Xin Chào Tình Yêu

Chương 107: Chương 107: Chương 61.2




Vấn đề bồi thường cho Quý Khiết Nhi vì vụ bị Hải Bảo nhà tôi đánh, tôi nghĩ sẽ nhờ chị Vạn Thanh là người đại diện đến giả quyết. Không ngờ chị Nhược Phàm nghe thấy lại gọi điện đến hỏi, câu đầu tiên chị nói sau khi tôi nghe điện thoại đó là: “Tiểu Ái à, hiện tại chị có rất nhiều vấn đề muốn hỏi em, nhưng tạm thời chị sẽ không đề cập đến vấn đề này, hà hà…. Bây giờ chị muốn nói với em về chuyện bồi thường cho Quý Khiết Nhi đã, em định sẽ làm thế nào? “

Tôi hơi nhếch lông mày lên, trả lời rất tự nhiên: “Bồi thường tiền chứ sao, còn có thể làm thế nào nữa ạ?”

“Em bồi thường tiền sao? Tại sao lại có thể dứt khoát bồi thường tiền như thế chứ? “Chị Nhược Phàm ở bên kia điện thoại vừa nghe xong đã nóng nảy, tôi đơ mắt ra, trong nháy mắt có một trận gió thổi qua mặt.

“Vậy không bồi thường tiền thì làm thế nào? Cũng không thể để cô ta tìm người đánh lại Hải Bảo nhà em chứ, sau đó lại mua cho cô ta một cái xe khác sao?” Nếu vậy thì tôi sẽ khó chịu chết mất.

“Vậy cũng không được.” Chị Nhược Phàm ở bên kia điện thoại kiên quyết phủ nhận, rất nghiêm túc nói: “Như vậy trong lòng chị em sẽ buồn bực. Lần trước chị em bị cô ta tát một cái, đến khi video lộ ra ngoài cũng không thấy có fan nào giúp chị đi đánh Quý Khiết Nhi. Em không biết lần này khi chị nghe thấy cô ta bị đánh, quả thực là vui sướng đến tận chân tóc. Có thể thấy được Hải Bảo nhà em quý giá thế nào, hiểu lòng người biết bao nhiêu. Đây nhất định là động vật quý hiếm, kiên quyết phải bảo vệ tới cùng nha.”

“Cho nên sao?” Tôi nhíu nhíu lông mày, cảm thấy một bên tai có chút nhột.

“Chị em đối xử với em như thế nào hả?” Chị Nhược Phàm nói rất ân cần, nhưng trong giọng nói lại có mấy phần uy hiếp…….

Tôi rối rắm, nghĩ nghĩ nói: “Vậy chị Nhược Phàm có ý kiến gì không ạ?”

“Bồi thường tiền là tất nhiên, nhưng ví dụ như cái xe kia. Có thể sửa thì đi sửa nha, tại sao phải mua xe mới cho cô ta? Có đúng không? Tiểu Ái, em còn nhỏ, có những chuyện em không hiểu đâu, để sống qua ngày nha, nhất định phải tính toán chi li tỉ mỉ, hơn nữa ngàn vạn lần không được để tiểu nhân được lợi. Được rồi, được rồi, em phải chăm sóc mình thật tốt, chăm sóc công tử thật tốt, chăm sóc thật tốt cho An An, chăm sóc thật tốt cho chú chó của em. Chị em có thể giúp em chuyện này được, yên tâm………….” Tôi nghe chị ấy nói xong, sao lại có cảm giác như đang nói chuyện với tú bà nhỉ, cả cơ thể cũng run lên, rất không yên tâm nói: “Chị Nhược Phàm à, chị đừng đùa với lửa nha……….” Dừng một chút, tôi lại run giọng nói: “Việc kia, em để người đại diện của em đi với chị được không?”

Chị Vạn Thanh mang theo bức thư tự tay tôi viết đến thăm mấy người Hải Bảo đánh Quý Khiết Nhi, bày tỏ lòng biết ơn, cũng xin họ về sau đừng xúc động như vậy, chúng ta không phải nhân dân tệ, không phải ai cũng thích, còn sống yên ổn là tốt rồi. Tôi còn lầm bầm trong điện thoại với chị Vạn Thanh, tôi nói: “Chị Thanh, chị phải nói với họ về sau khi gặp chuyện này thì đừng xúc động như vậy, người tiện sẽ bị trời thu, không phải không thu mà là chưa đến lúc thôi.” Tôi vừa vui vẻ nói xong, vừa đứng trước gương mặt ngưỡng mộ của An An chuẩn bị thao thao bất tuyệt biểu hiện một chút, nhất thời lại bị Phó Quân Nhan móc họng, anh bất đắc dĩ nhìn Cố Tiểu An đang nằm vùi trong lòng tôi, lại liếc tôi nói: “Bảo Bối, đừng dạy hư đứa bé.” Sau đó nhận lấy điện thoại di động của tôi cướp quyền phát ngôn.

Tôi và Cố Tiểu An mím môi liếc nhìn nhau, cùng nhau nghiêng đầu về phía Phó Quân Nhan làm mặt quỷ.

Phó Quân Nhan vừa cúp điện thoại, tôi lập tức vươn tay ra, phồng má lên nhìn anh nói: “Trả điện thoại người ta, lời nói cũng không để người ta nói cho xong, người ta cũng không phải đứa bé.”

Anh bình tĩnh để điện thoại ra xa, nhìn Cố Tiểu An nói với tôi: “Em vốn là một đứa bé chưa trưởng thành.” Trái tim nhỏ của tôi lại run lên một cách kì lạ, cảm thấy rất hạnh phúc.diễnđànlêquýđôn.com

Là một người của công chúng, chị Nhược Phàm quá mạnh mẽ…… Hôm đó chị Nhược Phàm hẹn với chị Vạn Thanh, sau đó hai người mang theo phóng viên, cùng nhau mang ô tô của Quý Khiết Nhi đi sửa, cũng xin công ti sửa chữa tính toán rõ ràng chi phí ngay tại chỗ. Sau đó lại đi xác nhận tiền thuốc thang của Quý Khiết Nhi, lại nói luôn trước mặt luật sư phần khoản phí tinh thần, những chi phí phục vụ, hay điều dưỡng phải đợi thêm một thời gian, sau đó hai người cầm đơn bồi thường gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Đang lúc mọi người không thể giải thích được, nửa giờ sau, trên ti vi phát ra tin tức, chị Nhược Phàm dẫn đầu, sau đó là mười người đàn ông khiêng một bao đen đi vào công ty Quý Khiết Nhi, đưa vào văn phòng của cô ta, sau đó chị Nhược Phàm và chị Vạn Thanh rất hòa khí xin lỗi Quý Khiết Nhi, sau đó rất thân thết chỉ vào chiếc bao màu đen trên đất nói: “Khoản bồi thường cho cô ở đây.” Cuối cùng, hai người phất tay áo, không mang theo một áng mây nào rời đi, căn phòng làm việc nhỏ hẹp bị chiếc bao bẩn thỉu chiếm lĩnh, đứng bên trong phòng, Quý Khiết Nhi mặc quần dài màu hồng, trên trán còn dán băng, Quý Khiết Nhi đanh mặt trừng tất cả trước mặt, con ngươi cũng sắp trừng đến mù luôn. Lúc này, một vị phóng viên làm chuyện tốt mở bao bên cạnh đó ra, chúng tôi nhìn qua ống kinh thấy được, trong bao tất cả là một đống tiền xu……

Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn Phó Quân Nhan đang kiên nhẫn chơi ghép hình với Cố Tiểu An bằng ánh mắt mong chờ. Anh hơi nhếch lông mày lên, trong lòng cũng sáng tỏ, đáy mắt chứa nụ cười. Hình như ánh muốn chiều lòng tôi, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, cái này không phạm pháp đâu…..”

Sau đó tôi còn nhận được tin nhắn của chị Nhược Phàm, chị nói: “Tiểu Ái, chị yêu em chết mất. Thật sảng khoái. Lấy tiền đập chết cô ta, đáng tiếc, đồng tiền mấy phân bị hủy bỏ không được lưu thông nữa rồi. Nếu không, hắc hắc…..” Cả người tôi đều run lên, nghĩ, may mắn, trong ‘Cô bé lọ lem màu đen’ đều là chị ấy bắt nạt tôi…….

Phó Quân Nhan vừa mới làm xong phẫu thuật dạ dày, nên thức ăn của anh rất thanh đạm, mấy ngày đầu chỉ có ăn cháo trắng. Tạm thời anh không được an đồ ăn khô hoặc sợi, không được ăn cay và rượu, còn cả những đồ ăn, đồ uống có tính kích thích, và cả các loại thịt nữa. Mà tôi lại đang bị thiếu dinh dưỡng, phải bổ sung. Vì vậy, trong phòng bệnh, cứ đến bữa anh là lại có sông Sở Hán ngăn cách. Trên bàn của Phó Quân Nhan là cháo trắng rau dưa, màu sắc thanh đạm. Mà tôi và Cố Tiểu An thì thức ăn với rất nhiều màu sắc rực rỡ, phong phú. Có lúc tôi ăn đến mức miệng đầy dầu, ngẩng đầu lên lại thấy Phó Quân Nhan đang ưu nhã, yên lặng ăn từng miếng, từng miếng, nhẹ nhàng, dù anh đang mặc quần áo bệnh nhân cũng không mất đi chút phong độ nào. Tôi cúi đầu nhìn bản thân một chút, khóe miệng vẫn dính nước thức ăn, đầu nhỏ của tôi muốn chui luôn vào bát của Cố Tiểu An rồi, tôi cảm thấy, đúng là thiên địa khác biệt mà…..

Cố Tiểu An hay đau lòng cho Phó Quân Nhan, luôn ôm bát nhỏ của mình, làm bộ đáng thương nhìn tôi, kéo kéo ống tay áo của tôi nói: “Chị ơi, anh rể thật đáng thương, đừng phạt anh rể nữa được không ạ?” Sau đó chớp chớp đôi mắt to uất ức nhìn chằm chằm vào tôi không động đậy. Cậu nhóc luôn cho là, ăn ‘thanh đạm’ như vậy là đang bị tôi phạt. Tôi bị An An làm cho oan uổng đến muốn khóc nức nở, nhưng giải thích với nhóc bao nhiêu lần cũng không được. Phó Quân Nhan lúc này cũng không tới giúp một tay, ngược lại còn bày ra gương mặt chế nhạo không lo lắng.

Vì vậy, Cố Tiểu An luôn len lén nhìn tôi, thấy tôi không để ý là nhóc lại vội vàng bê bát đến trước mặt Phó Quân Nhan, giơ chén ngẩng đầu lên nói: “Anh rể, ha ha, ăn ngon.” Phó Quân Nhan không thể ăn, chỉ nhìn cậu nhóc cười dịu dàng, cố làm ra vẻ tò mò hỏi nhóc: “Ăn ngon không, là mùi vị gì vậy?” Cố Tiểu An lập tức quẫn rồi, phồng gương mặt bánh bao nhỏ nhắn lên, làm sao cũng không trả lời được. Sau đó Phó Quân Nhan sẽ nhận lấy thìa nhỏ trong tay An An, đút món ăn vào miệng nhóc, sau đó lại hỏi: “Vậy bây giờ An An nói cho anh rể biết là mùi vị gì đi?” An An ngốc nghếch bắt đầu nhai rất nghiêm túc, sau đó lại vui vẻ mở to mắt miêu tả mùi vị. Nhiều lần như vậy, nhưng lần nào cũng trúng chiêu, An An đúng là đứa nhỏ ngốc, lần nào cũng vội vã ôm bát đi, rồi lại vội vàng ôm bát trở lại với cái miệng nhỏ ăn ngon lành. Từ đầu tới cuối, những thức ăn kia đều là tự nhóc ăn hết mà…..

Tôi nói: “Phó Quân Nhan, sao em cảm thấy anh rất phúc hắc nhỉ.”

Anh đặc biệt vô tội nháy mắt mấy cái với tôi, rất nghiêm túc nói: “Đây là anh đang thể hiện năng lực để bồi dưỡng An An.”

“Việc này có liên quan gì để thể hiện năng lực sao? Anh lại đang lừa phỉnh em à.”

“Bây giờ An An có thể tự nói ra cảm xúc của mình, sau này đi viết văn sẽ tốt hơn.”

“Đúng vậy.” Tôi nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, sau đó đôi mắt sáng lấp lánh hình dung ra cảnh tượng đó trong tương lai…..

Phó Quân Nhan rất cố gắng để khỏe lại, bác sĩ dặn dò như thế nào anh đều rất cố gắng phối hợp, cũng rất ngoan ngoãn nghỉ ngơi đúng giờ, tự giác đem tài liệu, laptop do Từ Kinh Kỷ mang tới để đẩy lui về sau, điện thoại của anh cũng tắt máy. Gần đây thỉnh thoảng anh sẽ giở tính trẻ con, ngủ cùng một giường lớn với An An, trước khi ngủ một lớn một nhỏ đều liếc mắt nhìn nhau ngoan ngoãn nằm, sau đó hai đôi mắt to xinh đẹp nhìn về phía tôi, nháy mắt với tôi, đưa mặt lên để tôi hôn. Quyết định xem hôm nay tôi sẽ hôn ai, người còn lại sẽ thua. Sau đó cười híp mắt để tay trong chăn, trăm miệng một lời nói: “Ngủ.” Tôi nhìn thấy anh và An An đều là dáng vẻ trẻ con như nhau, giọng nói của một người đàn ông và một đứa trẻ hòa vào nhau, lặp tức không kìm được muốn cười. Nhìn lại khóe môi tinh xảo đang nâng lên kia, tốt đẹp như ngọc thô chưa được mài dũa, hồn nhiên, chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.