Cuối cùng vẫn là Phó
Quân Nhan thu dọn tàn cuộc, anh đem Cố Tiểu An đang khóc đến thê lương
trong lòng cô kéo ra, ôm chặt vào lòng để An An thấy được tay cô. Ngón
trỏ thon dài nổi lên vết thương giả thu hút ánh nhìn, cô có thể cảm nhận được hơi nóng từ ngón tay, anh quét nhẹ lên sirô bị nhân viên công tác
pha như màu máu đưa An An xem, dịu dàng nói: "An An, nếm thử đi." Cố
Tiểu An cố chấp lắc đầu, châu mũi lại, nói: "An An không phải yêu quái!"
Cô nhất thời thở không nổi, lại nghe Phó Quân Nhan tốt tính dỗ cậu: "Đây
là sirô dùng trong lúc đóng phim, là ngọt đó, giống với kẹo mà An An
thích ăn." Lại ngẩng đầu lên nhìn sâu vào mắt cô, ý bảo cô yên tâm, nói: "Anh hỏi qua nhân viên đạo cụ rồi, cái này có thể ăn."
Cố Tiểu
An trống quai hàm, viền mắt đo đỏ cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào Phó
Quân Nhan hồi lâu, mới như động vật nhỏ mà thè đầu lưỡi ra liếm một cái, động tác đó giống như là lấy hết dũng khí, vừa sợ hãi vừa dũng cảm.
Cô mới phát hiện, An An đã ngừng khóc rồi.
Jay lúc này mới từ một bên bước đến, sờ sờ cái đầu nhỏ của Cố Tiểu An, nói
với cô: "Tiểu Ái, em thật may mắn, có một người thân tốt như vậy......"
Cô giương mắt lên thấy anh đang nhìn cô: "Tôi cũng không biết từ đâu mà tu được vận may tốt như vậy......"
Ngày hôm nay An An ôm lấy cái chăn nhỏ của cậu theo cô đi ngủ, thân thể nhỏ
nhắn kéo theo chiếc chăn nghiêng đầu rõ cửa phòng cô, cô thấy cậu phồng
má nhìn cô, chớp đôi mắt to nói: "Chị, ngủ cùng An An!" trái tim trong
nháy mắt trở nên ấm áp như mặt trời mọc đẹp nhất trên thế gian, không
còn gì để tiếc nuối bi thương nữa.
Cô kéo chăn ra từ trên giường ngồi dậy, duỗi đôi tay ra, mỉm cười gật đầu với cậu.
Cậu như một cơn gió, 'bạch bạch" chạy qua, trước là nhào vào lòng cô, hôn
cô một cái rồi sau đó tự động kéo chăn ra nằm xuống, đôi tay phấn nộn
nắm lấy góc áo của cô, lúc này mới an tâm mà nhắm mắt lại.
Qua
một lúc, cánh cửa chưa được khép chặt 'sụt' vào một cục tuyết trắng,
Tiểu Khải ngoe nguẩy cái đuôi chạy vào, liếc mắt nhìn thấy Cố Tiểu An
đang nằm an ổn trên giường, nhẹ nhàng mà 'gâu' một tiếng, mới nhắm mắt
lại, rút thành một cục nằm bên giường.
Cô im lặng mà nhìn tất cả
vào trong mắt, ngẩng đầu lên lúc này mới thấy rõ được không biết từ lúc
nào Phó Quân Nhan đứng dựa vào bên cửa, lẳng lặng mà nhìn mọi thứ, cô
chỉ chỉ Cố Tiểu An đang nắm lấy tay cô, anh gật đầu, vẫn như cũ đứng
trong bóng tối mà nhìn họ. Cô nhìn không rõ biểu tình của anh, nhưng cô
nghĩ đó chắc là vẻ mặt cực kì nhu hòa và ấm áp. Thân ảnh thon dài của
anh trong màn đêm mờ nhạt, cứ thế mà đứng trước mặt cô. Cô đột nhiên nhớ lại thời điểm mà mọi thứ không hiểu như thế nào mà cứ ùa nhau mà diễn
ra, lúc cô còn ở trong cơn hỗn loạn leo lên xe bảo mẫu, anh cứ như vậy
đưa tay ra đón lấy An An, sau đó nói với cô, 'em mệt rồi, nghỉ ngơi một
chút đi.' tựa hồ như tiếp nhận hết tất cả sự mờ miệt và sự luống cuống
của cô. Có thể là bởi vì lúc ban đầu đập vào mắt cô là đôi tay ấy, từ
đó, bất luận là lúc nào, nhìn thấy anh, cô liền không cảm thấy sợ hại,
thậm chí còn cảm thấy an tâm. Cô đột nhiên nhớ đến lời bài hát 'năm
tháng tĩnh hảo', cảm thấy chỉ là như vậy thôi cũng vô cùng tốt đẹp rồi,
cô nghĩ, chắc cô là điên rồi......
Sau đó cô thấy anh đóng cửa
phòng lại giùm cô, xoay người rời đi, trong phòng hương thơm của biển
khoan thai mà đốt lên, kiên định trong bóng đêm vô cùng tốt đẹp.
Ngày hôm sau, Phó Quân Nhan như thường lệ pha hai ly sữa, khi cô thõa mãn mà để xuống ly thủy tinh trống không, đáng lúc chép chép miệng thì thấy An An ôm bình sữa vào trong ngực, làm sao cũng không chịu uống.
"An An làm sao vậy? Nóng hả?" Cô đưa tay ra muốn cầm lấy bình sữa của cậu.
Nhưng Cố Tiểu An lại lắc đầu, ôm bình sữa hướng về phía ghế mà rút vào mấy
phần, cúi đầu nhìn vào cái núm vú cao su mà nuốt một ngụm nướt bọt, cứ
như đang giằng co vậy gắt gao mà quay đầu qua chỗ khác, cái mặt nhỏ vì
ho mà trở nên đỏ trót, quay đầu nhìn về phía Phó Quân Nhan đang chiên
trứng nói: "Nước nước, An An uống nước nước!"
Trên đường đi đến
phòng chụp ảnh, cô nhìn Cố Tiểu An bộ dạng cẩn thận nâng bình sữa trong
tay, lại ngẩng đầu lên nhìn Phó Quân Nhan, anh cũng chỉ lắc đầu, tiểu
gia hỏa kỳ quái coi bình sữa như mạng, cả ngày hôm nay một ngụm cũng
không uống.
Cho đến khi Jay đến phim trường, cô thấy được trong
mắt Cố Tiểu An nhảy ra mấy phần vui sướng, lại như có mấy phần xấu hổ.
Cô nhất thời buồn bực cậu từ khi nào lại thân với Jay như vậy?
An An vừa thấy Jay đi vào, lập tức từ trong lồng ngực Phó Quân Nhan dùng
giẫy đòi xuống, thân thể nhỏ nhắn ôm lấy bình sữa nhảo lên trên người
Tiểu Khải, cái mặt nhỏ chôn bên tai Tiểu Khải không biết đang nói gì,
tiếng nói của cậu rất nhỏ, cô chỉ có thể nghe được giọng nói trẻ con ấm
áp, vẻ mặt cậu rất trịnh trọng, khiến cho nhân viên xung quanh không
nhịn được mà cười trộm, An An nói một câu, Tiểu Khải 'gâu' một tiếng,
hai tiểu gia hỏa trông rất vui sướng, cô sớm đã bái phục hai tiểu hoạt
bảo này rồi, bất đắc dĩ quơ quơ tay, nhìn Phó Quân Nhan mỉm cười.
Chỉ thấy Cố Tiểu An giống như là đưa ra quyết định nào đó, như một làn khói chạy đến bên chân Jay, ngượng nghịu mà nắm lấy ống quần Jay, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chớp đôi mắt lanh lợi nhìn Jay, biểu tình trịnh trọng đáng yêu mà dùng tay đem bình sữa như trân bảo trong lòng đưa lên cao,
nhìn Jay mà nói: "An An cho! An An cho sữa sữa, chủ đau! An An xin lỗi!" Phim trường đột nhiên trở nên im lặng, Jay nhìn An An đang đứng bên
chân anh, có mấy phần ngơ ngác.
"Khóc cái gì!" Lòng bàn tay ấm áp của Phó Quân Nhan xoa lên mắt cô.
Cô cắn môi, nhìn nhóc con trân thành ở trước mặt, đáy lòng như dời sông
lấp biển, đây là nhóc con ở đâu, làm sao lại có? Làm sao lại có đứa trẻ
hiểu chuyện như vậy.
Anh Đinh Việt từ một bên đi tới vỗ vổ vai
cô, một thân khí chất lạnh nhạt giảm đi không ít, buổi chiều ngày hôm
qua anh không có lịch quay, không có ở đoàn làm phim, nhưng ít nhiều
chắc cũng nghe nói qua, anh nhìn Cố Tiểu An đang đứng bên cạnh Jay cố
chấp mà giơ cao bình sữa, cảm thán mà nói với cô: "Đứa trẻ này khiến
người yêu thương."
Cô gật đầu với anh, mang theo âm mũi mà 'ừm'
một tiếng. Lại xoay đầu nhìn Phó Quân Nhan đi qua đó, anh đem Cố Tiểu An ẩm lên cao, giúp cậu đưa bình sữa cho Jay.
"Tiểu Ái, em mới bao lớn?"
"A?" Cô ngẩn người một lúc không nghĩ rằng Phòng Đinh Việt sẽ hỏi câu hỏi
như thế này, lúc sau mới trả lời: "Mười tám." Năm này, cô mới chỉ mười
tám tuổi, tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất, cô là Cố Bảo Bối mười tám tuổi
chứ không phải là Cố Bảo Bối hai mươi tám tuổi của mười năm sau, người
mà vì tình yêu chịu đủ đau khổ, phiêu bạt không có chốn dung thân. Cô
lại nhìn An An, nhìn Phó Quân Nhan đang ôm đứa nhỏ, họ là những bất ngờ
sau khi cô sống lại, làm rối loạn hướng đi câu chuyện kiếp trước của cô, nhưng cô, một chút cũng không cảm thấy tiếc nuối......
"Chính em vẫn còn là một đứa trẻ, thế nhưng lại phải chăm sóc một đứa trẻ." Anh
cảm thán, cả người đều giống như trở nên dễ gần hơn: "Tiểu Ái, cả hai
đều là đứa trẻ tốt."
Cô mới nhớ lại kiếp trước, vai diễn mà cô và Phòng Đình Việt diễn là người yêu, yêu đến tận xương cốt có thể vì
người sống có thể vì người chết. Nhưng ngoài đời thật, quan hệ của cả
hai lạnh đến có thể quăn vào hầm băng. Phòng Đình Việt không phải là một người dễ nói chuyện, khí chất của anh nghiêng về lạnh, đối với ai cũng
không lanh không nhạt, những người gặp qua anh, liền nhớ đến hai chữ
'lãnh ngạo'. Chỉ là rất lâu rất lâu về sau, tất cả mọi người đều khẳng
định anh có đủ vốn để 'lãnh ngạo', anh xuất thân từ gia đình chính trị
lâu đời, con cháu cán bộ, là loại đàn ông có thể tùy tùy tiện tiện mà
lái xe vào trong khu vực Trung Nam Hải chỉ để hóng gió. Cô của kiếp
trước, lúc mà nhận quay bộ phim này, vẫn còn là nha đầu bị cha sủng đến
hư hỏng, chưa từng chịu qua khổ cực, không biết trời cao đất dầy, ích kỷ tự cao. Bất luận là Cố gia, Tiêu gia hay là Mạt gia, cô chỉ cần ho một
tiếng cũng có thể khiến cho một khu vực nào đó đảo lộn trời đất. Cho nên đối mặt với người cao lãnh như một khối băng, cho dù có ưu tú hơn đi
nữa, cô cũng không thích. Hơn nữa khi đó tuy rằng cô bị kịch bản hấp
dẫn, cũng có hứng thú, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là cảm thấy thú vị mà đóng, hoàn toàn là đóng để chơi thôi, không đủ tận tâm tận lực, có lúc
không có tâm tư để đóng, thì cô chỉ làm qua loa, John yêu cầu rất cao,
Phòng Đinh Việt cũng vậy. Bởi vì cô mà thường thường phải NG, có một lần anh lạnh nhạt nhìn cô, nói với cô: "Nếu như không muốn diễn, thì quay
về nhà nghỉ đi!" Lúc đó cô không hiểu anh, chỉ cảm thấy bực mình, nhìn
anh mà ném vài ánh mắt khinh bỉ, trong lòng nghĩ lúc diễn cùng Jay thì
sẽ không như vậy, Jay ở trong giới giải trí đã có một chút tiếng tâm,
cũng không có thiếu kiên nhẫn giống anh ta, cho cô xem sắc mặt. Cô lúc
đó nào có biết được, Jay là vì thích cô cho nên hết thảy bao dung cô.
Sau này có một lần anh xin đoàn phim cho nghỉ phép, lúc đó vừa vặn là thời
điểm đoàn phim quay ngoại cảnh, đoàn phim hướng chính phủ Pisa mướn thời gian nữa ngày để quay ở nhà thờ lớn Pisa, đó là một chuyện tương đối
không dễ dàng. Nhưng chủ diễn như anh lại giữa chừng muốn xin nghỉ phép, lão John có chút khó xử. Nhưng cô lại như người bệnh thần kinh vậy nhìn không vừa mắt, la hét nói: "Muốn đóng phim thì đóng cho tốt, còn muốn
ưu đãi đặc biệt, làm lỡ tiến độ của mọi người." Cô nói những lời như
vậy, chống đối với anh, chẳng qua là dở tính đại tiểu thư, ghi hận anh
đã từng lớn tiếng với cô. Vào lúc đó cô đang cùng Từ Mân bàn về hợp
đồng, cô ta vì muốn ký hợp đồng với cô, lấy lòng cô không ít, đương
nhiên là đứng cùng chiến tuyến với cô rồi, cô ta cũng tham gia vào,
không ít gây khó dễ cho anh Đinh Việt, Phòng Đinh Việt vì vậy mà không
lần nào đi thành, đến sau đó phỏng chừng anh cũng nổi giận, liền thật sự không còn đề nghị việc xin nghỉ phép về nước một chuyến nữa.
Sau này có một đoạn thời gian tâm tình của anh không tốt lắm, liên tiếp
phạm sai lầm, cô hạnh tai lạc hoa(1) rất lâu. Nhưng theo độ nổi tiếng
của Tiếc Tình, thông qua truyền thông cô mới biết, vào lúc đó, quan hệ
của Phòng Đinh Việt và người nhà không tốt lắm, nhưng anh vẫn còn giữ
liêc lạc với mẹ anh, nhưng đột nhiên bị mất liên lạc, tim anh cảm thấy
bất an, muốn xin phép quay về thăm mẹ. Kết quả bị cô trái phải làm khó,
đợi đến sau này bệnh viện đưa ra thư thông báo bệnh tình nguy kịch của
mẹ anh, đến khi anh trăn trở biết được, lúc ngồi máy bay từ Italia quay
về thì đã muộn rồi, anh cứ vậy mà bỏ lỡ cơ hội được gặp mặt mẹ lần
cuối......
Bây giờ suy nghĩ lại, hình như là sắp đến lúc đó rồi.
"Anh Đinh Việt."
"Chuyện gì?" Dưới đáy mắt anh có hiện lên vài tia ấm áp, quay đầu lại nhìn cô.
"Anh Đinh Việt, anh làm sao được lão John tìm được vậy?"
"Ông ấy ở Milan mở buổi casting, tầng tầng chọn lọc, trong 6000 người chọn 1 người" Anh cười cười, độ cong ở khóe môi rất đẹp mắt, làm bớt đi vài
phần khí lạnh.
"Ồ." Cô gật đầu chớp chớp mắt với anh: "Em là được lão John kéo lại ở trên đường đấy!"
"Cũng biết là em vận may tốt!" Anh cười đến thoải mái, nghĩ nghĩ rồi nói "Em
diễn cũng rất tốt, diễn tay đôi với em rất dễ vào vai."
Cô nghe
lời khen ngợi của anh có vài phần vui sướng, nghĩ đến kiếp trước anh
chính là một lần dựa vào vai diễn Mạt Khiêm này bộc phát mà lấy được
giải thưởng 'Kim Long' nam chính xuất sắc nhất, thuận miệng liền nói:
"Anh Đinh Việt, anh bớt trêu trọc em đi, 6000 so với 1 a, anh diễn tốt
như vậy, nói không chừng giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của Kim
Long cuối năm thuộc về anh thì sao?"
"Vậy sao? Vậy thì vừa hay, một lần thành danh a."
Cô cười cười, nghĩ nghĩ, mới nhìn về anh mở miệng nói: "Anh Đinh Việt, lúc lão John tìm được em, là lúc em đang bỏ nhà ra đi đấy! nghĩ nghĩ vào
đoàn phim hai tháng rồi cũng không có liên lạc với daddy, em có chút nhớ daddy rồi...... daddy em lớn tuổi rồi, sức khỏe không biết có tốt
không...... anh nói, có khi nào ông hết giận rồi không, lại không kéo
thể diện xuống được, muốn em gọi điện thoại nhận lỗi với ông trước?"
Anh tựa hồ như không nghĩ đến cô đột nhiên nói những chuyện này, giống như
là nhập định(2) vậy suy nghĩ một hồi, rối mới vỗ vỗ vai cô nói: "Cứ theo ý muốn của em mà làm."
"Vậy còn anh Đinh Việt, anh có nhớ daddy mami không?"
Anh hơi thất thần, mới xoay đầu qua nói với cô: "Chỗ của anh không có gọi
như vậy, trực tiếp gọi ba mẹ, không có như con gái chúng em gọi thân
thiết như vậy."
Cô gật đầu, cười đến hồn nhiên ngây thơ: "Đúng a!
Nhưng tính ra thì chúng ta vào đoàn phim cũng hai tháng rồi đấy! Anh
Đinh Việt, đàn ôn như mấy anh rất cẩu thả sao lãng, anh cũng phải nhớ
gọi điện thoại cho ba mẹ đi! Quan tâm quan tâm họ! Ví như hỏi họ sức
khỏe có tốt không! Gần đây ăn những gì a đại loại như thế. Anh không
biết, thật ra người già giống như trẻ con vậy, phải dỗ." Nói xong không
đợi anh trả lời, liền xoay người chạy đến bên cạnh Cố Tiểu An, Cố Tiểu
An lúc này trên mặt toàn ý cười, ôm bình sữa an ổn mà nằm trên thân Tiểu Khải.
Jay cầm sữa nước đứng cách cậu rất xa, lông mày đến bây
giờ vẫn chưa hết nhăn. Uống từng hóp lớn, không ngừng mà hướng về Phó
Quân Nhan đang đứng bên nói: "Tôi hận nhất là uống sữa a... hận nhất là
sữa bò... tôi hận sữa bò a......" Cô che miệng lại, hơi quay đầu qua một bên mà cười, khom người xuống sờ sờ khuôn mặt đầy viên mãn của Cố Tiểu
An. Đứa nhóc thối này, cũng chỉ cậu mới có thể! Nhắm mắt thấy bò cũng có thể xoay người chạy như Jay, lại bị nhóc con này ép uống hết một bình
sữa bò......
Jay đó giờ vẫn là nghệ sĩ có danh tiếng không tồi,
những chuyện như dở tính gây khó dễ hầu như là không có, hình tượng của
anh là dễ gần gũi, nhưng khư khư lại có một lần quay tv show, anh nổi
giận mà bỏ đi, chỉ là tại vì đạo diễn của show đó không biết là chạm đến dây thần kinh nào cứ ép anh uống một ly sữa bò.
Lúc này......cô khá là hài lòng nhìn Cố Tiểu An, che miệng lại, lại cười trộm thêm mấy tiếng.
Ngước mặt lên thấy Phó Quân Nhan đang nhìn vẻ mặt đang cười trộm của cô, cô rụt cổ lại, thè lưỡi với anh.
Từ khi cô vào đoàn làm phim thì không hiểu lý do gì mà lại ở chung một nhà với anh, không có ở chung cư mà đoàn phim mướn cho. Kiếp trước của anh, tiếng tâm lớn đến đảo trời, weibo của Phó Quân Nhan đánh nhiều hơn một
dấu phẩy thôi, báo chí cũng có thể lấy ra làm tin tức đầu bảng. Anh nổi
đến mất không thể khống chế được, ai có thể dựa được hơi anh thì gà chó
cũng lên trời(3). Những nghệ sĩ hay người hóa trang không nổi danh, nếu
nhận được một lời bình luận trên weibo của anh, cho dủ chỉ là hai chữ
cảm ơn, thì cũng trở nên nổi tiếng. Chính là một người như vậy, nhưng
anh căn bản rất ít xả giao với người khác. Kiếp trước anh tham gia các
tv show rất ít, cho dù có tham gia một số tuyên truyền của phim đi nữa
thì anh cũng rất ít nói, mỗi lần nhận giải hầu như người lên sân khấu
đều là quản lý của anh. Anh đó giờ vẫn là hình tượng ôn nhu lạnh nhạt,
diễn xuất cực tốt, cuộc sống riêng tư vô cùng bí ẩn. Hữu lễ nhưng lại
khó gần, giống như đám mây sờ không được, nhìn không rõ hình dạng, không có giới hạn. Cô vẫn cứ tưởng rằng, anh nên là thanh lạnh như nước, đứng trên đỉnh của bầu trời, nhìn anh thêm một cái cũng là điều xa xỉ, nếu
đụng vào đầu ngón tay của anh cũng là một sự không tôn trọng......cô
chưa từng nghĩ qua, anh lại là một người đàn ông ấm áp như vậy......
Cảnh phim bên trong rạp cũng sắp kết thủc rồi, nhưng Phòng Đinh Việt cũng
không có ý gì là muốn xin nghỉ phép, cô có chút lo lắng, có phải là anh
không nghe lời cô nói.
Có một ngày Phó Quân Nhan nhân lúc Cố Tiểu An đang ngủ nướng, đưa tay ngăn cản cô đang muốn kêu An An dậy rồi kéo cô lại.
Nhỏ tiếng nói với cô một câu: "Theo anh." Cứ vậy kéo cô một đường đi đến
phòng đồ chơi mà Phó Quân Nhan bày trí cho An An, sau đó cô thấy anh
từng chút từng chút lấy miếng xếp gỗ và xe lửa nhỏ đẩy ra, xốc lên một
gốc của tấm thảm, Cô xoa xoa mắt tưởng như mình chưa tỉnh ngủ. Bước lên
trước hai bước xác định mình không có nhìn lầm, nhìn vào đống kẹo đủ màu sắc đang được giấu dưới thảm mà không nói nên lời, xoay đầu hỏi Phó
Quân Nhan: "Cố Tiểu An là muốn làm gì? Dự trữ lương thực cho mùa đông?"
Anh nhìn sâu vào cô, không có trả lời, chỉ là nói: "Em nhìn, không có socola."
"Ưm!" Cô ngồi xổm người xuống, ngồi trên tấm thảm, đưa tay ra lục lội những
viên kẹo đủ màu sắc kia, đúng là không có một viên socola nào! Cô lại
ngẩng đầu lên nhìn ti vi được treo trên tường, trong lòng có mấy phần
nặng nề, sau đó xoay đầu lại nghiêm túc nói với Phó Quân Nhan: "Phó Quân Nhan! Năng lực mô phỏng của An An quá mạnh rồi, em nghĩ, sau này cho An An xem phim hoạt hình, chúng ta phải chọn một bộ tốt. Bằng không, ngày
nào đó An An muốn ngủ đông, thì em phải làm sao a!"
Phó Quân Nhan nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, anh cười đến đôi mắt cong
cong, như gió xuân ấm áp, đẹp đến không chịu nỗi. Theo cô mà ngồi xuống, ngồi sát vào cô, mới đưa tay ra xoa xoa tóc cô.
"A!"
Anh cười ra tiếng, thanh âm sang sảng êm tai, đáy mắt thần sắc lưu chuyển rất đẹp "Thật ngốc!"
"A?" Cô ngừng một chút, mặc cho cô có ngốc đi nữa thì cũng biết được là anh
đang cười nhạo cô, nhất thời phòng bị lại, ôm chân lùi ra sau một chút,
mới không muốn ngồi gần anh, ngước mặt lên dữ dằn trừng mắt anh, trong
lòng bắt đầu OOXX, cho anh nói cô ngốc, anh mới ngốc, cả nhà anh đều
ngốc!
"Ngốc như con Hà Đồn vậy!" (4)
Cô nhụt chí, thu lại
hai má đang phồng ra lại, cái hình dạng như con hà đồn này, nhất thời
làm cô không thoải mái, chỉ muốn vẽ vòng tròn nguyền rủa anh, lại cảm
thấy anh tốt như vậy, chỉ có thể chôn đầu lại không để ý đến anh.
"Hà Đồn ngốc!" Anh thế mà lại đưa tay ra xoa tóc cô, nói: "Tiểu Ái, thật
ngoan." Thanh âm của anh vừa nhẹ vừa chậm, kéo dài truyền vào tai cô, du dương đến nổi khiến người ta không còn sức lực.
Sau đó anh lấy
tấm thảm che lên lại, từng chút từng chút mà đem đồ chơi để lại vào chỗ
cũ, giống như chưa từng đụng qua vậy, sau đó quay người lại nói với cô:
"Xuỵt! Đây là bí mật của chúng ta!"
Cô ngơ ngác mà gật đầu, lại nhớ đến câu 'Hà Đồn ngốc', che mặt lại mà chạy trối chết.
(1)Hạnh tai lạc hoa: có nghĩa là cười trên nỗi đau, sự xui xẻo của người khác.
(2)Nhập định: đưa mình vào vai của nhân vật
(3)Gà chó lên trời: cả họ được nhờ
(4)Hà Đồn: là con cá nóc, nhưng vì sau này fan chị sẽ đặc biệt danh là 'Công
chúa Hà Đồn' cho chị nên nếu gọi là 'Công chúa cá nóc' thì thật
là....... )))