Lúc bảo bảo được sáu tuần, Phó Quân Nhan cũng chính thức khỏe lại và được xuất viện. Anh kiên trì muốn tôi đến khoa phụ sản để kiểm tra. Tôi lại nghĩ đến anh mới phẫu thuật xong nên rất vội vã, lại nhìn hai ‘bánh bao’ to ở chân anh, tôi nhất quyết muốn anh ngồi xe lăn mới có thể đi cùng tôi. Phó Quân Nhan tình tình tốt cùng nghe theo tôi, dọc đường đi nhìn thấy vẻ mặt tìm tòi của người đi đường chúng tôi đều lạnh nhạt làm như không thấy. Hơn nữa, anh hoàn toàn không ngại mọi người thưởng thức cái chân bị băng đến nỗi giọt nước cũng không lọt, giống y như bàn chân xác ướp, lúc đứng trong thang máy, mọi người đều chăm chú nhìn, Phó Quân Nhan còn rất hạnh phúc mìm cười nhìn tôi nói: “Đây là Tiểu Ái băng bó giúp tôi đấy.” Trán tôi rơi xuống đầy hắc tuyến, giữ chặt xe lăn cười làm lành, nghĩ thầm, cái ‘bánh bao’ này anh không ngại xấu nhưng em ngại xấu xí đó….. Phó Quân Nhan ……
Cho đến bây giờ tôi cũng chưa xuất hiện phản ứng của người có thai, nếu không phải kiểm tra thân thể sau khi gặp nạn, tôi cũng không biết làm sao mình mới có thể nhận ra rằng mình đang mang một bảo bảo. Phó Quân Nhan nói, đứa nhỏ này trời sinh có phúc khí, bởi vì chưa ra đời đã gặp khổ nạn như vậy, ông trời cũng không bỏ được, sẽ yêu thương bé hơn nhiều…..
Sau khi trở về từ buổi họp báo, Phó Quân Nhan tìm người đổi bác sĩ cho tôi, về sau tôi làm kiểm tra định kì ở một bác sĩ phụ sản tốt nhất, trong một bệnh viện tốt nhất. Bác sĩ Phương đã lớn tuổi, là một bà cụ có tóc trắng phơ, nhìn qua rất hòa ái dễ gần. Lúc kiểm tra động tác trên tay bác sĩ rất nhẹ nhàng, cười híp mắt, mặt mũi hình lành nên khiến tâm tình người bệnh cũng thoải mái hơn nhiều.
Đơn giản tái khám xong, bác sĩ nói bảo bảo rất khỏe mạnh, tôi cũng rất khỏe mạnh, tình trạng cơ thể không đủ dinh dưỡng cũng được cải thiện rất nhiều, nhưng mà vẫn cần kiên trì bền bỉ bổ sung dinh dưỡng.
Phó Quân Nhan lúc này mới thở phảo nhẹ nhõm, nụ cười thanh nhã trên mặt cũng thoải mái hơn rất nhiều. Đột nhiên anh lại móc ra một quyển sổ nhỏ và cái bút, nở nụ cười nhẹ nhàng, khách khí hỏi: “Bác sĩ Phương, rất xin lỗi, tôi có thể làm phiền bác sĩ thêm một chút nữa được không?”
Bác sĩ Phương thoải mái gật gật đầu.
Sau đó tôi nghe anh nói: “Quân Nhan chưa chăm sóc phụ nữ có thai bao giờ, mặc dù đã tìm một số tài liệu trên internet nhưng cũng không tháy rõ ràng, xin làm phiền bác sĩ một chút.” Đang nói lại đột nhiên thấy tôi có động tĩnh mà dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang thấy tôi đang ngáp, anh hỏi: “Mệt mỏi sao?” Tôi gật đầu một cái, lại che miệng ngáp, mắt cũng híp lại.
Trên mặt Phó Quân Nhan xẹt qua chút cưng chiều cùng bất đắc dĩ, im lặng xoa xoa tóc tôi cười. Sau đó anh lại áy náy nhìn về phía bác sĩ Phương, cất vở và bút đi nói: “Thật xin lỗi bác sĩ Phương. Tiểu Ái mệt mỏi, tôi đưa cô ấy về phòng trước, lát nữa lại đến làm phiền bác sĩ được không?” Trong lòng tôi thấy rất âm áp, nhưng thật sự rất buồn ngủ, cả sức để nói cũng không có, sau khi trở lại phòng bệnh, căn bản là không để ý đến Phó Quân Nhan, ôm chăn ngã xuống giường, không biết rơi vào trong sương mù thế nào, nằm ngủ thành một con cá nóc ‘chết’.
Lúc Phó Quân Nhan xuất viện, chúng tôi đã lên xe, tôi mới nhớ đến bản vẽ nhỏ của An An, bởi vì bên trong có rất nhiều ‘cháu trai nhỏ’ nên là một bảo bối, luôn được Cố Tiểu An cẩn thận cất trong ngăn kéo. Mà tôi thập tất cả đồ đạc nhưng lại quên. Không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi, khoát khoát tay để anh họ tôi dừng xe lại chờ tôi một lát, quay đầu lại nói với Phó Quân Nhan, sau đó quay lại bệnh viện cầm bản vẽ nhỏ của An An.
Nhưng tôi lại gặp jay trong hành lang bệnh viện, lúc nhìn thấy anh ta, tôi có cảm giác như đang chớp mắt mù mịt. Nghe thấy anh ta gọi tôi ‘Tiểu Ái’, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm…. Đột nhiên tôi lại thấy có chút không quen, nhưng cũng không thể nói ra là không quen ở chỗ nào.
Tinh thần Jay không tốt lắm, đáy mắt anh ta có quầng thâm rất rõ ràng, sắc mặt cùng rất kém, làn da biến màu xanh đen nhàn nhạt. Tôi ngẩn người, lúc này mới phản ứng được, gật đầu một cái với anh ta.diendanlequydon.com
“Tiểu Ái, anh có xem tin tức, cơ thể em đã khỏe chưa?” Anh ta cũng hơi sững sờ, rất nhanh đã đi mấy bước về phía tôi, sự quan tâm trong đáy mắt cùng không giả được.
Tôi có chút lúng túng trong lòng, chần chờ gật đầu một cái, nhìn thấy anh ta cầm muốn quyển sổ khám sức khỏe trong tay, tôi bước thêm hai bước mới do dự nói: “Em rất tốt, Jay, gần đây anh có khỏe không? Trong tay anh có cầm sổ khám bệnh à, anh bị bệnh gì sao?”
Anh ta cười cười với tôi, lại lắc đầu một cái, đáy mắt có mấy phần ảm đạm, buồn bã: “Từ Hồng sinh đứa nhỏ.”
Từ Hồng sinh rồi sao? Mặc dù cách nói của anh ta có mấy phần cổ quái, nhưng nghe thấy đứa bé tôi không tự chủ được mỉm cười, khóe môi hơi nâng lên, hỏi: “Vậy chúc mừng anh. Là con trai hay con gái vậy?”
“Con gái.” Jay nhìn tôi, lúc trả lời nụ cười lại có mấy phần khổ sở.
“Sao thế? Anh không thích con gái sao?” Tôi nhíu nhíu mày, kiếp trước anh ta nhắc đến con gái rất vui vẻ mà.
Anh ta nghe vậy lại lắc đầu muốn nói lại thôi, cười khổ cúi đầu, sổ khám bệnh trong tay cũng đột nhiên bóp chặt. Tôi nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay anh ta nổi lên có chút sợ hãi, vừa định lui lại thì lại nghe thấy giọng anh ta có mấy phần đè nén nói với tôi: “Đứa nhỏ bị sứt môi.”
“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên……
“Chính là tật sứt môi.”
Tôi chậm chạp, thật lúng túng. Đứa bé kia là đứa nhỏ trong kiếp trước tôi rất ghét, vậy mà…….. Đây là đáp án tôi không thể tưởng tượng ra được…… tôi không biết nên nói cái gì, nói cái gì cũng thật không tốt. Đánh tiến lên phía trước, vỗ nhẹ lên đầu vai của Jay, hi vọng có thể cho anh ta một chút an ủi.
Cũng không nghĩ rằng khi lòng bàn tay tôi chạm vào vai anh ta, cơ thể anh ta lại run lên bần bật, sau đo tôi nghe anh ta nói: “Bác sĩ từng nói đứa trẻ có lẽ có vấn đề, anh đã sớm nói với cô ấy buông tha đứa bé này đi. Nhưng làm sao cô ấy cũng không chịu……. Cô ấy luôn cho là anh muốn vứt bỏ cô ấy……..” Anh ta vừa nói vừa nhìn về phía tôi, một đôi mắt mệt mỏi mà tuyệt vọng, lại thấy nhiều đốm lửa lóe sáng trong ánh mắt kia, tôi nghe thấy anh ta nói: “Tiểu Ái, anh biết rõ không nên hỏi, nhưng anh vẫn muốn hỏi. Mỗi đêm anh nằm mơ đều muốn hỏi, nếu như anh, anh chỉ là anh, chỉ là, anh không có những thứ lộn xộn linh tinh này, em có yêu anh, có coi trọng anh không?”
Tôi rút tay về, nhìn anh ta bằng ánh mắt không thể tin được, lùi lại một bước nói: “Cái gì gọi là anh chỉ là anh?”
“Tiểu Ái, anh thực sự rất muốn li hôn. Anh không yêu cô ấy, ngay cả khi anh muốn báo đáp cô ấy, nhưng anh phát hiện ra, anh dùng sai phương pháp rồi. Từ khi bắt đầu anh đã dùng sai phương pháp rồi đúng không? Anh rất đau khổ, thật sự rất đau khổ. Anh muốn sống qua ngày thật tốt, nhưng cô ấy không tin anh, cho tới bây giớ vẫn luôn nghĩ rằng anh muốn vứt bỏ cô ấy…… anh quá mệt mỏi, quá mệt mỏi…….”
“Vậy đứa bé phải làm sao?”
“Anh sẽ chịu trách nghiệm. Cả đời này của anh sẽ cho bé điều trị bằng phương pháp tốt nhất, cho mẹ con cô ấy cuộc sống giàu có.”
Tôi hiểu rõ Từ Hồng luôn giữ ý nghĩ của mình, cũng có thể hiểu anh ta khó khăn, nhưng vẫn lắc đầu cười một cái. Nghĩ đến tâm trạng một người phụ nữ, nghĩ đến tâm trạng một người mẹ, tôi nhìn anh ta càng thấy kì lạ, cũng không biết tại sao, tức giận bùng lên cao.
Dưới ánh mắt mong chờ của Jay, chẳng nhưng tôi không an ủi, ngược lại không chút lưu tình nói: “Jay, anh là một người đàn ông, anh không thể có dáng vẻ này được. Nếu anh cảm thấy không được thì không cần có bắt đầu. Khi đã bắt đầu thì không cần bỏ dở trách nghiệm giữa chừng. Đứa bé của mình không khỏe mạnh, là một người mẹ sẽ có bao nhiêu đau lòng. Tại sao anh có thể nói li hôn với cô ấy vào lúc này chứ? Còn có đứa bé, có tiền là hạnh phúc sao? Một cuộc sống tốt đẹp không phải nhờ tiền mà là nhờ tình yêu. Anh có biết một người phụ nữ sinh con cần trải qua bao nhiều khổ sở không? Hơn nữa lúc Từ Hồng mang thai còn muốn kiên trì theo chân nhà báo, sự khổ cực của cô ấy thậm chí gấp đôi, làm sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy, sao lại có thể chỉ nghĩ đến mình như vậy?” Nói xong một hơi, đột nhiên tôi thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, đối với việc mình giống như một vận động viên mò mẫm xả ra rất không thể giải thích được.
Dừng một chút mới lúng túng sờ mũi nói: “Ngại quá, thật ra thì em cũng biết rõ anh khó xử. Nhưng mà, tại tính khí phụ nữ có thai tương đối lớn……….”
Jay hình như không nghe thấy lời xin lỗi phía sau của tôi, anh ta lung lay một cái, đột nhiên giương mắt mở miệng hỏi tôi: “Anh lại sai lầm rồi sao?” Giọng nói trầm thấp có chúy do dự, cả gương mặt đều là thật bại chán nản, nét mặt bị thương, nhìn một chút khiến tôi cũng thấy có chút khổ sở. Sau đó tôi thấy đột nhiên anh ta lại thẳng sống lưng, cả người run lên một cái giống như vừa thoát khỏi mộng, đáy mắt có mấy phần nghiêm túc, lui ra một chút, khom người cúi chào tôi, tôi nghe thấy anh ta nói: “Thật xin lỗi, cám ơn.” Cuối cùng, anh ta giương mắt nhìn tôi một cái, không chút lưu luyến xoay người đi.voicoi08#ddlqđ.
Tôi đứng tai chỗ rất lâu không động, nhìn theo bóng lưng Jay biến mất chỗ khúc cua, lúc này mới ngẩng đầu lên, nuốt xuống giọt nước mắt nặng nề.
Lúc đó tôi nghĩ, cuộc sống, tràn đầy châm chọc.
Edirtor: mình vừa đi thi về. Được bạn khen phổng mũi nên vào tặng chương. Hì. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Mai mình thi hai môn, tối mai thi xong về mình sẽ đăng chương cho mọi người.