Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 97: Chương 97




Những bông tuyết lặng lẽ rơi trên kính chắn gió, những tinh thể băng thật nhỏ nhanh chóng tan thành hơi nước, lại bị cần gạt nước nhẹ nhàng đẩy ra.

Phần thân xe màu xanh, hơi lấp lánh giống như một viên kim cường, màu sắc này khi đi chung với tuyết quả thực rất đẹp.

Thùng champagne bên canh hàng ghế vừa vặt đặt những bông hồng mà Đào Tri Việt mua, vốn dĩ nó được đựng đồ uống và rượu ướp lạnh.

Màu vàng phục cổ thật xứng đôi với màu đỏ đậm đà, hương thơm của những cánh hoa nồng thắm.

Những con đường tắc nghẽn vào đêm nghỉ lễ, trong dòng xe cộ hối hả, chiếc xe thể thao di chuyển chậm chạp.

Đào Tri Việt ở ghế phụ quay đầu nhìn thoáng qua: “Hẳn là em nên mua hoa hồng champagne đúng không?”

Hoắc Nhiên chính xác hiểu ý của cậu: “Đây là từ đồng âm sao? Không đúng, không phải đồng âm, là một ngữ hai ý nghĩa?”

“Một từ đa nghĩa?” Đào Tri Việt nói bậy theo, “Nhất tiễn song điêu? Một hòn đá ném hai chim?”

Hoắc Nhiên chính thức nói: “Vậy nhất tiễn song điêu đi, nhưng tôi thích hoa hồng đỏ hơn.”

Đây là lần đầu tiên hắn nhận được hoa hồng từ Đào Tri Việt, là ngày lãng mạn nhất trong ký ức.

Nó không long trọng như bông hoa được gửi khắp các rạp chiếu phim trong thành phố, lại càng độc đáo hơn, từ những số liệu code che dấu, màn hình trò chơi hư cấu, lại đến bó hoa hồng thật và sống động ở dưới lầu.

Trong sự chiếu rọi của đèn xe và bóng đêm, khóe miệng Đào Tri Việt hơi nhếch lên.

“Thời tiết hôm nay thật phối hợp, tuyết rơi rất đúng lúc.”

“Có phải em đã xem dự báo thời tiết trước rồi không?”

“Không có, là em tin những gì mà anh đã nói.” Đào Tri Việt cười nói, “Ở đại đa số thời điểm, thế giới rất lãng mạn.”

Hoắc Nhiên giật mình, sau đó cười rộ lên: “Hôm nay thế giới biểu hiện rất tốt.”

“Có thể cho 99 điểm, nếu như không kẹt xe thì càng tốt hơn.” Đào Tri Việt nghiêng mắt nhìn hắn, “Cho nên cuối cùng chúng ta đi ăn tối ở đâu?”

Buổi sáng khi đi ra ngoài, Hoắc Nhiên đã nói trước rằng bữa tối hôm nay hắn sẽ sắp xếp, không ở nhà ăn cơm.

Vừa nói đến vấn đề này, biểu tình của Hoắc Nhiên toát ra một tia đắc ý.

“Là một nơi mà em sẽ không bao giờ đoán được.”

Đào Tri Việt lập tức liên tưởng đến mục đích thông thường của chiếc xe này: “Là ở rạp chiếu phim ô tô sao?”

“Không phải.”

“Một nhà hàng xoay trên bầu trời trên tòa nhà cao nhất của trung tâm thành phố?” Đào Tri Việt bắt đầu não bổ, “Nhìn quang cảnh thành phố về đêm từ độ cao vài trăm mét, ăn một bữa tối xa hoa?”

Hoắc Nhiên cười lắc đầu: “Như vậy quá dễ đoán.”

“Vậy em đổi một hướng khác, tiệm ăn con ruồi khẩu vị rất tốt?”

“Em muốn đi sao? Tôi có thể lái xe đạp chở em đi.”

“Tại sao không phải là em chở anh? Em đã lấy lại được kỹ năng đạp xe của mình rồi.”

“Bởi vì tôi nặng hơn, đây là suy nghĩ cho em.”

“...... Bớt đi, chiều cao của chúng ta còn kém nhau một chút á.”

Chiếc xe thể thao màu xanh đi qua khu náo nhiệt của trung tâm thành phố, lái đến đầu bên kia của thành phố, cuối cùng con đường cũng trở nên thông thoáng.

Đào Tri Việt không nói chuyện phiếm với hắn nữa, tập trung nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Thành phố Tấn Bắc được một con sông nội địa chạy qua, lúc này bên cạnh đúng là bờ sông uốn lượn.

Ánh đèn bờ bên kia lập lòe, những tòa nhà cao tầng ẩn hiện trong ánh sáng rực rỡ.

Con đường bên cạnh có những chiếc xe máy chở người chạy nhanh qua, tiếng thét cùng tiếng cười có thể nghe thấy trong màn tuyết rơi.

Sắp đến đích, xe thể thao dần dần thả chậm tốc độ.

Đào Tri Việt có chút bừng tỉnh mà nhìn về phía trước.

Có một nhà hàng bên sông, trên bảng hiệu có một ông già Noel màu dó, rất có không khí ngày hội.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc.

Giống như đã nghe ai đó nhắc tới.

Dừng xe, Hoắc Nhiên đưa chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ, chờ cậu chậm rãi phản ứng lại.

Ánh đèn vàng cam ấm áp chiếu qua cửa kính nhà hàng, vòng hoa cành thông treo trên tay nắm cửa bằng gỗ, theo tiếng cửa được kéo ra, tiếng chuông lục lạc thanh túy vang lên.

Giọng nói mang theo ý cười của Hoắc Nhiên vang lên bên tai “Em đoán xem bên trong đang phát nhạc gì?”

Lúc này đây, Đào Tri Việt đã đoán được đáp án.

“Nhạc jazz, còn có saxophone êm tai.”

Cánh cửa theo lời nói rộng mở, tuyết trắng rơi xuống từ vòng hoa cành thông, một cây thông Noel màu xanh lục khổng lồ được đặt trong nhà hàng, trên những cành cây được bao phủ bởi những món quà đầy màu sắc.

Trên sân khấu phía trước có một ban nhac jazz đang biểu diễn, cột ánh sáng nhợt nhạt rơi vào các nhạc công, âm nhạc lười biếng du dương, tiếng kèn saxophone lấp lánh.

Đó là thật lâu trước kia, Hoắc Tư Hàm cũng đã miêu tả cho cậu nghe, nhà hàng trang trí ông già Noel bên sông vào mùa hè, còn có món salad bưởi tôm ngon nhất thế giới.

Hiện tại, nó đang xuyên qua biên giới quốc gia, xuất hiện trước mắt Đào Tri Việt.

“Vốn dĩ Giáng Sinh năm ngoái muốn mang em đến đây.” Hoắc Nhiên nhẹ giọng nói, “Nhưng khi đó tôi vẫn chưa thuyết phục được ông chủ mở chi nhánh xuyên quốc gia, phải mất cả năm mới thành công.”

Đào Tri Việt thất thần nói: “Giống như đang nằm mơ vậy.”

Hoắc Nhiên nhân cơ hội xoa tóc cậu: “Có cảm thấy không? Là sự thật, không phải nằm mơ.”

“......” Đào Tri Việt nhạy bén né tránh cái tay lại muốn xoa của hắn, “Sẽ có salad bưởi tôm sao?”

“Có. Trước đó tôi đã nếm qua một lần, quả thực ăn rất ngon, Tư Hàm không có nói dối.”

Rất nhanh, Đào Tri Việt cũng được nếm thử.

Bưởi trong đĩa sứ tòa ra mùi thơm đặc trưng, những miếng bánh phồng tôm giòn tàn cùng với thịt tôm và thịt bưởi mềm, một ngụm cắn đi xuống, đôi mắt sẽ không nhịn được mà nheo lại.

Vị trí họ ngồi bên cạnh cửa sổ, tầm nhìn rất tốt, đối diện bờ sông rực rỡ ánh đèn.

Khúc nhạc jazz vang lên động lòng người, nhà hàng tràn ngập giọng nói trầm lắng của những vị khác đang trò chuyện, những người phục vụ bận rộn đi đi lại lại với đĩa thức ăn trên tay, chiếc đồng hồ trên tường điểm nhẹ.

Không đặt chỗ trước, cũng không sắp xếp đặc biệt, một bữa tối ngày lễ đơn giản, hằng ngày lại ấm áp, giống như tất cả các vị khách đang hưởng thụ vậy.

Điều đặc biệt duy nhất chính là, nhà hàng này đã xuyên qua thời gian và không gian vì cậu.

Những ngọn nến nho nhỏ lung linh ánh sáng, những món ăn tinh tế được bày ra từng món một.

Đào Tri Việt đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Tư Hàm cũng luôn nhớ nhung món ăn này, anh không nói cho em ấy sao?”

“Hiện tại con bé muốn đi làm, luôn xin nghỉ thì không tốt, ngày mai tôi lại tìm lý do để con bé xin nghỉ, như vậy thì cuối tuần có thể nghỉ ngơi bên nhau.”

Hoắc Nhiên nói hợp tình hợp lý: “Dù sao thì thứ sau ngày mai mới là lễ Giáng Sinh.”

“Có lý.” Đào Tri Việt tán thành nói, “Vậy ngày mai em có thể tới đây ăn nữa không?”

“Ngày mai khi chúng ta quay lại, nhớ rõ phải giả bộ như mới tới lần đầu tiên.”

“Được, nhưng em cảm thấy anh sẽ dễ dàng làm lộ bí mật.”

Đang nói chuyện, điện thoại của Hoắc Nhiên vang lên, khi hai người nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, đều nhất thời cảm thấy áy náy.

Người gọi: Em gái.

Hoắc Nhiên cảm thấy khiếp sợ: “Đây là thần giao cách cảm sao?”

Đào Tri Việt buồn cười nhìn sang chỗ khác: “Mau nghe máy đi.”

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói vô cùng kích động của Hoắc Tư Hàm truyền ra, ngay cả Đào Tri Việt ngồi đối diện cũng có thể nghe thấy.

“Anh! Là anh kích hoạt quả trứng phục sinh kia sao?! A a a cả ngày em bận rộn làm việc quá chưa có kịp chơi luôn, vừa rồi lúc ăn cơm lên mạng điểm danh hàng ngày, sẵn tiện chọc chọc anh Tri Tri, kết quả là câu hỏi đã được kích hoat!”

Hoắc Nhiên vô cùng bình tĩnh: “Ừm, anh cũng kích hoạt đó, thì sao?”

“Em bấm đốt ngón tay đếm! Từ ngày tung bản beta công khai ra đến hôm nay là 12 ngày, em chọn luôn.” Hoắc Tư Hàm hưng phấn nói, “Chọn đúng rồi! Sau đó anh Tri Tri hỏi có muốn cùng nhau mua trà sữa không! Đáng yêu quá trời luôn!!”

“Không phải hỏi em.” Hoắc Nhiên nghiêm túc sửa lại cho đúng, “Em chọn cái gì?”

“Đương nhiên là em cũng thích uống rồi! Câu trả lời tiêu chuẩn!”

Hoắc Nhiên vừa lòng: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó đương nhiên chính là một nhân vật hoạt hình uống trà sữa rất đáng yêu! Anh không thấy sao?”

“Ha ha, tốt lắm.”

“...... Hình như cái tiếng ha ha của anh mang theo ý cười nhạo á.” Hoắc Tư Hàm cảnh giác nói, “Anh chọn cái gì? Chẳng lẽ anh còn kích hoạt được cốt truyện khác sao?”

Hoắc Nhiên đang muốn khoe ra, lại nghĩ tới cái gì, nhìn Đào Tri Việt.

Đào Tri Việt tâm ý tương thông, nhỏ giọng nói: “Chỉ có thể kích hoạt tuyến ẩn vào ngày hôm nay thôi, sau đó lối vào sẽ bị đóng lại.”

Lúc này Hoắc Nhiên mới yên lòng, dùng một loại ngữ điệu bình đạm, dường như không có việc gì nói: “Anh chọn mang khăn giấy, kích hoạt được nam chính giấu mặt, đại khái còn một cốt truyện dài mấy tiếng nữa, hơn 100 sự lựa chọn để hỗ động, đi đến kết thúc chính là cùng nhau hẹn hò.”

Hoắc Tư Hàm sửng sốt vài giây, vỗ bàn đứng lên: “Đáng giận, vậy mà em chọn sai rồi!! A a a hình như không thể chọn lại rồi! Em đi mua một tài khoản khác có thể kích hoạt lại câu hỏi này!”

“Đừng lãng phí tiền, nếu trả lời sai một lần thì em sẽ thất bại, em không có khả năng đáp đúng toàn bộ đâu, cũng sẽ không đi đến kết cục được.”

“...... Tuyến ẩn này có cơ chế khắc nghiệt như vậy sao?!” Hoắc Tư Hàm hoảng hốt nói, “Không đúng, vậy sao anh lại vượt qua hết được?”

Nghe Hoắc Tư Hàm cuối cùng cũng hỏi câu này, Đào Tri Việt cúi đầu cười.

Cậu đã tưởng tượng ra câu trả lời của Hoắc Nhiên rồi.

“Bởi vì đây chính là món quà mà anh Tri Tri tặng cho anh đây, anh đương nhiên biết đáp án chính xác rồi.”

Quả nhiên.

Nghe thấy thanh âm khiếp sợ mang theo hơi lạnh ở đầu dây bên kia, Hoắc Nhiên cảm thấy rất chi là mỹ mãn mà chào tạm biệt em gái.

“Cho nên bây giờ tụi anh đang ở hẹn hò. Lần sau gặp, tạm biệt.”

Hắn cúp máy dứt khoát lưu loát, trong vòng một phút, điện thoại của hắn liên tục vang lên những âm báo tin nhắn.

Hoắc Nhiên suy nghĩ một lát: “Chắc chắn con bé đang gửi hàng loạt những biểu tượng cảm xúc điên cuồng gào thét, tôi có nên tạm thời chặn con bé không?”

Đào Tri Việt cười đến mức không thể dừng lại được.

Điện thoại bị tin nhắn thắp sáng cả màn hành, tin nhắn cuối cùng mà Hoắc Tư Hàm là như thế này.

[ cuối tuần sao còn chưa tới: Không thể có một mình em chịu trọng thương như vậy đi!! Em muốn tối nay không còn ai sống sót!!! ]

Hoắc Nhiên hoang mang nói: “Nó muốn làm gì thế?”

“Đại khái là...... Chắc khoe ra giống như anh đó.” Đào Tri Việt phân tích lý trí, “Hai người các anh không hổ là anh em một nhà.”

Mười phút sau, một người dùng đăng weibo “Trái tim tôi làm bằng kim cương nên căn bản sẽ không đau”, dần dần gây ra một trận sóng to gió lớn trong giới người chơi của 《 Thế giới mới 》.

[ Tôi tin chắc rằng tất cả người chơi đều đã biết rằng có một quả trứng phục sinh dễ thương do một lập trình viên để lại trong phần cài đặc trò chơi.

Tôi tin rằng một số người chơi phát hiện ra nó kể từ ngày công khai bản beta, sẽ vỗ vỗ lập trình viên mười hai ngày, sau đó sẽ kích hoạt nên một vấn đề thần kỳ.

Nhưng chắc hẳn là không có người chơi nào biết, vấn đề này là một đoạn trong tuyến công lược hoàn chỉnh, che giấu vị nam chính thử sáu.

Một lần trả lời sai thì sẽ thất bại, cho nên chỉ có một người biết đáp án chính xác và qua cửa trong một lần.

Đó là một món quà giáng sinh mà lập trình viên để dành tặng cho người yêu mình.

Tôi thực sự không chua chút nào hết á:) ]

Sau khi ra khỏi nhà hàng, bông tuyết như lông ngỗng đã bình ổn, hai người đi tản bộ trên con đường phủ đầy tuyết mỏng.

Hoắc Nhiên vô cùng hứng thú mà chia sẽ bình luận trên weibo với cậu.

“Mới vừa tới câu hỏi thứ tư mà đã chọn sai lần thứ hai rồi, tại sao bọn họ lại chọn sống với nhau trước?”

Đào Tri Việt cười rộ lên: “Bởi vì bọn họ không hiểu biết gì về em.”

“Không biết người chơi nào sẽ kích hoạt được câu hỏi tiếp theo.” Hoắc Nhiên nghiêm túc nhìn đồng hồ, “Vẫn còn 123 câu hỏi, khoảng cách đến 12 giờ có ba mươi lăm phút nữa.”

Hắn kết luận: “Tôi cảm thấy bọn họ cũng không thể thấy được cốt truyện dọn dẹp nhà cửa rồi té ngã luôn đâu.”

“Ừm, em cũng thấy vậy.”

“Tuyến đường món quà sắp đóng cửa rồi.” Hoắc Nhiên lộ sự vui sướng ra ngoài, “Tôi là người nhận duy nhất.”

Đào Tri Việt nhịn không được vươn tay chọc chọc hắn: “Ấu trĩ.”

Đêm mùa đông lạnh giá, khí nóng lập tức ngưng tụ thành sương trắng trong không khí lạnh băng.

Đôi bàn tay ấm áp của Đào Tri Việt trong túi áo khoác đã thấm đẫm hơi lạnh, lại bị Hoắc Nhiên bắt được, bỏ lại vào túi.

“Sẽ cảm lạnh, hôm nay không có mang bao tay.”

“Ừm.” Đào Tri Việt nghĩ nghĩ, “Nhưng tại sao anh cũng đút tay vào túi của em?”

Hoắc Nhiên mặt không đổi sắc nói: “Túi của em ấm.”

Trong túi áo khoác ấm áp, Hoắc Nhiên lặng lẽ nắm bàn tay phải của cậu, mười ngón tay đan vào nhau, tràn ngập ấm áp.

Đào Tri Việt cười quay mặt đi, trộm dùng ngón tay gãi lòng bàn tay hắn.

Khung cảnh hai bên đường như một tấm vải cưới trắng tinh được những bông tuyết bao phủ.

“Nơi này thật yên tĩnh.”

Phố xá ít người qua lại, phần lớn là những ngôi nhà cổ kính, lộ ra vẻ hiu quạnh của vùng ngoại ô, phía trước có một đoạn đường ray cỏ mọc um tùm, bên cạnh treo một tấm biển cánh cảo màu vàng nổi bật.

Bên kia sông là một phong cảnh khác, tráng lệ rộng lớn.

“Ngược lại với khu phố mới, nơi này là khu phố cổ bị lãng quên.” Hoắc Nhiên nói, “Địa chỉ là do chủ nhà hàng chọn, ông ta hắn là một người rất hoài cổ, nếu không thì cũng sẽ không đặt một cây thông Noel ngay giữa mùa hè.”

“Nói không chừng nhà hàng này sẽ khiến cho không gian xung quanh náo nhiệt hơn một chút.”

“Sẽ được.” Hoắc Nhiên chắc chắn nói, “Bởi vì nơi này còn có một bất ngờ khác.”

“Cái gì?”

Đào Tri Việt tò mò nhìn về phía hắn, đúng lúc này, dư quang thoáng nhìn về phương xa thấy hai ngọn đèn sáng rực rỡ.

Tiếng bánh xe va chạm vào đường ray càng ngày càng gần, trong đêm còn có vẻ trống vắng quạnh quẽ.

Tiếng còi cắt qua sự tĩnh lặng của màn đêm, xe lửa hướng về phía trước, thân xe là một màu ôliu ảm đạm.

Trong tiếng gió phần phật, Hoắc Nhiên rút tay ra, giúp cậu chỉnh lại chiếc khăn choàng cổ bị gió thổi.

“Đây là chuyến tàu duy nhất đi qua tuyến đường sắt cũ này mỗi ngày. Tổi cảm thấy em sẽ thích cảnh này.”

Chuyến tàu chạy nhanh qua đột ngột, giống như một hồi ảo giác long trọng.

Đêm đông, tuyết trắng, vòng hoa Giáng sinh, khăn choàng cổ quấn quanh, xe lửa kiểu cũ và tiếng còi thật dài.

Đào Tri Việt thật thích thế giới được tạo nên từ mọi thứ trước mặt này, phảng phất như thời gian đã được ngừng lại ở đây.

Cậu gật đầu, từ đáy lòng nói: “Rất đặc biệt, giống như một giấc mơ vậy.”

“Vậy là tốt rồi, tôi muốn chọn nơi mà em thích nhất, tặng quà cho em.”

Đầu tiên Hoắc Nhiên mỉm cười, nhưng sau đó rất nghiêm túc mà nhìn vào đôi mắt cậu.

Trong bóng đêm chiếu rọi mông lung, có thể thực nhìn thấy ảnh ngược của nhau rất rõ ràng, chiếm lấy toàn bộ thế giới

“Mặc dù tôi không đoán trước được món quà, nhưng tôi đã chuẩn bị đáp lễ từ rất sớm.”

Hoắc Nhiên một lần nữa cầm tay bỏ vào túi cậu.

Nhưng lúc này đây, không phải là nắm tay nhau.

Hắn giống như đang sờ tác cái gì, mãi đến khi tìm được vị trí thích hợp một cách chính xác.

Trong độ ấm nóng cháy của lòng bàn tay, Đào Tri Việt cảm nhận được một sự mát mẻ đặc biệt.

Có một vòng tròn nho nhỏ, chiếc nhẫn lạnh lẽo, chậm rãi bao lấy ngón tay cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.