Mùa đông năm ấy có một người hỏi Lục Thiểu Du: “Cuộc đời này có chí hướng gì? “
Lục Thiểu Du nhẹ nhàng cười, lạnh nhạt nói: “Phụ huynh (cha và anh) của tôi làm quan trong triều, tự biến tâm mình làm trong sạch, buồn phiền mà cô đơn. Thật sự không vui.” Im lặng trong chốc lát, lại nhẹ nhàng trả lời, vậy mà lại cười nói: “Thiểu Du không có chí hướng lớn, chỉ cần mỗi khi tháng ba cuối xuân, có người cùng chèo thuyền du ngoạn trên hồ, cầm sắt cộng minh (chỉ cuộc sống hài hòa của vợ chồng), cuộc sống như vậy là đủ rồi.”
Từ đó không một ai biết, Lục Thiểu Du của Lục gia, ba tuổi có thể làm thơ, năm tuổi có thể viết văn, đã nhìn qua là không thể quên được. Mọi người chỉ hiểu, văn chương của hắn không bằng người khác.
Một ngày kia, dưới ánh nến, bóng dáng của nàng in trên cửa sổ, hắn chỉ cười nhẹ một tiếng, ngu dốt một buổi tối, chêu chọc nàng cả buổi tối. Mục Khanh Khanh không biết, tên ngốc trong miệng nàng lại nhân lúc nàng ngủ say ngửa đầu ngắm nàng một lúc lâu. Mà biểu hiện của nàng lại nằm ngoài sự suy nghĩ của hắn, tại nơi trong nhà toàn lễ giáo này trong đầu hắn lại hiện lên một chút vui vẻ thú vị.
Khoa cử năm ấy, đề thi tất nhiên hắn làm được, nhưng hắn càng cố ý, làm bài thi trở thành vô ích, cố ý vi phạm quy cách. Thi trượt, vốn là nằm trong dự định của hắn, nhảy xuống hồ cũng nằm trong dự định của hắn, hắn nhìn thấy mẫu thân đau lòng cũng là trong dự tính của hắn, hắn muốn mọi người mặc cho hắn được tiêu dao làm người ngoại thế (vui chơi không giống người khác), không cùng mọi người tranh đoạt, không khom người vì tranh đấu. Nhưng không nghĩ tới Mục Khanh Khanh lại thanh thản bước đến, phá hủy kết quả hắn dựng lên. Nhưng tính cách biến hóa trước sau của nàng khiến hắn cảm thấy hứng thú, cảm thấy nàng không phải không thú vị, nàng rất dễ thân cận, cũng rất hoạt bát đáng yêu.
Sau đó một ngày nàng đều đi học với hắn, bình thường phu tử hay mắng hắn là đồ ngốc, nàng thường tức giận, những lúc đó đôi mắt nàng như ánh sáng lấp lánh, thông minh nhanh nhẹn. Hắn nhìn rất vui vẻ, luôn thích dùng dáng vẻ ngu dốt để trêu chọc nàng, có những lần không thể đọc được một trang sách, khiến cho nàng tức đến muốn giơ chân. Cho dù như vậy hắn cũng không muốn tham gia khoa cử, không muốn làm quan. Lại một lần lúc gần đi thi hắn rơi xuống hồ, mắc bệnh nặng. Hắn nhớ đêm hôm đó là lần đầu tiên Khanh Khanh đến phòng ngủ của hắn, cứ ngây ngốc nhìn hắn hồi lâu, âm thanh “đồ ngốc” kia cũng rất trong, không có quá nhiều bất đắc dĩ và thương cảm. Khiến cho lòng hắn không tự giác được mà đau đớn theo…………..
Sau đó lại có mấy người nói cho hắn biết, trong thành Cô Tô có mấy Quý công tử thấy Khanh Khanh lâu không xuất giá, tới cửa cầu hôn, tuy nhiên đều bị cự tuyệt. Khi nàng kiên nhẫn chờ đợi, sự kiên định từ nhỏ của Lục Thiểu Du cũng dãn ra, hắn nói: “Nếu nàng có thể nhịn được làm bạn cả đời với một kẻ ngốc, ta liền cưới nàng.”
Một năm lại một năm, nàng chưa bao giờ chán ghét mà vứt bỏ hắn. Cuối cùng, khi tất cả mọi người đều trông mong hắn đỗ, lúc ân cần dặn dò, nàng lại nói với hắn “nếu không được thì hãy trở lại.” Còn nói, không danh không phận sống với hắn cả đời cũng tốt.
Giây phút kia, hắn hiểu, điều hắn luôn kiên trì đã không còn quan trọng nữa, chán ghét khoa cử cũng không quan trọng, chán ghét quan trường nơi ngươi lừa ta gạt cũng không còn quan trọng, không thể nhàn nhã chèo thuyền mỗi cuối xuân cũng không còn quan trọng. Hắn không muốn nàng phải chịu một chút uất ức nào cả, không muốn vì hắn mà nàng bị mọi người chê cười, cười chuyện nàng trở thành gái lỡ thì, cười nàng vì vị hôn phu của nàng không có gì cả.
Vì vậy, hắn thi đậu trạng nguyên, hắn cưới nàng vào cửa, hắn coi nàng như trân bảo.
Sau khi cưới hắn tặng nàng một bạt bộ sàng. Người kia còn nói: “Thiểu Du, đại tẩu làm khó dễ huynh à?”
Hắn chỉ cười, chỉ vào đầu giường nói: “Làm phiền huynh khắc giúp tôi mấy chữ ở đầu của bạt bộ sàng, tôi muốn mạ vàng.”
Người kia hỏi lại: “Khắc cái gì?”
Hắn nhớ dáng vẻ xinh đẹp linh động của nàng khi nói muốn hắn tặng nàng một món quà độc nhất vô nhị, nhẹ giọng cười, suy nghĩ một chút nói: “Thiểu Du sống trên đời nhiều lắm thì cũng được năm mươi năm nữa, liền khắc, yêu nàng năm mươi năm đi……………….”
Về sau khi nàng mắc bệnh nặng hậu sản (bệnh sau khi sinh sản), không chữa trị được, lúc hấp hối sắp chết cũng vẫn muốn hắn không cần chờ nàng, muốn hắn sống thật tốt, chỉ cần thỉnh thoảng nhớ về nàng một chút, như vậy là đủ rồi. Hắn rơi lệ đầy mặt, như thế nào cũng không muốn đồng ý. Nàng liền yếu ớt kéo tay hắn, thủy chung chống đỡ đến cuối cùng, cuối cùng, hắn lại lừa nàng, hắn nói: “Được, ta đồng ý với nàng.” Lúc này nàng mới nhắm mắt, vẫn nói một câu cuối cùng: “Đồ ngốc……………”
Sau đó, khi nàng ra đi, hắn từ quan, ở ẩn, không muốn sống nơi phố xá sầm uất, nuôi lớn đứa bé của bọn họ thật tốt, cuộc sống hằng ngày đều nhớ đến nàng.
Sau khi nhớ lại chuyện xưa, Lục Thiểu Du chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt tràn đầy bi thương, hốc mắt ửng hồng, trên gương mặt tuyệt mĩ cũng không có lệ. Hắn sờ lên cây sơn trà đã cao lớn chậm rãi nói: “Nhật nguyệt đi theo nhưng nàng luôn ở…………” Âm thanh kia quá nhẹ, khiến cho người không nhịn được chảy nước mắt.
Sau một hồi gió thổi, ống kính quay cảnh lâm viên Cô Tô, bọn họ từng đi qua đường, nhìn thấy phong cảnh, dựa vào đình đài, truyền vào tai là tiếng cười như chuông bạc của Mục Khanh Khanh.
Đảo mắt, trên màn ảnh lại hiện lên hình ảnh làm rung động lòng người, lâm viên không còn sự yên tĩnh, du khách đi qua đi lại trong vườn. Có một cô giá mặc váy dây màu trắng cầm bản đồ Tô Châu trong tay, là một cô gái xinh đẹp đeo một chiếc máy ảnh trên cổ, nhìn cửa sổ tinh sảo, nhìn cách bày biện cổ xưa trong thư phòng, vui mừng lấy ra giá vẽ, cứ như vậy yên tĩnh ngồi vẽ.
Lúc này ánh mặt trời chiếu vào gương mặt mĩ lệ của nàng, mang theo ánh trời chiều của hoàng hôn chói lọi. Mà bên kia có một chàng trai tuấn tú sang trọng chăm chú ngắm cô lúc lâu, cứ như vậy dừng bước sau lưng nàng, ánh mắt trong trẻo thủy chung nhìn nàng. Cuối cùng, chàng trai cầm máy chụp hình, chụp bức ảnh cô tập chung xinh đẹp.
Sau đó chàng trai đi về phía cô gái, không hiểu sao lúc này cô gái cũng như bừng tỉnh, hình ảnh dừng lại, chỉ còn lại bọn họ…………….. mà đó không phải ai khác, chính là đời sau của Mục Khanh Khanh và Lục Thiểu Du.
Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, màn hình chậm rãi hiện lên vài chữ to: “Yêu là thành toàn, Mộng Hồi Cô Tô.”
Phim mới của đạo diễn Hoài An tạm có tên là “Mê Phản”, sau khi tới Kashi Tân Cương, chúng tôi nhanh chóng tập chung vào công việc, Kashi là thành thị ở phía tây của Trung Quốc, rất khéo, đây cũng là nơi có hơn hai nghin năm lịch sử. Nơi này rất nhiều người Duy Ngô Nhĩ, phó đạo diễn của đoàn kịch cũng chình là người Tân Cương, anh ta nói cho tôi biết, ở Kashi thì người Duy Ngô Nhĩ chiếm đến 80%. Bề ngoài của người Duy Ngô Nhĩ cũng có phần lai hóa, có một lần một bà cụ bán dưa Cáp Mật còn hỏi tôi là cô nương xinh đẹp của nhà nào trong thành? Khiến tôi cười không nhịn được, ôm dưa Cáp Mật tựa vào người Phó Quân Nhan cười hì hì.
Khi đến Kashi tôi mới hiểu tại sao lúc sắp xếp hành lí Phó Quân Nhan lại mang toàn bộ quần áo ấm của tôi đi. Nơi này không chỉ khô hạn, thời gian mặt trời chiếu cũng dài. Nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, sáng sớm tôi còn sử dụng hết cả nửa lọ kem chống nắng, ngày ngày nhìn làn da của những cô gái trên cao nguyên Kashi khiến trái tim nhỏ của tôi cũng run sợ. Ban đêm thời tiết lại giống như vào đông, bọc cả cái áo bông vẫn thấy lạnh. Phó đạo diễn nói: “Nơi này sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm có thể đến 60 độ C, thường thì sự chênh lệch này dừng ở 30 độ C, mùa hè mà ban đêm vẫn có thể xuống tới 0 độ C.” tôi nghe xong chỉ cảm thấy run sợ, không có tiền đồ nghĩ muốn về nhà, bàn tay lạnh của tôi thường nhét vào người Phó Quân Nhan, anh cũng mặc tôi nghịch, nhưng trong miệng vẫn dọa tôi: “Không được nghịch ngợm.”
Tôi cười xấu xa, tay vẫn giữ chặt trong người anh để sưởi ấm, chau chau mày nói: “Em cứ thích cù anh như vậy đấy.”
Anh hơi híp mắt, tiến đến gần tai tôi phun khí nóng nói: “Trở về sẽ thu thập em.” Tôi sẽ lập tức biết điều…..
Sau đó tôi lại nghe thấy phó đạo diễn hát một bài hát bằng tiếng Uighur, tôi nghe không hiểu. Tôi cũng biết rõ Phó Quân Nhan không hiểu tiếng Uighur, nhưng khi quay phim thật sự rất mệt mỏi, Hoài An là một người cuồng công việc, lao vào làm việc khiến chúng tôi giống như những con quay, nếu không phải Phó Quân Nhan giữ vững vẻ mặt ấm áp, cầm hợp đồng quơ quơ, hòa khí hỏi ông: “Chúng ta đã kí hợp đồng là công tác ban ngày và không vượt quá mười tiếng đồng hồ không phải sao?” Lúc này mới khiến Hoài An dừng lại, nếu không thì không biết mọi người phải chịu tội như thế nào………
Tôi đùa với Phó Quân Nhan hỏi: “Anh có biết phó đạo diễn đang hát cái gì không?”
Thế mà anh lại không bị tôi làm khó, , nhìn tôi bằng ánh mắt sáng tỏ: “Anh ta đang hát về thời tiết nơi này, ‘sớm mặc áo da, buổi trưa mặc sa, vây quanh lò lửa ăn dưa hấu’.”
Tôi ngạc nhiên, ôm chăn chạy tới chỗ phó đạo diễn mập mạp thân thiết dễ thương, hỏi anh ta xem Phó Quân Nhan nói có đúng không, kết quả phó đạo diễn lại gật đầu một cái, nói: “Tiểu Ái thật thông minh…..”
Khi trở lại tôi cười hề hề lôi kéo cánh tay Phó Quân Nhan hỏi: “Phó Quân Nhan, làm sao anh không nói với em ràng anh biết tiếng Uighur thế?”
Anh lắc đầu một cái, cười cười nhìn tôi nói: “Anh không biết.”
Tôi càng ngạc nhiên hơn: “Vậy làm sao anh biết phó đạo diễn đang hát cái gì?”
“Bởi vì ngày hôm qua cá nóc ngốc nghếch đã hỏi phó đạo diễn nha………..” Anh sờ sờ đầu tôi, vươn tay sửa lại những sợi tóc rơi xuống trán của tôi.
“Ngày hôm qua anh ấy đâu có hát bài này đâu…… Cái này nhất định em sẽ không nghe nhầm……” Tôi ưỡn ngực lên, nhìn Phó Quân Nhan bằng ánh mắt chính nghĩa..
Phó Quân Nhan cười khẽ: “Lời ca của nó giống nha, cá nóc ngốc nghếch, lần sau nghe cho cẩn thận.” Anh giúp tôi kéo chặt chăn lại, an ủi sờ sờ mặt tôi. Lại cúi đầu nhìn cuốn kịch bản trên tay.
Vì vậy tôi lại đi chú ý nghe phó đạo diễn hát, sau đó thì không nghe nữa. Bởi vì phó đạo diễn chỉ hát đúng một câu duy nhất tiếng Uighur: “sớm mặc áo da, buổi trưa mặc sa, vây quanh lò lửa ăn dưa hấu” Anh ta giống như Tường Lâm không ngừng oán trách thời tiết, dùng các loại giai điệu lăn qua lộn lại. Có một lần anh ta còn hát tôi yêu Bắc Kinh, khi tôi nghe được những lời này là lúc tôi đang uống nước, nước trong miệng tôi trực tiếp phun lên mặt đạo diễn Hoài An khi ông đang nói về cách quay, Phó Quân Nhan bất đắc dĩ liếc tôi một cái, lại nhìn về phía đạo diễn Hoài An nói “Rất xin lỗi”, vội vàng đưa khăn giấy cho ông ấy. Lại kéo tôi lại lau miệng cho tôi, buồn cười gõ gõ lên đầu tôi.
Đạo diễn Hoài An nhìn thấy Phó Quân Nhan khắp nơi che trở tôi. Trong tay vừa cầm khăn giấy vừa đổi sắc mặt, trong miệng thì cười mắng: “Quân Nhan à, ngày cả lời xin lỗi cũng là cậu giúp đỡ, cậu cứ yêu cô ấy như vậy à?”
Phó Quân Nhan lắc đầu một cái cười hỏi lại: “Tôi không yêu cô ấy thì yêu ai?” Nói xong lại thấy tôi đang giở tính trẻ con bĩu bĩu môi, nhẹ nhàng vỗ đầu tôi.