Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 6: Q.7 - Chương 6




Lúc Đỗ Thủy Tâm rời giường, Đường Tiểu Mễ đã ngồi vào bàn ăn, múc cháo trắng đưa vào trong miệng, trên mặt trang điểm nhẹ, tai đeo đôi vòng bạc, mình mặc bộ y phục công sở màu đen, cả người giống như đã thay đổi hẳn, không còn thờ ơ giống như lúc trước, trái lại có một chút lão luyện và trong sáng. Chỉ chỉ vào một xâu chìa khóa trên bàn, ánh mắt lạnh nhạt thong dong: "Chìa khóa nhà, cầm đi".

Uống xong chén cháo, sờ sờ đầu con mèo và con chó, mang đôi giày cao gót đi ra cửa, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc, khó hiểu của Đỗ Thủy Tâm. Trời tháng tư, ánh nắng tươi sáng, ấm áp chiếu lên người, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lấy tay che trên trán ngăn lại một chút ánh mặt trời, một vầng sáng xuyên qua khe hở rơi vào trên khuôn mặt, Đường Tiểu Mễ lẩm bẩm nói: Thụy Dương, em tin tưởng anh, hi vọng anh sẽ không gạt em.

Đường Tiểu Mễ xuất hiện tại phòng làm việc của Đường Kiến Quân khiến cho Đường Kiến Quân không ngờ được, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiểu Mễ mặc đồng phục làm việc, rõ ràng vẫn là khuôn mặt này, lại có một phong cách khác như vậy, ánh mắt kiên định không khỏi làm Đường Kiến Quân cảm thấy xúc động, đây là đứa cháu gái hay lôi kéo cánh tay hắn làm nũng sao? Đây là Tiểu Mễ hay chu môi nhìn mình sao? Bộ dạng này hình như Đường gia mới có con gái lớn. Thành thục là một từ rất đau, không nhất định nhận được, nhưng nhất định phải mất đi. Đường Kiến Quân dường như có thể nhận thấy trên người Tiểu Mễ đã mất đi một cái gì đó, nhất thời không biết là gì. Nhấn điện thoại nội bộ trên bàn: "Bảo Veronica tới đây".

Kha Ni Ca gần đây phụ trách công việc hợp tác dự án với công ty Phúc Ninh, cái case này là ba nhà hợp tác, trong hồ sơ này nàng mơ hồ cảm thấy có một chút không ổn, nhưng không thể nói tại sao, kể từ sau lần vô tình gặp được Đường gia đại tiểu thư, Đường tổng chẳng những không quở trách nàng, ngược lại ủy thác trách nhiệm nặng nề.

Nàng đi tới được đến giờ, hoàn toàn là dựa vào cố gắng của bản thân, không nịnh nọt, bợ đở, cũng không chà đạp chính mình, lần này có thể phụ trách case này đã xem như một bước lên trời, càng làm cho Kha Ni Ca cẩn thận mọi cử động, chỉ sợ phụ lòng tin tưởng của Đường Kiến Quân. Lúc rảnh rỗi cũng sẽ nhớ tới cô gái có đôi mắt ngọc, mày ngài, một đôi mắt tinh khiết làm cho người ta không thể dời khỏi tầm mắt, đẹp vô cùng.

"Chị Veronica, em tên là Đường Tiểu Mễ, nhớ nha". Nhớ tới ánh mắt Đường Tiểu Mễ nghịch ngợm nháy nháy, nói ra những lời này, khóe miệng Kha Ni Ca không khỏi mỉm cười, thật đúng là cô bé đáng yêu.

"Veronica, Đường tổng gọi cô".

Kha Ni Ca trong lòng giật mình, cho rằng lần này case có vấn đề, đẩy cửa phòng làm việc Đường tổng, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nhìn mình khẽ mỉm cười, không nhịn được trong lòng cảm khái, mới vừa nghĩ đến Đường gia đại tiểu thư này thì trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mình rồi, ăn mặc chững chạc, nhớ tới gần đây có tin đồn đại là Đường gia đại tiểu thư muốn tiếp quản tập đoàn Tuyền Lâm, trong lòng hiểu rõ, lễ phép mỉm cười, đi tới trước bàn làm việc Đường Kiến Quân: "Đường tổng, ngài tìm tôi".

"Veronica, trước kia cô là Trưởng phòng Hành chính, cho cô thời gian ba ngày, mang nàng hiểu rõ công việc, các người đã biết nhau". Đường Kiến Quân ngẩng đầu lên, trên mặt nghiêm túc, lúc làm việc hắn đều nghiêm túc.

Kha Ni Ca đáp một tiếng, lặng lẽ quan sát Đường Tiểu Mễ, nhìn qua rất gầy yếu, có thể gánh vác trọng trách này sao? Ba ngày, nghe nói Đường tiểu thư không phải là chuyên nghiệp chính quy ra đời, nhiều việc như vậy nàng có thể tiêu hóa sao? Đổi lại là bất kỳ người nào, hiểu rõ một phần công việc của Tuyền Lâm thì cũng phải mười ngày nửa tháng. Nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người trước mặt này, hoàn toàn không giống như đùa giỡn.

Gần như rất kiên nhẫn, Kha Ni Ca bắt đầu đưa Đường Tiểu Mễ đi lại xung quanh từng bộ phận, không tránh khỏi mọi người bàn luận xôn xao, Kha Ni Ca không khỏi đổ mồ hôi lạnh nhưng ngược lại nhìn Đường Tiểu Mễ sắc mặt vẫn bình thường, đã dẹp bỏ nổi lo lắng vào lòng, có lẽ, nàng không giống như suy nghĩ của mình trước kia là một tiểu thư yếu đuối.

Đường Tiểu Mễ không có cảm giác quá mất sức, trước kia Đường Kiếm mời thầy về dạy cho nàng cũng không ít, đã từng có một hạng mục mà Đường Kiến Quân bố trí cho nàng xử lý. Phó Long Bưu đã từng nói với Phó Thụy Dương, đối với Tuyền Lâm, Đường Tiểu Mễ cũng bỏ ra không ít công sức, chẳng qua nàng chỉ thiếu cơ hội luyện tập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.