Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 13: Chương 13




Edit: Ngọc Hân

Nghĩ như vậy Đỗ Tiểu Nhiễm chạy về phòng ngủ, nhanh chóng thu thập đồ vào túi.

Chỗ này rất rộng, chỉ từ trong sân đi ra ngoài mà phải đi rất lâu, chờ đến khi ra ngoài đường cũng rộng rãi không kém, vấn đề duy nhất chính là quá vắng vẻ, cô buồn bực cúi đầu đi cả nửa giờ mà hoàn toàn không thấy được chiếc xe nào chạy qua đường.

Vốn nghĩ rằng có lẽ trên đường sẽ gặp được nửa người du khách hoặc xe đò, nhưng bây giờ cô cũng có chút khẩn trương. Quan trọng hơn chính là, vốn tưởng rằng đi ra bên ngoài di động sẽ có tín hiệu, nhưng phát hiện đi lâu như vậy điện thoại di động vẫn hoàn toàn chẳng có vạch sóng nào.

Cô lo lắng cầm điện thoại lên quơ quơ, phát hiện cột sóng vẫn trống rỗng.

Cô buồn bực quả muốn hỏng bét rồi, ở chỗ này cái di động ghẻ trên đường cái được tu sửa bằng phẳng như vậy mà sao cũng chẳng có vạch sóng nào cả!

Đang cúi đầu nhìn di động chợt nghe thấy dường như từ nơi không xa có tiếng xe hơi gầm rú chạy như bay tới đây.

Tiếng động cơ kia có chút quen thuộc, từ chỗ đường quẹo cua kia là đuổi kịp tới trong nháy mắt, Đỗ Tiểu Nhiễm hoàn toàn phản ứng theo bản năng, vọt bước chui vào trong rừng cây bên cạnh.

Cây ở đây cũng rậm rạp như rừng nguyên sinh, người chui vào bên trong là có thể được thân cây che chở.

Quả nhiên chờ xe lái tới, cô đã nhìn thấy Vu Kỳ đang lái xe nhanh như bay về phía trước.

Anh lái với tốc độ rất nhanh.

Mãi đến khi xe của anh chạy đằng xa, cô mới thở phào một hơi vội từ trong rừng chui ra ngoài.

Nhưng vừa ra ngoài cô lập tức biết không ổn, anh đã trở lại, chắc chắn anh về sẽ đi tìm mình, đến lúc đó không tìm được cô, anh nhất định sẽ theo đường lớn tìm về phía bên này.

Nghĩ đến đây cô vội vàng chạy xuống núi.

Nhưng đường núi nhìn như không dài song lại quanh co khúc khuỷu, thẳng đường đi xuống thật ra bước rất chậm, hơn nữa cô lại chưa quen đường, càng cảm thấy đường núi quá khó đi.

Chỉ mới bước nhanh mấy bước đã cảm thấy thở hổn hển rồi.

Trong lòng cô đang rất run sợ bước đi, động cơ xe quen thuộc lại vang lên phía đằng sau.

Cô vốn đang để ý tình hình phía sau, lúc này vừa nghe thấy tiếng động cơ cô lại sợ chui vào trong rừng.

Với lại không biết là do cô quá sợ hãi hay là như thế nào mà cảm thấy lần này anh lái xe với tốc độ còn nhanh hơn.

Nhịp tim đập rất lợi hại.

Trong đầu càng thêm mờ mịt, cô hoàn toàn không biết mình đang sợ điều gì.

Theo lý thuyết, thấy tấm hình như vậy, phản ứng bình thường nhất chính là chờ anh trở lại rồi chất vấn anh.lequydonn

Cũng không biết tại sao, vừa nghĩ tới phải đối mặt với anh nói chuyện này, lại liên tưởng tới chuyện điên rồ tối hôm qua mình làm, thì cô không rét mà run.

Giống như động vật nhỏ rơi vào trong bẫy, theo bản năng muốn cầu xin một con đường sống.

Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này!

“Nhưng anh ta là kẻ ngốc sao?” Cô nhớ tới gì đó, không nhịn được rướn cổ nhìn về hướng anh đang lao nhanh tới, “Anh ta cho rằng mình là Lưu Tường (Vận động viên điền kinh TQ) sao, thời gian ngắn thế mà có thể đi xa như vậy sao?”

Sau đó nhìn về phía đằng sau cánh rừng, biết rõ nếu đi về phía xa chân núi nhất định sẽ gặp phải anh.

Thay vì như vậy không bằng thử đi xuyên qua trong rừng xem sao.

Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng ban ngày chắc không có việc gì đâu?

Nghĩ như vậy cô đeo túi trên lưng đi vào trong rừng.

Bất giác thời gian trôi qua vô cùng mau lẹ, cô đi một đoạn thì dừng lại, mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Mới đầu cón có thể thấy đường núi quanh co khúc khuỷu, dần dần không biết đi vào quá sâu hay là thế nào, thế mà chẳng thấy đường núi đâu nữa.

“Hay chính là ngọn núi?” Cô biết có lẽ mình bị lạc đường, nhưng vì trấn an mình cô lẩm bẩm: “Đi theo một hướng, nhất định có thể đi ra bên ngoài, hơn nữa ngọn núi này có thể có bao nhiêu….”

Song thời gian không còn kịp nữa, vốn thời gian có chút gấp gáp, chờ lúc cô tìm ra đường sắc trời càng lúc càng tối, rừng cây vốn rậm rạp ánh sáng dần yếu đi.

Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm gấp gáp, cũng may là sao trong rừng rất sáng, cô vội ngẩng đầu lên tìm sao Bắc Đẩu.

“Lần này thì tốt rồi!” Cô nhìn về phía sao Bắc Đẩu vái lạy, “Xin nhờ xin nhờ cho con nhanh chóng tìm thấy đường lớn, chỗ này ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không có….”

Nói đến đây mặc dù cũng có chút sợ, mặc dù có đèn pin cứu hộ nhưng dù sao ánh sáng cũng có hạn.

Dọc theo đường đi thỉnh thoảng có cành cây thò ra, bị cọ vào không ngờ rất đau.

Cứ như vậy bước đi, cô thế mà thật sự tìm được đường đi ra ngoài từ trong rừng rậm.

Vừa thấy bãi đất trống rộng rãi trước mặt, cô không nhịn được thở dài, mặc dù thân thể đã mệt mỏi tới cực điểm, nhưng trong lòng lại vui sướng, cô nhảy cẩng lên từ trong rừng nhảy ra ngoài.

Bên ngoài tầm nhìn tốt hơn trong rừng cây rất nhiều, có lẽ là do cuối tháng vầng trăng sáng khuyết, bầu trời đầy những vì sao.

Loại cảnh sắc này ở thành phố rất khó chứng kiến, cô đang ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, chợt nghe thấy sau lưng như có tiếng vỗ tay.

Ban đêm ở chỗ này yên tĩnh đến mức tiếng côn trùng kêu cũng có thể nghe thấy, đột nhiên có tiếng vang lên cô hoảng sợ cả người chấn động.

Chờ lúc quay đầu lại thì thấy sau lưng có người đứng không biết từ lúc nào.

Đáng sợ hơn chính là người nọ theo chân mình từ trong rừng đi ra ngoài, hiển nhiên người đó đi theo mình lâu rồi, còn cô thế mà chẳng chút nào phát hiện ra!

Cô kinh ngạc nhìn anh.

Dưới ánh trăng, có lẽ vì cố duy trì nụ cười nên người kia có vẻ lạnh lùng.

Trong ánh mắt không có một chút độ ấm, đứng dưới bóng cây phía xa xa nhìn về cô.

Đôi tay lúc nãy vỗ khen cô giờ vòng trước ngực, anh rất thoải mái dựa lưng vào trên thân cây.

Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy trái tim mình đã ngừng đập, đứng im nhìn anh.

Máu trong cơ thể cũng như đông cứng lại.

“Từ nãy giờ vẫn luôn nghĩ chừng nào thì em dừng lại, không nghĩ tới em vẫn có thể bước đi.” Anh thưởng thức vẻ mặt cô đủ rồi, đứng thẳng người đi tới trước mặt cô, tháo túi trên lưng cô xuống rồi đưa tay ra.

Cô mang chiếc túi này dọc đường đi đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.

Lúc này sau lưng được thả lòng, cô cảm thấy lưng thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng chẳng thể buông lỏng cảnh giác được, cô nuốt một ngụm nước miếng, hốt hoảng giải thích: “Tôi đi ra ngoài một lát….”

Biết lời này không lừa được anh, làm gì có người nào mang theo đèn pin và đeo túi xách tùy tiện đi ra ngoài một lát.

Nhưng anh thế mà thật sự không hỏi tới, chỉ giúp cô xách theo túi nói: “Xe tôi ở phía trước, cần tôi cõng em không?”

“Không, không cần, tôi vẫn có thể đi.” lêquydoon

“Em quả thật có thể đi.” Lời này của anh không biết là chế nhạo hay là châm chọc.

Cô đi theo anh tới bên xe.

Ngồi vào chỗ ghế lái phụ, cô ủ rũ cúi đầu thắt đai an toàn.

“Trở về tắm rồi ngủ một giấc đi.” Anh nói xong, dường như nhớ tới điều gì đó, chỉ vào chiếc túi ở chỗ ngồi phía sau: “Lúc mua thuốc, tiện thể mua cho em mấy thứ, một lát nhớ cầm lấy.”

Hết chương 13

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.