Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 14: Chương 14




Edit: Ngọc Hân

Chờ đi được một lát Đỗ Tiểu Nhiễm mới thử hỏi anh: “Anh xem tôi ra khỏi nhà lâu như vậy, trong nhà cũng chẳng điện thoại tới, em trai trong nhà không tính, anh xem ba mẹ tôi cũng không quan tâm tôi, đúng rồi….”

Tay cô khẩn trương đến toát cả mồ hôi: “Thời gian trước kia cũng từng hỏi anh, trong nhà anh còn có người nào khác không?”

“Không có.” Anh dừng xe vào gara, từ bên trong xe bước xuống, sau đó mở cửa lấy túi ra.

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng xuống xe theo, trong núi nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất nhiều, mặc dù cô có mặc áo khoác nhưng vẫn cảm thấy trong núi lạnh lẽo.

Đang muốn ôm cánh tay sưởi ấm thì trên người chợt ấm áp, không biết anh cởi áo khoác trên người khoác lên cho cô từ lúc nào.

Vẫn xách đồ giúp cô như cũ, Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không nói gì khác, dọc đường đều im lặng, bị anh đưa về nơi ở.

Đừng xem chỗ nào bao la rộng lớn như vậy, đến buổi tối thì có không ít đèn đường.

Thỉnh thoảng còn có chim không biết ở đâu bay ra, đậu vào trên cành cây kêu mấy tiếng.

Giúp cô mở cửa để đồ xuống, anh chỉ nói một câu: “Tôi đi lấy đồ ăn cho em.” Rồi nghiêng đầu quay đi.

Đỗ Tiểu Nhiễm thì vừa mệt vừa đói, anh vừa đi cô vội chạy tới sofa nằm xuống, chân cũng đã run lên, cô lớn như thế này mà chưa từng đi đường lâu như vậy.

Nghỉ ngơi năm sáu phút, cuối cùng tò mò anh mua cái gì.

Cô lại từ trên ghế sofa ngồi dậy cầm chiếc túi sang, đồ bên trong rất nhiều, hộp đóng gói thì có năm sáu cái.

Cũng không biết anh muốn tặng thứ gì, cô phát hiện bên trong thật sự là vật gì cũng có, ví dụ như khăn lụa, bao tay….

Còn có chiếc kẹp cài tóc!

Cô không nhịn được sờ lên tóc mình, tóc hơi dài, chiếc cài tóc này trái lại rất thích hợp.

Cô lấy chiếc kẹp cài lên tóc, sau đó tiếp tục xem những hộp khác.

Mặt nạ?

Mỹ phẩm dưỡng da?

Đây mà là mấy thứ đồ linh tinh sao?

Hộp cuối cùng không ngờ là một chai nước hoa.

“Muốn làm gì vậy chứ?” Cô cầm thuốc tránh thai mà mình cần nhất ra, vừa tìm nước vừa oán trách: “Đưa tôi những thứ này làm gì?”

Chờ uống thuốc xong mới phát hiện còn bỏ sót một hộp phía dưới.

Cái hộp kia rất nhỏ, màu đen, nếu không phải cầm hết đồ ra ngoài thì hoàn toàn không nhìn thấy được.

Cho là đưa cô thứ đồ vật nhỏ cỏn con, rất tùy ý mở ra, ngay sau đó Đỗ Tiểu Nhiễm liền kinh ngạc.

Đồ vật bên trong nhìn cũng không giống như rất quý báu, nhưng mà…. Cũng không biết là anh cố ý đưa hay là tùy tiện mua giống như những thứ đồ kia.

Đây là một chiếc nhẫn rất đơn giản tao nhã.

Quan trọng nhất là cô lấy chiếc nhẫn ra thử, không ngờ phát hiện ra kích thước chiếc nhẫn này vô cùng thích hợp!

Nói như vậy, xem ra đặc biệt đi mua nhẫn cũng rất khó mua được chiếc vừa vặn thế này!

Trong lòng cô sự nghi ngờ càng lúc càng nhiều, sau lưng nhanh chóng lại truyền tới tiếng bước chân.

Cô hoảng sợ vội vàng tháo chiếc nhẫn ra nhét trở về trong hộp, rồi đẩy những thứ đồ kia qua một bên.

Sau khi xoay người lại thì thấy anh đã bưng thức ăn đi vào.

Cô vội đứng dậy đón lấy: “Lại làm phiền anh, để tôi đi.”

Anh không để ý đến cô, trực tiếp đi tới bàn ăn dọn từng món điểm tâm ra.

Đỗ Tiểu Nhiễm phát hiện anh bày hai bộ đồ ăn.

“Ăn nhanh đi, lát phải nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lời này khiến Đỗ Tiểu Nhiễm căng thẳng.

Thật may là sợ hết hồn hết vía ăn xong bữa cơm anh cũng không dây dưa với cô, mà nhanh chóng dọn dẹp đồ ăn chuẩn bị rời đi.

Đỗ Tiểu Nhiễm vốn cả người mệt mỏi, mắt thấy anh muốn rời khỏi trong lòng vui sướng quả thực như muốn bay lên, ba bước biến thành hai bước tiễn anh đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa anh chợt nhớ tới gi đó, “Thấy chiếc nhẫn không?”

“À, cái đó….” Đỗ Tiểu Nhiễm bị hỏi bất ngờ không kịp phòng ngự.

Anh cong khóe miệng không hài lòng: “Ừ, em thử xem vừa không, nếu không vừa thì cần phải làm lại lần nữa.”

“Không cần đâu…” Đỗ Tiểu Nhiễm hoảng sợ vội giơ hai tay lên, giống như đầu hàng: “Anh xem trên tay tôi không đeo thứ gì cả, anh đưa vật kia cho tôi cũng không dùng, anh, anh vẫn nên lấy về đi.”

“Không thích đeo thì cất đi, em nghỉ sớm một chút.” Anh hoàn toàn không để ý đến lời cô, cứ thế rời đi như trước đây.

Chờ Đỗ Tiểu Nhiễm tìm được chiếc hộp đựng nhẫn ra, người kia đã sớm không thấy bóng dáng.

Đỗ Tiểu Nhiễm lập tức giậm chân, cô mới không cần nhận chiếc nhẫn không giải thích được này.

Suy nghĩ xong cô dứt khoát đuổi theo.

Nhưng rất kỳ quái, anh bưng mâm đi về phía xa xa giống như không phải chỗ anh ở, chẳng lẽ là tới phòng bếp sao?

Bởi vì cách quá xa, cô có ý định gọi anh một tiếng nhưng ngẫm lại người này thích nhất là tự quyết định, đến lúc đó mình chắc anh sẽ không để ý, còn không bằng đuổi theo nhét chiếc nhẫn cho anh!

Nghĩ như vậy, cô dứt khoát bước nhanh hơn, bất giác cô đã đi theo ra khỏi vườn hoa.

Không biết làm sao chỗ anh tới có chút kỳ quái, một dãy nhà đơn giản đứng sừng sững ở đó, Đỗ Tiểu Nhiễm mới vừa đi qua nhanh chóng thấy một người từ trong phòng bên kia hàng rào đi ra.

Người này đi tới nhận lấy mâm trong tay anh, sau đó hình như nói gì đấy.

Cô cách khá xa nên nhìn không rõ lắm, nhưng ngay lúc đó cô đã nhanh chóng lách mình vào bụi cỏ bên cạnh, từ trong bụi cỏ chú ý quan sát qua bên kia.

“Thì ra ở chỗ này còn có người khác?” Cô vẫn cho chỉ là hai người bọn họ!

Nhưng mà đó là người tốt hay người xấu chứ, cô cũng không dám tùy tiện xông tới.

Chờ Vu Kỳ để đồ xuống quay về, cô mới không kiềm chế được sự tò mò tiếp tục nhìn về dãy nhà kia.

Hoàn toàn không biết ở chỗ này còn có người, trong ngôi nhà này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu bí mật?

Rốt cuộc có bao nhiêu chuyện mà mình không biết!

Cô đã hoàn toàn bị làm cho hồ đồ, hơn nữa hoàn toàn có cảm giác chính là đang đi vào mê cung, những u mê cái này nối tiếp cái kia đập vào mặt.

Rất muốn biết rốt cuộc bên kia là tình huống thế nào, cô cẩn thận nương theo bụi cây che chắn đi qua bên đó.

Cuối cùng khoảng cách gần hơn, có thể nhìn ra người đứng trên mảnh đất trống đang sốt ruột chờ gì đó, thỉnh thoảng còn giơ cổ tay lên nhìn thời gian.

“Chẳng lẽ còn có những người khác?”

Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm suy nghĩ, cũng không biết do ù tai hay là thế nào mà cảm thấy trên đỉnh đầu có âm thanh vang lên.

Sao có thể nghe thấy giống như tiếng cánh quạt của trực thăng nhỉ?

Cô không nhịn được liếc nhìn lên bầu trời, vốn bầu trời đang tối đen không biết từ lúc nào thì có một chiếc trực thăng to đùng bay tới.

Ánh đèn trực thăng rất sáng, ánh sáng đèn chiếu vào người bên dưới, theo đó tiếng gầm rú càng lúc càng lớn, cuối cùng trực thăng hạ xuống trên bãi đất trống kia.

Giữa lúc trợn mắt há hốc mồm, Đỗ Tiểu Nhiễm nghe thấy đoạn đối thoại đứt quãng của bên kia.

Có lẽ sợ tiếng nói bị âm thanh cánh quạt át đi, người bên trong máy bay trực thăng không ngừng hét lên: “Trợ lý Mạnh chờ lâu hả, hôm nay chúng tôi chờ thuyền đánh cá nên muộn một chút, đây là Vu tiên sinh muốn cá mới chở bằng máy bay từ phương Nam tới đây, đây là đồ ăn mới bắt lên, không biết Vu tiên sinh còn dặn dò gì nữa không?”

“Không.” Người được gọi là trợ lý Mạnh cúi đầu đặt giỏ thức ăn xuống mặt đất, lại nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, quả anh đào đâu?”

“Cái đó phải ngày mai mới mang tới, Vu tiên sinh đặc biệt dặn phải mới vừa hái xuống.”

“Hiểu rồi, trời tối núi cao, các người chú ý an toàn.”

Người trên máy bay trực thăng đáp một tiếng rồi nhanh chóng trở vào trong trực thăng, theo động cơ trực thăng vang lên, rất nhanh trực thăng lại bay lên trời, dần dần giống như một vệt sáng chuyển động, bay qua núi cao bay vào bầu trời đêm mờ mịt. lequydion

Giờ đây Đỗ Tiểu Nhiễm đã không tìm được bất kỳ từ ngữ nào để hình dung cảm giác của mình nữa rồi!

Cô trợn mắt há hốc mồm ngồi bệt xuống mặt đất,

Bên kia trợ lý Mạnh đang muốn gọi điện thoại, anh ta cầm di động ra, không hiểu tại sao rõ ràng điện thoại của cô nửa vạch tín hiệu cũng không có, thế nhưng anh ta lại có thể gọi điện thoại thông suốt.

“Chào anh tôi là Mạnh Thức Lễ, chưa tới một tháng nữa chính là đám cưới của Vu tiên sinh, không biết bên anh lúc này đã chuẩn bị ra sao rồi… Được, tôi tin anh, lần này chuyện liên quan đến việc trọng đại, tính khí Vu tiên sinh chắc anh cũng biết, mọi người làm tốt chuyện trong tay thì có thể trôi qua thuận lợi cả năm. Nếu xảy ra chuyện rắc rối gì, bất kể chuyện nhỏ đến đâu chỉ cần để Vu tiên sinh phát hiện ra, không thoải mái, chỉ sợ không cần tôi nói anh cũng hiểu, đến lúc đó đám người chúng ta chỉ có thể trôi qua trong….”

Nói chuyện điện thoại xong Mạnh Thức Lễ mới thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị tìm người mang giỏ thức ăn vào phòng chợt thấy lùm cây bên cạnh dường như có bóng người, anh ta giật mình, vội đi về phía lùm cây.

Thật may là tới bên cạnh lùm cây đó cũng không phát hiện được gì, chỉ là bụi cây này phát triển hơi rậm rạp hơn.

Lúc này anh ta mới xoay người lại, kêu người mang đồ vào.

Ngược lại Đỗ Tiểu Nhiễm núp ở bên kia lùm cây, sợ thiếu chút nữa phát bệnh tim.

Cô lau mồ hôi trên trán, chân mềm hoàn toàn không đứng lên nổi, chỉ có thể bò lổm ngổm đi ra ngoài, trong lúc nhất thời mất hết sạch chủ ý.

Hết chương 14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.