Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 3: Chương 3: Chương 2




Edit: Ngọc Hân

Đỗ Tiểu Nhiễm ngồi xuống, có phần hơi căng thẳng liếc mắt nhìn về hướng kia.

Không biết tại sao mặt đỏ lên.

Thiếu niên trong trí nhớ lùn hơn mình một chút, không nghĩ tới bây giờ lại cao vọt như vậy, làm gì còn bộ dạng mảnh khảnh điềm đạm năm đó.

Cúi đầu nhìn thực đơn đặt trên bàn, vẫn là thực đơn bình thường như ngày trước nhưng giờ xem có chút không giống, cầm thực đơn trong tay cảm xúc tốt hơn nhiều, song có chút kỳ quái, trên thực đơn chỉ có món ăn mà không ghi chú giá cả.

Cũng may là biết nhà hàng này mở lâu rồi, không phải là loại ‘quán trọ giết người cướp của,’ cô gọi ít đồ ăn không tệ lắm theo trong trí nhớ, sau đó lễ phép đẩy thực đơn tới trước mặt anh.

Hơi có phần lúng túng: “Hôm nay vắng quá, trước kia lúc tôi tới đây rất đông khách….”

Sau khi anh mở thực đơn ra, cô không nhịn được len lén quan sát gò má của anh.

Cũng chẳng phải là nhầm người, loáng thoáng vẫn có thể nhìn ra bộ dạng năm đó.

Trong lòng có phần yên tâm hơn, mới vừa rồi thật sự muốn hù chết cô, còn tưởng rằng đi nhầm chỗ rồi.

Xem ra không chỉ riêng phụ nữ mới thay đổi 18 lần, đàn ông cũng càng thay đổi càng dễ nhìn hơn.

Không nghĩ tới khi trưởng thành sẽ thành bộ dạng bây giờ, khuôn mặt vô cùng cân đối chững chạc, không có cảm giác như thiếu niên lỗ mãng, cũng không có cảm giác sành đời.

Trong lúc nhất thời không nghĩ ra từ gì thích hợp để hình dung anh.

Đang cẩn thận đánh giá anh.

Thì sau khi gọi món ăn xong anh ngẩng đầu lên hỏi ý kiến cô.

Vừa rồi Đỗ Tiểu Nhiễm quá chăm chú bị anh đột ngột hỏi không phản ứng kịp, vội túng lúng gật đầu: “Được, món gì tôi cũng có thể ăn, tôi không ăn kiêng!”

Anh cười cười, nụ cười này làm dịu đường cong trên khuôn mặt anh.

Cũng không biết là cửa hàng trưởng vẫn chú ý bên phía bọn họ, hay là vừa đúng lúc.

Bọn họ mới vừa gọi món ăn xong cửa hàng trưởng đã đi tới.

Đỗ Tiểu Nhiễm có chút buồn bực, phục vụ trước kia đâu, sửa chữa như thế nào mà khách gọi thức ăn lại cần cửa hàng trưởng đích thân ra tay?

Cô nói tên thức ăn cho cửa hàng trưởng.

Thời gian chờ món ăn lên bàn, không khí có chút im lìm.

Anh cũng không chủ động nói gì. lêquydoon

Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy là lạ, rõ ràng anh ta chủ động muốn gặp mình, sao gặp được thì lại không nói tiếng nào thế chứ hả?

Cô không thích cứ mãi ngột ngạt như vậy, nếu kéo dài nữa ăn cơm có thể bị nghẹn.

Cô định tìm đề tài nói chuyện: “Thật ra thì tôi rất bất ngờ, hôm nay lúc nhận được điện thoại của mẹ tôi, tôi chẳng kịp chuẩn bị gì…. Sau khi tôi đi anh tốt không…..”

Nói xong Đỗ Tiểu Nhiễm liền hối hận, trực tiếp hỏi anh ta gần đây thế nào không phải hay hơn sao!

Còn cái gì mà sau khi mình đi anh ta có tốt hay không, giống như kiểu anh ta có tốt hay không liên quan chặt chẽ với cô không bằng!

Rõ ràng không có quan hệ gì, được hay không vậy!

Thật may là anh không nói gì khiến người khác lúng túng: “Sau khi cô đi tôi vẫn ở trong núi.”

“Vẫn ở đó sao?” Trong trí nhớ ngọn núi kia rất cao, mặc dù có điện nhưng ở nơi xung quanh trăm dặm ngay cả trường học cũng không có, “Vậy anh đi học bằng cách nào?”:

“Có người dạy tôi.” Nói xong anh nhìn về phía cô: “Còn cô?”

Con ngươi trong trẻo lạnh lùng, ngược lại lúc nhìn cô khóe mắt mang theo chút ấm áp.

Không biết thế nào Đỗ Tiểu Nhiễm liền nhớ tới chuyện rất trẻ con, đó là lần đầu tiên rất mất mặt khóc nhè trước mặt anh.

Vốn còn vẻ mặt cười khách sáo, không tự chủ lộ ra nụ cười khổ, mang theo chút tự giễu: “Còn thế nào chứ, cứ như vậy thôi….”

Ánh mắt nhìn vào chiếc bàn trước mặt, trên bàn có mấy đĩa hoa quả.

Cô nhớ tới gì đó, đẩy đĩa dưa hấu đã cắt sẵn tới trước mặt anh: “Tôi nhớ anh thích ăn dưa hấu, nếm thử xem, đây là dưa hấu trong vùng tôi.”

Lúc nghiêng đầu nhìn về phía anh, phát hiện anh đang nhìn mình không chớp mắt.

Trong lòng mềm nhũn, cô nói rất tự nhiên: “Chờ lúc tôi trở lại, thủ tục nuôi dưỡng đứa bé kia đã làm xong, theo như bọn họ nói, thế nào cũng phải có con trai để dưỡng già, con gái sẽ là con nhà người khác, hơn nữa đứa bé kia cũng là họ Đỗ, là đứa bé bà con xa của ba tôi….”

Haizzz, không muốn để những chuyện cũ năm xưa phá hư tâm tình hôm nay, Đỗ Tiểu Nhiễm nhanh chóng hỏi: “Còn anh? Ban đầu anh nói muốn ra khỏi núi nhìn thế giới bên ngoài? Hiện giờ đã có thể đi ra, còn muốn đi giải sầu hay không, năm nào tôi cũng đi Hàng Châu, chỗ đó rất đẹp. À đúng rồi, nếu anh muốn đi biển, mùa này đoán chừng Tam Á rất thích hợp, dĩ nhiên có thể làm hộ chiếu đi tới Thái Lan là thích nhất!”

Nói xong cô lấy điện thoại ra, tìm mấy tấm hình du lịch ngày trước, ba mẹ cô rất kiềm chế chi tiêu của cô, thỉnh thoảng có thể ra ngoài một chuyến cùng bạn học, cô lưu lại kỷ niệm như bảo bối.

Chọn mấy tấm xinh đẹp nhất đưa anh nhìn: “Ở đây là Tây Hồ, đây là đi mua trà Long Tỉnh….Chúng tôi còn thuận đường đi tới Ô Trấn…. Anh xem những chỗ này nè, đúng rồi, anh cần thì tôi giới thiệu cho mấy chỗ dừng chân. Chỗ kia là đường biên giới nối liền các tỉnh trong cả nước, quang cảnh coi như không tệ, một ngày có khoảng 200 đoàn khách tham quan, còn vé vào cửa thì có mấy nơi có thể mua đi với đoàn. Bước ra bên ngoài là tỉnh liền tỉnh, tiết kiệm được tiền thì có thể đi chơi mấy chỗ nữa….”

Nhìn ra anh xem rất cẩn thận, chỉ là mãi không lên tiếng.

Vì điện thoại di động trong tay anh, cô thấy anh dùng tay chỉ mấy cái, còn tưởng rằng anh đang mở hình ra xem.

Nhưng rất nhanh cô nghe thấy âm thanh nhắc nhở.

Đang tò mò anh đã cầm di động của anh lên xem.

Lần này tròng mắt trong trẻo lạnh lùng mang chút vui vẻ, anh cầm điện thoại ra hiệu nói cho cô biết: “Tấm này rất đẹp, tôi nhận.”

“À? Đây….” Đỗ Tiểu Nhiễm có cảm giác mắc kẹt trong cổ họng, đó là tấm mình chụp ở Ô Trấn.

Bởi vì dựa vào tường, lại bị bạn học trêu đùa vui vẻ, cho nên cười vô cùng rực rỡ.

Tấm này được anh ta nhận?

Cũng không thể cướp điện thoại di động của anh rồi xóa hình.

Trong lúc nhất thời không có gì muốn nói, cô vội vã thu hồi điện thoại của mình về.

Thật may là món ăn nhanh chóng mang lên, lần này cuối cùng cũng nhìn thấy ngoài ông chủ còn cả nhân viên phục vụ.

Đồ ăn đã sớm mang lên.

Mới vừa tiến vào cô không nhìn, lúc này cúi đầu dùng cơm mới phát hiện những bộ đồ ăn này rất tinh tế, men sứ nhẵn nhụi bóng loáng, không có chút tỳ vết nào.

Tôm hùm là món đặc sản của nhà hàng này, để tiện cho thực khách ăn tôm đặc biệt được cắt miệng, như vậy nhẹ tay một chút là có thể bóc nõn tôm ra ăn được.

Món này vốn là món trong lòng cô, sau khi không nhịn được ăn ba bốn con, ngẩng đầu thì lại phát hiện người kia chỉ nếm chút rau xanh, hoàn toàn không động vào tôm hùm.

Cho rằng anh không biết ăn, cô vội nhặt một con lớn nhất làm mẫu cho anh nhìn: “Rất dễ lột, anh xem chỗ này nè, dùng lực tách hai bên tôm liền tróc hết ra, rất nhiều kẻ bán hàng sẽ trộn tôm chết vào, nhà hàng này rất có lương tâm, tôm luôn là tươi mới nhất, anh nếm thử xem, ăn rất ngon đó.”

“15 tháng 8 là ngày tốt, ba tháng cũng đủ chuẩn bị hôn lễ.”

“Hả?”

Không để ý cô đang ngạc nhiên, anh lấy con tôm cô bóc ra rồi, sau khi ăn hết cũng không thèm lộ ra dáng vẻ khen ngon, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu cô thích, trong tiệc cưới có thế mời đầu bếp tới làm món này.”

Hết chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.