Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 7: Q.7 - Chương 7




Ngoài dự đoán của mọi người, nhưng nằm trong dự đoán của Đường gia, Đường Tiểu Mễ quả thật rất nhanh đã đến Tuyền Lâm tiếp nhận công việc. Đường Kiến Quân thỉnh thoảng cũng sẽ bỏ mặc công ty, trở về nhà lớn thăm Đường Kiếm, hắn nghĩ mau sớm quyết định chuyện của mình và Phương Vân, Đường Kiếm ngày càng ho khan kịch liệt, Đường Kiến Quân nghĩ nhân lúc Đường Kiếm còn sống phải giải quyết tâm bệnh này cho cha.

Những ngày qua Đường Tiểu Mễ biết Đỗ Thủy Tâm vẫn còn ở Biệt thự Tây đơn, nhưng chỉ có buổi sáng rời giường thì hai người mới chạm mặt nhau, Đường Tiểu Mễ cũng mặc kệ nàng rốt cuộc ở đến khi nào, cũng may tập quán sinh hoạt khá tốt, không quấy nhiễu tới nhau.

Hai người gần đây cũng rất bận, không giống ngày trước dính vào nhau, Phó Thụy Dương có chút phiền não, Đường Tiểu Mễ cũng không muốn buộc bản thân quá gấp, vì thế quyết định buổi trưa đi tìm Phó Thụy Dương.

"Phần hiệp nghị này tôi không chấp nhận".

"Cái cô gái này, sao lại như thế hả?"

"Đường tổng để cho tôi tới, không phải bảo tôi đem phương án này về".

"Tôi gọi điện thoại cho Đường tổng các người, cô phải nghe hắn nói thế nào".

"Tôi không nghe, phương án này hãy để cho người khác làm, tôi không chấp nhận".

"Cô!"

Đường Tiêu Mễ nhìn từ xa thấy hai người cãi vả với nhau, vừa vặn, hai người này nàng đều biết, một người là Sơ Nhất, một người là Veronica. Chỉ là nơi này không phải công ty Phúc Ninh sao? Phương án gì để cho bọn họ chạy đến văn phòng của Phó Thụy Dương? Lúc này nhìn Veronica, không còn tỉnh táo như bình thường, gương mặt ửng đỏ, có chút quật cường ngẩng đầu nhìn Dương Sơ Nhất, vẻ mặt Dương Sơ Nhất cũng tức giận, Đường Tiểu Mễ lần đầu tiên nhìn Sơ Nhất không có hình tượng như vậy, không nhịn được cười khanh khách, Sơ Nhất cũng có lúc gặp phải khắc tinh đấy.

"Tiểu Mễ" Hai người nghe được tiếng cười, lúc này mới phát hiện ra Đường Tiểu Mễ đứng ở cách đó không xa. Dương Sơ Nhất tức giận trừng mắt liếc Kha Ni Ca, sau đó đi tới bên cạnh Đường Tiểu Mễ, trên mặt đã khôi phục vẻ tỉnh táo thường ngày, mới vừa định vươn tay theo thói quen muốn xoa xoa đầu Tiểu Mễ, liếc thấy Tiểu Mễ mặc trang phục công sở, lại xoa xoa trên má Tiểu Mễ: "Buổi trưa cũng đến tìm Thụy Dương?"

Đường Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Kha Ni Ca, không hỏi bọn họ mới vừa tranh luận cái gì, cũng không hỏi chuyện hợp tác này tại sao mình không biết chút nào. Kha Ni Ca quay mặt qua chỗ khác lãng tránh ánh mắt của Đường Tiểu Mễ, Đường Kiến Quân căn dặn, trừ phi Đường Tiểu Mễ tự mình chủ động điều tra ra được, nếu không, lần này chuyện ba nhà hợp tác không thể nói cho Đường Tiểu Mễ.

Nàng không biết vì sao a, chẳng qua dựa theo phân phó làm việc, để cho nàng đối mặt với Đường Tiểu Mễ như vậy thì có chút áy náy, nàng có cảm giác lo sợ, mặc dù loại cảm giác này không giải thích được.

"Thế nào đều đứng ở đây vậy?" Phó Thụy Dương ra khỏi phòng họp, sau khi ra ngoài đã nhìn thấy ba người đứng ở chỗ này, vẻ mặt quái dị. Vừa rồi mới cùng Dương Sơ Nhất và Kha Ni Ca thảo luận phương án chi tiết một chút, tạm thời có khách hàng quan trọng đến, hắn mới rời đi trong chốc lát lại nhìn thấy Đường Tiểu Mễ, một hồi vui mừng, một giây kế tiếp có chút lo ngại nhìn Dương Sơ Nhất, hai người nhìn nhau, lúc này mới kéo tay Đường Tiểu Mễ.

"Được rồi, không quấy rầy các ngươi, chúng ta đi trước". Dương Sơ Nhất không đợi Kha Ni Ca đồng ý, liền nắm cánh tay của nàng đi tới thang máy, Kha Ni Ca có chút bị đau, muốn tránh thoát ra ngoài, hai người đẩy đẩy nhốn nháo vào thang máy, Kha Ni Ca có chút cứng ngắc nhìn Đường Tiểu Mễ cười một tiếng, cửa thang máy khép lại.

"Còn nhìn cái gì? Thang máy đã đi xuống". Phó Thụy Dương lấy tay làm bộ giơ giơ trước mắt Đường Tiểu Mễ.

Đường Tiểu Mễ cười cười xin lỗi, nhẹ nhàng le lưỡi, Phó Thụy Dương cũng không nhịn được khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Hai người đi vào phòng làm việc, Phó Thụy Dương làm ảo thuật lấy ra một đống đồ ăn vặt, buồn cười nhìn Đường Tiểu Mễ ăn ngấu ăn nghiến. Nhìn Đường Tiểu Mễ ăn cái gì cũng là một sự hưởng thụ, trên mặt nàng có loại thích thú làm cho Phó Thụy Dương có cảm giác thỏa mãn.

Tiếng điện thoại di động vang lên, Đường Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Phó Thụy Dương, tốc độ ăn chậm lại, có chút lười biếng cắn ống hút.

Phó Thụy Dương nhìn màn hình một chút, là Chu Văn Bân, nhấn nút trả lời, cũng không biết điện thoại bên kia nói những thứ gì, Phó Thụy Dương không tự chủ được nắm chặt tay Đường Tiểu Mễ, cau mày sắc mặt âm trầm, không chút để ý ừ một tiếng, liền tắt điện thoại.

"Có chuyện gì sao?" Đường Tiểu Mễ buông chai nước uống trong tay, rèm mắt rũ xuống, trong lòng không khỏi hoảng loạn: "Buổi chiều vẫn còn phải đi làm, em về Tuyền Lâm trước".

"Tiểu Mễ". Phó Thụy Dương gọi Đường Tiểu Mễ, vẻ mặt nàng như vậy làm cho hắn có chút sợ, nàng lại đang kháng cự gì?

"Là điện thoại của Chu Văn Bân, có người bạn đi du học về nước, muốn họp mặt".

Đường Tiểu Mễ hơi kinh ngạc nhìn Phó Thụy Dương, đây là hắn đang giải thích với nàng sao? Thật ra thì nàng cũng không thèm để ý cuộc điện thoại kia, chỉ là thấy hắn vừa mới thất thường nên có chút khủng hoảng, không biết tại sao nàng lại liên tưởng đến Đỗ Thủy Tâm thần bí kia, làm cho nàng có cảm giác vô cùng phiền não.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.