Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 96: Chương 96




Hoắc Nhiên trong lúc nhất thời cũng không biết là nên tiếp tục đánh răng, hay là trả lời câu hỏi.

Hắn cảm thấy mình nên nhanh chóng rửa mặt cho xong, lại muốn mình lập tức đưa ra lựa chọn để xem sau đó sẽ xuất hiện điều gì.

Kết quả trong lúc do dự, màn hình bắt đầu tối đi, Hoắc Nhiên còn tưởng rằng câu hỏi sắp biến mất, trong lòng hoảng sợ ném bàn chải đánh răng sang một bên.

Chiếc bàn chải đánh răng đáng thương lọt tủm vào ly nước, sau đó ly nước nhanh chóng lăn vào bồn rửa mặt, một trận rền vang, khiến hắn như một tên ngốc.

Ngoài nhà vệ sinh truyền đến tiếng cười.

“Trước khi trả lời, câu hỏi này sẽ không biến mất, có thể gọi lên bất cứ lúc nào.”

Đào Tri Việt cuối cùng cũng hết ngủ nướng, còn buồn ngủ mà rời giường, đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn hắn.

Tóc của cậu ngủ đến lộn xộn, hơi hơi vển lên, một chút ánh vàng lấp lánh trong ánh ban mai dịu mát.

Thoạt nhìn xúc cảm rất tốt.

Hoắc Nhiên nỗ lực nhịn xuống xúc động muốn vỗ vỗ.

“Đây là món quà cho tôi sao?”

Đào Tri Việt gật đầu, cọng tóc ngốc mao trên đỉnh đầu cũng quơ quơ theo.

Nhịn không được.

Hoắc Nhiên quyết đoán vươn tay ra xoa tóc của cậu.

“Rửa mặt đi, tôi đi làm bữa sáng.”

Hắn đang muốn xoay người đi về hướng nhà bếp, lại bị Đào Tri Việt gọi lại.

“Chờ một chút ——” Đào Tri Việt đã hoàn toàn tỉnh táo dở khóc dở cười, “Anh vẫn chưa đánh răng xong nha.”

Vì thế Hoắc Nhiên lại thành thật trở về, cùng cậu chen trước bồn rửa mặt đánh răng.

Vốn dĩ hạng mục ban đầu lúc sáng là hai người tụ tập trước cửa sổ xem cụ ông đánh quyền dưới lầu, nhưng hôm nay Hoắc Nhiên chỉ lo cười ngây ngô, Đào Tri Việt nhìn hắn cười, hoàn toàn quên mất chuyện khác.

Trong tâm trạng vui sướng, ngay cả trứng luộc và trứng chiên cũng đặc biệt đẹp đẽ dễ nhìn.

Mặc dù không đoán đúng món quà, nhưng Hoắc Nhiên vẫn rất vui.

Chắc chắn món quà này đã được Đào Tri Việt chuẩn bị từ rất lâu.

Đáng ngạc nhiên hơn bất cứ khả năng nào mà hắn đã đoán trước đây.

Cho nên đương nhiên phải dùng nguồn cung ứng dưa hấu biến dị* dồi dào để báo đáp.

*Nguyên văn: 变异西瓜作 ai hiểu giúp mình nha.

Hôm nay Đào Tri Việt thiếu chút nữa lại bị muộn rồi.

Cũng may có Hoắc Nhiên đưa cậu đến công ty, tiện hơn xe buýt nhiều.

Dừng xe trước cổng khu biệt thự, Hoắc Nhiên hạ cửa xe xuống vẫy tay với cậu.

“Buổi tối gặp lại.”

Đào Tri Việt vốn dĩ không muốn để ý đến hắn, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt vô cùng sáng ngời đó, lại không nhịn được mỉm cười.

Vì thế cậu cũng vẫy tay: “Tối gặp lại.”

Đêm nay hãy cùng nhau trải qua đêm Giáng sinh nhé.

Hy vọng hôm nay sẽ có tuyết rơi, như vậy sẽ càng lãng mạn hơn.

Đến công ty, tâm trạng của Hoắc Nhiên rất tốt tới mức đến trợ lý cũng không kìm nén đượn lòng hiếu kỳ mà tò mò.

“Hoắc tổng, tối nay ngài ra ngoài chơi lễ sao?”

Hoắc Nhiên cảm thấy ánh mắt của cô phảng phất như tràn ngập bốn chữ to.

Tui muốn ăn kẹo.

Hoắc Nhiên vô cùng khẳng khái, không cần nghĩ ngợi nói: “Đúng vậy, hôm nay mời mọi người trà sữa, chiều nay xong công việc thì có thể về sớm.”

Đây là tác phong trước sau như một của hắn, muốn cùng nhau chia sẻ niềm vui với mọi người.

Mặc dù không nghe được tình tiết cụ thể là như thế nào nhưng chị gái nhỏ trợ lý hoàn toàn sướng điên rồi, lập tức chạy ra ngoài thông báo tin vui nhân đôi cho mọi người.

Thời gian buổi sáng, Hoắc Nhiên hoàn thành công việc ngày hôm nay với hiệu suất chưa từng có.

Sau đó hắn muốn hết sức chăm chú mở món quà này ra.

Ăn trưa xong, Hoắc Nhiên lại mở trò chơi ra, mở giao diện cài đặt, nhân vật nhỏ đầu quả đào vẫn mỉm cười đứng tại chỗ chờ hắn.

[11 ngày ] [12 ngày ] [13 ngày ] [ rất nhiều ngày ]

Hoắc Nhiên theo bản năng muốn lựa chọn rất nhiều ngày.

Nhưng hắn nhanh chóng nhớ ra hai vòng tròn màu đỏ rất rõ ràng trong trí nhớ của mình, số 13 và số 24 được chia thành hai hàng trên và dưới của tờ lịch.

24 – 13 + 1 = 12

Bởi vì không yên tâm, Hoắc Nhiên còn đếm lại một lần, quả nhiên là 12 ngày.

Nếu tình huống này yêu cầu vỗ vỗ, như vậy bắt đầu từ ngày tung bản beta công khai đó, hắn đã tổng cộng vỗ 12 ngày.

Hoắc Nhiên đang muốn chọn 12 ngày, sau đó lại vô cùng cẩn trọng mà dừng tay lại.

Hắn cảm thấy rằng với tính cách của Đào Tri Việt, câu hỏi này chắc là chỉ được kích hoạt một lần, nếu đáp sai, thì không thể lặp lại nữa.

Bằng không nếu như những người chơi khác phát hiện ra lối vào của quả trứng phục sinh tuyệt vời này, có khả năng cuộc thử nghiệm sẽ kéo dài không dứt.

Vậy tại sao lại là 12 ngày?

Tại sao lại là vỗ vỗ?

Lần đầu tiên hắn sử dụng chức năng vỗ vỗ này, hình như là khoảng thời gian lúc hắn mới quen biết Đào Tri Việt.

Hoắc Nhiên bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.

Hắn vừa nhớ lại, một bên xem lịch sử trò chuyện trong pp.

Sau đó bên cạnh dãy số chỗ hắn đếm ngày tháng, một vài bút ký bổ sung dần dần xuất hiện.

1. Đăng bài, thêm bạn tốt.

2. “Đào” vỗ vỗ tôi. Dạy tôi như thế nào là uống trà xanh.

3. Muốn gặp mặt nói lời cảm ơn, lại bị uyển chuyển từ chối.

4. Không có tâm chơi bóng, tôi vỗ vỗ “Đào“.

5. Không có cảm giác chân thật, cho nên vỗ vỗ lưng chú nhím nhỏ trong trò chơi.

6. Đến Tấn Bắc đi công tác, thay đổi điện thoại.

7. Triển lãm trò chơi, dị ứng, Loratadine.

8. Cuộc gọi điện thoại đầu tiên, uống say trở về nhà, đã biết tên của em ấy.

9. Thay đổi hình đại diện mới. Tôi có thể thay đổi em không?

10. Hắn cũng thay đổi hình đại diện mới. Ở đường Nam Sơn nhớ kỹ nhiều món ăn ngon.

11. Cách không gian cùng nhau xem phim, tặng hoa.

12. Chính thức gặp mặt, Vớt Ánh Trăng.

Vừa vặn 12 ngày.

Nhìn trang giấy tràn ngập hồi ứng này, đôi mắt của Hoắc Nhiên luôn nhiễm ý cười.

Hắn giống như lột lớp ngoài của một món quà khác.

Lần này Hoắc Nhiên vô cùng chắc chắn mà nhấn xuống [12 ngày ].

Cùng lúc đó, bên cạnh đầu quả đào bắn lên những chùm pháo hoa nhỏ, những dải ruy băng lộng lẫy rực rỡ tung bay.

Một hộp thoại khác xuất hiện trước mặt hắn.

—— làm việc mệt mỏi quá, tôi tưởng uống trà sữa, phía trên có nhiều hạt nhỏ và kem, có muốn cùng mua không?

Lần này vẫn có bốn lựa chọn như cũ.

[ Muốn! Tôi cũng thích uống. ]

[ Được nha, tôi có mang theo khăn giấy. ]

[ Tăng cân mất, uống cái khác đi. ]

[ Tại sao bạn lại đột nhiên nói chuyện? ]

Hoắc Nhiên không chút do dự chọn phương án thứ hai.

—— Được nha, tôi có mang theo khăn giấy.

Bởi vì kem dính trên môi.

Khi ra khỏi Vớt Ánh Trăng, bọn họ nhìn bầu trời đêm rồi thảo luận vận mệnh, sau đó Hoắc Nhiên thu hết dũng khí, niết khăn giấy cầm thật lâu trong tay, nhẹ nhàng lau giúp cậu.

Đầu quả đào lộ ra nụ cười xán lạn.

—— thật tốt, vậy chúng ta đi thôi.

Thật tốt, em cũng nhớ rõ.

Sau đó nó bước ra từ phía sau máy tính, có tiếng ồn điện tử phát ra từ khăn trùm đầu của nó.

Máy tính màu xám chậm rãi biến mất, một mũi tên hướng dẫn xuất hiện ở bên phải màn hình.

Hoắc Nhiên lần theo mũi tên rồi nhấp vào, sau đó thoát khỏi giao diện cài đặt, đến giao diện chính của trò chơi.

Bối cảnh của giao diện là một thị trấn nhỏ với phong cảnh tuyệt đẹp, chính là bản đồ mà hắn chọn, nữ chính xinh đẹp ngồi yên trong sân nhỏ, yên lặng đọc sách.

Nhân vật nhỏ đầu quả đào cũng cũng nhau bước ra, nó không có là nhân vật nhỏ, trở nên cũng cỡ với nữ chính, tò mò đánh giá mọi thứ mới lạ trước mắt.

—— đây là thế giới của bạn sao?

—— ừ, bạn có thích phong cảnh ở đây không?

—— thích, nghe nói trấn trên có một vị họa sĩ, anh ta vẽ đẹp không?

Đào Tri Việt thậm chí còn đoán được hắn sẽ lựa chọn thị trấn nhỏ.

Còn bất động thanh sắc mà ăn dấm trong bốn lựa chọn.

[ đẹp, ngày hôm qua tôi cùng anh ấy đi vẽ thực vật. ]

[ không biết, tôi vẫn chưa gặp anh ấy. ]

[ tôi đoán bạn cũng sẽ vẽ tranh, bạn có muốn vẽ một bức phác thảo cho tôi không? ]

[ tôi cũng rất tò mò, chúng ta đi tìm anh ấy đi. ]

Hoắc Nhiên lập tức tìm được đáp án chính xác.

—— tôi đoán bạn cũng sẽ vẽ tranh, bạn có muốn vẽ một bức phác thảo cho tôi không?

Đầu quả đào suy nghĩ một chút, giảo hoạt nói.

—— bị bạn đoán trúng rồi, nhưng hôm nay tôi không muốn vẽ, hôm nào tôi sẽ vẽ cho bạn.

Thật ra cậu đã vẽ rồi, không chỉ một lần.

Bản phác thảo nghiêm túc đầu tiên của người mới bắt đầu Đào Tri Việt, bóng dáng bằng nửa người Hoắc Nhiên tăng ca vào ban đêm, đã được đương sự hào hứng đóng khung, đến nay vẫn được đặt chỗ trung tâm của giá trưng bày.

Sau này lại có rất nhiều bóng dáng sinh hoạt, đều được cậu chậm rãi khắc họa trên trang giấy vẽ.

—— được rồi, lần sau phải thực hiện lời hứa nha. Bạn vừa đến trấn nhỏ, có nơi ở chưa? Nhà tôi còn thừa phòng trống nè.

Đầu quả đào lại xuất hiện một mạt đỏ ửng.

—— không sao đâu, tôi sẽ cố gắng làm việc để tiết kiệm tiền, có thể tìm căn nhà cho bản thân. Căn nhà bên cạnh hình như bỏ trống, có thể thuê không?

[ không được rồi, tôi nghe nói hôm qua nó mới được cho thuê. ]

[ muốn tiết kiệm, hay là tới ở nhà của tôi đi! ]

[ là tôi mang bạn vào trấn nhỏ, đương nhiên phải phụ trách bạn rồi! ]

[ có thể nha, vậy sau này chúng ta sẽ là hàng xóm! ]

—— có thể nha, vậy sau này chúng ta sẽ là hàng xóm!

—— thật tốt quá!

Vì thế đầu quả đào sống ở ngôi nhà bên cạnh.

Nữ chính xung phong nhận việc giúp nó dọn dẹp nhà cửa, trong lúc hỗn loạn, mặt đất trượt xuống, đầu quả đào sắp té ngã.

Nữ chính vội vàng kéo nó lại, kết quả hai người bị ngã cùng nhau, ôm lấy nhau.

Hai người đều đỏ mặt, hai mắt nhìn nhau, nữ chính vội vội vàng vàng trốn về nhà mình.

Kết quả sau đó không lâu, khi nữ chính đang hỗ trợ ở tầng dưới trong cửa hàng hoa, cô ấy suýt nữa thì bị chậu hoa ở tầng trên rơi xuống va phải.

May mắn đầu quả đào tình cơ đi ngang qua kịp thời đỡ lấy cô.

Cô đột nhiên không kịp đề phòng mà lao vào một cái ôm ấm áp.

[ tại sao chậu hoa lại rơi xuống?! ]

[ cảm ơn...... Nhờ có bạn. ]

[ một so một, chúng ta huề nhau. ]

[ mau buông tay ——]

Hoắc Nhiên vừa xem, vừa không khỏi suy nghĩ: Cốt truyện thật ngốc.

Nhưng những gì hắn trả lời còn ngốc hơn.

Ngày đầu tiên yêu nhau, cái ôm tạm biệt ở sân bay.

—— một so một, chúng ta huề nhau.

—— may mà bạn không có gì, nhưng mà so sánh này thật kỳ quái, giống như chơi bóng rổ.

—— tối hôm qua vừa mới xem thi đấu...... Nhưng tôi thực sự có thể chơi bóng rổ, có phải không nhìn ra không?

—— thật là lợi hại! Tôi không biết chơi.

Trong sự hòa hợp ngày qua ngày, bọn họ dần dần bắt đầu nảy sinh tình cảm.

Hoắc Nhiên bỗng nhiên phát hiện, chiếc khăn trùm đầu màu quả đào thường ngày đã biến mất.

Sau chiếc khăn trùm đầu, hóa ra là một gương mặt trẻ trung thanh tú, đôi mắt trong suốt.

Rất giống Đào Tri Việt.

—— Đầu quả đầu của anh đâu?

—— thật ra trốn trong khăn trùm đầu rất cô đơn, bây giờ gặp em, cho nên anh không cần nữa.

Lập trình viên vẫn luôn trốn sau máy tính gõ bàn phím, đã không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Trong trò chơi chỉ có năm nhân vật nam chính này, cậu là nhân vật nam chính thứ sáu bị che giấu.

Sáng sớm mỗi ngày khi đánh răng, cậu sẽ cố ý đến ban công, nhìn nữ chính đang dậy sớm tưới hoa phía đối diện.

Nữ chính lúc đầu còn ngượng ngùng, sau đó quay lưng lại mỉm cười, ánh mắt nhìn người phía sau chân thành và ấm áp.

Cô ấy thẹn thùng, lại vui vẻ.

Làn hơi nước lấp lán từ vòi hoa sen, xuyên qua ánh mặt trời sặc sỡ.

Thời gian chảy xuôi trong bụi hoa cũng rực rỡ như thế.

Bọn họ có một cái ngoài ý muốn buông xuống nụ hôn đầu tiên.

Vào một buổi trưa hè, chiếc quạt đang quay, quả dưa hấu trong dĩa sứ, cố tình mở chủ đề.

—— em cảm thấy loại trái cây nào là cùng một loại với dưa hấu?

—— đương nhiên là cà chua.

—— anh cũng cảm thấy thế, anh rất thích ăn cà chua trộn với đường.

—— em cũng rất thích! Cà chua trồng ở trấn nhỏ có mùi rất thơm!

......

Hoắc Nhiên yên tĩnh chơi suốt một buổi trưa, rất nhiều lúc khi hắn đang cười, thỉnh thoảng cũng cảm thấy đôi mắt ê ẩm.

Ánh nắng chói chàng ngoài cửa sổ, dần dần chuyển sang ngày sắc ảm đảm.

Hắn chuyên tâm công lược nhân vật nam chính giấu mặt này.

Nói chuyện, tiếng cười, cuộc sống hằng ngày, tất cả những việc nhỏ vụn vặt.

Thời điểm đi đến tuyến công lược cuối cùng này, trong trò chơi vang lên âm nhạc Giáng sinh vui vẻ.

Trong thanh âm du dương, nam chính gõ cửa nhà cô.

Cậu mặc một chiếc áo len xanh rất đẹp, trong tay ôm bó hoa hồng, tươi cười rạng rỡ.

—— buổi tối đêm Giáng sinh, em có muốn hẹn hò với anh không?

Lần này không còn bốn sự lựa chọn nữa, chỉ có một câu trả lời vô cùng đơn gian.

—— Được.

Sau đó tuyết trắng bắt đầu nổi lên bên ngoài căn nhà.

Hoắc Nhiên bất tri bất giác nhìn thật lâu, mãi đến khi màn hình trò chơi dừng lại, cửa sổ của người gọi hiện lên.

Là điện thoại của Đào Tri Việt.

Hắn lặng im vài giây, nghe máy, nghe thấy đầu dây bên kia là tiếng xe cộ qua lại xen lẫn tiếng còi xe, không giống như đang ở công ty.

Hoắc Nhiên có chút ngoài ý muốn: “Em đang ở đâu?”

“Em đang dưới lầu công ty, đến đón anh tan làm.”

Đào Tri Việt cười nói: “Không muốn đi lên, bởi vì bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi, anh mau xuống dưới.”

Phòng làm việc của Hoắc Nhiên ở lầu tám, hắn nghe lời nói của Đào Tri Việt, ngay sau đó đi đến bên cửa sổ.

Trong buổi hoàng hôn trong vắt, những bông tuyết nhẹ nhàng đang rơi.

Hắn nhìn thấy Đào Tri Việt đang đứng ở con đường đối diện, áo len xanh đậm, khăn choàng cổ màu trắng, trong lòng ngực ôm một bó hoa hồng đỏ rực rỡ.

Trên bầu trời đầy tuyết trắng, cậu đang nhìn lên tòa nhà trước mặt thật lâu.

“Em nhìn thấy anh, cửa sổ thứ năm trên tầng tám.” Đào Tri Việt nói, “Một nhân vật thật là nhỏ.”

“Em thoạt nhìn cũng rất nhỏ.”

“Cũng như nhau thôi, nhận quà xong chưa?”

“Xong rồi, tôi thích lắm.” Hoắc Nhiên nhẹ giọng nói, “Còn tốt hơn những món quà mà tôi đã đoán, đó là món quà tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận.”

Hoắc Nhiên thành thật trả lời cảm giác của mình.

Phán đoán phía trước của hắn đã không sai.

Đào Tri Việt luôn là một người rất chú ý logic.

Cho nên cậu đã hoàn thành logic mà cậu cảm thấy là quan trọng nhất đối với Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên ghi tất cả mọi thứ về mối quan hệ này một cuốn sổ sa màu nâu, mà Đào Tri Việt đang sống cùng một mái nhà cũng đang nhật ký.

Nhật ký của cậu đan xen với code mà cậu quen thuộc nhất, trở thành một đoạn chương trình đặc biệt nhất.

Trong sự ngẫu nhiên khiến người ta mờ mịt vô thố này, trong sự cưỡng chế mà những câu chuyện nhân sinh được viết ra, Đào Tri Việt đã tìm thấy sự chắc chắn duy nhất.

Mặc dù sự khởi đầu đã sớm được viết tốt, nhưng sự gặp gỡ của họ là chân thật độc nhất vô nhị, cũng đi đến một kết thúc độc nhất vô nhị.

Đó là món quà trân quý nhất mà cậu có thể tặng.

“Trong cốt truyện đặc biệt đòi hỏi những điều kiện rất khắc nghiệt để kích hoạt này, tổng cộng có 127 lần lựa chọn, 508 sự lựa chọn, chỉ cần chọn sai một lần, thì sẽ không có cách nào đi tiếp.”

“Xác suất để hai người có thể cùng chung lựa chọn là vô hạn gần bằng 0, anh là người duy nhất biết đáp án chính xác, đó là đáp án mà chúng ta cùng nhau viết nên trong đời, tát cả đều chính chúng ta lựa chọn, không có bất kỳ một ai khác đến được nơi này.”

“Từ quá khứ đến bây giờ, từ hiện tại đến tương lai, có thể phát hiện nhân vật nhìn như không thể công lược này, cũng có thể đi đến cái kết hạnh phúc cuối cùng, chỉ có anh.”

Hoắc Nhiên đang đứng bên cửa sổ thật ra không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt Đào Tri Việt, nhưng hắn cảm thấy, cậu nhất định là đang cười.

Qua lớp kính trong suốt, hắn thậm chí còn ngửi thấy hương thơm của hoa hồng, chạm được tuyết trắng lạnh lẽo.

“Bây giờ em cũng là một nhân vật trong trò chơi.”

Giọng nói của Đào Tri Việt xuyên qua làn sóng điện từ và tiếng ồn vô biên, giống như lông chim mềm mại xẹt qua tai.

“Chúng ta một so một như nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.