Lúc tôi tỉnh lại thì ngoài trời đã tối đen. Tôi yếu ớt mở mắt ra, người
đầu tiên nhìn thấy là Khang Tử Huyền dưới ánh đèn râu ria đầy mặt, ánh
mắt sầu muộn, điểm thêm vài phần gợi cảm vào khuôn mặt nho nhã hàng ngày của anh. Lúc này trong phòng không còn ai khác, nhìn thấy tôi tỉnh lại, anh cười vui mừng, khẽ cúi người hôn lên trán tôi: “Người đẹp ngủ trong rừng cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”
“Anh đợi em rất lâu rồi, bây giờ em là của anh!”
Tôi cũng cười, giơ tay xoa cái cằm lún phún râu của Khang Tử Huyền, nhăn
mặt làm bộ ghét bỏ: “Râu của hoàng tử dài rồi, đâm vào mặt đau quá!”
Khang Tử Huyền nhìn tôi đăm chiêu rồi chống tay cúi thấp người xuống, cố ý để chiếc cằm cọ nhẹ vào mặt tôi khiến hơi thở của anh bao quanh tôi. Anh
khẽ nói bên tai tôi: “Anh vừa đi là em đã gặp chuyện rồi, em là cô gái
hư nhất trên thế giới này!”
Giọng khàn khàn, tôi nhìn anh cười: “Đúng vậy, có điều bây giờ anh hối hận cũng không kịp nữa rồi!”
Anh cúi đầu chạm nhẹ vào môi tôi một cái, trong mắt chất chứa tình cảm:
“Không kịp rồi, kể từ lần đầu nhìn thấy em, số trời đã định anh phải gắn chặt lấy cô gái hư này cả đời. Nhưng vì không thể thiếu em nên anh cam
tâm tình nguyện.”
“Nhìn anh đáng thương như vậy, đứa con gái hư em đây có thể suy nghĩ hối cải làm một con người mới.”
“Tiểu thư, nếu được như thế thì tại hạ đây vô cùng cảm kích.”
Tôi và Khang Tử Huyền đang nói những lời có cánh thì ngoài cửa có tiếng
động. Phó Thần mặc chiếc áo blouse trắng đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy
hình ảnh ám muội trong phòng bệnh, vẻ mặt anh ta tỏ ra rất ngượng ngùng. Nhìn thấy ánh mắt anh ta, Khang Tử Huyền cũng trở nên lạnh lùng hẳn.
Phó Thần quay người định đi, tôi liền vội vàng đẩy Khang Tử Huyền: “Em
muốn ăn hoa quả, anh ra ngoài mua cho em đi!”
Biết tôi muốn bảo anh đi ra, Khang Tử Huyền nhìn tôi sâu sắc nói: “Anh ở ngay bên ngoài.”
Sau đó anh đứng dậy gật đầu với Phó Thần coi như chào hỏi. Hai người chạm
vai lướt qua nhau, tôi cảm thấy có một cơn gió lạnh nổi lên.
Trong phòng bệnh lạnh lẽo, tôi và Phó Thần im lặng nhìn nhau một lúc. Chuyện
cũ giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, lại cũng giống như đã trôi đi
rất xa, dần dần trở thành quá khứ. Mà quá khứ là mối liên hệ duy nhất
giữa hai chúng tôi. Bác sĩ Phó làm công việc kiểm tra đơn giản, anh ta
nói: “Em sẽ bình phục nhanh thôi!”
“Cảm ơn!” Tôi mỉm cười với anh ta, lúc này tôi và anh ta chỉ có mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Anh ta ngồi xuống, nhìn tôi một lúc không nói gì. Lúc này giữa chúng tôi là mối quan hệ giữa hai người đã từng yêu và chia tay nhau.
Cả hai chúng tôi đều có chút lúng túng. Tôi khẽ cười phá tan bầu không khí
trầm lặng: “Nghe Phi Ca nói nhờ có anh cái mạng này của em mới giữ được. Phó Thần, bây giờ anh đã là ân nhân cứu mạng của em rồi.”
Tôi cười lém lỉnh: “Chỉ đáng tiếc em không thể lấy thân báo đáp!”
Phó Thần cười gượng gạo: “Lượng Lượng, đã muộn rồi đúng không?”
“Đúng thế, chúng ta đều đã gặp được người khác.”
“Ha, đúng thế, thế giới này đúng là thay đổi nhanh quá! Thoáng một cái, bên cạnh chúng ta đều đã có người mới rồi.”
“Phó Thần, đột nhiên em nghĩ cô gái 18 tuổi Vương Bảo Xuyến[1] học hành gian khổ đúng là một con gấu trúc.”
[1] Nhân vật trong truyền thuyết chờ đợi chồng là Tiết Bình Quý suốt 18
năm. Dù gặp nhiều trắc trở nhưng cuối cùng hai người vẫn chứng minh được tình yêu chân thành và chung thủy của mình, vượt qua mọi định kiến để
tạo dựng một hạnh phúc bền lâu.
“Sao em lại nói vậy?”
Tôi trầm ngâm nhìn lên trần nhà: “Em cho rằng em có thể đợi được anh, ít
nhất có thể đợi rất lâu, nhưng hóa ra không làm được. Em không đợi được
anh, nhưng lại gặp được anh ấy.”
Phó Thần cúi đầu cười bên tai
tôi: “Không, là hai chúng ta không có duyên, đợi đến lúc anh quay lại
tìm em, thì bên cạnh em đã có người khác.”
Tôi cười bất đắc dĩ, nhìn anh ta chăm chú: “Anh biết mà, Duy Nhất rất thích anh. Cô ấy rất biết cách chăm sóc người khác.”
“Anh biết!”
Phó Thần gật đầu, nháy mắt khiêu khích: “Vì vậy, lấy vợ chọn cô ấy là thích hợp nhất!”
“Ha, ghét nhất cách so sánh của cánh đàn ông các anh. Em nói cho anh biết, em cũng có thể lấy được chồng.”
“Đúng thế, anh không hề nghi ngờ gì.”
Sau khi Phó Thần đi, Khang Tử Huyền mặt mũi cứng ngắc ngồi lại bên tôi. Tôi hỏi anh đang khó chịu điều gì, anh rầu rĩ trả lời: “Có người đàn ông
nào xui xẻo như anh không? Chỉ có thể giương mắt nhìn tình địch quang
minh chính đại lật áo bạn gái mình, lại còn không thể thốt ra lời nào.”
Tôi không nhịn được liền bật cười. Cười nhiều quá khiến vết thương đau một
trận đến nỗi mặt tôi lập tức nhăn lại. Khang Tử Huyền lo lắng, đứng dậy
định đi gọi bác sĩ.
Tôi giữ anh lại: “Không sao đâu.”
“Thật chứ?”
“Thật mà, là do lần đầu tiên nhìn thấy anh đáng yêu như vậy nên em buồn cười đến nỗi tức cả ngực.”
“Được, vậy anh không nói nữa, em ngủ thêm chút đi!”
“Mẹ em và mọi người đâu hết rồi?”
“Bọn họ cũng mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.”
“Mẹ em nhìn thấy anh có phản ứng thế nào?”
“Đã gọi anh là A Khang rồi, em nói xem là phản ứng gì?”
“Cũng đúng, mẹ em sao có thể không thích anh được. Mẹ thích nhất là những anh chàng đẹp trai.”
“Đúng vậy, mẹ em đã bị anh chinh phục ngay từ ánh mắt đầu tiên.”
“Sao có thể? Có thể chinh phục mẹ em ngay từ ánh mắt đầu tiên là… À đúng
rồi, em gây ra họa lớn như vậy, liệu Hoa Tiên Tử có không thích em
không?”
“Không thích em thì mỗi ngày đã chẳng sai dì Liên mang canh đến cho em. Lát nữa bà sẽ đến thăm em.”
“Hoa Tiên Tử đáng yêu nhất!”
“Em cũng là Một Đồng đáng giá nhất!”
Sau mấy ngày nằm viện, tuy cũng có lúc sốt cao nhưng xét một cách tổng thể
thì tôi đang dần dần hồi phục. Điều đau khổ chính là mẹ cứ ép tôi uống
canh tẩm bổ. Tôi nôn hết ra, bà lại tiếp tục ép. Mấy lần tôi lén năn nỉ
Khang Tử Huyền, Phi Ca, thậm chí cả dượng Alan đưa mẹ tôi ra, cả ba
người một mực lắc đầu. Tôi nói tôi sắp uống đến phát điên rồi, Phi Ca
nói: “Lượng Lượng, đừng có mơ! Đó là canh báo thù của mẹ cậu, cậu không
muốn uống cũng không được!”
Tôi hoàn toàn nín lặng.
Lão
Đàm dẫn theo Lý Phóng, còn có cả Tiểu Mạnh, coi như đại diện các đồng
nghiệp trong Cục đến thăm tôi. Lão Đàm ngồi một lúc, thái độ hoà nhã,
không phê bình gì. Tôi nằm đó không dám thở mạnh, nhiều lần cân nhắc vẻ
mặt ông ta thì cảm thấy ông ta lấy tâm trạng “chỉ tiếc không nung sắt
thành thép” đến thăm tôi, còn trong lòng ông ta có chút quan tâm nào hay không, tôi thấy đáp án là chắc chắn có.
Lúc lão Đàm dẫn Tiểu
Mạnh đứng dậy định đi, từ dưới lớp chăn tôi thò tay ra kéo áo Lý Phóng.
Đôi mắt nhỏ của Lý Phóng đảo một vòng, sau đó nhanh chóng tìm cớ ở lại.
Tôi tách những người khác ra để Lý Phóng có thể kể cho tôi nghe mọi
chuyện, khoảng thời gian này mọi người đều tránh nhắc đến chuyện hiệu
trưởng Dương. Trong lòng tôi mơ hồ có một dự cảm không lành. Nửa đêm tôi không ngủ được, trong đầu chỉ toàn hiện lên đôi mắt tuyệt vọng của thầy hiệu trưởng, khuôn mặt xám xịt nhìn tôi buồn bã đau thương, luôn miệng
cầu xin tôi tha thứ, thầy chỉ mong được giải thoát. Trong lòng tôi đã
chuẩn bị tâm lý.
Lý Phóng nói: “Lượng Lượng, thầy hiệu trưởng cũ của cô đã đi rồi.”
“Là ông ấy đã gọi 120. Một ngày sau, chúng tôi tìm thấy những công cụ đó ở
văn phòng. Chúng tôi tìm ông ấy, không ngờ ông ta đã treo cổ tự tử ở nhà và để lại một di thư, thú nhận chuyện bản thân bị ép làm khuôn tiền
giả. Khuôn đã bị Hải Thần Hội lấy đi, ông ta tự cảm thấy tội lỗi quá
nặng, nên không có dũng khí sống tiếp. Nhưng ông ta giữ lại một đống đầu mối cho chúng ta, có nó, vụ án này dễ phá hơn rất nhiều. Cục trưởng
cũng không gây khó dễ được với lão Đàm. Thực ra Lượng Lượng à, cuối cùng tôi đã nhìn ra, lão Đàm của chúng ta bảo vệ cô rất nhiều. Ông ấy hiểu
cô tìm hiệu trưởng Dương để khuyên ông ta tự thú, dù gì thì người cũng
đã đi rồi, may mà cũng là hiệu trưởng đức cao vọng trọng, vì con cái mà
bị ép đến bước đường cùng. Lão Đàm chỉ thị chúng tôi xử lý vụ này như
vậy… À, hôm qua là lễ truy điệu của hiệu trưởng các cô, có nhiều học
sinh của ông ấy đến, đúng là đệ tử khắp thiên hạ. Mặc dù con trai không
có mặt nhưng có nhiều học sinh như thế đến tiễn ông ấy đi nốt chặng
đường cuối cùng, ông ấy cũng có thể nhắm mắt…”
Tôi gật gật đầu,
chẳng trách cả ngày hôm qua không thấy mặt mũi Phi Ca đâu, lúc đến phòng bệnh thăm tôi thì mắt đỏ mọng như quả đào hỏng, sau đó miễn cưỡng cười
đùa với tôi.
Bất giác hai hàng nước mắt chảy xuống thấm đẫm cả
chiếc gối, trong lòng trống rỗng, tôi không dám nghĩ nhiều, chỉ muốn
khóc. Nước mắt giống như con ngựa đứt dây cương, muốn cầm mà không cầm
được, cuối cùng phát ra thành tiếng nức nở.
“Lượng Lượng, cô
đừng khóc nữa! Tôi bảo này, đừng khóc, tôi sợ nhất là nước mắt phụ nữ.”
Lý Phóng luống cuống, Phi Ca và mẹ tôi ở ngoài cửa nghe thấy liền vội
vàng chạy vào.
Tôi gạt nước mắt, buồn bã nhìn Phi Ca: “Phi Ca, có phải mình đã sai?”
Phi Ca cũng khóc: “Lượng Lượng, cậu không sai. Nếu mình là cậu, mình cũng làm như vậy, có lẽ còn không làm tốt bằng cậu.”
“Nhưng thầy mất rồi, có lẽ mình đã ép thầy…” Tôi khóc càng dữ hơn. Vết thương
đau nhói tôi cũng không quan tâm, không để ý, tôi chìm đắm trong sự đau
đớn cùng cực.
Mẹ tôi lau nước mắt cho tôi, đau lòng nhìn tôi:
“Ông bà ông vải ơi, con đừng khóc nữa, vết thương lại bị ảnh hưởng mất.
Đó là số của thầy, đã phạm pháp thì chung quy không thoát được. Nhờ con, khi thầy chết còn có thể giữ gìn danh tiếng cả đời, đổi lại là người
khác, thầy đã sớm chết không nhắm nổi mắt. Tóm lại, thầy ấy có thể yên
lòng ra đi rồi…”
Lúc ra về, Lý Phóng còn nói một câu: “Lượng Lượng, cô biết vì sao thầy của cô bị gọi là Long Ca không?”
Tôi đẫm nước mắt nhìn anh ta, cắn môi lắc lắc đầu.
“Tên tiếng Trung của ông ấy lúc ở Thái là Dương Miên Tống, sau đó quay về
Trung Quốc muốn bắt đầu cuộc sống mới nên đổi tên thành Dương Tân.
Nhưng… cuộc đời mà, muốn tái sinh lại cũng khó.”
Tôi khóc càng dữ dội, khóc như không còn là chính mình.
Mấy ngày sau đó tôi chìm đắm trong sự đau khổ về cái chết của thầy hiệu
trưởng, chẳng buồn trò chuyện với ai, có lúc hối hận muốn đánh chết bản
thân mình, có lúc lại cảm thấy không có gì hối tiếc. Cứ như vậy tôi mâu
thuẫn với chính bản thân mình. Mọi người biết tôi không thoát ra được
chuyện này nên khổ tâm khuyên nhủ, tôi cũng chỉ biết đờ đẫn gật đầu.
Khang Tử Huyền nói: “Nếu được làm lại lần nữa, em vẫn sẽ làm như vậy
thôi.”
“Còn về những chuyện khác, đó là sự lựa chọn của ông ấy. Em đã cố gắng hết sức rồi.”
Lúc anh nói hết câu, ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào
phòng khiến mặt đất có sắc vàng nhàn nhạt, tôi bắt đầu cảm thấy thoải
mái hơn một chút. Quá trình phục hồi đau khổ kéo dài hết ngày này đến
ngày khác, may mà có rất nhiều người ở bên cạnh, nên tôi cũng không thấy nhàm chán.
Đông Tử thường đến lúc trời nhá nhem tối, đôi lúc đi theo sau còn có tên đô con Đặng Lũng vẻ mặt lém lỉnh nhìn tôi, nhưng
tôi không quan tâm đến anh ta lắm. Chuyện của hai con người này, tôi
không còn sức để quan tâm nữa. Nhìn nét mặt Đông Tử cũng không thấy có
dấu hiệu bị ép buộc, có lúc cậu ta còn có thể to tiếng vài câu với tên
đô con Đặng Lũng.
Thạch Đầu ba ngày hai lần qua trông tôi, có
lúc đi cùng cô bạn gái xinh xắn. Cậu ta đến thăm thật ra cũng chẳng làm
gì nhưng dù sao ghế sô pha ở phòng bệnh khá lớn, có thể cuộn người lại
ngủ cả ngày. Cậu ta còn ngủ nhiều hơn người đang dưỡng bệnh là tôi. Hỏi
vì sao có thể ngủ như vậy, cậu ta nói hai ngày nay đám học sinh cấp ba
tốt nghiệp mặc sức vui chơi, kéo cậu ta đi ăn rồi đi karaoke thâu đêm.
Tôi đờ đẫn gật đầu, vừa uống bát canh mẹ nấu vừa nghĩ tới khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của một cậu thiếu niên.
Điều bất ngờ là tối hôm ấy tôi nhìn thấy Giang Ly. Khuôn mặt đẹp trai lạnh
lùng, sự thờ ơ che mắt người khác khiến người ta cảm thấy không dễ gần.
Thực ra, chỉ sau khi tiếp xúc với cậu ta mới có thể phát hiện đây là một chàng trai ngoài lạnh trong ấm, ẩn dưới vẻ ngoài trẻ trung là một trái
tim nóng bỏng.
Cậu ta cầm một bó hoa cẩm chướng lớn đứng trước
cửa, ánh mắt hơi lo lắng vì lúc này Khang Tử Huyền đang đút táo cho tôi. Nhìn thấy cậu ta, tôi suýt chút nữa phun hết cả nước táo ra.
Tôi nhìn Khang Tử Huyền, cười hì hì nói: “Em muốn uống nước hoa quả, hay là anh đi mua một ít đi!”
Đây đã trở thành cái cớ quen thuộc khi tôi muốn đuổi anh đi. Anh trừng mắt
nhìn tôi tức giận, gặm miếng táo đang bón dở cho tôi rồi đi ra ngoài.
Miệng tôi cong lên, một người đàn ông đẹp trai như vậy, dù tức giận cắn
táo cũng đẹp đến nao lòng.
“Hoa rất đẹp!” Tôi cười mỉm nhìn cậu thiếu niên. “Rất xứng với bà cô già tôi đây!”
Giang Ly đặt bó hoa xinh đẹp xuống rồi cúi nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo: “Nghe nói chị suýt chết?”
Có lẽ đã quen với việc cậu thiếu niên này luôn lấy vẻ ngoài kiêu căng để
che giấu sự quan tâm trong lòng, nên tôi nói đùa: “Đúng thế, nhưng tôi
vẫn luyến tiếc mấy cậu nhóc đẹp mã các cậu. Sao có thể chết trong luyến
tiếc được, thế là tôi lại quay về làm tai họa nhân gian.”
“Chị đúng là tai họa!” Cậu ta ngồi xuống, thẳng thắn nói ra sự thật.
Nghĩ đến chuyện nửa năm nay quanh tôi xảy ra không biết bao chuyện không thể tưởng tượng được, tôi gật đầu đồng tình: “Đúng, tôi đúng là một tai
họa!’
Im lặng một lúc, tôi hỏi: “Giang Ly, cậu có hận tôi không?”
Cậu ta cười mỉa: “Hận chị? Mấy bà cô già các chị cứ tự cho mình có số đào hoa.”
“Cái gì chứ, đợi cậu già rồi cậu sẽ hiểu tâm trạng người già. Thứ quý giá nhất của đời người là tuổi thanh xuân.”
“Phải!”
“Vì vậy cậu biết không, tôi rất cảm ơn cậu!”
“Cảm ơn tôi?”
“Đúng thế. Một Phương Lượng Lượng 24 tuổi biến thành Giản Mỹ Đạt 18 tuổi mỗi
ngày cuốn lấy anh chàng đẹp trai cũng 18 tuổi, lại được trải qua tuổi
thanh xuân nhiệt huyết một lần nữa.”
“Phải!”
“Vì vậy, Giang Ly, đừng hận tôi được không?”
“Được… nhưng tôi sẽ nhớ kỹ chị!”
“Ghi nhớ Giản Mỹ Đạt hay là Phương Lượng Lượng?”
“… Giản Mỹ Đạt. Phương Lượng Lượng chỉ là một người xa lạ.”
Lúc sắp ra về, Giang Ly quay đầu nhìn tôi một cái, định nói gì đó lại thôi. Đợi đến khi ra đến cửa, cuối cùng cậu ta cũng nhíu mày quay lại gọi
tôi: “Phương Lượng Lượng!”
Tôi “hả” một tiếng.
Vẻ mặt lo lắng, cậu ta do dự một lúc lâu, cuối cùng hỏi: “Sao lại có thể có một cảnh sát nằm vùng ngu ngốc như chị nhỉ?”
Nghe câu hỏi như vậy, tôi trợn mắt há miệng không nói nên lời.
“Vì vậy sau này cô ấy sẽ không làm cảnh sát nằm vùng nữa.” Phía sau Giang
Ly vang lên giọng nói trầm ấm, Khang Tử Huyền nhìn tôi cười khiêu khích.
Tôi tỏ ra tức giận. Anh ấy bước vào, nghiêm túc nói: “Cảnh sát Phương, vì
hoà bình thế giới, sau này xin em đừng làm điệp viên nữa được không? Em
đúng là cảnh sát tồi nhất mà anh từng gặp!”
Tôi tức giận, tôi kích động, tôi muốn khóc, thế là cắn răng căm giận nói: “Được!”
Khang Tử Huyền nở nụ cười hài lòng. Nhìn thấy trên tay anh đúng là hai túi
hoa quả lớn đủ để ăn tám đến mười ngày, tôi kinh ngạc hỏi: “Anh đi mua
thật à?”
Giờ đến phiên anh lườm tôi: “Đề phòng nhỡ lần sau em lại muốn đuổi anh đi.”
Ngoài cửa sổ ánh trăng dịu dàng như nước, tiếng nước róc rách như tiếng hát
ca, hoa tươi bên cửa sổ nở rất đẹp. Có lẽ lại là một đêm đầy mộng ảo
tuyệt vời nữa.