Đặt câu hỏi đầu tiên là một nữ phóng viên, cô ấy rất lịch sự nói: “Tiểu Ái, xin chào, rất vui khi nhìn thấy em vẫn bình yên vô sự. Có thể em cũng biết, hai năm qua, trong bảng xếp hạng ‘Nữ minh tinh rơi lệ đẹp nhất’ em luôn đứng đầu. Hơn nữa Tiểu Ái rất hiền lành, cảm giác khóc rất thật, mọi người đều biết chuyện này. Vậy tại sao, chuyện lớn như vậy, em tham gia bộ phim ‘Mê phản, phó đạo diễn của bộ phim tử vong không rõ trong sa mạc, vị hôn phu của em là Phó Quân Nhan hiện tại sống chết chưa rõ nhưng em lại không chảy một giọt nước mắt nào vậy?”
Tôi biết ngay mà, phóng viên đều không phải những con cừu nhỏ……. Tôi cười khẽ, đột nhiên lại nhớ lại kiếp trước, khi đó tôi luôn giả bộ, giả bộ thành một nữ thần trên cao không thể động tới, bày ra sự kiêu ngạo. Sau này khi xuất hiện những xì căng đan tiếng xấu, cũng luôn phải bày ra dáng vẻ ‘nữ thần’, thật mệt mỏi… ….. Nhưng từ khi gặp Phó Quân Nhan, từ khi bắt đầu có An An, tôi rất thoải mái. Tôi chưa bao giờ phải cố gắng làm dáng vẻ của một nữ diễn viên nên có. Tôi cứ sống không cần ngụy trang, cũng không đi ngụy trang, ngược lại tôi thấy rất vui vẻ…… Hơn nữa, Phó Quân Nhan từng nói qua, chỉ có chân thật mới có thể đi vào lòng người……
Tôi không quá quan tâm đến ánh mắt chất vấn và vẻ mặt nghiêm nghị của nữ phóng viên kia, chỉ bình tĩnh nhìn lại cô ấy, chậm rãi trả lời: “Đúng, tôi rất thích khóc, chính tôi cũng luôn tự nhận điều này trong mọi trường hợp. Hôm nay tôi đứng lên mở cuộc họp báo để công bố tin tức, nói ra chân tướng mọi việc. Chứ không phải tới đây để rơi nước mắt, giả bộ đáng thương để nhận sự đồng cảm của mọi người.” Nói xong tôi cười cười, lại tiếp tục: “Nước mắt không giải quyết được vấn đề, cũng sẽ không có ai nhìn đến tôi rơi nước mắt, bởi vì họ không cần. Tôi chỉ muốn dùng sự tích cực, mỉm cười đến giải đáp những thắc mắc của mọi người. Hơn nữa đối với việc những người yêu thích tôi tới cửa, đặc biệt với những cô nhóc cậu nhóc kia mà nói, nếu như họ đến đây, nhưng tôi lại chỉ biết khóc, buồn khổ thì đây cũng không phải một điều tốt.”
Nữ phóng viên kia hình như không ngờ tôi sẽ nói vậy, một lúc lâu sau cũng không có phản ứng. Hình như rất vất vả xê dịch môi, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, ngược lại nhìn về anh họ đang ngồi bên cạnh tôi, vẻ mặt rất rối rắm ngồi xuống.
“Em còn nhỏ như vậy đã yêu, hôm nay em mở cuộc họp báo này để công khai tình yêu sao? Cô đang mang thai là thật sao? Cô có biết bên cạnh tổng giám đốc Mạc có rất nhiều hồng nhan tri kỉ không? Cô có từng nghĩ Phó Quân Nhan sẽ phải làm thế nào không? Tôi thấy trên bàn tay trái của Cô vẫn đeo chiếc nhẫn kim cương cũ đúng không? Tiểu Ái, cô có thể cho một lời giải thích hợp lí không?” Một phóng viên cao gầy tiếp tục đứng lên hỏi, tung ra những vấn đề liên tiếp giống như bắn đạn pháo vậy.
Tôi gật đầu một cái, nhìn anh họ tôi với vẻ mặt dở khóc dở cười. Hồng nhan tri kỉ nhiều không kể xiết. Ừ…… anh họ tôi trước mặt người ngoài luôn phong lưu, lỗi lạc không kể hết, là tổng giám đốc Mạc thị tài mạo song toàn, những nữ minh tinh bị anh ấy đầu độc cũng không phải không có đạo lí.
Tôi cười cười, có mấy phần bất đắc dĩ, quay sang người phóng viên kia nói: “Đầu tiên tôi sẽ trả lời vấn đề chiếc nhẫn này nhé.” Nói xong lại giơ bàn tay đang đeo nhẫn lên quơ quơ, tôi nói: “Ánh mắt vị phóng viên này thật tốt, đây đúng là chiếc nhẫn đính hôn của tôi và Phó Quân Nhan.” Tôi cười khẽ, đùa giỡn nháy mắt mấy cái, sau đó mới ý vị sâu xa nói: “Hôm nay đứng tại đây, tôi cũng muốn nói một chút chuyện về Phó Quân Nhan.” Dứt lời, những phóng viên dưới kia đã chấn động, hình như cho là tôi sẽ nói là đá Phó Quân Nhan, camera càng điên cuồng quay về phía tôi và anh họ. Tôi bị những ánh đèn flash kia làm cho khó chịu, nhưng vẫn phải chịu đựng không thể tức giận. Anh họ tôi cũng không tiện ra mặt, tà khí nhìn những phóng viên phía dưới, tay vẫn gõ nhẹ lên mặt bàn.
Cuối cùng, khi người chủ trì cuộc họp trấn an, một lát sau, phía dưới mới yên tĩnh trở lại. Lúc này tôi mới tiếp tục mở miệng, nói: “Mấy ngày nay liên tục có người trong gia đình fan của công tử đăng bài trên microblogging của tôi hỏi thăm về Phó Quân Nhan, nhân cơ hội này tôi cũng muốn tiết lộ với mọi người thông tin gần đây của anh ấy. Đầu tiên, với chúng tôi thực sự đây là một tai nạn, trong sa mạc Phó Quân Nhan ăn rất nhiều khổ, cơ thể anh hiện nay không được tốt lắm, cần phải làm phẫu thuật, cần điều dưỡng. Xin tất cả mọi người yên tâm, tôi tin tưởng tất cả đều sẽ tốt.”
Tôi còn chưa nói xong, khắp nơi đều vang lên âm thanh bàn tán, mấy phóng viên đồng thời chất vấn tôi: “Cố tiểu thư, xin hỏi cô lấy thân phận gì để nói như vậy?”
“Xin hỏi tại đêm trao giải thưởng Kim Long cô và tổng giám đốc Mạc thân mặt gặp gỡ, cùng nhau ra vào khách sạn. Lần trước hai người còn hôn nhau trước của studio, rồi gần đây hai người lại cùng nhau đi khoa phụ sản thì giải thích thế nào?”
“Tiểu Ái, cô bắt cá hai tay ngay từ lúc cô đính hôn với Phó Quân Nhan rồi sao?”d
“Sáng sớm hôm nay, người mê điện ảnh công kích Quý Khiết Nhi, đánh đập xe của Quý Khiết Nhi tiểu thư, hơn nữa còn dùng chai rượu đập vào trán cô ấy, xin hỏi cô giải thích làm sao?”
“Cái gì bị đánh đập?” Trước mắt trong lòng tôi chỉ còn lại vấn đề này, cái vấn đề đánh đập Quý Khiết Nhi sao, tôi đơ rồi…. Tôi quay sang nhìn anh họ tôi nhờ giúp đỡ, anh họ tôi vẻ mặt cũng rất nghi ngờ lắc đầu với tôi. Tôi yên tâm rồi.
Người phóng viên kia hỏi với vẻ rất căm tức, trước mặt mọi người bắt đầu chỉ trích gia đình Hải Bảo thần thông quảng đại, nhằm vào lúc Quý Khiết Nhi ra khỏi công ty mạnh mẽ phá xe của cô ấy, hơn nữa còn túm lấy cô ấy đánh đập, còn dùng vỏ trái rượu đập vỡ trán của ngọc nữ thanh thuần.
Nhưng mà, bị thương sao? Mẹ nó. Tức giận sao? Mẹ nó. Tôi nghe rất sung sướng được không? Bạn cảm thấy có gì hơn khi người bắt nạt bạn, sau đó có một nhóm người vì chung mối thù đứng ra đánh người đó một trận tơi bời. Dĩ nhiên, Phó Quân Nhan sẽ không làm rõ ràng như vậy…..
Có lẽ bởi vì đấy lòng quá khích động, nhất thời tôi không kịp đè nén, không có hình tượng nói lời từ trong đáy lòng ra ngoài: “Đánh tốt”……. Giọng điệu rất vui sướng, chính tôi cũng giật mình….. Toàn trường đột nhiên rất yên tĩnh, hai chân dưới gầm bàn của anh họ tôi run lên, anh đỡ trán, nhẹ nhàng đá tôi một cái dưới gầm bàn.
Tôi rối rắm, sờ sờ mũi một cái, cảm thấy như vậy rất mất mặt công tử Quân Nhan. Vì vậy, trong đầu xoay vòng vòng, dứt khoát hắng giọng một cái, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng: “Không sai, tôi nói là đánh tốt lắm, cảm ơn gia đình Hải Bảo của tôi, vì tôi mà vô tư dâng hiến.” Anh họ nghe xong lời nói của tôi, ‘mặt xám như tro tàn’, căn bản là tuyệt vọng, cau mày nói thầm: “Phó Quân Nhan, chiều em thành cái dạng gì rồi thế này? Em là nhân vật công chúng, đây là truyền hình trực tiếp. Cái đứa nhỏ ngốc này?”
Tôi liếc anh họ tôi một cái, bình thản nhún vai, le lưỡi với anh, khi vẻ mặt anh gần như sắp phát điên, tôi mới buồn cười nói tiếp: “Bởi vì, là một người bị người khác ác ý bắt nạt, thì trực tiếp nhất chính là đánh trả, Cố Bảo Bối tôi cũng không ngoại lệ, cho dù tôi là người của công chúng, tôi cũng biết phẫn nộ, sẽ tức giận, sẽ rất muốn đánh cô ta. Cho nên, đánh tốt, đây là lời nói thật. Nhưng mà, lí trí mách bảo tôi, đánh người không thể giải quyết được vấn đề, chỉ làm tăng thêm phiền toái. Cho nên, tôi muốn nói, bởi vì mọi người yêu tôi, vốn nghĩ rằng tôi đang tức giận, muốn giúp tôi đỡ tức giận, tôi rất cảm kích. Nhưng mà, để giảm bớt phiền toái không cần thiết, không cần để chúng ta phải lo lắng vì đối phương, vậy nên lần sau đừng làm như vậy.”
Tôi cười cười, đứng đắn đứng dậy, trực tiếp nhìn về phía mọi người và máy quay, cúi người chào, sau đó rất nghiêm túc nói: “Đầu tiên, tôi thay mặt gia đình Hải Bảo của tôi, bày tỏ sự áy náy vô cùng đến Quý Khiết Nhi tiểu thư. Nguyên nhân chuyện này là do tôi gây lên, cho nên, xe ô tô bị đánh hỏng, tiền thuốc thang, tất cả bồi thường tôi sẽ gánh chịu. Còn về Quý Khiết Nhi tiểu thư liên tục vu oan cho tôi, tôi lựa chọn dùng pháp luật để giải quyết. Chuyện này xin được giải thích đến đây.”