Tôi nghe thấy tiếng Phó Quân Nhan đang gõ bàn phím, hơi thở của anh rất gần tôi, tôi lại cúi đầu không dám nhìn anh. Một lát sau, một âm thanh báo hiệu vang lên, tôi mở trang ra, Phó Quân Nhan trả lời tôi bằng một bài thơ:
“Rượu Văn Quân nàng cười như hoa,
Cung đàn nàng lướt động thiên nhai,
Chứa chan tâm ý tìm tri kỉ,
Người vợ yêu thương luôn chờ nhà.”
Tôi cười, quay người sang nhìn anh, anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt nghiêm túc viết, thân thể thẳng tắp, từ đầu tới cuối cũng không hề nghiêng mặt nhìn tôi. Nghĩ lại cũng có chút buồn cười, tôi thả tay ra, lại đi tay nâng mặt anh lên: “Phó Quân Nhan, hôm nay lúc anh cầu hôn cũng không khẩn trương như vậy mà, tại sao bay giờ lại khẩn trương thế? Chẳng lẽ phản xạ hình cung của anh còn dài hơn của em hả?... .......”
Anh dùng mặt cọ xát vào bàn tay tôi, thở dài một cái, giọng nói có mấy phần uất ức: “Bởi vì Bảo Bối ngốc nghếch của anh chỉ lo khóc thôi, không hề nói với anh rằng cô ấy nguyện ý…….”
Tôi véo tai anh, tức giận nói: “Anh vẫn luôn biết chắc chắn rằng em sẽ đi theo anh, vậy mà anh còn làm em khóc? Hừ.”
“Đứa nhỏ ngốc, đây là trách nghiệm của anh, anh phải nói cho mọi người, anh sẽ luôn chịu trách nghiệm với em, và em cũng sẽ chịu trách nghiệm với anh.” Anh cười, đưa tay nắm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng véo, nói: “Ừ, cuối cùng cũng dừng khóc, vậy thì mau trả lời anh đi, nói rằng em muốn gả cho anh, em nguyện ý gả cho anh.” Sau đó anh nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội, đáy mắt trong suốt hàng lông mi thon dài, rậm rạp.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, cắn anh một cái, cười nói: “Ừ, anh muốn gả cho em, anh nguyện ý gả cho em.” (chỗ này bởi vì cách xưng hô bên đó chỉ có ta- ngươi, nên chị láu cá mới đọc nguyên văn câu của anh.)
Phó Quân Nhan bất đắc dĩ, khẽ cười xoa tóc tôi, nói thầm :”Ừ, cá nóc ngốc nghếch nhà ta tại sao lại thông minh hơn rồi?”
“Không phải đâu. Em không thông minh đâu.” Tôi phồng má lắc đầu, lắc lắc cánh tay Phó Quân Nhan.
“Ừ, cá nóc nhà ta là ngốc nhất rồi….” Anh nhẹ cười, chọc chọc vào đầu mũi tôi.
Tôi cười, phồng má lên gật đầu một cái, buông cánh tay anh ra, kéo anh quay lại, nằm trên đùi anh, tìm một tư thế thoải mái ôm hông anh, nhẹ nhàng kéo vạt áo của anh nói: “Phó Quân Nhan, anh nghe cho kĩ đây. Ồ. Em nói là em nguyện ý gả cho anh đấy.”
Anh “Ừ” một tiếng, nhìn tôi chằm chằm, lông mi thon dài, ánh mắt sáng trong như Vĩnh dạ, phong cách như ngọc. Mềm giọng nói: “Anh hiểu rõ………. Anh chỉ muốn nghe thấy chính miệng em nói ra mà thôi…..”
Mấy phút sau, những người bạn mắt sắc đã nhìn thấy sự bất thường giữa tôi và Phó Quân Nhan. Bọn họ phát hiện ra câu thơ tôi nói với Phó Quân Nhan là “Nguyện theo chàng đi.” Mà Phó Quân Nhan lại trả lời tôi rằng: “Nhất định không phụ nàng.” Những người hâm mộ kia đều bùng nổ, cuối cùng như đã thống nhất với nhau, chỉ đăng ba chữ: “Cầu xin chân tướng.”
Phó Quân Nhan lấy điện thoại ra, anh chụp bức ảnh hai chúng tôi đang nắm tay nhau, đăng lên mạng sau đó còn chú thích bên dưới: “Tôi cầu hôn cô ấy, cô ấy đồng ý.” Mười chữ đơn giản nhưng lại làm sáng tỏ tất cả. Trong mấy phút, hai trang Microblogging của chúng tôi liến tục chuyển đến hơn 200 vạn bình luận. Theo cách nói của Phó Quân Nhan là: “Nhiều người ở đây đã làm chứng rồi, Bảo Bối, em chạy không thoát đâu……”
Tôi thầm cười trộm trong lòng, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ chạy mất……………
Bởi vì quá vui mừng nên chị Vạn Thanh nhìn sai lịch của trận chung kết ‘Băng vũ kì tích’. Theo kế hoạch ban đầu, sau khi phim tuyên truyền hơ khô thẻ tre, tôi và Phó Quân Nhan phải cùng nhau bay trực tiếp từ Tô Châu tới Tân Cương. Nhưng bây giờ bởi vì sai lịch, tôi chỉ có thể xin đến muộn một tuần. Đạo diễn Hoài An bên kia cũng không nói gì, bọn họ cũng đều nói không sao, nói cho tôi biết rằng tổ diễn có thể đợi, nhưng hi vọng không có lần sau, sau khi cuộc thi kết thúc nhất định phải đến tổ diễn ngay.
Không biết Phó Quân Nhan dùng cách nào, lại có thể cùng tôi đến tổ diễn muộn. Hai chúng tôi sắp trở thành cửa hàng nhỏ rồi…….
Trong ‘Băng vũ kì tích’, thí sinh múa tốt nhất là Thư Sảng, điều này không còn gì để nghi ngờ. Lúc đang chờ, Thư Sảng vừa nhìn thấy tôi đã chạy tới, nhìn tôi gọi cả họ tên: “Cố Bảo Bối, Cố Bảo Bối.” Sau đó nhanh chóng kéo tôi vào một phòng hóa trang không người, mở miệng quát: “Cố Bảo Bối, cậu được đấy, tớ gọi điện thoại cậu không nhận, tag cậu trên Microblogging cậu cũng không về. Cậu nói yêu đương chứ có phải tội phạm đâu, tránh cái gì mà tránh chứ. Cậu có biết trên trang microblogging của tớ ngày nào cũng bị người khác thúc giục không, cậu biết họ thúc dục cái gì không?”
Tôi lắc đầu, hoàn toàn không theo kịp cô ấy, Thư Sảng cũng lắc đầu theo tôi, hai tay ôm ngực, kéo tôi ngồi xuống ghế nói: “Bực mình. Tớ chụp cho cậu nhiều hình như vậy sao lại không chụp tới chứ? Cậu nói xem tớ phải đi đâu mới chụp được hình cậu và Phó Quân Nhan ở chung.”
Tôi bị cô ấy dọa cho ngạc nhiên, sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Sau khi thi đấu xong anh ấy sẽ đến đón tớ, lúc đó cho cậu chụp thôi.”
Cô ấy vừa nghe xong đã cười lộ hết hai hàm răng trắng, kéo kéo tóc tôi nói: “Cố cá nóc thật nghe lời.”
Tôi lườm cô ấy, cô ấy cũng chỉ tiếp tục cười. Sau đó nghiêm mặt hỏi tôi: “Nói. Cậu là một con cá nóc nhát gan, không dám lên lưới thì cũng thôi đi, nhưng cậu không nhận điện thoại là sao hả?”
Tôi lắc đầu thở dài nói: “Cậu không biết tin tức gì sao? Tin tức cũng truyền ra lâu rồi mà, cả báo cũng đăng nữa. Nói người dân Tô Châu đều chạy đến sông Bình Giang vớt bảo vật nha.”
Tôi vừa nói xong, Thư Sảng đã bật cười vui vẻ, lên tiếng, lộ ra hai hàm răng trắng hỏi tôi: “Vậy tờ báo lá cải kia nói thật à?”
Tôi gật đầu một cái, vô cùng rối rắm trả lời: “Đúng vậy, có một lần tớ vui quá. Điện thoại của tớ rơi từ trên thuyền xuống sông Bình Giang, sau đó tớ và Phó Quân Nhan cũng không cứu nó, cứ tiếp tục đi. Người lái thuyền kia có thể đã nói cho những những người hâm mộ trên bờ, người hâm mộ nghe thấy điện thoại của người mình thích rơi vào trong sông, đương nhiên là có hứng thú, lập tức bắt đầu nghĩ biện pháp vớt lên. Gặp may, truyền tới truyền lui, cuối cùng thành là trong sông Bình Giang có bảo vật, vì vậy nên mới náo nhiệt như vậy. Phó Quân Nhan từng nói, con người chính là như vậy mà. Một người đứng trên đường ngửa đầu nhìn trời, người đến sau cũng sẽ nghĩ rằng trên trời có gì đó và ngẩng đầu nhìn. Thật ra chính bọn họ cũng không biết người ban đầu kia nhìn cái gì….. Chỉ là một phong trào mù quáng thôi…. Sau đó mọi người đều nhìn ra vô số lí do, nhưng cũng không biết lí do của người ban đầu kia, chỉ là ngửa đầu nhìn đến đau cổ thôi…..”
Thư Sảng nghe xong cười ha ha, một lúc lâu mới nói: “tại sao hai người ngay cả thử cũng không thử chứ, điện thoại vừa rơi xuống sông lập tức mặc kệ rồi?”
Tôi nhớ tới câu nói kia của Phó Quân Nhan, “Mò trăng trong nước”, đáy lòng thấy rất xấu hổ mới ngoan ngoãn nói: “Không nói tới muốn vớt lên có bao nhiêu khó khăn, chỉ là vớt lên thì cũng phần nhiều là hỏng, cho nên, bỏ thôi.”
Thư Sảng nghe xong trầm tư gật đầu, chỉ chỉ điện thoại của mình hỏi tôi: “Vậy muốn liên lạc với cậu thì làm thế nào?”
Tôi giơ cái túi trong tay lên, cười nói :”Vừa xuống máy bay tớ đã mua luôn một cái rồi, số điện thoại cũng không đổi.”
Cô ấy nghe xong gật đầu một cái, Thư Sảng vỗ vai tôi nói: “Cố gắng lên.” Suy nghĩ một chút lại nói thêm: “Chị Nhược Phàm cũng không liên lạc được với cậu, chị ấy đang trong đoàn diễn nên không tới, muốn tớ chuyển lời bảo cậu cố gắng lên. Thuận tiện để tớ nói cho cậu biết, mẹ chị ấy rất vui vẻ, rất vui vẻ, bảo cậu rảnh thì mang Phó Quân Nhan đến nhà chị ấy ăn cơm.”
Tôi che miệng cười nói: “Chị Nhược Phàm oanh tạc tớ bằng rất nhiều tin nhắn, tớ vừa mở máy đã nhìn thấy….” Thư Sảng nhún nhún vai, nói một câu: “Khi xóa là xóa….” Tôi gật gật đầu cười.
Bởi vì tôi và Phó Quân Nhan chính thức công khai mối quan hệ, nên gần đây nhân khí của tôi tăng vọt, fan của công tử cũng đến hiện trường, mang theo những khẩu hiệu thật to, fan của công tử mang bóng bay màu trắng, Hải Bảo nhà tôi là màu xanh dương, cả vùng bóng bay khiến người ta cảm giác như bầu trời và mặt biển, chiếm gần hết chỗ ngồi, khí thế bao la hùng vĩ, chấn động lòng người.
Tổ tiết mục cũng vì lí do công bằng, vòng cuối cùng hủy bỏ cách bầu chọn qua tin nhắn và internet. Cuối cùng huy chương đều do giám khảo bình chọn. Đổi cách thức khiến fan rất phẫn nộ, lúc phóng viên đang ngăn ở cửa Phó Quân Nhan cũng không thể đi xe vào bãi đỗ, anh không thể làm không dừng xe ven đường, sau đó che chở cho tôi vào trong đài truyền hình. Trên đường đi của chúng tôi bị mọi người vây đến nước cũng không lọt, Phó Quân Nhan cũng không ngại, dứt khoát dừng chân cười yếu ớt với phóng viên. Khi chúng tôi dừng trước mặt phóng viên, để tránh những người chụp hình kia đụng phải tôi, Phó Quân Nhan ôm chặt vai tôi, động tác tỉ mỉ mà dịu dàng. Sau đó tôi nghe thấy anh ôn hòa nói: “Phiền mọi người giúp đỡ, hôm nay Tiểu Ái có cuộc thi, tôi đưa cô ấy vào trước sau đó ra để mọi người phỏng vấn được không?”
Phóng viên hơi do dự một chút, sau đó mới chậm rãi nhường ra một con đường.
Sau đó tôi ngồi trong phòng hóa trang nhìn thấy trên ti vi đang chiếu trực tiếp hình ảnh Phó Quân Nhan được phỏng vấn trước của đài truyền hình. Anh bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt những phóng viên đang đợi kia, nở nụ cười thản nhiên đứng trước mặt mọi người, anh khẽ vuốt cằm, sau đó ôn hòa nói: “Bởi vì hôm nay không phải buổi họp báo nên Quân Nhan chỉ trả lời ba vấn đề, mong mọi người phối hợp.”
Sau đó có một phóng viên không kịp chờ hỏi luôn: “Công tử, xin hỏi người có ý kiến gì về thay đổi luật chơi trong cuộc đấu này không?”
Phó Quân Nhan suy nghĩ một lúc mới nói rõ ràng: “Vì công bằng nên mới thay đổi, tôi cảm thấy như vậy rất tốt.”
“Công tử có hi vọng Tiểu Ái đạt được quán quân không?” Lại có người hỏi.
Anh nghe vấn đề này xong cũng chỉ cười khẽ, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm mà ấm áp, lắc đầu một cái nói: “Không hi vọng, tôi chỉ hi vọng cô ấy không té ngã. Nếu như cô ấy ngã rồi tôi chỉ hi vọng mọi người không cười nhạo cô ấy.”
“Công tử, tại sao đã đến đây rồi lại không vào trong nhìn vị hôn thê thi đấu?”
Anh cười yếu ớt, mặt mày như vẽ, tôi nghe thấy anh nói: “Nếu tôi ở đó cô ấy sẽ xấu hổ….”
Tôi cười, không chịu thua kém sờ hốc mắt đã đỏ bừng …………
Chức vô địch của ‘Băng vũ kì tích’ hoàn toàn xứng đáng cho Thư Sảng, á quân là một nam diễn viên hài, cá nóc tôi cũng không chịu thua kém, tôi đứng thứ ba….
Sau trận thi đấu, khi được phỏng vấn, tôi cầm cúp trên tay cười nói: “Có thể được đứng thứ ba cũng thật bất ngờ, tôi rất vui mừng, tốt vô cùng…”
Một phóng viên nhân cơ hội hỏi tôi: “Tiểu Ái, phải đã có chuẩn bị không, càng thản nhiên như vậy?”
“Thật ra thì không phải.” Tôi lắc đầu một cái, có lẽ bởi tâm tình quá tốt nên thấy thế giới cũng tốt đẹp hơn, tôi không kiêng kị gì, cúi đầu cười nói: “Hoặc là có thể do cảm giác, gần đây tôi luôn cảm thấy, chỉ cần có anh tôi chẳng còn cầu gì…..”
Tác giả có lời muốn nói: “Mỗi cô gái đều hi vọng người yêu mình đem mình trở thành ngu ngốc, đứa bé. Sau đó cảm thấy cô ấy cần bảo vệ.