Edit: Ngọc Hân
Đỗ Tiểu Nhiễm vừa đi về phía trước vừa lấy điện thoại di động ra nhanh chóng bấm một dãy số.
Điện thoại vừa thông máy liền vô cùng xin lỗi, nói: “Kỳ Kỳ, xin lỗi nhé mình không đi siêu thị được rồi.”
“Hả? Đồ xấu xa! Người ta chờ rất lâu rồi!” Bạn cùng phòng Trương Kỳ Kỳ buồn rầu nói: “Vốn còn muốn cậu giúp mình cùng chuyển đồ, hôm nay mình dọn nhà!”
“Vậy cũng không còn cách nào rồi!” Đỗ Tiểu Nhiễm bất đắc dĩ nói: “Mình phải đi gặp người ta! Nếu không mẹ sẽ quản chặt cuộc sống của mình mất.”
“Người nào vậy? Không phải là xem mắt đấy chứ!” Trương Kỳ Kỳ cảnh giác hỏi tới: “Không phải mẹ cậu cảm thấy nuôi con gái quá lỗ vốn, thấy cậu gần tốt nghiệp thì vội vàng tìm cơ hội bán đi đấy chứ?”
Đỗ Tiểu Nhiễm ngẩng đầu nhìn cửa nhà hàng, thuận miệng đáp lại: “Cậu nghĩ nhiều rồi, không phải xem mặt, người nọ tớ quen từ khi còn nhỏ, hình như lần này vào thành phố muốn làm gì đó, dù sao chính là rất muốn gặp mình.”
“Cậu còn có cả thanh mai trúc mã cơ đấy, sao chưa từng nghe cậu nói nhỉ?”
Đỗ Tiểu Nhiễm nghe xong liền cười: “Sao cậu biết đối phương là một người đàn ông?”
“Thôi đi, nếu là gặp phụ nữ mà cậu nói chuyện như vậy mới là lạ đó, nhưng cậu phải cẩn thận một chút, nếu thật sự có tình huống bất ngờ nhớ gọi điện thoại!” truyện của lêquydoon
“Mình biết rồi.” Đỗ Tiểu Nhiễm cười cúp máy, ngẩng đầu nhìn tấm biển nhà hàng, hít sâu một hơi.
Cô có chút lo lắng, dù sao người nọ đã nhiều năm không gặp bỗng nhiên chạy tới đây nói muốn gặp cô.
Đi vào trong nhà hàng, vì tránh để đối phương nghi ngờ cô cố ý chọn nơi rất đông người này, ở đây thích hợp cho đồng nghiệp liên hoan.
Bên trong ngoại trừ ghế dựa thì chính là ghế dài, phong cách bài trí sắp xếp chẳng dính chút gì tới lãng mạn.
Cũng may có món ăn từ tôm có sắc thái riêng cay đến tê dại, nhìn chung không đến nỗi khiến người ta cảm thấy thiếu sự đón tiếp.
Song rất kỳ quái, mỗi lần tới Lữ Ký đều đầy ắp người, lần này tới thì bên trong trống vắng, chỉ có cửa hàng trưởng mập mạp đứng ở quầy thu tiền, nhìn thấy cô thì cười với cô một cái.
Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực, không nhịn được suy nghĩ, cô tới đây quá sớm sao?
Đang nghĩ tới đây cửa hàng trưởng đã đi tới khách khí gọi cô: “Là cô Đỗ đúng không ạ, bạn cô đang chờ trong phòng riêng.”
Đỗ Tiểu Nhiễm sửng sốt, ở đây cũng có phòng riêng sao?
Rõ ràng lần trước tới là phòng rộng thông nhau, khách ngồi đầy ra đấy!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, cửa hàng trưởng ân cần dẫn cô đi vào bên trong.
Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực nhìn thoáng qua hai bên, quả nhiên toàn bộ phong cách của nhà hàng cũng không giống nhau, mặc dù nhìn tổng thể thì không có gì thay đổi nhiều lắm, nhưng chi tiết nhỏ thay đổi rất tinh tế, trên mặt đất đặt mấy chậu hoa màu xanh rất lịch sự tao nhã.
Một nơi kín đáo không có núi không có nước nhưng vẫn đậm chất văn chương, còn có mấy chiếc đèn cung đình giả cổ tinh xảo xinh đẹp được trang trí trên trần nhà.
Đỗ Tiểu Nhiễm không nhịn được nhìn ông chủ mập mạp với cặp mắt khác xưa: “Ông chủ, mới một tuần lễ không tới mà ông sửa chữa chỗ này tốc độ cực nhanh nhỉ, hơn nữa những chậu hoa này rất xinh đẹp, là giống từ phương Nam hả?”
Ông chủ cửa tiệm vẫn luôn đi đầu dẫn đường, nghe vậy cũng chỉ cười không nói không rằng, bộ dạng cúi đầu khom lưng có phần hơi a dua nịnh nọt.
Phòng riêng quả thực xứng với tên phòng riêng, Đỗ Tiểu Nhiễm còn tưởng rằng cái gọi là phòng riêng chính là để lừa gạt người gì gì đó, tùy tiện treo chiếc rèm coi như xong, không nghĩ tới quả thực lại là một không gian không lớn không nhỏ.
Cửa khép nửa vời.
Biết người đang ở bên trong, Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, cũng không biết chàng thiếu niên môi hồng răng trắng trong trí nhớ bây giờ có bộ dạng như thế nào….
Bắt cá trong khe nước nhỏ, chơi đùa đập phá trong ruộng đất…..
Chơi giỏi nhất chính là trò đi chân trần trên bãi đất trống, cỏ xanh giống như chiếc thảm màu xanh biếc….
Sợ một lát nhiều người không gọi được món đặc sản của quán là đuôi tôm hùm, Đỗ Tiểu Nhiễm xoay người nói với ông chủ: “Ông chủ, lát nữa tôi muốn gọi một đĩa đuôi tôm hùm to, phiền ông làm sớm một chút, bạn tôi từ trong núi tới chắc chưa từng được ăn!”
Bộ dạng ông chủ có chút cổ quái, sau khi nghe không đồng ý lập tức mà lại ngây ngẩn người, sau đó sắc mặt vô cùng kỳ lạ gật đầu một cái.
Chờ ông chủ rời đi Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi đẩy cửa ra, lễ phép và xa cách nói: “Đã lâu không gặp, tôi nghe mẹ tôi nói….”
Chữ “Anh” như bị ghìm trong cổ họng, Đỗ Tiểu Nhiễm trợn trừng hai mắt không thể tưởng tượng được lùi về sau từng bước, không kiềm chế được quan sát xung quanh căn phòng, chừng như không có phòng riêng nào dưa thừa, chỉ có một phòng bao duy nhất này.
Nhưng người ngồi bên trong quá xa lạ, hoàn toàn không còn bóng dáng chàng thiếu niên năm đó.
Cô không dám chắc chắn ghé đầu vào khách sáo hỏi: “Anh…. Anh là…..”
Người kia liền đứng lên kéo cái ghế bên cạnh ra.
Đối phương ăn mặc có phần nghiêm túc, kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, trên sống mũi mang một chiếc kính có gọng kim loại.
Rõ ràng nhìn qua cũng chỉ tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng khiến người ta có cảm giác rất từng trải, trên khuôn mặt một nụ cười cũng chẳng có.
Đây là đang tìm người ôn chuyện, hay là đang tham gia tang lễ hả?
Người nọ chỉ vào chiếc ghế đã kéo ra: “Không cần khách khí, đi vào ngồi đi.” Lequido,n
Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới đi vào, cũng may khoảng cách giữa hai chiếc ghế không gần nhau lắm.
Nhưng phòng riêng này quá riêng tư, bên ngoài lại không có người khách nào, vốn cô muốn náo nhiệt tưng bừng ngồi ăn với anh một lát rồi rút lui, ngược lại giờ cảm thấy hơi lúng túng.
Hết chương 1