Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 8: Q.5 - Chương 8




Đường Tiểu Mễ ra khỏi ESPRESSO, đứng ở cửa nhìn xung quanh một lần, tìm thấy chiếc xe Volkswagen màu đen của Lâm Vĩ Ba, nàng vẫy vẫy tay, xe chậm rãi quay đầu lại, dừng trước mặt nàng, cửa xe mở ra, Đường Tiểu Mễ chui vào.

"Tiểu Lâm Tử, anh đưa em đến Vân Sức đi" Đường Tiểu Mễ dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, trong lòng nghĩ tới những gì Phan Văn Đình mới vừa nói, bọn họ Sơ Nhất dồn ép hắn rất căng sao? Cô gái này cao ngạo như vậy, chịu cúi mình tìm đến nàng, hắn nhất định là rất khó khăn rồi.

"Tôi nói này đại tiểu thư, em có thể cho anh một chút mặt mũi hay không? Anh lại theo dõi thất bại rồi sao?" Lâm Vĩ Ba ngồi bên cạnh tài xế nhìn Đường Tiểu Mễ qua kính chiếu hậu, nói. Đường Tiểu Mễ tức giận liếc hắn một cái, ông nội và ông ngoại đều từ quân ngũ ra, người này ngay từ lúc ra khỏi cửa đã đi theo nàng, còn chiếc xe Volkswagen màu đen này nữa, nàng nhìn không ra mới là chuyện lạ.

"Về sau không cần đi theo em, em đã biết người kia đến Thành phố N rồi, Tiểu Lâm Tử, trong khoảng thời gian này, cám ơn anh". Đường Tiểu Mễ cảm thấy có chút mệt mỏi, nói xong liền dựa cửa sổ xe nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Lâm Vĩ Ba nhẹ nhàng nghiêng người quay đầu lại nhìn Đường Tiểu Mễ, đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Mễ nghiêm túc nói chuyện với hắn như thế này, lúc trước không phải là hay cười nói huyên thuyên với nhau sao, Ba anh em Dương gia gạt nàng lâu như vậy, vẫn còn không biết? Lâm Vĩ Ba và Lý Phong liếc mắt nhìn nhau, nhìn kỹ người trước mặt lần nữa, so với dự đoán của hắn, nàng bình tĩnh hơn nhiều, quá bình tĩnh rồi, ngược lại làm hắn có chút lo lắng trong lòng. Đến Vân Sức, Đường Tiểu Mễ nhẹ giọng nói với Lâm Vĩ Ba: "Tối nay Thụy Dương sẽ đến đón em, các người yên tâm đi, người kia đã không thể gây tổn thương cho em đâu".

"Tiểu Mễ, tới hơi trễ a, Thụy Dương sáng sớm gọi điện cho dì, hắn muốn chuẩn bị cho cháu ăn mặc thật xinh đẹp, hắn nói đến tai của dì cũng muốn chai luôn". Phương Vân cười đi đến bên Đường Tiểu Mễ, hai người choàng tay nhau. Gặp được người thân thiết, Đường Tiểu Mễ rốt cuộc tỉnh táo lại, thư thái cười một tiếng, "Thím Vân".

Nhưng rất nhanh, Đường Tiểu Mễ không cười được, chỉ vào bộ y phục trên tay Phương Vân run run: "Thím tốt của cháu, thím đừng bắt cháu mặc y phục lộ hết thân người thế này a."

Phương Vân vỗ nhẹ bả vai Đường Tiểu Mễ, một tiếng thím này, nàng nghe đặc biệt cảm động, mắt cười cũng híp lại thành một đường, "Thím hại cháu sao? Dáng người của cháu tốt như vậy, đây chính là vì cháu mà may đo, người khác muốn thím may, thím không đồng ý đâu đấy".

Đường Tiểu Mễ khóc không ra nước mắt, cái này gọi là cái gì? Lần trước là Hán phục, ít ra còn nghiêm chỉnh, kín đáo, lần này là sườn xám, hơn nữa còn là sườn xám cực ngắn, lần sau nữa thì mặc cái gì? Có phải trở về thời kỳ cổ xưa, che mấy miếng lá cây hay không?

"Nhanh thay đồ đi, ánh mắt của thím sẽ không sai đâu". Đẩy mạnh Tiểu Mễ vào phòng thử quần áo, Phương Vân cười đắc ý. Có tiền vốn cũng phải lộ ra cho người ta nhìn một chút mới phải, mặc kín bít, làm sao tiến triển đột phá với thằng nhóc Thụy Dương kia chứ? Nhìn như thế này sẽ làm hắn một phen điêu đứng.

Phó Thụy Dương đi đến Vân Sức đón Đường Tiểu Mễ thì Phương Vân nháy mắt mấy cái với hắn, đẩy Đường Tiểu Mễ tới bên cạnh hắn, "Tối nay gặp lại, Chú của cháu sẽ đến đón thím".

"Oa, Thím à, thím thật không lương tâm". Đường Tiểu Mễ quệt miệng, bất mãn nói.

Phó Thụy Dương cau mày nhìn Đường Tiểu Mễ, lại nghi hoặc nhìn Phương Vân, Phương Vân cười không nói, ngược lại xoay người đi vào trong tiệm. Đường Tiểu Mễ có chút co quắp, hai tay ôm ngực, bị Phó Thụy Dương nhìn có chút không được tự nhiên, mang tai không khỏi đỏ lên, "Nhìn cái gì vậy, còn không đi?"

Phó Thụy Dương cười khẽ, ánh mắt càng thêm càn rỡ quét qua một vòng trên người nàng, tóc của nàng nhìn rất mềm mại, đen nhánh không có màu sắc khác, khuôn mặt trang điểm nhẹ, bởi vì xấu hổ mà co quắp, hai má đỏ bừng, lúc đính hôn đã nhìn thấy qua bộ dạng của nàng, nhưng hôm nay nhìn lại có cảm giác nhìn không đủ, cũng không biết Phương Vân cho nàng mặc y phục gì, nàng mặc chiếc áo khoác che kín thân, chỉ có thể nhìn thấy bắp đùi thon dài lộ ra bên ngoài, làn da trắng nõn, chân mang một đôi giày cao gót thủy tinh màu tím nhạt, ngón chân tròn tròn, trơn bóng nhìn có chút đáng yêu làm cho Phó Thụy Dương có chút kích động muốn đưa tay vuốt một cái, hắn rời tầm mắt thầm nghĩ, Phó Thụy Dương, mày điên rồi sao, sao lại có thể cảm thấy hứng thú với ngón chân của cô ấy chứ.

Tay tự nhiên đặt trên chiếc eo nhỏ của Đường Tiểu Mễ, cảm thấy người trong ngực có chút run rẩy, Phó Thụy Dương hài lòng cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.