Hôm sau, Cố Tịch cùng bố mẹ Vi Đào đi thăm thú đây đó. Bố mẹ anh càng
biết rõ hơn sự nhiệt tình và cởi mở của cô, tuy cô cũng lần đầu đến Đại
Liên, nhưng lại rất chu đáo chăm sóc cho hai ông bà. Vi Đào chỉ học nửa
buổi, buổi chiều gia nhập đoàn du lịch Vi Đào làm hướng dẫn viên, nắm
tay Cố Tịch đi phía trước, hai ông bà khoác tay nhau theo sau.
Trong mắt người ngoài, bọn họ thật giống một gia đình bốn người đang đi du
ngoạn. Lúc nhờ du khách chụp ảnh, những người đó cứ xuýt xoa khen gia
đình họ hạnh phúc. Cố Tịch khó mà không đỏ mặt, Vi Đào lại vui vẻ nhận
lời khen, ôm cô cười đắc ý.
Cố Tịch thấy bộ dạng đắc ý của anh
thì bắt đầu ngứa ngáy, tại sao mình cứ phải lép vế anh thế nhỉ? Lẽ nào
anh không có nhược điểm? Cố Tịch thầm nghĩ, nếu cưới rồi mà anh vẫn như
thế, chẳng phải cô sẽ không có ngày vùng lên hay sao? Không được, cô lỗ
to rồi! Cố Tịch đảo mắt, liếc thấy anh nửa cười nửa không thì trong đầu
lóe lên tia sáng. Đúng, sao cô lại quên còn có một nhân vật quan trọng
nữa chứ!
Cố Tịch cố nén niềm vui, chầm chậm đi dạo cùng Vi Đào.
Đến một nơi, cô nói cả nhà đều mệt rồi, tìm chỗ nào ngồi xuống nghỉ
ngơi. Bốn người ngồi trên hai băng ghế dài, Cố Tịch nhờ Vi Đào mua nước
uống. Bố Vi Đào lúc đó cũng muốn đi vệ sinh, nên Vi Đào cùng ông đi tìm
nhà vệ sinh trước, rồi mua nước uống sau.
Cố Tịch và mẹ Vi Đào ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cô lấy khăn giấy ra đưa cho bà, bà vui vẻ nhận lấy, “Tiểu Tịch thật là ân cần”.
Cố Tịch nhìn Vi Đào và bố đi xa, bắt đầu trò chuyện với mẹ anh.
“Bác ơi, Vi Đào có sở thích gì ạ?”, Cố Tịch cười tươi hỏi, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
“Lúc nhỏ nó rất thích chơi bóng rổ, nhưng khi đi làm rồi thi gần như không
lúc nào chơi nữa”, mẹ Vi Đào thở dài. Con trai đi làm rồi gần như không
có cuộc sống riêng, ngoài công việc ra thì chỉ có công việc, thậm chí
thường xuyên một, hai tháng mới gọi điện về nhà một lần. Nhưng từ khi
con trai tới W, thì bắt đầu gọi điện cho họ hằng tuần. Ban đầu họ cũng
rất sửng sốt, đã quen với vẻ lãnh đạm của con trai, bỗng dưng bây giờ
được thăm hỏi thường xuyên, họ có chút không quen. Nhưng qua những lần
con trai gọi về, họ hiểu được tình trạng gần đây của anh, đối với trưởng bối mà nói thì đó là một sự an ủi lớn. Về sau con trai nói, những
chuyện đó đều do chịu ảnh hưởng từ Cố Tịch.
Cố Tịch thở dài, anh quả thực là người rất bận rộn, chỉ cần làm việc là hoàn toàn vùi đầu
vào đó, hơn nữa không cho phép mình thất bại, nên phàm chuyện gì cũng
dốc cạn tâm sức. Cô không phản đối sự nhiệt tình cảu anh với công việc,
nhưng mong muốn anh có thể biết hưởng thu cuộc sống hơn. Đời người,
ngoài công việc ra còn rất nhiều chuyện có ý nghĩa khác, anh không nên
vì công việc mà bỏ lỡ.
“Bác gái, Vi Đào có thứ gì không thể đụng vào không, chẳng hạn ăn gì sẽ bị dị ứng, để sau này con còn chú ý.” Cố
Tịch thầm nghĩ, phải có một, hai thứ gì đó anh sợ chứ.
“Hình như không có, cái gì nó cũng ăn được, hơn nữa lại rất thích ăn cay.” Cố
Tịch thấy tim nặng trịch, hóa ra anh dẫn cô đi Ba Thích là vì chính anh
cũng thích ăn.
“Vậy có gì ghét không ạ?” Cô không cam tâm, chẳng lẽ anh không có nhược điểm?
Mẹ Vi Đào nghĩ ngợi rồi lắc đầu, “Cũng không có, chỉ không thích đồ ăn
ngọt lắm”. Cố Tịch có phần ấm ức, không ăn ngọt thì không phải nhược
điểm.
Thấy bố con Vi Đào từ xa bước tới, Cố Tịch bất lực thở
dài, xem ra cô không có khả năng dò ra được nhược điểm của Vi Đào từ mẹ
anh rồi, anh giống như một con robot, không hề có nhược điểm. Thật chẳng can tâm, người hiền lành như cô lẽ nào cứ bị cái tên xấu bụng kia bắt
nạt?
Mẹ Vi Đào cũng thấy họ tới, nở nụ cười rồi dịu dàng nói,
“Nhưng Tiểu Tịch à, Vi Đào không thích xem phim kinh dị, con phải nhớ
nhé”. Cố Tịch ngớ người, nhanh chóng quay sang nhìn bà, “Sao thế ạ?”.
Người bình tĩnh như anh lại không dám xem phim ma? Không lẽ sự cứng cỏi
mạnh mẽ của anh là giả vờ, thực ra rất nhát gan?
“Không biết. Nhưng Tiểu Tịch có lẽ cũng không thích xem phim kinh dị đâu nhỉ?” Bà vỗ vỗ tay cô, cười an ủi.
Vi Đào và bố đến gần, Cố Tịch nhanh chóng nở nụ cười, đón lấy nước từ tay
Vi Đào, đưa cho mẹ anh một chai, sau đó cô uống một chai. Anh nhìn cô
dịu dàng, “Đang nói gì đó?”. Cố Tịch cười, “Nói chuyện anh lúc nhỏ”. Vi
Đào nhướng mắt, “Sao? Muốn biết tật xấu của anh à, nhưng anh tốt hơn em
nhiều”. Cố Tịch nhăn mũi, thật quá tự phụ!
Nghỉ ngơi một lúc rồi mọi người tiếp tục đi dạo.
Cố Tịch cười thầm, hóa ra Vi Đào nhát gan như vậy, ngay cả phim kinh dị
cũng không dám xem. Hừ, coi anh còn dám bắt nạt em không, sau này còn
thế thì em sẽ giả ma nhát anh. Cố Tịch càng nghĩ càng khoái, không kìm
được cười thành tiếng. Vi Đào liếc nhìn cô, tự nhiên cười một mình? Cố
Tịch vội nín cười.
Do bố mẹ Vi Đào ngày mai về nên họ cùng đi
mua đặc sản Đại Liên. Buối tối ăn cơm xong, họ đưa hai ông bà lại khách
sạn rồi quay về chỗ của mình.
Hai người tắm rửa xong rồi ai nấy
tự lên mạng bằng laptop riêng. Một lát sau Cố Tịch bảo chán, đề nghị xem phim. Vi Đào đọc email xong cũng đang rảnh rỗi nên đồng ý.
Vi
Đào dựa vào đầu giường, đợi Cố Tịch chọn phim. Cô vừa mở web phim, vừa
hỏi anh thích xem cái gì? Vi Đào nói tùy cô. Cố Tịch mỉm cười, bảo thực
ra cô thích nhất là nghe kể chuyện ma, xem phim kinh dị, cứ đến giờ phút căng thẳng là lại thấy đặc biệt kích thích. Vi Đào khựng lại không nói
gì, Cố Tịch quay ra cười với anh, “Thích xem không?”. Vi Đào nhướng môi, “Được”.
Cố Tịch chọn bộ phim ma kinh điển, A Wicked Ghost, sau
đó hai người cùng dựa vào đầu giường xem. Vi Đào ôm cô, vẻ mặt bình
tĩnh, Cố Tịch nhìn anh mà cười thầm, xem ra anh thật sự sợ phim kinh dị. Cố Tịch ôm anh, vui vẻ nhớ lại cô thường một mình xem phim ma, ăn đồ ăn vặt lúc nửa đêm, cảm thấy rất đã. Có lần buổi chiều, có bạn tới gõ cửa
phòng cô, vừa vào đã thấy tối đen như mực, lạ lùng hỏi tại sao lại kéo
rèm cửa. Cô cười giải thích là đang xem phim kinh dị, để tăng không khí
nên cố ý kéo rèm, bạn cô nghe thế thì rùng mình, nhanh chóng bỏ đi. Cố
Tịch dựa vào lòng anh, mỉm cười, bây giờ có anh cùng xem, cô càng cảm
thấy không có gì đáng sợ. Vi Đào chỉ ôm cô, cười lạnh lẽo.
Bộ
phim chậm rãi chiếu, nghe âm nhạc có phần rùng rợn, sự căng thẳng bắt
đầu lan tỏa. Cố Tịch dựa vào Vi Đào, nhìn màn hình chăm chú. Vi Đào
không nói gì, chỉ có điều cánh tay ôm cô càng lúc càng siết chặt. Cố
Tịch thầm nghĩ, cuối cùng anh cũng có điểm yếu rồi chứ gì? Ha ha, tốt
nhất là anh sợ tới nỗi nhào vào lòng em, em có thể xoa dịu anh.
Xem được gần một phần ba thì Vi Đào như có vẻ lơ đãng. Môi áp lên mặt cô,
bắt đầu hành động. Cố Tịch đang hào hứng với bộ phim, đẩy đầu anh ra,
tiếp tục xem. Anh không buông tha, thỉnh thoảng lại thở vào tai cô; tay
anh cũng ngứa ngáy, ban đầu chỉ vuốt ve lưng cô qua làn áo, về sau luồn
tay luôn vào áo cô, khiêu khích cảm xúc. Cố Tịch đang xem bỗng thấy có
gì là lạ, tay anh sao càng lúc càng trêu chọc, còn luồn cả vào áo lót
của cô? Ối, Cố Tịch run bắn lên, nuốt nước bọt, cuối cùng cô không thể
xem được nữa, quay sang lườm anh.
“Phim đang hay kìa”, hơi thở cô bắt đầu dồn dập, cơ thể bị anh trêu chọc nên nóng rực.
Vi Đào “ừm” khẽ, “Xem em hay hơn”, vừa nói vừa kéo áo pull của cô xuống,
để lộ vai phải, anh cúi xuống bắt đầu gặm nhấm. Cố Tịch ôm đầu anh, nói
đứt quãng: “Mau xem, sắp cao trào rồi!”. Cô thấy cảnh kinh hoàng nhất
trong phim sắp chiếu thì vội đẩy anh ra để xem.
Vi Đào lật
người, đè cô xuống, “Anh muốn thấy em cao trào!”. Ối ối, kích thích quá! Cố Tịch chỉ thấy máu dồn ngược lên, cơ thể nóng bỏng rồi đỏ ửng. Còn
chưa đợi cô cự tuyệt thì anh đã tấn công dồn dập, dùng cách nguyên thủy
nhất để cô nhanh chóng choáng váng, mê muội.
Bên tai văng vẳng
tiếng nhạc kinh dị, cơ thể lại được dẫn xuống miền hoan lạc cực độ,
tiếng gầm nho nhỏ của anh cùng tiếng rên rỉ gợi cảm của cô hòa lẫn tiếng nhạc rùng rợn tạo thành một không khí cổ quái trong phòng. Đêm đó cô
không biết phim đã chiếu hết từ lúc nào. Vì đến khi anh bế cô vào tắm
rồi ôm ra giường nằm, cô đã mệt đến độ chỉ muốn nhắm mắt ngủ, bộ phim
kia bị cô quên sạch tự bao giờ, chỉ mơ mơ màng màng nghe anh nói cái gì
mà… hóa ra nghe nhạc phim kinh dị lại khiến anh sảng khoái đến vậy.
Hôm sau, khi tỉnh dậy, Cố Tịch lại phát hiện mình bị chơi xỏ. Anh căn bản
không phải vội vàng gấp gáp gì, chẳng qua là muốn xua đi cảm xúc sợ hãi
khi xem phim kinh dị, nên mới cố ý lao vào cô. Cố Tịch càng nghĩ càng
tức, hiếm khi có cơ hội để chỉnh anh mà tại sao cuối cùng người xui xẻo
lại là cô chứ?