Xin Chào Tình Yêu

Chương 102: Chương 102: Chương 59.2




Trước khi Phó Quân Nhan phẫu thuật, tôi rất lo lắng, lòng bàn tay luôn toát mồ hôi lạnh.

Tiêu Dật Thần đã sớm nói qua, dạ dày bị tổn thương nên cơ thể không thoải mái. Nhưng từ khi Phó Quân Nhan tỉnh lại tới nay, cũng không thấy anh xuất hiện tình trạng như vậy. Anh luôn dùng vẻ mặt nhẹ nhàng nhìn tôi và An An, giống như người vừa mới bị hôn mê mấy ngày không phải anh. Anh còn luôn giở tính trẻ con, không cho y tá bôi thuốc cho anh, rồi còn ngồi trên giường lắc lư cái chân, lại cầm tay tôi lắc lắc, anh cũng không nói gì, cứ yên lặng nhìn tôi.

Tôi không thể làm gì khác, vỗ vỗ vào chân anh nói: “Giơ chân lên.” Nói xong, hai cái chân kia sẽ gác lên đùi tôi, Cố Tiểu An vừa mới tỉnh ngủ, bàn tay mập mạp còn đang dụi mắt, ánh mắt mơ hồ, giơ giơ tay về phía tôi nói: “Chị ơi, chị ơi. Em cũng muốn vậy.”…..

Sau khi bôi được thuốc cho Phó Quân Nhan, anh lại đột nhiên đẩy tay tôi nói: “Bảo Bối, đợi một chút nữa rồi băng lại sau.”

Tôi gật đầu một cái, nghiêm túc nghe lời anh, đợi thuốc khô mới băng lại, đợi lâu đến mức khiến tôi cũng nóng lòng. Giương mắt nhìn thấy một lớn một nhỏ nhìn tôi như những tên trộm, Phó Quân Nhan nói nhỏ với An An: “An An, em nhìn xem có giống cái bánh màn thầu không? An An.”

Cố Tiểu An lắc đầu một cái, chỉ vào cái chân đang sưng phù được băng lại của anh, cười đến không thấy mắt nói: “Hì Hì. Anh rể, là bánh bao. Là bánh bao.”

Có những lúc tôi nghĩ, nếu không tính cái bụng của tôi, thì có phải nhà tôi có hai cậu nhóc không?....

Trước khi Phó Quân Nhan vào phòng phẫu thuật, tôi ngoan ngoãn đứng bên giường bệnh lẳng lặng chờ. Tôi nhìn anh sững sờ, không nói chuyện. Ánh mắt anh nhìn tôi rất sâu,hình như anh muốn nói lại thôi bởi vì tôi thấy môi anh hơi xê dịch, cuối cùng khẽ thở dài, ngoắc ngoắc tay để tôi cúi xuống gần anh một chút. Tôi cúi đến gần anh, anh lại vươn tay ra khỏi giường, lôi kéo bàn tay tôi, nhíu nhíu mày nói: “Bảo Bối ngốc nghếch, trời lạnh thế này tại sao lại đổ mồ hôi lạnh chứ? Đừng lo lắng, chỉ là một cuộc tiểu phẫu thôi, giống như….” Anh vừa nói vừa nháy mắt mấy cái với tôi, chỉ chỉ vào An An đang nằm trên giường bệnh ngủ, cái bụng nhỏ ưỡn lên: “Giống như An An ngã ấy, ngủ một giấc lại quên đau ngay.”

Anh nói nhẹ nhàng vui vẻ như vậy, nhưng đó chỉ là dụ dỗ tôi thôi, nhưng những lúc này tôi cũng không thể lôi tính khí trẻ con ra đùa giỡn với anh được, chỉ kéo tay anh đặt lên bụng mình, học âm thanh ngây thơ của đứa trẻ nói: “Vậy cha phải dũng cảm lên, đau đớn có thể kêu ra, cơ thể phải luôn khỏe mạnh.”

Phó Quân Nhan cười ra tiếng, dịu dàng dùng đầu ngón tay ấn lên chóp mũi tôi, trong miệng lại nói bằng giọng điệu cưng chiều: “Nghịch ngợm.” Tôi le lưỡi, lại nói: “Còn yêu ba nhiều hơn yêu mẹ.” Nói xong lại lắc lắc tay anh. Phó Quân Nhan khẽ rũ mắt xuống, nhếch môi tạo thành một đường cong đẹp đẽ, đôimắt tràn đầy tình cảm nhìn tôi chăm chú, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi, tràn đầy hấp dẫn mê người. Tôi không tự chủ được cong người xuống, mặc anh ngẩng đầu lên hôn tôi một cái rất sâu, răng môi quấn quít, triền miên.

Mấy hôm nay tinh thần Phó Quân Nhan tốt hơn nhiều, bờ môi cũng khôi phục lại sự ướt át, lộ ra màu hồng nhàn nhạt. Nhưng mà sắc mặt có chút tái nhợt, giống như không còn thấy phấn điêu ngọc trác, giống như cách rất xa với vẻ tốt đẹp trước kia. Thật ra tôi biết anh khó chịu, tôi biết lúc nào anh đang khó chịu, mặc dù lúc khó chịu thì vẻ mặt anh cũng chỉ có nét dịu dàng ôn hòa, nhưng tôi phát hiện ra bởi vì mồ hôi của anh xuất hiện trong tóc, những người khác không thấy được, nhưng tôi biết…….

Phó Quân Nhan rất thích sạch sẽ, thân thể của anh rất phối hợp với trái tim anh. Giữa thời tiết mùa hè, tất cả đàn ông đều thối hoắc vẫn vui vẻ, nhưng anh lại vẫn luôn sạch sẽ tươi mát. Dù trời nóng đến thế nào thì lưng áo t-shirt của anh cũng không ướt vì mồ hôi, bởi vì mồ hôi của anh xuất hiện trong tóc, người khác không nhìn thấy được.

Cho nên có lẽ anh vẫn kiên trì dạy An An nốt nhạc, đánh đàn, có lẽ vẫn kéo tay tôi cùng tôi nghe An An kể chuyện xưa, có lẽ sẽ mỉm cười vì tiếng đàn ấm áp. Nhưng mà, khi đó vì bị thương nên anh khó chịu, nhưng anh lại không nói gì, vẻ mặt cũng không biểu hiện gì…… Nhưng tôi hiểu rõ, tôi làm như nũng nịu nghịch tóc anh, tôi biết, anh chảy nhiều mồ hôi như vậy nhất định rất khó chịu….

Mà tôi lại không thể nói gì, cái gì cũng không thể nói. Bởi vì dù nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là phí công, bởi vì tôi không thể đau thay anh được.... ....

Cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao cha tôi lại nói, yêu, là một cuộc tra tấn dịudàng. Bởi vì khổ sở lớn nhất của cơ thể chính là nhìn người yêu của mình đau đớn, bạn lại không thể chia sẻ, cũng không thể tỏ thái độ gì….

Khi Phó Quân Nhan được đẩy vào phòng phẫu thuật, tôi và anh họ cũng lên xe rời khỏi bệnh viện. Cha tôi đưa An An đi chơi với Tiểu Khải, cậu nhóc nghe thấy được đi chơi với Tiểu Khải, vội vàng cầm túi sách của mình mà cậu nhét rất nhiều bánh, táo, còn giơ giơ lên với cha tôi, hỏi: “Khải Khải có ngoan không ạ? An An rất ngoan, An An không ăn hết, An An giữ lại đồ ăn ngon cho Khải Khải.”

Vừa nói vừa rũ cái đầu nhỏ, bàn tay nhỏ bé mập mạp lại tiếp tục móc trong túi quần, túi áo, móc lại móc, cuối cùng tìm được hai thanh chocolate, vui sướng nở nụ cười khoe lúm đồng tiền, nhìn cha tôi: “Cha ơi, cha, đây là An An để phần cha đó.” Nói xong giương mặt bánh bao cười tươi, nói: “Ăn ngon lắm ạ. An An rất thích ăn loại chocolate này. Cha ăn đi ạ.” Cha tôi hơi dừng một chút, đáy mắt tràn đầy yêu thương nhận lấy, sờ sờ đầu cậu nhóc, mở lấy một viên kẹo cho vào miệng, lại lấy một viên đút cho Cố Tiểu An. Cha cúi người ôm lấy cậu nhóc, hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn nói: “Ăn ngon lắm, An An thật ngoan.”

Ngồi trong xe anh họ tôi nói: “Cho nên anh mới nói Cố Tiểu An là con hồ li nhỏ, quá thông minh, quá biết khiến người khác yêu thương rồi……” Tôi gật đầu, ấm áp đến nỗi khiến mũi tôi hơi chua chua. Suy nghĩ một chút thấy có chút không đúng, đẩy đẩy tay anh nói : “Anh cũng biết An An đáng yêu, vậy anh đã lớn như vậy sao cứ đi bắt nạt em ấy thế? Trêu chọc đứa bé rất vinh hạnh sao?”

Anh họ tôi nhướng nhướng mày, cặp mắt hoa đào nhìn về phía tôi,nói: “Anh họ em là người như thế nào? Đây là mưu tính sâu xa có được không? Anh họ muốn dạy cậu nhóc đạo lí ‘Cùng người đấu là thú vui nhỏ’ đấy. Ngốc.”

Tôi hất mặt mặc kệ anh, kĩ thầm, anh cứ tự khen anh, d , anh chính là người làm người khác kinh sợ đến mức, chó cắn anh anh cũng cắn lại cơ mà……

Nói về anh họ tôi, thật ra anh ấy là một họa tinh (người chuyên gây họa). Lúc còn học tiểu học, anh luôn thích giật mái tóc dài của những bạn nữ, lại vất sâu vào túi sách của mấy bạn nữ. Anh thích đâm sau lưng những bạn nam lúc người ta đi tiểu, hại họ chút nữa thì dính vào quần. Năm anh học lớp sáu còn vẽ con rùa lên cặp của thầy giáo. Lên cấp hai anh lại càng phát uy, thi tốt nghiệp trung học, môn văn anh chỉ viết ba chữ: “abcxyz, cô, em.”

Sau đó anh bị cha anh treo ngược lên đánh, anh khóc lóc nức nở nói: “Ra cái đề văn chó má gì vậy không biết. Cái gì mà, em gái bạn, em gái bạn. Con là con trai độc nhất không có anh chị em được không? A. Cái gì mà lại còn mở ngoặc, có thể tả em gái họ nữa chứ. Cái gì mà viết về tình cảm anh em, chị em nữa chứ. Con có một em họ nhưng con dám tả về em ấy sao? Chỉ là nhổ một cọng tóc của em ấy cha đã giơ tay lên đánh con. Từ nhỏ Cố Bảo Bối đã lừa con làm ngựa cho em ấy chơi. Sao con dám viết ra sự nghiệp huy hoàng như vậy chứ. Cha, người xem. Cha lại đánh con. Cha đừng đánh nữa được không? Con là anh họ của em ấy, con gọi cả họ tên của em ấy cũng không được à? A. Cha ơi. Ai u. Con không gọi được cả họ và tên, con gọi là tiểu công chúa được không.” Tôi âm thầm lắc đầu, len lén nhìn về phía anh họ tôi, đủ các loại, trí nhớ về những chuyện của anh họ tôi, đều là những chuyện xấu không biết mệt mỏi, thật sự là khiến người ta không chịu nổi….. Nghĩ đi nghĩ lại tôi nhịn không được đưa tay lên xoa xoa bụng mình, sau khi trở về phải nói với Phó Quân Nhan một chút, chuyện chính là phải mang theo bảo bảo và An An cách xa anh họ…..

Buổi họp báo được tổ chức ở nhà hàng Shakira, hội trường của nhà hàng đã có rất nhiều phóng viên vây quanh. Chúng tôi còn chưa xuống xe, bảo vệ của nhà hàng đã nhanh chóng xếp thành hai hàng, khí thế nghiêm túc, tôi được tầng tầng lớp lớp bảo vệ và anh họ tôi đưa vào hội trường, khi vào khắp nơi đều ồn ào, đèn flash liên tục nháy về phía tôi, tôi theo bản năng nghiêng mặt đi, lấy tay che mặt.

Nhờ có những người bảo vệ mở đừng, tôi nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình, lễ phép mỉm cười đáp lại. Rất nhiều đài truyền hình đang truyền hình trực tiếp buổi họp báo này, xung quanh cũng có rất nhiều người trẻ tuổi, thậm chí còn những cô nhóc, cậu nhóc. Nhưng mà khí thế này có chút áp lực, bởi vì, họ không còn cười hòa ái dễ gần với tôi như cũ nữa, thậm chí còn có phóng viên trợn mắt nhìn tôi và Phó Quân Nhan, trong lòng tôi rất khó chịu, nghĩ thầm, nhất định là họ nghĩ tôi quăng Phó Quân Nhan đi để tìm bát cơm mới……

Những ánh mắt không thân thiện của họ khiến tôi có chút muốn chạy trốn, lòng bàn tay dưới gầm bàn không tự giác nắm chặt lại. Có thể nhìn thấy cách anh họ tôi bảo vệ tôi để tôi đến đây, nhớ tới Phó Quân Nhan luôn là an toàn ấm áp, tôi lại có thêm dũng khí. Tôi tự nói với mình, hiện tại Phó Quân Nhan đang ở trong phòng phẫu thuật phấn đấu vì sức khỏe, mà tôi, phải cố gắng để cho anh có hoàn cảnh tốt hơn để bình phục. Trong lòng tôi không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bảo bảo, hai mẹ con mình phải cùng nhau bảo vệ cha nhé. Cố gắng lên nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.