Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 7: Q.5 - Chương 7




Sau khi Đường Tiểu Mễ uống hết cà phê trong ly sứ, nhìn Phan Văn Đình đang trừng mắt nói không ra lời, Đường Tiểu Mễ mở miệng, khẽ cười nói: “Cà phê ở đây rất ngon, nếu cô không uống..., tôi cũng không biết nên mời cô uống cái gì".

Phan Văn Đình hít sâu một hơi, dường như trong lòng bình tĩnh một chút, "Cô vẫn còn thích Lâm Dương?"

Đường Tiểu Mễ làm như nghe được chuyện cười, nàng bật cười khanh khách, khóe miệng có chút giễu cợt: "Tôi không nghe lầm chứ? tôi nhớ cô đã nói với tôi các người sau khi tốt nghiệp sẽ đính hôn, bây giờ nếu chưa kết hôn, cũng xem như là vợ chồng rồi chứ? Cô là một người vợ lại đi đến hỏi một cô gái khác có yêu chồng mình hay không?" Đường Tiểu Mễ hừ lạnh.

Phan Văn Đình cũng không giận, "Cô có biết tại sao lúc đầu Lâm Dương lựa chọn tôi không?"

Đường Tiểu Mễ bĩu môi, gật đầu một cái: "Dĩ nhiên biết".

Phan Văn Đình miệng lập tức há hốc, bật thốt lên: "Làm sao cô biết?"

Đường Tiểu Mễ không cười nữa, chăm chú nhìn Phan Văn Đình: "Đầu tiên, không phải hắn lựa chọn cô mà là tôi không cần hắn, nếu không, cho dù làm nhân tình bí mật, hắn cũng sẽ không rời tôi đi, cô có tin hay không?"

"Tôi tin". Phan Văn Đình tự giễu, nàng còn có cái gì không tin đây? Hắn đem Logo công ty đổi thành AMY, hắn cho là nàng không biết có ý nghĩa gì sao? trong mộng hắn mê sảng cũng đều gọi tên của nàng, hắn chưa từng xem trọng nàng? Nếu không phải lúc đầu cha của nàng muốn cầu cạnh, nếu không phải mẹ hắn làm áp lực thì đứng bên cạnh hắn không phải là mình mà chính là người kia?

"Bỏ qua cho hắn đi, tôi sẽ khuyên hắn rời khỏi Thành phố N, cùng tôi trở về Thượng Hải". Phan Văn Đình cảm giác mình đang cầu xin. Công ty của hắn xảy ra chuyện, nàng biết, hạng mục bị người đánh lén, nàng cũng biết, nàng cầu xin cha nhưng cha không thể ra sức, bởi vì đối phương là hai Trung tướng, cũng từng là cấp trên của mình, cha nói, đến lúc trở về thì hắn sẽ trở về thôi, nhưng mình làm sao có thể đợi? ở Thành phố N có quá nhiều điều khiến cho nàng lo lắng, lo lắng lớn nhất không chính là cô gái trước mặt cái này đã từng bị mình xem thường. Từng bị mình chiếm hết tất cả ưu thế, hôm nay đã không còn vẻ tầm thường nữa.

Đường Tiểu Mễ hơi hoang mang, nàng nghĩ tới rất nhiều tình cảnh sẽ gặp hôm nay, nàng không có ý định đối chọi gay gắt với Phan Văn Đình nhưng chuyện bốn năm trước, dù sao mình cũng phải có thu một chút vốn chứ? Trừ việc đối mặt với Phó Thụy Dương, con mèo phúc hắc tà ác, nàng chưa bao giờ làm con cá nằm trên thớt để mặc cho người chém giết, không có sức chống đỡ.

"Bốn năm trước chúng tôi cũng đã không liên lạc nhau, tôi nghĩ cô tìm nhầm người rồi, giữa tôi và hắn không có gì phải bỏ qua". Đường Tiểu Mễ quay đầu đi nhìn chằm chằm hoa văn trên tường, thì ra hắn thật sự đến Thành phố N, người lần đó thấy là hắn sao?

"Cô bây giờ thật không cần phải chèn ép sự nghiệp của hắn, tôi biết cô hận hắn vì lúc trước hắn chọn tôi, nhưng khi đó bệnh tình của cha hắn nguy kịch, Công ty cũng xãy ra chuyện, hắn bất đắc dĩ mới có thể đi lựa chọn tôi". Phan Văn Đình vội vàng nói, khuôn mặt xinh đẹp có một chút thống khổ. Thật sự rất đáng tiếc.

Đường Tiểu Mễ không khỏi cười lạnh: "Cho nên cô lo lắng, lúc đầu hắn vì bảo vệ gia nghiệp nên lựa chọn cô, hiện tại, có thể bởi vì nguyên nhân tương tự lại lựa chọn tôi?"

Thì ra.. thì ra là vì vậy.

Thì ra là, bọn họ chia như vậy.

Chẳng qua Lâm Dương à, trong mắt anh, tôi là người không thể gánh vác chuyện gì sao? Có phải tôi quá mức tùy hứng hay không, yêu anh là chuyện đương nhiên, nên anh mới không nguyện ý nói thật chuyện trong lòng mình cho tôi biết? Nếu như, nếu như anh chịu nói thì bây giờ chúng ta không phải rơi vào hoàn cảnh này.

"Không sai, tôi lo lắng, cô lợi dụng quyền thế gia đình đi đả kích sự nghiệp của hắn, không phải là trả thù sao?" Phan Văn Đình trầm giọng nói, nàng không nắm chắc, nếu như cô gái trước mặt này không chịu thu tay lại, nàng không biết nên như thế nào, thậm chí giờ phút này, nàng cảm thấy mình không còn sức lực để nói.

Đường Tiểu Mễ suy nghĩ một chút, trong đầu chợt nhớ đến ngày đó nhìn thấy một tập tài liệu ở chỗ Sơ Nhất: "Công ty Lâm Dương không phải làm xây dựng sao?" Thì ra bọn Sơ Nhất gạt mình, nghĩ giúp cho mình hả giận, khuôn mặt nở nụ cười ấm áp.

"Cô. . . . . ." Phan Văn Đình thật không biết phải nói gì, nàng nghi ngờ khả năng mình nói chuyện với Đường Tiểu Mễ, bất kể mình nói gì, cũng giống như ném vào một khối bông mềm nhũn, không thu được kết quả mong muốn, thậm chí nàng không biết hôm nay mình tìm Đường Tiểu Mễ ra ngoài, có phải là quyết định hết sức sai lầm hay không.

"Tôi còn có việc, lần sau nếu muốn cho tôi mời cô uống cà phê, xin mời thay đổi cách khác" Không đợi Phan Văn Đình trả lời, Đường Tiểu Mễ đã đứng dậy, nhìn cô ta rồi thản nhiên cười, "Cô yên tâm, mặc kệ là trong quá khứ, hiện tại hay tương lai, tôi đều không hứng thú đối với chồng của người khác, tôi đã có chồng, lần sau đừng đến hỏi tôi những chuyện như vậy, tôi sợ chồng tôi sẽ ăn giấm chua". Nàng xoay người đóng cửa lại, cũng không quay đầu lại, sải bước rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.