“Ôi trời ơi, tỉnh rồi, tỉnh rồi, Lượng Lượng tỉnh rồi! Phó Thần, mau đến đây, Phó Thần…”
Khẽ hé mắt ra, ánh sáng chói nhức đến mức tôi phải nhắm mắt lại, bên tai
truyền đến giọng nói ầm ĩ của mẹ. Ngay lập tức bóng người xung quanh xúm lại, âm thanh gần xa ồn ào khiến tôi đau đầu.
Dượng Alan thốt lên: “God bless!”
Phi Ca hô lên: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Phó Thần, Phó Thần…”
Sau đó lại nghe thấy tiếng Đông Tử hét lên: “Khang Ca, sư tỷ tỉnh rồi! Sư tỷ tỉnh rồi!”
Tôi mơ màng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể khẳng định tôi chưa chết.
Có tiếng bước chân vội vã đi đến, chấn động đến mức đầu tôi đau như búa
bổ, khó có thể cưỡng lại cơn buồn ngủ đang kéo tới. Tôi nhắm mắt lại,
bên tai vang lên một giọng nói trầm ấm cổ vũ tôi: “Lượng Lượng, đừng ngủ nữa! Tỉnh lại đi em, em có thể làm được mà!”
Đúng thế Khang Tử
Huyền, em có thể. Em phải tỉnh lại để thực hiện lời hứa với anh. Anh
phải tin em, Phương Lượng Lượng em là một người nói được làm được.
Chỉ là một động tác mở mắt nhỏ nhưng lại giống như trèo đèo lội suối, gian
khổ ấy có lẽ chỉ có bản thân mình hiểu được. Sau khi vượt qua sự khó
chịu lúc mắt mới gặp ánh sáng, tôi vui mừng thấy từng gương mặt quen
thuộc. Nhìn sang bên trái, mẹ tôi đang lau nước mắt, Phi Ca khóe mắt
rưng rưng, Thạch Đầu vui mừng như phát điên, Phó Thần trên người choàng
chiếc áo blouse trắng, đang cúi người nghiêm nghị kiểm tra mí mắt tôi.
Cảm thấy tay phải bị một bàn tay lớn ấm áp nắm lấy, tôi chầm chậm xoay cái
cổ cứng ngắc sang phải, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm như đại dương của
anh, trong ánh mắt anh ngập tràn hình ảnh của tôi. Râu của anh hình như
rất lâu rồi chưa được cạo, đầu tóc bù xù, tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh trong bộ dạng lôi thôi như thế này. Thấy tôi nhìn, anh mím môi không
nói lời nào rồi nắm chặt bàn tay tôi như sợ tôi chạy mất. Tôi cười yếu
ớt với anh, cảm thấy tay anh xoay một vòng đan vào mười ngón tay tôi.
Nhìn ánh mắt thiết tha của mọi người xung quanh, trong lòng tôi như có một
dòng nước ấm áp từ từ trôi qua, linh hồn lơ lửng trên không cuối cùng đã về vị trí cũ. Có lẽ bị sự hóm hỉnh của ông trời truyền nhiễm, tôi nhếch mép cười với mọi người, học câu cửa miệng của nhân vật chính trong bộ
phim nào đó: “Hi, I’m back!”
“Hiệu trưởng Dương đâu? Thầy ấy…
không sao chứ? Tôi bị thương không có liên quan gì đến thầy, thầy muốn
tìm đến cái chết, lúc giành đao là do tôi lỡ tay đâm trúng.”
Nhớ tới ngọn nguồn sự việc, tôi sợ cảnh sát truy vấn trách nhiệm với hiệu
trưởng Dương. Dù còn rất yếu nhưng ngay sau khi tỉnh lại tôi vẫn cố giải thích và hỏi han tình hình về thầy. Mọi người lại nhìn nhau, đồng loạt
im lặng.
Mẹ tôi định nói lại thôi, sau đó nhìn lướt qua Phi Ca.
Phi Ca ấp a ấp úng, ánh mắt trốn tránh. Thạch Đầu sau khi liếc nhìn Phi
Ca một cái cũng ngậm chặt miệng. Tôi đành quay sang Đông Tử, cậu ta nhún vai. Trong lòng có cảm giác không ổn, tôi đành dùng ánh mắt lo lắng hỏi Khang Tử Huyền. Anh có vẻ không vui: “Hai ngày nay anh chỉ lo cho em,
sao lo nổi cho người khác!”
Tôi kinh ngạc: “Hai ngày?”
Phó Thần im lặng nãy giờ nhẹ nhàng vén áo bệnh nhân của tôi kiểm tra vết
thương rồi nói nhẹ nhàng: “Em hôn mê hai ngày một đêm rồi.”
Sau
khi tỉnh lại, nhìn thấy bạn trai cũ, sự ngạc nhiên đã qua đi, nhưng tôi
vẫn thấy ngại ngùng. Tôi nào biết mình bị đưa vào bệnh viện nơi anh ta
làm việc, lại còn trở thành bệnh nhân của anh ta, nói không chừng cũng
chính anh ta đã làm phẫu thuật cho tôi. Bạn trai cũ, bạn trai hiện tại
đều vây quanh mình, tôi cẩn thận quan sát hai người. Bọn họ đều mặt mũi
nghiêm túc, ánh mắt không nhìn nhau, cảm giác cả hai đều coi đối phương
là vô hình.
Tôi thở dài, bản thân vừa tha được cái mạng nhỏ về
từ cõi chết, trong nháy mắt lại thành nhân bánh quy. Ông trời đùa bỡn
tôi thành quen rồi, có điều bây giờ tôi nằm trên giường chỉ còn sót lại
nửa mạng sống. Tôi mắt nhắm mắt mở, hai tai không nghe ngóng gì chuyện
xung quanh, đánh một giấc dài là xong.
Tôi ngủ một giấc, khi
tỉnh lại đã là tám tiếng đồng hồ sau. Tôi đã được chuyển đến phòng bệnh
đơn khoa ngoại, mẹ tôi đuổi mấy người đàn ông đi ngủ. Sau khi tôi xảy ra chuyện, có lẽ bọn họ chưa lúc nào chợp mắt. Phó Thần gật đầu đi ra, mấy người khác thì nhất định không chịu đi, có điều Đông Tử vẫn bị Đặng
Lũng kéo đi. Thạch Đầu và Khang Tử Huyền thì ngủ ở ghế sô pha phòng
bệnh, có vẻ hai người vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay, dù đã ngủ say
nhưng lông mày Khang Tử Huyền vẫn nhíu chặt.
Tôi đã hồi phục
được một phần sức lực, ít nhất có thể cố gắng ngồi dậy được. Tôi nghe mẹ và Phi Ca kể một mạch những chuyện xảy ra sau khi tôi bị hôn mê.
Phi Ca tay ôm ngực, khuôn mặt sợ hãi nói: “Lượng Lượng, lần này cậu đúng là đến Quỷ môn quan dạo chơi một chuyến đấy biết không. Nguy hiểm, quá
nguy hiểm, nhát dao đó gần thêm mấy centimet nữa là đâm vào tim rồi! Cậu có biết chỉ mấy centimet nghĩa là gì không? Mẹ kiếp, cậu suýt chút nữa
thì xong rồi! Ôi, nghĩ đến là sợ muốn chết… Mình nghe cô y tá phòng cấp
cứu nói, khi xe cấp cứu 120 chuyển cậu tới, cả người cậu toàn máu, nhuộm đỏ cả xe. Ai cũng nói cậu không cứu được nữa rồi, may mà có Phó Thần.
Tên đó vừa nhìn thấy cậu, mặt mũi xanh mét. Nhờ phúc anh ta, chỉ trong
thời gian ngắn nhất đã triệu tập được chuyên gia giỏi nhất của bệnh viện đến làm phẫu thuật cho cậu, không ai dám trì hoãn dù chỉ một phút. Cái
mạng nhỏ này của cậu, một nửa là do anh ta nhặt về cho. Hai ngày một đêm cậu hôn mê, anh ta nửa bước cũng không dám rời, làm cô em họ của cậu
giận lắm…”
Phi Ca liếc nhìn người đàn ông đang say giấc trên sô
pha nói nhỏ: “Còn cả anh ta nữa. Anh chàng này cũng khiến mình rất cảm
động. Không phải anh ta đang ở Mỹ sao? Không biết ai thông báo mà buổi
tối ngày thứ hai cậu hôn mê, anh ta đã đến rồi. Lúc đó mình đang đi ở
phía hành lang, oa, nhìn thấy anh ta chạy như điên vào, mắt đỏ vằn lên.
Lúc đó, mẹ kiếp Lượng Lượng à, cậu không phải đang nằm như công chúa
Bạch Tuyết sao? Ui trời ơi, lần đầu tiên mình nhìn thấy một người đàn
ông đau lòng như vậy. Mình ngu ngốc đến mức còn tưởng người lạ chứ. Mình nói: “Anh gì ơi có phải đi nhầm phòng rồi không?” Anh ta liền quay lại
hỏi mình: “Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì phải không?”. Ôi, ánh mắt ấy
làm mình hồn xiêu phách lạc, mình đến giờ vẫn còn nhớ. Thấy anh ta đau
lòng đến vậy, mẹ kiếp, mình thực sự cho rằng cậu sắp đi thật rồi. Lượng
Lượng, cái đồ xui xẻo nhà cậu khiến người ta lo quá, mấy người chúng
mình bị cậu làm cho ngã ngựa cả rồi…”
Mẹ tôi sụt sịt khóc:
“Phương Lượng Lượng, kiếp trước có phải mẹ nợ con không? Còn ai khổ hơn
Lâm Hải Nghi tôi không hả? Vất vả lắm mới kết hôn rồi có thai, kết quả
chẳng vui vẻ được mấy ngày thì chồng chết, trở thành quả phụ… Cứ nghĩ
rằng đến già có thể hưởng phúc vài ngày, thế mà trái lại, nửa đêm điện
thoại kêu inh ỏi, mợ con nói: “Hải Nghi à chị mau về ngay, trong nhà xảy ra chuyện rồi!”… Chân mẹ mềm nhũn ra, trong lòng nghĩ ở nhà thì có thể
xảy ra chuyện gì? Ông bà ngoại đều khỏe mạnh, mẹ lại lo lắng cho cái đồ
không đáng lo như con. Kết quả đúng là con, con cứ nằm đó, trên mặt còn
đeo mặt nạ dưỡng khí. Mẹ gọi con, con không thưa. Mẹ rất muốn đánh con
đấy. Mẹ hận, hồi đó sao mẹ lại đi yêu ông bố quỷ quái của con. Cả đời mẹ đã bị hủy hoại trong tay ông ấy rồi… Mẹ hận chết hai người họ Phương
các người, một già một trẻ cố tình gây khó dễ cho mẹ. Mẹ cô không đối xử tốt với cô hay sao? Suýt chút nữa cho rằng cô sắp đi cùng ông bố đáng
ghét của cô rồi, hu hu hu…”
Thấy mẹ khóc đến đứt gan đứt ruột,
dượng Alan đứng bên đưa khăn giấy cho bà. Trong lòng bứt rứt, tôi thì
thầm: “Mẹ, con xin lỗi!”
Mẹ tôi tiếp tục sụt sịt lên án tôi:
“Lúc con chưa tỉnh lại mẹ đã tự hỏi có phải con hận mẹ tái hôn nên tìm
cách trừng phạt mẹ. Nếu con nghĩ như vậy thì mẹ của con sẽ quay về ly
hôn với Alan ngay lập tức. Phương Lượng Lượng, con còn giày vò mẹ như
vậy, mẹ cũng không muốn sống nữa, hu hu hu…”
Dượng Alan lịch
thiệp nghe không hiểu tiếng Trung, hoàn toàn không biết mẹ tôi đang có ý định ly hôn với ông, cứ đứng bên dịu dàng khuyên nhủ: “Honey, Mary will gonna be fine, don’t cry…”[1]
[1] Em yêu, Mary sẽ ổn thôi, em đừng khóc…
Tôi thở hắt ra: “Mẹ, mẹ đang nói lung tung gì thế?”
Mẹ tôi dùng ánh mắt ai oán hung hăng lườm tôi: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi
không phải mẹ cô. Người khác làm mẹ có đáng thương như tôi không? Con
gái đi ra mắt nhà bạn trai rồi nhưng mẹ nó thì vẫn mù mờ không hay biết
gì, có đạo lý ấy sao? Ôi ôi…”
Mẹ tôi khóc lóc, dượng Alan đứng
bên lóng nga lóng ngóng, chân tay rối lên không biết xảy ra chuyện gì.
Tôi bất lực nhìn ông ấy, cảm thấy rất đau lòng.
Alan nói với mẹ
bây giờ tôi đang bị thương nặng, không nên để tinh thần tôi bị kích
động. Mẹ tôi lúc này mới ảo não thừa nhận vừa rồi căng thẳng không kiềm
chế được, sau đó giận dỗi đi xuống rửa mặt với dượng Alan. Phi Ca ghé
sát tai tôi, hất hất cằm về phía Khang Tử Huyền trên ghế sô pha: “Lúc
cậu hôn mê, bà ngoại anh ta đến thăm cậu, ngây ra một lúc. Hai hôm nay
đồ ăn của bọn mình đều là do bà ngoại anh ta sai người mang đến. Phương
Lượng Lượng, cậu được đó, nhanh như vậy đã dỗ bà già đến độ không thể
thiếu đứa cháu dâu này rồi!”
Tôi lườm Phi Ca một cái: “Chẳng phải đều là học từ cậu đó sao?”
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, có thể nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của Thạch
Đầu. Phi Ca nhìn túi truyền dịch, ngáp mấy cái. Tôi dùng ánh mắt làm bút vẽ, tinh tế miêu tả lại thân hình cường tráng của Khang Tử Huyền lúc
ngủ say, sau đó dùng trái tim cảm nhận tình cảm ấm áp xung quanh mình.
Nhớ tới lần trước cô đơn lúc bị ốm, đột nhiên tôi muốn cười lớn. Cơ thể
tôi tiếp tục đau đớn như trước rồi đỡ dần, cơn buồn ngủ ập đến, tôi mãn
nguyện nhắm mắt lại.