Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 4: Chương 4: Chương 3




Edit: Ngọc Hân

Đỗ Tiểu Nhiễm rất rõ ràng mình không nghe nhầm!

Hai mắt chớp chớp, vẻ mặt anh quá mức nghiêm túc, hoàn toàn không nhìn ra có chút xíu đùa giỡn nào.

“Anh đang nói tới chuyện kết hôn?” Cô buồn cười nhìn anh: “Ánh mắt nào của anh nhìn ra tôi nhất định sẽ gả cho anh?”

Cô thả vỏ tôm trong tay xuống, cố gắng dịch chiếc ghế ra một khoảng cách an toàn.

Vô cùng nghiêm túc nghiêm chỉnh nói cho anh biết: “Có phải anh sống trong núi lâu, người cũng ngốc rồi không! Chúng ta không gặp nhau bao lâu rồi!”

Cảm giác tốt đẹp bởi những niềm vui trong trí nhớ, trong nháy mắt cũng biến mất.

Người này cũng quá mức tự nhiên, trước kia anh ta không như thế này đâu!

Nếu không phải tình cảm trước kia không tệ, cô thật sự rất muốn thưởng cho anh ta mấy cái liếc mắt xem thường.

Cầm đũa lên gắp ít rau, cố ý không nhìn tới anh.

Người bình thường gặp phải tình huống như thế này, cuối cùng nên làm thế nào nhỉ?

Sau khi ăn hết hai gắp thức ăn, vì vẫn không được anh đáp lại, cô không nhịn được lặng lẽ quay đầu.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái người liền luống cuống theo.

Anh đang nhìn cô, lúc đầu vẻ mặt còn hơi lạnh lùng, giờ ngược lại mang theo chút vui vẻ.

Bị anh nhìn da đầu có chút tê dại, Đỗ Tiểu Nhiễm ho nhẹ một tiếng, cố gắng làm ra vẻ mình rất nghiêm túc: “Anh, anh….”

Không biết làm sao lại nhớ tới chuyện khi xưa mình đồng ý làm vợ của anh.

Cổ họng như bị nghẹn, cô vội cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm to.

Sau đó mới nặng nề đặt chiếc ly xuống.

“….. Là vì chuyện lúc còn bé sao?” Ánh mắt cẩn thận quét qua gương mặt anh, rất nhanh liền rời sang chỗ khác. lequydoon

“Những chuyện đó không thể xem là thật được, hơn nữa sau khi trở về thành phố tôi từng gửi thư cho anh, không phải anh chẳng trả lời lại tôi sao….”

“Khoảng thời gian đó nhà tôi xảy ra chút chuyện, tôi không đi được.”

Ngược lại giọng anh ôn hòa.

Rõ ràng mình lúng túng muốn chết, sao anh ta lại có thể nói như kiểu ‘sóng yên biển lặng’ thế nhỉ!

Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận nhìn chòng chọc vào mặt anh.

Lúc này nhìn anh còn chút bóng dáng của năm đó, tròng mắt như có sóng xao động.

Lòng bàn tay căng thẳng đến độ toát cả mồ hôi, Đỗ Tiểu Nhiếm cố gắng giữ mình bình tĩnh.

Vốn những chuyện cũ khó chịu kia cô không muốn nhắc tới, nếu như giờ đã gợi ra, cô dứt khoát nói thẳng ra luôn.

“Đúng vậy, lúc ấy tôi vì chuyện trong nhà mà ‘tâm phiền ý loạn’ muốn tìm một chỗ không người ở ẩn. Còn anh, tôi không biết anh vì nguyên nhân gì, nhưng nếu anh đã đồng ý với tôi thì lúc đó không nên thả chim bồ câu của tôi? Ngày đó tôi đợi anh rất lâu, anh biết trời tối ở trong núi là thế nào rồi chứ hả?”

Hít sâu một hơi, lần này nói tiếp cô đã cố gắng kiềm chế.

“Còn hi vọng anh đừng hiểu lầm.” Ánh mắt nhìn anh, “Lúc ấy muốn nói với anh là muốn đi tới chân trời xa thẳm, thật ra không phải là ý muốn bỏ trốn.”

Giọng nói cố gắng chậm lại, hi vọng anh có thể hiểu.

Mặc dù không biết giờ đây anh đột nhiên chạy tới làm gì, nhưng thái độ lúc ấy của anh không phải đã rất rõ ràng sao?

Đến thời gian hẹn không tới, sau khi cô trở về thành phố gửi thư qua bưu điện cho anh, anh cũng không hồi âm, không phải đã nói lên những chuyện kia chỉ là con nít nói bậy nói bạ sao?

“Thật sự mà nói thì khi đó cô chính là một bé gái, tôi đã hẹn với cô cùng nhau rời nhà ra đi, không phải nói muốn thế nào mà thật sự là khi đó quá buồn bực, không muốn trở về nhìn một người hoàn toàn xa lạ gọi ba mẹ tôi là ba mẹ gì đó, quan trọng hơn là tôi cảm thấy mình đã không có nhà, cho nên đi đâu cũng không quan trọng….”

Cười tự giễu, Đỗ Tiểu Nhiễm bình tĩnh nói: “Thật may lúc ấy anh không tới, nếu không bẽ mặt cỡ nào, lúc ấy chúng ta mới bao lớn, hoàn toàn không có cách nào sống ở bên ngoài….”

“Có thể.” Lúc anh nói lời này, lại còn mang theo chút ý cười.

Đỗ Tiểu Nhiễm nghe câu nói kia nhịp tim như muốn ngừng đập.

Những chuyện cũ lúc nhỏ nghĩ lại không có gì đáng kiêu ngạo tự hào, không phải là con nít nói xằng nói bậy, mà chính là tự cho mình là đúng.

“Có thể cái gì chứ hả….” Nhỏ giọng phản bác, mặt lại không kiềm chế được đỏ cả lên.

“Nếu như chỉ ở ẩn trong núi mà nói, thì có thể.” Anh nói rất thong thả nhưng có thể nhìn ra anh thật sự nghĩ như vậy.

Không nghĩ tới anh đã lớn như thế lại còn giống y như khi còn bé.

Cô muốn nói với anh mấy câu, quên đi, dù sao cũng sẽ không gặp lại lần thứ hai. Cô dứt khoát không nói gì cả, chỉ bảo anh: “Đừng nhắc tới chuyện trước kia nữa, đến đây, khó có được anh vào thành phố một lần, không ăn cho đã ghiền sao được.”

Nói xong đặc biệt gắp thức ăn cho anh, “Cá nướng sẵn còn nóng, ăn rất ngon.”

Cô lại nhớ tới gì đó, “Anh ăn thịt dê nướng không? Thịt dê nướng ở nhà hàng này ăn cũng rất ngon!”

Đang chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ tới, anh lại đè tay cô xuống: “Những thứ này cũng rất ngon.”

Đỗ Tiểu Nhiễm như bị bỏng, vội vàng rụt tay về.

Ánh mắt đối diện ánh mắt anh, biết phải cho một liều thuốc mạnh thì anh mới có thể hiểu được.

“Anh ở trong núi không thể nào đi học được, thi tốt nghiệp trung học cũng không tham gia chứ, càng đừng nói tới cuộc thi cấp 46 (Thi tiếng Anh cấp quốc gia) ?”

Anh im lặng không lên tiếng.

Cô nói thật cho anh biết: “Còn tôi, mặc dù ở nhà kia rất không vui nhưng cũng chịu đựng được đến bây giờ, lên đại học mặc dù không xuất sắc bao nhiêu, nhưng hàng năm đều lấy được học bổng. Thành tíc thực tập ngoại khóa cũng rất tốt, mặc dù gửi hồ sơ rồi công ty còn chưa trả lời nhưng tôi rất tự tin, tôi nhất định có thể tìm được một công việc tốt, sau đó thì sao!”

Giọng cô tràn đầy mong đợi nói cho anh biết giấc mộng của mình: “Sau khi có công việc, dựa vào sự cố gắng của mình tôi sẽ kiếm được mức lương tốt, sau đó hoàn toàn thoát khỏi quan hệ với nhà kia! Nếu gặp may mắn, tôi muốn tích góp tiền trong hai năm, vay thêm mua một căn phòng cho mình. Còn về những thứ như kết hôn hẹn hò, tôi cũng từng nghĩ qua, nhưng một năm nay tôi nhất định còn phải lấy sự nghiệp làm trọng!”

Nói xong cầm ly nước lên lần nữa, cũng không biết là quá kích động hay căng thẳng, cô không nhớ nước trong ly đã bị mình uống cạn sạch từ hồi nãy.

Nhưng anh nhanh chóng cầm ấm trà tới giơ lên rót nước giúp cô.

Vẻ mặt bình tĩnh, cũng chẳng biết anh đào đâu ra bộ dạng tự tin này.

“Cô không nghĩ tới một cuộc sống khác, cùng người mình thích ở ẩn trong núi sao?”

“Anh còn chưa tỉnh mộng à? Anh tiếp tục ăn đi, tôi còn có việc, đi trước!” Đỗ Tiểu Nhiễm lúng túng đặt ly xuống, cầm túi xách bên cạnh lên.

Vì buổi phỏng vấn nên đặc biệt mua bộ đồ có vẻ hơi thành thục, làm như vậy là khiến mình thoạt nhìn có vẻ chững chạc trưởng thành, mặc vậy cũng là muốn để khi gặp mặt thì anh thấy mình xuất sắc!

Thật ra rất kỳ cục, rõ ràng người luôn ở trong núi, sao có thể chín chắn và bình tĩnh hơn cả cô.

Cô lúng túng đẩy cửa phòng riêng đi ra bên ngoài, mở túi xách móc bóp, hỏi ông chủ bên quầy thu ngân: “Ông chủ, phiền ông tính tiền.”

Ông chủ vừa thấy bọn họ đi ra sớm đã tới đứng đón, nghe hai chữ tính tiền, vội vàng cười nói: “Không cần cô Đỗ, bạn của cô đã trả tiền rồi.”

Đỗ Tiểu Nhiễm lúng túng cất ví tiền, anh cũng theo đi ra ngoài.

Cô vốn muốn làm ra vẻ tức giận vì bị vũ nhục, lần này ngược lại thật sự rất ngại….

Cô cúi đầu buồn rầu nói một câu: “Đã nói tôi mời mà.”

Dù sao cũng là người tính tình ôn hòa, làm việc này đã rất khó, lúc đi ra nhà hàng không nhịn được giải thích một câu: “Tôi không muốn anh nói những chuyện, cũng qua lâu như vậy … Làm bạn bè là được rồi….”

Bước nhanh về phía trước mấy bước, rõ ràng đi rất nhanh, thế nhưng người anh cao, mình bước nhanh hai bước đối phương không nhanh không chậm cũng không cảm thấy gì.

Bộ dạng rất điềm tĩnh, giống như bọn họ đang tản bộ sau khi ăn xong.

Ngược lại cô bước đi thở hổn hển, cuối cùng không thể không đi chậm lại.

Không nhịn được liếc mắt nhìn anh, tuy nói người này không tham gia thi tốt nghiệp trung học, trái lại thể lực rất tốt, cũng đã đi cả một con phố, chút cảm giác cũng không có!

Rất sợ anh sẽ đi theo đoạn đường mình đi về, cô vội vàng đứng lại: “Anh ở đâu? Giao thông thành phố bốn phương thông suốt, anh đi bậy bạ cẩn thận bị lạc.”

“Không sao, tôi ở trên cao nên dễ tìm.”

Lời này giống như anh đang ở Kim Các, tiêu chí chính của kiến trúc đó chính là cao, đứng ở xa cũng có thể nhìn thấy.

Cô cong khóe môi, lúc cúi đầu nhìn thấy chân thon dài của anh.

Rõ ràng khi còn bé người này không cao hơn cô!

Cũng không thể nói là căng thẳng hay lúng túng, đang chần chừ xem đuổi anh đi thế nào đâu.

Ngược lại anh hỏi cô một câu: “Cô mệt rồi, ngồi xe về đi?”

Cho là anh muốn đón taxi ven đường, cô vội vã khoát tay nói: “Đừng phiền thế, thời gian này đang rất kẹt xe, vẫn nên đi tàu điện ngầm.”

Hơn nữa lúc tới cửa tàu điện ngầm, cô vội móc ra một thẻ vé tháng cười quơ quơ, bộ dạng tạm biệt: “Cảm ơn anh đưa tôi tới đây, lúc trở về anh nhớ chú ý an toàn! Tạm biệt!”

Nói xong nghiêng đầu đi vào bên trong.

Thời gian này chính lúc là xe điện ngầm đông người nhất, theo dòng người đi vào bên trong, khi đang đợi xe điện ngầm chạy đến cô nhớ tới bạn cùng phòng, đang muốn gọi điện qua cho bạn.

Nhưng còn chưa ấn dãy số đã thấy một tin nhắn, buồn bực mở ra, nội dung vô cùng đơn giản: “Bên trái.”

Đỗ Tiểu Nhiễm bực bội ngẩng đầu lên quét về phía bên trái một vòng.

Trong nháy mắt, thấy được vị kia trong đám người bình thường.

Vóc dáng anh cao, không biết là tâm tình tốt hay là thế nào mà không giống với vẻ nghiêm túc lạnh lùng khi vừa gặp mặt, lúc này anh đang hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Tiếng xe điện ngầm sắp tới nhanh chóng vang lên, âm thanh nhắc nhở trong thoáng chốc tràn ngập đại sảnh.truyện bên diễn đàn lequyydon

Đám người chờ xe tới phóng nhanh vào cửa như thủy triều dâng.

Vì mất hồn nên Đỗ Tiểu Nhiễm bị đám người sượt qua, cô vội xoay người, đang muốn theo đám người đi vào lại có người đi tới phía đằng sau cô, vươn tay lên cản trở những đồ vật túi xách xẹt qua người vì cô.

Bên trong hầm xe điện ngầm vào mùa hè mùi mồ hôi bẩn không dễ dàng tan đi, còn có đủ loại nước hoa, tất cả đều bị loại bỏ, trong lồng ngực chỉ có thể ngửi được một mùi.

Khi đó mình cho rằng đây là mùi đồng cỏ…

Không nhịn được ngoảnh đầu nhìn ra sau lưng.

Người nọ cũng đang cúi người nhìn về phía cô, thời gian không xoay chuyển, kí ức động lòng người có thể bị thức tỉnh…

Hết chương 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.