Khi càng ngày càng dần rời xa tuổi thanh xuân, tôi lại muốn viết một vài câu chuyện về tuổi trẻ, cho dù tình tiết những câu chuyện ấy không hề
liên quan đến cuộc sống của tôi. Nhưng khi chìm đắm vào việc viết nên
câu chuyện của người khác, tôi giống như được quay về quá khứ, cảm nhận
được những thứ mới mẻ vẫn chưa rời xa mình, vì thế cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Nhiều năm sau đó, cuối cùng tôi cũng trải nghiệm được niềm vui nho nhỏ khi làm nhà văn.
Lúc còn trẻ cũng có rất nhiều ý tưởng vớ vẩn, như: muốn học Micheal
Jackson[1] ném ô đi rồi nhảy múa trong mưa, muốn đứng trên núi Minh Sa
nhìn Đôn Hoàng[2] lúc mặt trời lặn, muốn một chàng trai sẽ mỉm cười nhìn tôi… chớp nhoáng qua cửa sổ. Nhiều năm qua đi, những ý tưởng vớ vẩn đó
vẫn chỉ là những ý tưởng, chưa bao giờ thành sự thật. Tuổi trẻ của tôi
bình dị nhưng vẫn rất hạnh phúc!
[1] Ca sĩ, nhạc sĩ, ngôi sao giải trí nổi tiếng của Hoa Kỳ, được mệnh danh là Ông hoàng nhạc Pop.
[2]. Thị xã thuộc địa khu Tửu Tuyền, tỉnh Cam Túc, Trung Quốc.
Lúc viết xong câu chuyện này, tôi vừa chat video với một người bạn xong.
Nhiều năm trước chúng tôi cùng ngồi chung trên giường ký túc xá nói
chuyện học hành, nói chuyện con trai con gái, nói đến khi cảm xúc thăng
hoa thì hét ầm lên rồi khoa chân múa tay. Nhiều năm sau đó, cô ấy đã ở
bờ bên kia Thái Bình Dương, chúng tôi giờ đã chững chạc hơn và vẫn luôn
luôn nở nụ cười trên môi.
Đến giây phút đó tôi mới nhớ lại quãng thời gian đẹp đẽ tuổi trẻ, nhớ lại khuôn mặt ngốc nghếch nhiều năm
trước của bản thân, vì thế mà viết truyện thành nghiện. Hi vọng nam
chính và nữ chính trong câu chuyện có thể dũng cảm hơn tôi, kiên cường
hơn tôi, dẻo dai hơn tôi, làm được những việc mà cả đời tôi chỉ có thể
nghĩ ra mà không thể thực hiện được.
Hạnh phúc của tôi nhỏ bé
bình dị, tôi khát khao có được một thứ gì đó rất mạnh mẽ, rất mãnh liệt. Tôi đã gửi gắm sự mãnh liệt đó vào Phương Lượng Lượng.
Phương
Lượng Lượng là một cảnh sát chìm có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như rất bốc đồng, không hề có chuẩn mực. Cũng chính vì bốc đồng nên cô ấy đã
mắc phải sai lầm lớn, và nhờ vậy mà cô ấy đã gặp được một chàng trai.
May mắn thay, đó là một người đàn ông tốt!
Phương Lượng Lượng trong câu chuyện này là một người may mắn. Cô gặp được một
người có đôi mắt biết cảm nhận cái đẹp. Anh ta nhìn ra được tâm hồn xinh đẹp đằng sau lớp trang điểm dày cộm của cô ấy, ngay cả lúc cô ấy cư xử
thô lỗ hay khi cô nói một đằng làm một nẻo. Người như anh ấy luôn có thể ép cô nộp vũ khí đầu hàng, giải thoát chính mình.
Yêu một người đàn ông như thế, trước nay đều không phải một việc khó. Một người bạn
của tôi vẫn nói: “Dù là một cô nàng có tuổi nhưng khi đứng trước mặt
người đàn ông mình yêu thì vẫn luôn là một cô gái nhỏ, muốn được vòng
tay ấm áp ôm lấy mình, lắng nghe những lời chân thành từ trái tim. Không cần quá lãng mạn, chỉ cần có anh ở bên cạnh là đủ rồi.”
Tôi
muốn viết về một cô gái như vậy. Đó là một cô gái bình thường, đã từng
chịu bi thương, đau khổ, hoang mang và cũng từng được nếm trải sự ngọt
ngào. Cô ấy có tuổi thơ không quá hạnh phúc, nhưng vẫn có được tình yêu
như bao người khác. Bạn nam của cô ấy không nhiều, hai ba người là được. Bạn gái của cô ấy không nhiều, một người là đủ. Tình yêu cũ không
nhiều, một mối tình là được, mới yêu thật lòng một lần nhưng đủ để ấm áp một đời.
Cũng giống như tất cả những người sống ở đô thị, cô ấy hiểu được cảm giác đơn độc, cũng từng lừa dối người khác, rồi tự dằn
vặt và cảm thấy đau khổ. Cô ấy làm tất cả mọi thứ để hoàn thành mọi việc một cách tốt nhất, nhưng lại không có được kết quả mà cô ấy mong muốn.
Cuộc sống gột rửa tội lỗi cho cô ấy một lần rồi lại một lần nữa, nhưng
Phương Lượng Lượng cuối cùng vẫn là Phương Lượng Lượng. Cô ấy cuối cùng
vẫn lương thiện như vậy, vì thế mà được sắm vai nữ chính.
Tuổi
trẻ của tôi đã đi qua nhưng tôi vẫn hy vọng được tiếp tục viết về nó.
Chúng ta đều là những nữ chính trong câu chuyện của chính mình, rồi một
ngày nào đó, hạnh phúc sẽ đến gõ cửa.
Xin chào những cô gái,
mong các bạn sẽ mãi là những bông hoa buổi sớm, đắm mình trong tiết trời tuyệt đẹp và tỏa ngát hương thơm mê người!