đào một khi đã quyết định chuyện gì thì tốc độ hành động phải nói là ngang với ánh sáng.
Tối đó, anh cùng Cố Tịch gọi điện về nhà cô. Bố mẹ Cố Tịch nghe họ bảo sắp
làm đám cưới thì nửa kinh ngạc nửa mừng rỡ đồng ý ngay. Bà Cố bên kia
vui sướng nói phải tìm dì lớn để chọn ngày tốt. Ông Cố thì xúc động bảo
Vi Đào nghe máy, rất nghiêm túc dặn dọ anh phải đối xử tốt với Cố Tịch,
bởi cô là con gái độc nhất của họ, tuy cô có chút tật xấu nhưng vẫn là
một đứa tốt tính, mong anh trân trọng, yêu quý cô. Vi Đào vô cùng chân
thành nhận lời ông, hứa sẽ làm Cố Tịch hạnh phúc mãi mãi, xin hai ông bà cứ yên tâm. Ông Cố nghe mà giọng có phần nghẹn ngào. Cố Tịch mắt rưng
rưng, nhẹ nhàng ôm Vi Đào từ sau lưng, tay anh đặt lên tay cô, quay sang hôn nhẹ lên mặt cô, “Hãy tin anh”. Cố Tịch gật mạnh đầu, ôm anh chặt
hơn.
Sau đó hai người lại gọi về nhà họ Vi, bố mẹ Vi Đào hoàn
toàn không phản đối, chỉ nói phải gọi điện cho thông gia, bàn bạc chuyện cưới hỏi. Vi Đào cho họ số điện thoại nhà Cố Tịch rồi mới cúp máy.
Anh nâng gương mặt cô đang dựa vào lòng mình lên, cười dịu dàng, “Có cần
anh lên mạng chọn áo cưới với em không?”. Cố Tịch trong lòng trăm nghìn
cảm xúc, ôi người đàn ông này, bảo cô làm sao từ chối? Cô không muốn từ
chối, cho dù hạnh phúc là một giấc mơ xa vời, cô cũng cam tâm say mê đắm chìm trong cơn mộng ảo này. Cô chỉ muốn ôm chặt anh, người đàn ông này
đã hứa mang lại hạnh phúc cho cô!