Sau cuộc thi đấu, vì đã đồng ý để Thư Sảng chụp ảnh tôi và Phó Quân Nhan, nên tôi và cô ấy cùng rời khỏi phòng hóa trang. Thư Sảng tức giận khoác khoác tay tôi nói: “Càng tự nhiên càng tốt, tớ muốn thực hiện tinh thần cẩu tử đi săn ảnh của các cậu, cậu không cần để ý đến tớ.”
Tôi im lặng, vẫy vẫy tay với cô ấy xong mới đi trước.
Kết quả, Phó Quân Nhan vừa mới nhận chiếc cúp trên tay tôi, để vào đằng sau, hai chúng tôi vừa mới ngồi vào trong xe nói mấy câu. Mấy phút sau, điện thoại tôi báo có tin nhắn, là một cô gái nào đó đang nấp trên chiếc xe thứ ba sau cây cột nhắn tin cho tôi: “Cố cá nóc, quá tuyệt vời, Công tử nhà cậu đúng là 360 độ không có góc chết, nhìn thế nào cũng thấy là cực phẩm. Nhưng mà tớ không phát hiện ra cậu lại quyến rũ đến vậy, tớ chụp ảnh Phó Quân Nhan trắng trợn như vậy mà anh ta cũng không phát hiện ra….”
Trong lòng tôi rất xấu hổ, bất kể là ai chụp anh ấy cũng đều không ngăn cản……
Quả nhiên, khi Phó Quân Nhan thấy di động của tôi kêu, mắt nhìn sang di động của tôi, lập tức chuyển động chìa khóa cho xe chạy, anh ở bên tôi thản nhiên nói: “ Thư Sảng chụp ảnh rất tốt sao?” tôi im lặng, cá nóc không có sức quyến rũ….
Tôi rối rắm hỏi: “Sao anh biết?”
Anh trả lời: “Trang phục múa của cô ấy quá chói mắt.” …………. Tôi quẫn……………. trang phục chói mắt của Thư Sảng……..
Trước khi đi Tân Cương, tôi và Phó Quân Nhan đến nhà trẻ đón An An. Trong phòng học phủ kín đệm lót, An An nhà tôi là cậu nhóc đáng yêu nhất. Cậu nhóc ngồi đoan đoan chính chính trên một chiếc ghế, trước mặt là một hình xếp gỗ rực rỡ màu sắc, mà bên người cậu nhóc kia có rất nhiều cậu bé, cô bé, béo gầy, một đám trẻ con, tất cả đều vây quanh An An. Dáng vẻ của Cố Tiểu An rất kiêu ngạo, gương mặt đáng yêu của cậu nhóc rất nghiêm túc, cầm một khối gỗ xếp trên tay chơi đùa, ngón tay mập mạp thử trên thử dưới, hai mắt thật to hết sức chăm chú.
Tôi cười thành tiếng, nhìn về phía An An tôi nói: “An An, đây là domino sao?”
Cậu nhóc kia nghe thấy âm thanh thì ngẩng mặt lên nhìn, đôi mắt to mở lớn, lập tức tỉnh lại, miệng chữ ô nhìn chúng tôi, bàn tay béo múp đưa lê dụi mắt. Sau đó khóe miệng cậu nhóc từ từ nâng lên, gương mặt hồng hồng lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, ném khối gỗ xếp trên tay đi, nhảy từ trên ghế xuống, hấp ta hấp tấp chạy về phía chúng tôi, trong miệng kêu liên tục :”Chị ơi, anh rể ơi, chị ơi, anh rể ơi. An An rất nhớ. An An rất nhớ.”
Cậu nhóc như một xe lửa nhỏ, thân thể nhỏ nhắn tiến vào lòng tôi, ôm chân tôi ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhỏ nhìn Phó Quân Nhan, sau đó đưa một tay sang ôm đùi anh, ôm chặt chân hai người chúng tôi, đầu nhỏ cũng ở giữa hai người.”
Phó Quân Nhan nở nụ cười ấm áp, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, dịu dàng nói: “ừ, anh rể cũng rất nhớ An An, nhưng bây giờ An An muốn anh rể ôm hay chị em ôm?”
Cậu nhóc kia vừa nghe xong, gương mặt cũng hiện lên sự khó xử, ngửa mặt nhìn tôi lại nhìn sang Phó Quân Nhan, nghiêng đầu rầm rì gật gật đầu nhỏ nói: “Có thể cùng ôm An An không?”
“Vậy bây giờ anh ôm An An, khi vào trong xe thì chị ôm An An có được không?”
Gương mặt nhỏ nhắn của An An sáng lên buông cánh tay đang ôm tôi ra, bò lên người Phó Quân Nhan, Phó Quân Nhan buồn cười vươn tay đón cậu nhóc, ôm cậu nhóc vào ngực. An An vui sướng ở trong ngực Phó Quân Nhan lắc lắc bắp chân, lại quay đầu nhìn về phía chiếc ghế nhỏ mình vừa ngồi, giơ tay lên vẫy vẫy: “Chị ơi, giúp em lấy túi sách ba Lạc Lạc đi.” Tôi gật đầu, sờ sờ bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của cậu nhóc, rồi mới bước lại giúp cậu nhóc thu dọn đồ đạc vào trong cặp sách nhỏ.
Cha mẹ của những bạn học nhỏ khác cũng bắt đầu vào lớp học, để tránh hỗn loạn tôi và Phó Quân Nhan chào giáo viên của An An xong lập tức ôm An An rời đi.
Vào trong xe Cố Tiểu An lập tức bò vào lòng tôi, cái mũi nhỏ đặt trên cổ tôi ngửi ngửi, miệng nhỏ ngọt ngào lấy lòng: “An An rất nhớ chị, người chị rất thơm.” Tôi chỉ chỉ vào má lúm đồng tiền của nhóc, lại chỉ chỉ vào người Phó Quân Nhan đang lái xe hỏi: “Vậy An An không nhớ anh rể à…? Anh rể không thơm à…”
Gương mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc kia nhăn lại, giơ ngón tay út mập mạp lên nghiêm túc nói: “An An cũng rất nhớ anh rể. Anh rể thơm thứ hai.”
Cậu nhóc kia phồng má lên, lắc lắc đầu nhỏ trong lòng tôi, đột nhiên kéo kéo vạt áo của tôi, cơ thể nhỏ bé dán lên người tôi, nói: “Chị ơi, có bạn nhỏ ở vườn trẻ nói muốn gả cho An An.” Cậu nhóc cúi gương mặt bánh bao xuống, nhìn bàn tay của mình, lại ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi, nói: “Nhưng mà, chị thơm nhất, đẹp mắt nhất, chị cũng thích An An nhất, An An gả cho chị có được không?”
Tôi bật cười, hết ý kiến. Chống lại đôi mắt sáng như sao của cậu nhóc tôi không biết phải nói gì cho phải.
Phó Quân Nhan nhân lúc đèn đỏ quay sang vỗ vỗ cái đầu nhỏ của An An, nói rất nghiêm túc: “An An không thể gả cho chị được, bởi vì chị phải gả cho anh rể.”
Cậu nhóc kia bĩu môi không phục, làm bộ đáng thương cúi mặt nói: “Vậy An An phải làm sao bây giờ? An An cũng muốn gả….”
Tôi rối rắm….. đứa nhỏ này thật là…….. Nhóc là một bé trai gả cái gì mà gả…………. Tôi lại thấy Phó Quân Nhan thong thả ung dung nói: “Chị sẽ gả cho anh rể, sau đó sẽ sinh cháu trai chơi với An An, như vậy không tốt sao?”
An An vốn đang héo úa, Cố Tiểu An vừa nghe xong tay nhỏ bé ôm cổ tôi, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn từ trong ngực tôi hỏi: “Là một cháu trai nhỏ chơi cùng với An An và Tiểu Khải sao ạ?”
Phó Quân Nhan cười một cái gật đầu.
Cậu nhóc kia chu cái miệng nhỏ lên, nhanh chóng lên tinh thần, bắp chân đạp một cái trong lòng tôi để ngồi thẳng dậy, cười ha ha nói: “Vậy thì chị sẽ gả cho anh rể. Để có em trai nhỏ chơi với An An.” Sau đó gương mắt nhỏ nhắn lại chớp chớp mắt nhìn tôi, vẻ mặt mong đợi nói: “Vậy khi nào thì em trai nhỏ ra chơi với An An?” Tôi xấu hổ đến không trả lời được, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm vào Phó Quân Nhan.
Phó Quân Nhan nháy mắt mấy cái, liếc tôi bằng ánh mắt đầy thâm ý, trả lời An An: “Được, chị và anh rể sẽ cố gắng để cháu trai nhỏ nhanh chóng đến chơi với An An được không?”
Cố Tiểu An ngồi trong lòng tôi vui vẻ vỗ tay, miệng đầy bong bóng kêu: “Cháu trai nhỏ chơi với An An. Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.” Tôi bó tay…….. Phó Quân Nhan, anh được lắm……….. ooxxx ………..
Hiệu suất làm việc của quỷ đạo rất nhanh, trước khi đi Tân Cương chúng tôi đã nhận được mẫu về phim tuyên truyền anh ta gửi tới.
Lại một lần nữa tôi làm người đứng xem, chứng kiến tình yêu của Mục Khanh Khanh và Lục Thiểu Du.
Chuyện xưa bắt đầu, tam công tử Lục Thiểu Du nhà Lại bộ Thượng thư cùng với Tiểu nữ nhi Mục Khanh Khanh nhà Tuần Phủ Giang Tô, đã định ra hôn sự từ khi còn nhỏ. Dần dần, cuộc sống trôi qua từng ngày, giống như cây nhãn trước sân nhà, Mục Khanh Khanh trở thành một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt diễm linh động, mà Lục Thiểu Du cũng là công tử tao nhã số một số hai trong thành Cô Tô.
Một năm kia, Mục Khanh Khanh bất đắc dĩ trộm leo lên xà nhà, cuối cùng lại vì Lục Thiểu Du chậm chạp không học được một đoạn văn chương mà quên mất mình đang làm trộm, công khai nhảy xuống xà nhà đi về phía Lục Thiểu Du khẽ mắng: “Cái người ngốc nghếch này. Cái kia có gì khó khăn chứ. Đồ ngốc. Đồ ngốc. Học thuộc một đoạn đó có gì khó chứ? Có gì khó chứ? Tên ngốc.”
Một năm kia, Lục Thiểu Du vì thì trượt mà chán nản muốn nhảy hồ. Mục Khanh Khanh trước mặt mọi người nói chắc chắn rằng sẽ có một ngày hắn Nhất phi trùng thiên nhưng sau lưng mọi người lại chêu trọc hắn: “Tôi chỉ nghĩ, nếu huynh có tiền đồ, tôi sẽ giống như thư đồng của huynh, đưa cho huynh một chiếc ô.”
Một năm kia Lục Thiểu Du có ý từ hôn, hắn nói: “Cửu tiểu thư không biết, khi còn bé tôi đã từng thề, nếu kiếp này không đỗ trạng nguyên, vậy thì sẽ không cưới vợ, tình nguyện sống cô độc một đời, đây coi như một loại trừng phạt đi. Như vậy thì sao Thiểu Du có thể làm liên lụy đến Cửu tiểu thư chứ?” Mục Khanh Khanh lại kiên quyết từ chối. Nàng nói: “Không sao, không sao,tôi có thể chờ được.”
Một năm lại một năm, Mục Khanh Khanh không giống với những khuê tú nhà khác, mỗi ngày nàng đều len lén lui tới giữa Lục phủ và Mục phủ, cùng hắn học, cho hắn hồng tụ thiên hương. Lại một năm nữa đến kì dự thi, Thiểu Du lại mắc bệnh nặng. Mục Khanh Khanh cũng không nói gì, chỉ chờ khi đêm xuống đến lén đi vào phòng Lục Thiểu Du, đứng trước giường của hắn thở dài một tiếng: “Đồ ngốc.” Đứng trước giường của Lục Thiểu Du im lặng nhìn hắn, cứ đứng như vậy đến mấy canh giờ. Ngày hôm sau nàng từ chối tất cả những mối hôn sự tốt tới cửa. Một năm lại một năm, khi Mục Khanh Khanh đã hai mươi tuổi, đã trở thành gái lỡ thì, lần này Lục Thiểu Du lại muốn lên kinh đi thi, nàng lại nói: “Lần này huynh đi thì cũng đừng ép mình quá, nếu không được thì huynh hãy trở lại. Hai ta cứ sống như vậy, không danh không phận vẫn tốt vô cùng.”
Lục Thiểu Du dùng sự im lặng đáp lại, khi thi đỗ trạng nguyên trở về quê hương. Ngay ngày thứ hai hắn đã đến Mục phủ, hắn đưa cho Mục Khanh Khanh túi thơm mà nàng đưa cho hắn trước hôm hắn lên kinh đi thi,túi thơm đã cũ nói: “Lần này xin Cửu tiểu thư thêu giúp Thiểu Du một đôi uyên ương thôi.” Còn nói: “Chớ buồn, uyên ương tất nhiên là nhất sinh nhất thể song nhân.” (cả đời một đôi người.) Cuối cùng, hắn lập một lời thề với Mục Khanh Khanh, hắn nói, thản nhiên mà bình tĩnh: “Nếu nói ngoa, xin trời giáng ngũ lôi.”
Cũng chính ngày này, đứng trước cửa lớn, hắn khiến Mục Khanh Khanh đưa hắn một cái ô, hắn nói: “Chính Cửu tiểu thư có nói qua, nếu Thiểu Du ngày sau có tiền đồ, sẽ giống như thư đồng đưa ô cho Thiểu Du. Tiểu thư đã nói ra và đã thu được trái ngọt. Thiểu Du xin cảm ơn.” Chưa từng có, Mục Khanh Khanh vì hắn lại ăn một miếng hoàng liên (không hiểu câu này lắm, nhưng hoàng liên là một vị thuốc đắng, cực đắng).
Sau khi yến tiệc tân hôn, động phòng hoa chúc, tình yêu bọn họ miên man, cùng nhau trồng một gốc cây sơn trà trong viện.
Một ngày kia, Khanh Khanh ngủ đến trưa, Lục Thiểu Du gọi Mục Khanh Khanh rời giường. Hắn nói: “Khanh Khanh, mắt trời đẫ chiếu lên cao rồi mau dậy thôi.”
Mục Khanh Khanh làm nũng nói: “Nếu huynh gọi ta là tổ tông bà nội ta lập tức đứng dậy.” Nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt do dự muốn nói của hắn thì lập tức che kín miệng hắn.
Một ngày kia khi viết phiếu sách cho hắn, Khanh Khanh viết: “Nắm tay nhau đến già, không gì lo lắng. Nguyện như ngọn nến, sống vì ánh sáng. Vĩnh viễn lời thề, cùng nhau đến già.”
Lục Thiểu Du cảm động từ trong tim, hướng về phía nàng nói: “Ta cũng chỉ cần một người thê như thế…………..”
Sau đó, đến ngày sinh nhật của nàng, hắn tặng nàng một bộ bạt bộ sàng, trên đầu giường có khắc, yêu nàng năm mươi năm.”
Mục Khanh Khanh lại cười nói: “Huynh là đồ ngốc, tại sao ngay cả một câu có ích cũng không chịu nói, khắc lên yêu ta một đời vất vả cho huynh sao? Thế mà còn viết thêm cả số năm….” Nhưng khi quả đấm rơi xuống ngực Lục Thiểu Du lại mềm nhẹ như bông, không có chút sức lực nào.
Sau đó Mục Khanh Khanh sinh cho Lục Thiểu Du một người con trai, khi đang ở cữ lại chịu gió rét, bất hạnh buông tay đi. Lúc hấp hối sắp chết, nàng nắm chặt tay Lục Thiểu Du nói: “Thiểu Du, là ta nói chuyện không suy nghĩ, hôm nay lại muốn rời bỏ chàng. Trời có đánh ngũ lôi cũng là rơi xuống người ta. Thiểu Du, huynh nhớ sống tiếp cuộc sống uyên ương, chàng phải tìm một người con gái tốt, chăm sóc thật tốt cho con chúng ta, chăm sóc cho chàng thật tốt. Huynh chỉ cần thỉnh thoảng nhớ tới ta là được………..”
Hình ảnh lại chuyển, chỉ còn một mình Lục Thiểu Du đứng khoanh tay, hắn đứng trước cây sơn trà trong viện, cô đơn mà quật cường, như tranh vẽ một bóng lưng mạnh mẽ nhưng không chịu nổi một kích, một bóng lưng yếu ớt mà kiên cường, hắn chậm rãi nhắm mắt, nhớ lại kí ức……………
editor: dạo này mình có ít thanks quá. Cầu thanks cả nhà ơi.... .....