An An ở nhà anh họ tôi chơi với Tiểu Khải cả ngày, đến tối ngày hôm sau cậu nhóc mới trở lại. Cậu nhóc kia gõ cửa phòng bệnh, chính tôi ở trong phòng hỏi vọng ra: “Ai đấy?”.
An An đứng ngoài cửa nhanh chóng trả lời: “Chị ơi, anh rể ơi mở cửa nhanh lên, An An dẫn theo mười cháu trai nhỏ trở lại.”
Tôi vừa nghe xong liền trợn tròn mắt. Quay đầu nhìn về phía Phó Quân Nhan, sau đó âm thầm cúi đầu nhìn cái bụng vẫn chưa có dấu hiệu gì của mình, rối rắm đứng dậy đi mở cửa.
Cố Tiểu An sau khi vào phòng không nhảy vào lòng tôi và Phó Quân Nhan như bình thường, mà yên ổn ngồi trong ngực Mạc Nạc Vân, hai người chung sống hòa bình đến quỷ dị, nhưng nhìn qua hài hòa vô cùng, An An không giận dỗi, anh họ tôi cũng có thâm ý rất đặc biệt. Cậu nhóc kia ngồi xong, cơ thể nhỏ bé ngồi gọn trong ngực anh họ tôi, cọ trái cọ phải khiến quần áo của anh họ tôi có rất nhiều nếp nhăn. Sau đó lại chỉ huy anh họ tôi đưa túi sách Lạc Lạc nhỏ cho nhóc, ôm túi sách nhỏ, hết ngó ngó nhìn tôi lại quay sang ngó ngó Phó Quân Nhan, ngược lại lại thấy cậu nhóc thẹn thùng ưỡn mặt lên, gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng, che gương mặt nhỏ nhắn của mình vui sướng nói với tôi: “Chị ơi, An An mang đến mười cháu trai nhỏ luôn,.”
Tôi vừa thấy rối rắm lại thấy tò mò, nhìn thấy vẻ mặt anh họ tôi ở sau lưng là liều chết nín cười, tôi không tự chủ được mặt mày cũng dãn ra hơn nhiều, mang theo sự cảm ‘không rõ’, quay đầu nhìn về phía Phó Quân Nhan nhờ giúp đỡ.
Phó Quân Nhan tính tình tốt, lông mày cũng không nâng lên một cái, vẻ mặt tươi cười ngoắc ngoắc tay với Cố Tiểu An, dùng giọng điệu rất dịu dàng hỏi cậu nhóc: “Thật sao? Vậy An An cho anh rể xem một chút được không?”
Cố Tiểu An vui sướng gật đầu một cái, đôi mắt to sáng ngời như thủy linh, thận trọng lấy bản vẽ của mình ra, sau đó vỗ vỗ vào người anh họ tôi vẫn đang ôm bé, anh họ tôi cau mày, bóp gương mặt nhỏ bé của An An một cái, không chịu duỗi thẳng cái chân dài xuống. Chỉ thấy An An hét một tiếng, lập tức giống như một làn khói thuần thục tụt xuống khỏi chân anh họ tôi.
Tôi tò mò nhìn chằm chằm cậu nhóc, lại nhìn thấy An An hào hứng chạy đến trước giường của Phó Quân Nhan, đột nhiên lại dừng lại. Đôi mắt to tròn như tinh linh quay một vòng, đột nhiên sau đó lại nghiêng nghiêng đầu nhìn, làm một hành động rất đáng yêu, ngón tay út mập mạp chọc chọc vào mu bàn tay của Phó Quân Nhan: “Anh rể bị tiêm có đau không?”
Không đợi Phó Quân Nhan trả lời, cậu nhóc ngước gương mặt nhỏ nhắn, lắc lắc bắp chân và cánh tay, cầm lấy bàn tay của Phó Quân Nhan hôm qua mới truyền dịch, ngốc nghếch gật đầu một cái nói: “An An biết. Khi tiêm có chút đau, nhưng mà An An thổi thổi. An An yêu thương sẽ không đau nữa.” Nói xong dưới sự giúp đỡ của anh họ tôi, cậu nhóc leo lên giường bệnh, cái miệng nhỏ nhắn bẹp một tiếng, hôn lên mu bàn tay của Phó Quân Nhan, suy nghĩ một chút, gương mặt nhỏ nhắn lại cúi xuống hôn một cái nữa, mới ngẹo đầu hỏi: “Anh rể ơi, anh còn đau không?”
Phó Quân Nhan sờ sờ đầu cậu nhóc, nhìn lại mu bàn thay của anh bị cậu nhóc hôn mấy cái nên có rất nhiều nước miếng, đáy mắt cũng là một mảnh ấm áp, anh nghiêm túc quay đầu nhìn cậu nhóc kia trả lời: “Cám ơn An An, anh rể không đau nữa.” Vừa nói vừa sờ sờ gương mặt bánh bao của An An, tràn đầy mong đợi hỏi: “An An vừa nói là mang đến cháu trai đâu?”
Cố Tiểu An nghe vậy cả cơ thể nhỏ bé lập tức chấn động, yêu quý sờ sờ bản vẽ nhỏ của mình, nhỏ giọng thần thần bí bí nói: “Cháu trai nhỏ ở trong này.” Sau đó cậu nhóc cẩn thận mở bản vẽ nhỏ ra, theo đó, tôi nhìn thấy trong hình vẽ có đến mười con vật giống như Tiểu Khải, chạy đuổi theo quả bóng nhỏ, lăn lộn trên đất, ngoắc ngoắc cái đuôi, rồi còn ngậm món đồ chơi hình khúc xương…….. Ngây thơ ngốc nghếch………… nhưng mà, cháu trai. Từ trong bụng tôi sinh cho nhóc ‘cháu trai’…………
Cuối cùng anh họ tôi cũng không nhịn cười nữa, cất tiếng cười to, ôm bụng cười vô cùng đáng đánh đòn: “Công tử. Công tử Quân Nhan. Thì ra anh là loại này sao? A ha ha ha ha ha.”
Tôi giận, bĩu bĩu môi quay đầu nhìn anh chằm chằm nói: “Đồng chí Mạc Nặc Vân, anh cho em đi một bên, cẩn thận em liên lạc với từng bạn gái trong xì căng đan của anh, sau đó sẽ liên lạc với mẹ anh. Với bác gái ấy à, bác muốn bế cháu lâu lắm rồi. Lúc đó em gái sẽ nhìn xem anh là dạng gì. Hà hà hà ha ha ha ha ……”
Đáng tiếc, tôi có đe dọa cũng vô dụng, anh họ tôi vẫn cười như cũ, cười đến run rẩy hết cả người, cả đầu cũng lắc lư, lại chỉ chỉ An An ngồi một bên với cả đống chó nhỏ bắt đầu châm chọc. v
Đột nhiên lúc này lại nghe thấy Phó Quân Nhan mở miệng: “Nặc Vân, anh có biết ca sĩ Tần Mộng Manh không? Hình như tôi thấy cô ấy cầm bệnh án trong tay tới tìm anh đấy.”
Anh họ tôi nghe vậy cứng đờ, nụ cười vẫn còn trên mặt, trợn to mắt nhìn về phía Phó Quân Nhan: “Anh đang đùa đó à?”
Phó Quân Nhan nhìn anh không nói lời nào, sau đó nghiêm túc lắc đầu với anh họ.
Vì vậy, anh họ tôi nóng nảy, dễ dàng nổi nóng túm tóc giống như lửa đang cháy tới mông, vỗ bắp đùi nói: “Gần đây anh vội vàng làm ăn, không để ý đến ha ha…….” Sau đó giống như một làn khói bỏ chạy mất bóng, cánh cửa còn đập mạnh đến vang dội……
“Tần Mộng Manh là ai?” Dọa anh họ tôi sợ thành như vậy? Sao tôi không biết nhỉ…….
Phó Quân Nhan cúi đầu nhìn vào gương mặt tràn đầy tò mò của Cố Tiểu An thì cười cười, nhẹ giọng trả lời tôi: “Là ca sĩ mới xuất đạo ở công ty của em.”
“Dính vào một chỗ với anh họ sao?”
Phó Quân Nhan gật đầu một cái, vừa ôm Cố Tiểu An tiếp tục nhìn ‘cháu trai nhỏ’ vừa trả lời: “Mấy tháng trước có gặp trong nhà để xe.”
“Không phải thực sự đến tìm anh họ chứ?”
Phó Quân Nhan cười nhẹ, anh nghiêng mặt sang bên nhìn tôi một chút mới nói: “Không có, anh trêu chọc anh ấy thôi.”
“Vậy sao anh lại lắc đầu?”
“Ý của anh là ‘không nói cho anh’.” ………… Tôi quẫn, quả nhiên, đấu cũng công tử Quân Nhan thua đến chết người……
Anh họ tôi đi rất lâu, An An nằm trên giường nhỏ bên cạnh giường của Phó Quân Nhan, đột nhiên lại thò đầu ra nhìn trái nhìn phải, giống như máy bay trinh sát, rồi lại gật đầu một cái, để lộ gương mặt nhỏ nhắn, giơ bàn tay mập mạp nhỏ bé lên, báo cáo: “Chị ơi, anh rể ơi, hôm nay An An làm chuyện xấu.” Nhưng mà, dáng vẻ gian xảo đáng yêu kia giống như chỉ là nhận hộ.
Tôi ngạc nhiên, vừa cầm muỗng, vừa bưng bát cháo lên tiếp tục đút cho Phó Quân Nhan ăn, rồi lại nhìn cậu nhóc ăn, tò mò hỏi: “An An làm chuyện xấu gì vậy?”
Cậu nhóc nuốt một miếng cháo mới nói: “Hôm nay, trong thang máy, An An và anh xấu gặp anh Thư Sảng, An An đánh rắm một cái, sau đó An An chỉ vào anh xấu nói, anh ơi anh đánh rắm thối quá.” Nói xong An An che gương mặt nhỏ nhắn cười rộ lên, cười như tên trộm, nói: “Anh xấu ngơ ngác không nhận, lập tức bị anh Thư Sảng mắng, anh Thư Sảng ghét bỏ anh xấu, mắng anh xấu đến đánh rắm thối cũng không nhận lại còn đổ cho An An, mắng anh xấu có phải đàn ông không?” Nhóc vừa kể gương mặt vừa nhăn lại thành một nắm, ngẩng mặt lên nghi ngờ nhìn Phó Quân Nhan: “Anh rể, đàn ông là gì ạ?”
Phó Quân Nhan cười khẽ, chỉ chỉ vào Cố Tiểu An nói: “An An lớn lên sẽ là một người đàn ông.”
“Vâng. An An cũng là đàn ông.”
“Đúng vậy, nhưng mà, trước đó còn phải học rất nhiều việc.”
Cố Tiểu An gật đầu một cái, vui sướng híp mắt, cười tươi lộ lúm đồng tiền đáng yêu nói: “An An muốn học anh rể.”
Phó Quân Nhan gật đầu, sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc, cười nói: “Được.”
Phó Quân Nhan nhìn An An vẽ đầy ‘cháu trai nhỏ’ lập tức khen An An vẽ đẹp. Sau khi ngủ trưa dậy, lập tức lại lấy bản vẽ nhỏ của nhóc ra, cùng nhau nghiên cứu ‘cháu trai nhỏ’. Anh giống như coi An An thành người lớn, kiên trì thảo luận với cậu nhóc về vấn đề ‘cháu trai nhỏ’. Ví dụ như cái đuôi kia có thể thêm một chút lông, lúc mà chó nhỏ tức giận thì cái đuôi sẽ kẹp lại, lúc đó lỗ tai sẽ không rũ xuống, nếu như vậy thì nhìn sẽ càng đẹp mắt hơn đúng không?
Một lớn một nhỏ cứ như vậy chen chúc trên giường bệnh, dính lấy nhau cả buổi chiều. Thỉnh thoảng Cố Tiểu An sẽ nhảy nhót trên giường bệnh, tôi sợ sẽ đụng đến vết thương mới phẫu thuật của Phó Quân Nhan, không thể làm gì hơn là lên tiếng lắc nhỏ với cậu nhóc, lại đè thấp vai nhóc lắc đầu, tôi nói: “Hiện tại An An không thể nhảy tưng tưng bên cạnh anh rể như vậy. Trên người anh rể sẽ đau.” Cậu nhóc gật đầu một cái, đau lòng hít hít cái mũi nhỏ, sờ sờ bên trái Phó Quân Nhan một chút, lại sờ sờ bên phải một chút, ngoan ngoãn không nhảy lên nữa.
Trong lòng tôi rất mâu thuẫn rối rắm, nhìn bọn họ một buổi chiều vẽ ra rất nhiều ‘cháu trai nhỏ’, tới tới lui lui luôn là mấy câu: “Có phải ‘cháu trai nhỏ sẽ như vậy không?” “Đúng vậy, anh rể thật thông minh, Khải Khải cũng như vậy.” tôi lập tức…… vừa cảm thấy ấm áp lại không biết nói gì……..
Sau đó thật vất vả mới dỗ được Cố Tiểu An ngủ thiếp đi tôi bất đắc dĩ xoay người nhìn Phó Quân Nhan, giơ tay lên nghiêm túc muốn bao cáo: “Bảo Bối có chuyện nghiêm túc muốn nói.”
Phó Quân Nhan gật đầu một cái với tôi, cười như không cười nhìn tôi hỏi: “chuyện gì?”
Tôi nhíu nhíu lông mày, nhăn nhó ưỡn mặt, nhìn anh một cái mới nói: “An An vẽ đúng là đẹp. Nhưng mà Bảo Bối sao có thể sinh ra chú chó nhỏ chứ. Hơn nữa, việc kia, nếu An An cho là ‘cháu trai nhỏ’, như vậy đến lúc sinh ra không giống vậy, không phải cậu nhóc kia sẽ đau lòng đến phát khóc sao?” Nói xong tôi lại chỉ chỉ vào ba lô nhỏ của An An ở một bên nói: “Giống như cái này này. An An vẫn luôn kiên trì đến bây giờ, An An luôn nhận định đó là chú chim cánh cụt màu xanh dương……….”
Ai biết Phó Quân Nhan nghe xong lại chỉ khẽ cười, nghiêng đầu hỏi ngược lại tôi: “An An sai chỗ nào?”
“Phó Quân Nhan, anh sao lại có thể mắng con trai mình là chó chứ? “ Tôi muốn khóc……..
Thế nhưng anh lại thoải mái hỏi tôi: “cá nóc ngốc nghếch, nói cho anh biết cổ nhân gọi con trai như thế nào?”
Tôi quẫn…….. chỉ thiếu nước nâng trán khóc giống, sau một lúc lâu rối rắm, mặt tôi nhăn lại như cái bánh bao. Cuối cùng, đanh mặt nhìn Phó Quân Nhan, cắn răng nói ra hai chữ: “Khuyển tử…..”
“Dịch nghĩa đi.” Anh cười khẽ.
“Con chó……”
“Đúng vậy, em xem, An An của chúng ta thật thông minh………..” ….. Sao lại có người bao che đến vậy chứ………..
Trong lòng tôi nhảy ra rất nhiều gà mẹ, nhưng bị Phó Quân Nhan phản bác hết. Không thể làm gì khác hơn là gào lên trong lòng, bảo bảo, xin lỗi con, mẹ không lật được tào núi mang dnah công tử kia. Con chịu uất ức một chuts vậy……….. khuyển tử thì khuyển tử vậy……….
Tôi ai oan quay đầu nhìn bản vẽ nhỏ, trong đó có rất nhiều ‘cháu trai nhỏ’ kia, đột nhiên lóe lên ý tưởng, mím môi, sụp mi thuận mắt rồi lầm bầm mở ra, tôi nói: “Nhưng mà, cái này, bản lĩnh của em không đủ để cho ra nhiều khuyển tử như vậy nha……….. Phó Quân Nhan……..”
Anh nghe xong cười càng vui vẻ, mặt mày như xuân, nắm tay tôi khẽ vuốt lên bụng tôi, nghiêng mặt nhìn sang bên Cố Tiểu An phơi bụng ngủ, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, trấn an tôi: “Đứa ngốc, đã có An An rồi, thật ra anh càng muốn một con gái xinh đẹp như em……..”
“Đó không phài là cả sông toàn cá nóc sao?”
“Đúng vậy, cá nóc thật tốt……..”