Tất cả diễn viên quần chúng đều đã ngồi vào vị trí, ánh đèn trong quán bar sáng lên, người
phụ nữ có mái tóc vàng chính thống đang diễn tấu piano, cô mặt không
biểu cảm mà ngồi nghe, cuối đầu lắc nhẹ ly rượu trong tay, mơ màng mà
tháo đi cái vòng đeo trên tay, nhìn vào vết sẹo để lại sau khi cắt mạch
máu để lại mà cười tự giễu.
Đột nhiên, tiếng đàn bỗng im bặt.
Người đàn ông mặt áo khoác da màu đen trên tay cầm cây đàn violon bước
lên đài, trên gương mặt ngạo nghễ mang theo sự khiêu khích và trong mắt
không coi ai ra gì, đôi mày khẽ nhếch, vẻ đẹp yêu dị làm câu lòng người. Chỉ trong thoáng chốc, người trong quán bar đều yên lặng. Chỉ thấy ngón tay anh nhẹ kéo, tiếng đàn vang lên, anh nghiêng đầu qua khóe miệng
mang theo ý cười, nhắm mắt lại diễn tấu một bản nhạc dễ nghe, giống như
con người anh vậy, mãnh liệt nhưng lại xen lẫn sự lạnh lùng triền miên.
Cô nghiêng đôi tai để nghe, đôi mắt màu xanh nhẹ buông, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, cuối cùng đôi môi cũng dương lên một nụ cười, đeo lại
chiếc vòng. Ly rượu và mặt bàn đụng vào nhau tạo nên tiếng vang làm đứt
đoạn bản nhạc, chỉ thấy cô đứng dậy, nhìn vào đôi mắt ưu thâm của người
đàn ông bởi vì bản nhạc bị làm đứt đoạn mà không vui, lười nhác mà mở
miệng: “Danh tiếng lẫy lừng như thế mà chẳng qua cũng chỉ có vậy, không
hay chút nào……” Nói rồi xoay người lại mà đi ra ngoài, chỉ chừa lại
tiếng giày cao rót ‘lọt cọt’ mà vang lên. Còn có ánh mắt ảm đạm không có chút ánh sáng nào của người đàn ông.
“Ok! Cảnh tiếp theo!” John
hiển nhiên rất cao hứng, ông dẹp tay nghe qua một bên đi về phía Phó
Quân Nhan, “Quân Nhan, đàn violon kéo không tồi!”
Cũng khó trách
ông vui như vậy, người diễn viên diễn vai Tiếu Mạt Tiếu kiếp trước không biết kéo đàn violon, cho nên mặc cho lúc quay phim hay chế tác hậu kì
cũng phải tìm người đóng thế. Phó Quân Nhan hiển nhiên khiến cho ông bớt đi không ít phiền toái.
Phó Quân Nhan gật đầu cười cười, thu dọn lại cây đàn rồi hướng về phía cô mà bước đến, cô lại nghĩ lại cảnh vừa
rồi, ánh mắt chứa đầy sự không vừa lòng và khiêu khích của anh, tiểu tâm can run lên một cái, bất giác mà lụi lại về sau một bước nhỏ.
Anh dường như hiểu ra được nên trước đó vài bước đã ngừng lại, gần như ôn
nhu mà nhìn cô, sự tàn khốc trong đôi mắt sớm đã biến mất không còn một
mãnh, mở miệng nói: “ Em trước đưa An An về đi, anh còn hai cảnh diễn
nữa. Tối sẽ quay về rước em đến phim trường.”
Cô gật đầu, tối nay vẫn còn một cảnh diễn, là cảnh Cố Tâm Dao cắt mạch máu tự tử, trong
lòng cô có chút rối rấm, nghĩ là nên dỗ Cố Tiểu An ngủ sớm một chút mới
được.
Ra khỏi lều, Cố Tiểu An vẫn còn đang ngủ, Tiểu Khải thì đã
thức dậy rồi những vẫn không nhúc nhích mà nằm dài trên đất. Mặc cho An
An lấy nó làm đệm lưng. Cô đi qua đó ngồi xuống sờ sờ đầu Tiểu Khải, nó
nhỏ giọng ‘gâu’ một tiếng, lè đầu lưỡi ra nhìn cô, đáy mắt rõ ràng thấy
được sự vui vẻ của nó.
Lúc này một đôi giày da của phái nam xuất hiện trước mắt cô, cô ngẩng đầu lên, Jay cười hỏi tôi: “Quay xong rồi à?”
“Ừm, Phó Quân Nhan cảm giác rất tốt, một lần là qua.”
Anh gật đầu, lại nhìn về An An, “Lúc nãy anh ở đây cùng An An, nhóc con này tỉnh lại đòi uống nước, kết quả lại ngủ mất rồi.” Cô giờ mới nhìn rõ ly nước trong tay anh. Cảm kích mà hướng anh gật gật đầu, đứng dậy từ chỗ
dựa lưng của một hàng ghế mà lấy xuống cái túi nhỏ của An An, từ bên
trong lấy ra bình sữa rồi đưa tay ra nhận lấy ly nước trên tay Jay. Cầm
lên mới phát hiện ra là ly nước lạnh, nhất thời cảm thấy 囧, mới rút tay
về, đem bình sữa nhéc lại vào trong túi.
Jay nhìn thấy động tác của cô có chút sửng sốt, không có cảm giác không vui, chỉ hỏi cô: “Làm sao vậy?”
“An An tuổi còn nhỏ, tiêu hóa không tốt lắm, uống nước lạnh nhìu quá không
tốt cho sức khỏe, phải uống nhiều nước ấm.” Anh gật đầu, rút tay về,
tính khí tốt mà nói: “Tiểu Ái, chỗ anh không có nước ấm, giờ anh đi kêu
Mân tỷ nấu nước cho An An.”
Cô lắc đầu, đưa tay ra ngăn lại động
tác xoay người của anh: “Không cần đâu Jay, buổi tôi tôi mới có cảnh
diễn, giờ sẽ đưa An An đi về. Về nhà sẽ có nước ấm.”
“Tiểu Ái, vụ tai nạn xe đó anh có nghe qua, là em nhận nuôi An An?
Cô theo bản năng mà cuối đầu xuống nhìn Cố Tiểu An, xác định là cậu đã ngủ mới dám mở miệng, Jay cũng cảm thấy mình đột ngột, ngượng ngùng hướng
cô cười cười.
Cô huơ huơ tay, mới nhỏ giọng mà nói: “Nhận nuôi An An là daddy tôi, tôi vẫn chưa thể làm được mẹ của cậu nhưng tôi có thể
làm chị của cậu.”
“Em là một người chị tốt.”
Cô lặng im,
lại anh tiếp tục nói: “Tiểu Ái, em lần đầu đóng phim, bên cạnh không có
trợ lý cũng không có người quản lý riêng, một mình gia nhập đoàn phim
lại dẫn theo đứa nhỏ. Anh và Mân tỷ có thương lượng qua, công ty cũng
rất coi trọng em, em có muốn ký chung một công ty với anh không? Có
người quản lý, rất nhiều chuyện xử lý cũng dễ dàng hơn. Công ty sẽ phái
một trợ lý để chăm sóc cho đứa bé, em cũng không cần phải mệt như vậy.”
“Tôi không mệt cũng tạm thời không muốn ký với công ty quản lý nào. Jay, cảm ơn ý tốt của anh và cũng giúp tôi cảm ơn Mân tỷ.” Cô cười, thấy được
đáy mắt anh có vài phần thất vọng, lại nghe anh hỏi: “Tiểu Ái, hôm đó em tại sao lại gọi điện thoại cho anh?”
Bởi vì người lớn và trẻ em
không giống nhau, An An nếu đau thì sẽ khóc sẽ ôm cô mà làm nũng. Nhưng
người lớn lại không thể, người lớn có trách nhiệm, nếu khóc thì sẽ trốn
đi mà khóc, đau khổ sợ hãi thì sẽ tự mình dấu đi. Cố Bảo Bối cũng thế,
cô sẽ tránh đi cả thế giới mà thương tâm rơi lệ nhưng lại không sợ bạn
nhìn thấy……Lúc đau khổ nhất, cô luôn nghĩ đến anh, cô không sợ anh thấy được cô lúc chật vật bi thương, một chút cũng không sợ……
Chỉ là
cô không nói, dấu đi thần sắc dưới đáy mắt, mới có dũng khí nhìn vào
anh, lần đầu tiên nghiêm túc mà nhìn anh: “Tôi quá sợ hãi, tùy tiện mà
ấn vào số điện thoại nào đó, Jay, ngại quá phiền đến anh rồi.”
Jay còn muốn nói gì nữa nhưng An An đã tỉnh rồi, cậu nằm trên lưng Tiểu
Khải dụi dụi mắt, nhìn rõ người bên cạnh là cô lập tức liền ôm lấy chân
cô, ngọt ngào nói: “Chị a! Ôm An An!” Tiểu Khải cũng phối hợp mà ‘gâu’
một tiếng.
Cô vừa cười vừa lấy tấm chăn trên người cậu xuống, lại lụm lên những tấm chăn nhỏ được chải phía dưới rồi để qua một bên ghế,
đem cái cặp nhỏ của An An đeo lên vai rồi mới đưa tay ra ôm An An.
Jay thấy cô khom lưng muốn lụm những tấm chăn còn lại thì vội ngăn cô lại,
đưa tay ra ôm hết đống chăn vào mình, nhìn trông có vẻ hơi chật vật. Anh cũng nhận ra điều đó, gãi gãi đầu rồi nói: “Em đưa An An về đi, chăn để anh giúp em trả về.” Lại xoay người nói với An An: “An An không phải
khát rồi sao?”
Anh vừa hỏi thì nhóc con trong lòng vội đứng thẳng người, phòng má chu môi mà nhìn thẳng vào Jay, cô thấy tư thế này cũng
có chút ngơ ngác ra, lại thấy nhóc con này xoat người lại nhìn vào cô,
cái đầu nhỏ cọ cọ vào cổ cô giống như chú chó con vậy, miệng chu chu mà
làm nũng: “Chị! Chị! An An uống sữa sữa a!”
“An An đợi chút a,
bây giờ về nhà pha sữa sữa cho An An a!” Cô sờ sờ đầu cậu, cũng không lo được cho Jay vội gật đầu rồi ôm An An đi về, Tiểu Khải ở phía sau phe
phẩy cái đuôi, ‘deng deng deng’ mà chạy về phía trước, thường quay đầu
lại nhìn cô và An An một cái, giống như biết được về nhà mà hăng hái hẳn ra.
Nhìn bộ dáng An An đang đeo khăn ăn mà ôm bình sữa, còn có
một Tiểu Khải ngoan ngoãn nằm bên cạnh. Cô lẳng lặng ngồi một bên, cảm
giác tất cả đều như một giấc mơ, cô trở về quá khứ, bên cạnh cô xuất
hiện một cậu nhóc Cố Tiểu An, tiếp đó là sự hiện diện của Phó Quân Nhan
và còn có con đại bạch cẩu Tiểu Khải. Một tháng nay họ cùng sống chung
dưới một mái nhà, đây hoàn toàn không giống với cuộc sống ở kiếp trước,
Jay không ở căn hộ bên cạnh nhà cô, không còn có thời gian như lúc trước mà cùng cô mà giảng giải về bộ phim, ngay cả thời gian cùng nhau ăn cơm chung cũng không có, mỗi lần anh vừa nói được với cô vài câu thì sẽ bị
đủ loại vấn đề cản trở, tất nhiên quan trọng nhất là cậu nhóc Cố Tiểu An chọc người ta yêu thương này làm cho cô không tự giác mà tốn nhiều tâm
tư trên người cậu, cậu giống như là một linh dược tốt nhất trên thế gian làm cho cô tịnh tâm mà thơ ơ lạnh nhạt với một số việc.
Ví như
ánh mắt Mân tỷ nhìn Jay, ánh mắt ẩn sâu sự quan sát đối với người mình
yêu. Kiếp trước, cô thế nào cũng chưa từng nhìn rõ được. 《Tiếc Tình》sau
khi phát sóng hưởng ứng rất lớn, thật ra thì người xem cũng chia ra
nhiều phe hy vọng cô với ai ở bên nhau cũng có. Nhưng cuối cùng cô lại
cùng Jay trở thành cặp đôi màn ảnh, trường kỳ hợp tác với nhau. Nguyên
nhân rất đơn giản, cô và anh cùng ký chung một công ty quản lý, ký cho
Mân tỷ, ký công ty quản lý chính là một khế ước bán thân. Lúc đó không
một ai biết đến cô, tất cả mọi người đều nghĩ rằng con gái của Tiếu Mạt
Tiếu hẳn là phải họ Tiếu. Người ngoài đều xưng cô là Tiếu đại tiểu thư.
Nhưng đâu ai biết được, cô theo họ mami - họ Cố. Cho nên từ đó đến giờ
họ chỉ xem như cô có vận may tốt, có một gương mặt xinh đẹp cực giống
với Cố Tâm Dao, nhưng chưa từng nghĩ đến cô là con ruột của Cố Tâm Dao.
Từ Mân cho cho rằng nắm trong tay cái khế ước bán thân đó thì cô sẽ ngoan
ngoãn, bởi vì lúc cô ta đưa cho cô bản hợp đồng dài hạn đến 20 năm, cô
mắt cũng không chớp mà kí ngay. 20 năm, nếu như là người bình thường,
công ty quản lý một khi đóng băng nghệ sĩ đó lại thì xem như cả cuộc đời này coi như xong. Lúc đó Từ Mân chắc cũng nghĩ như thế. Cho nên cô ta
mới yên tâm để cô và Jay hợp tác từng bộ từng bộ phim với nhau, chỉ là
thường xuyên lấy bộ dáng người chị thân thiết ra mà nhắc nhở cô đừng có
phim giả tình thật. Cô ta lớn hơn Jay 7 tuổi, cô chưa từng nghĩ đến việc cô ta và Jay sẽ có gì với nhau, chỉ nghĩ đó là luật của công ty. Cô và
Jay cứ vậy mà dấu diếm công ty yêu nhau, cô và anh cũng thường xuyên đáp ứng yêu cầu của công ty đi ra ngoài ăn cơm chung, gặp mặt nhau để cho
đám phóng viên ấy chụp được hình tạo chút tin đồn, trong quá trình đó cô và anh cũng vui đến không biết mệt. Thẳng đến sau này sự việc bị bại
lộ, cô và Jay nắm tay hẹn hò bên Nhật Bản bị người ta chụp được rồi quăn lên mạng. Từ Mân mới cảm giác không đúng sau đó cô ta hủy đi một vài bộ phim của cô, không cho cô và Jay hợp tác với nhau nữa, cô ta quả thật
là một quản lý xuất sắc, quăn mấy bộ phim dở hơi cho cô đóng trực tiếp
làm cho độ nổi tiếng của cô giảm mạnh.
Cô không thiếu thốn tiền
bạc, cái phản ứng mà cô ta mong đợi không có, cô vẫn đi thăm đoàn làm
phim của Jay, gặp mặt Jay như thường. Thẳng đến khi cô ta giận dữ đích
thân đến tìm cô, cô ta nói kêu cô nhìn rõ tình thế trước mắt nếu như còn chống đối với công ty và chống đối với cô ta thì công ty sẽ đóng băng
cô lại, cô sẽ không thể nhận bất cứ công việc nào. Nhưng cô cũng như
trước chỉ làm theo ý mình, thái độ của Jay cũng rất tốt, anh đưa thẻ của anh cho cô, anh nói: “Tiểu Ái đừng sợ, anh nuôi em.” Người đàn ông của
cô nguyện ý nuôi cô, cô rất vui……
Chỉ là sau này tình hình chậm
rãi thay đổi. Từ Mân bắt đầu đổi lại đối sách, cô ta biến mình thành kẻ
nhu nhược, trở thành một người phụ nữ cuồng dại si tình đau khổ bảo vệ
và chờ đợi người mình yêu, cô ta làm loạn, cô ta bệnh, cô ta khóc, cô ta một lần lại một lần kéo Jay từ bên người cô mà rời đi, đến cuối cùng cô ta cắt mạch máu tự tử không thành. Có một đoạn thời gian hễ cô nghe
thấy tiếng điện thoại của Jay vang lên là nhịn không được mà run rẩy sợ
hãi, bởi vì cô một lần lại một lần mà nhìn anh bị người phụ nữ ấy kéo
đi, anh sẽ nắm lấy tay cô mà nói: “Tiểu Ái, anh không thể bỏ mặt cô ta
mà không lo.” Sau đó buông tay cô ra rồi đi tìm cô ta, anh mỗi lần đều
nói với tôi: “Tiểu Ái, đừng sợ, anh sẽ trở về.” Nhưng đến cuối cùng, anh không quay về nữa……Từ Mân thành công nắm lấy nhược điểm lớn nhất trong
lòng của Jay, anh sẽ không bỏ mặc người mà cùng anh đồng cam cộng khổ……
Trước thời gian anh kết hôn, cô vẫn bị công ty đóng băng, cho đến khi cô công khai thân phận, trả số tiền hủy hợp đồng giá trên trời, cô còn nhớ ánh
mắt của Từ Mân lúc đó, như một con dạ thú chịu không nỗi mà muốn đem cô
xé nát, cô ta nhìn cô, giọng điệu như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy:
“Tôi vẫn luôn muốn khiến cô trở mình không được, vận khí của cô thật
tốt.” Giọng điệu không cam chịu đó khiến cô cười lạnh.
An An ngủ
nhiều rồi nên đến lúc tối lại không nghủ được nữa, không biết tại sao
hôm nay cậu đặc biệt dính cô, trưa hôm nay cô ngồi trên ghế ngẩn ngơ,
cậu bò trên người cô hỏi: “Chị đang làm gì vậy?”
Cô sờ sờ đầu cậu, nói với cậu cô đang suy nghĩ.
Kết quả buổi chiều lúc Cố Quân Nhan về, anh thấy một người một chó ngơ ngác ngồi trên thảm.
Phó Quân Nhan bị bộ dáng ngốc nghếch của hai tiểu gia hỏa chọc cười, khom người xuống hỏi: “ An An, em đang là gì đó?”
Đôi mắt đen lúng liếng nhẹ chuyển động, cư nhiên nghiêm túc mà nhìn Phó
Quân Nhan nói: “An An đang suy nghĩ.” Cô đang uống nước, nghe vậy liền
bị sắc không ngừng, dịnh vào tường ho đến nước mắt cũng muốn rơi ra
ngoài. Nghe được tiếng cười ‘haha’ khó có được của Phó Quân Nhan, một
tay ôm lấy Cố Tiểu An mà khen cậu: “An An thật thông minh.”
An An không chịu ngủ lại muốn đi cùng cô, cô nghĩ giờ giấc nghỉ ngơi của trẻ
con bị rối loạn thì không tốt, không chịu đồng ý. Cậu liền đáng thương
quay đầu nhìn Phó Quân Nhan, tập tễnh mà nhào vào lòng anh: “An An
ngoan, An An không ồn.”
Phó Quân Nhan cũng rất dễ nói chuyện, cư nhiên ôm lấy An An cùng cô đi làm.
Cô thay xong phục trang từ trong phòng trang điểm đi ra, nhóc con vẫn còn
đang trong lòng Phó Quân Nhan nhô cái đầu nhỏ ra, che cái miệng nhỏ nhắn nói: “Chị, An An không ồn.”
Cô nghe vậy trong lòng lại mềm như bông gòn, nhìn vào Phó Quân Nhan đang đứng bên cạnh đạo diễn, chỉ có thể gật gật đầu.
Cảnh này là cảnh của cô và Jay, Cố Tâm Dao sảy thai, từ bệnh viện trốn đi
đến căn nhà nhỏ của cô và Mạt Khiêm mà tự sát, Mộc Thôn Cẩm đạp cửa xông vào, cứu lấy Cố Tâm Dao đang nằm trong vũng máu.
Lúc đi vào
trong phòng tắm cô đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó anh bị Từ Mân gọi đi và không quay về nữa, cô ôm lấy thắt lưng anh không cho anh đi, nhưng anh
cuối cùng vẫn là đi rồi. Cô không biết Jay có phải là vì thấy được cảnh
Từ Mân nằm trong vũng máu mà từ đó không rời đi được không. Sau này cô
từng một lần lại một lần nghĩ, nếu như lúc đó cô cầm dao kề vào cổ khóc
và ôm lấy anh không cho anh đi thì những chuyện về sau sẽ không tiếp
tục xảy ra nữa phải không.
Nhưng cô không có, vì cô biết câu
chuyện của mami, cô không thể phạm phải sai lầm giống như mami, bản thân mình cũng đánh mất rồi thì còn tình yêu gì nữa……
Nhân viên kiểm tra xong đạp cụ, ánh đèn sáng lên, cô bắt đầu vào vai.
Người con gái trong phòng tắm, khuôn mặt trắng bệch mờ miệt mở vòi nước, nhìn nước trong bồn dần dần đầy ra ngoài, cô ngồi ở bên bồn tắm, nhìn váy
dài bị làm ướt, nhìn vào khuôn mặt của chính mình ở trong gương nghiêng
đầu mà cười ngốc nghếch, khóe mắt từ từ chảy xuống một giọt nước mắt, cô đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào mặt gương, nhìn chính mình trong
gương nước mắt một giọt một giọt chảy xuống, rơi vào trong nước, không
còn một chút gợn sóng.
“Mạt Khiêm……”Người con gái cẩn thận kên
lên tiếng. Ánh mắt đột nhiên rơi vào lưỡi dao trên bồn rửa tay, cô đưa
tay ra chạm vào lưỡi dao ấy, đột nhiên cười ra tiếng: “Ha, ha ha.” Khi
lưỡi dao được cầm chặt trong lòng bàn tay, cô như cầm được vật trân bảo
gì một lần lại một lần mà nhìn ngắm, năm ngón tay sờ lên lưỡi dao, giống như là bị thương cũng không cảm thấy đau vậy, miệng không ngừng thì
thào mà gọi một cái tên: “Mạt Khiêm, Mạt Khiêm……”
Người con gái
đột nhiên ngẩn ra, giống như là hiểu ra được điều gì vậy, không cười
cũng không khóc. Xoay người ngồi vào trong bồn tắm, chiếc váy dài trôi
nởi trên mặt nước, giống như là một bông hoa bạch liên đẹp đẽ. Cô cơ hồ
cố chấp mà nhìn về một hướng, như là một lời thề, một lần một lần mà
nói: “ Mạt Khiêm, anh ở đâu? Mạt Khiêm, em đến tìm anh……” lưởi dao một
nhát một nhát gạch trên tay, một lầnso với một lần nặng, máu tươi róc
rách chảy xuống, mọi thứ đều bị nhuộm sang màu đỏ, trong miệng chỉ còn
lại âm thanh vụn vặt: “Mạt Khiêm…..” một giọt nước mắt, không tiếng động mà rơi xuống.
Sau đó là tiếng thét chói tay của Mộc Thôn Cẩm,
tiếng rõ cửa càng ngày càng mạnh, anh khom người đẩy cửa ra, một tay ôm lấy người con gái nở rộ như đóa huyết liên đang hôn mê bất tỉnh, như
điên mà chạy ra ngoài, trong miệng là tiếng rống bi thương.
Cô nhắm mắt mà nằm trong lòng anh, cảm nhận được bàn tay đang rung rẩy của anh, cơ bắp toàn thân đều căng ra.
“Ok! Một lần qua.” Tiếng hô của John vang lên. Cô mở mắt ra, vẫn còn nằm
trong lòng Jay, cảm xúc dưới đáy mắt của anh vẫn chưa tan, anh cứ như
vậy mà nhìn cô, đáy mắt là nỗi dau lòng bi thương, ánh mắt như vậy là
ánh mắt mà cô vô cùng quen thuộc, chóp mũi cô cay lại, nước mắt không
nhịn được mà rơi xuống.
Lúc này một thiếng khóc vang lên, một
bóng dáng nhỏ nhắn vấp vấp ngã ngã mà chạy về hướng này vừa đẩy vừa đánh Jay: “Người xấu, người xấu. Buông chị ra! Buông chị ra!”
Cô vội
vàng từ trong lòng Jay đứng dậy, còn chưa khom lưng xuống dỗ cậu thì Cố
Tiểu An đã nhào qua đây, hai người cùng nhau té nguồi trên đất, cậu ôm
cô thao thao khóc lớn: “ Chị đừng bỏ An An! An An sẽ ngoan! An An sẽ rất ngoan!” Cô nhìn An An trong lòng không chịu đứng dậy tim đầy đau xót:
“Đây là làm sao vậy, An An, không sao, đừng khóc.”
“Chị đừng có chảy máu, An An không muốn chị chảy máu, An An sẽ rất ngoan, ưm a, An An ngoan……”
“ An An rất là ngoan a, An An, đây là đóng kịch, là giả đó, chị không có
chảy máu, đều là giả đó, không khóc, An An ngoan, An An không khóc.”
Cố Tiểu An vẫn cố chấp mà ôm cô không chịu buông tay, lại cuối đầu xuống
nâng bàn tay đầy nước đạo cụ sirô, vừa khóc vừa nói: “Chị không đau, An
An thổi thổi.”
Khóe mắt cô cay vô cùng, tất cả những ủy khuất
đau khổ cơ hồ như ùa ra ngoài, cũng không quảng được gì nữa ‘Oa’ một
tiếng ngồi trên mặt đất mà khóc.
Trong phim trường đại đa số nhân viên công tác khóe mắt đều ẩn đỏ. Cô mơ hồ nhìn thấy Phó Quân Nhan đi
qua đây, ngồi xuống ôm lấy cô và An An, một lần lại một lần mà vỗ vào
vai của cả hai, dỗ cả hai ngừng khóc.