Địch Hiểu Thư ngủ thêm hai giờ nữa rồi tỉnh lại trong mùi cháo thơm ngát.
Hôm qua cậu không ăn cái gì, bây giờ đúng là lúc bụng đói kêu vang. Chờ rửa mặt xong, ngồi vào bên cạnh bàn, nhìn thấy màu cháo trắng xinh đẹp, cậu quả thực muốn chảy nước miếng.
Lăng Xá từ trong phòng bếp cầm theo chiếc thìa đưa cho cậu.
Đưa tới giữa không trung lại đột nhiên ngừng tay: “Hiểu thư, ngươi không giận ta nữa rồi đi ~ “
Địch Hiểu Thư nhìn hắn, lại nhìn cháo: “Không giận”
Sao có thể giận người mang đồ ăn đến cho mình đây?
Địch Hiểu Thư nhất thời đã rơi vào bẫy của Lăng Xá.
Dù sao, Địch Hiểu Thư cũng là một người tính tình hiền lành, không hay tức giận, mà có tức cũng không tức được bao lâu. Ngày đó cơn giận dữ của cậu lại bị Lăng Xá ngay từ đầu phá vỡ, sau đó dù có thể nào cũng không bùng nổ được nữa.
Nhưng dẫu vậy cậu cũng không tin những gì Lăng Xá nói….là thích và vv….
Sao có khả năng cơ chứ!
Cậu là chuột tinh, tính cách mềm yếu không nói, bên ngoài cũng kém xa Lăng Xá vài cái cấp bậc, muốn thân phận không có thân phận, muốn bề ngoài không có bề ngoài….
Mà Lăng Xá, tướng mạo, vóc người thì khỏi phải nói, hoàn toàn là một người nhìn qua đã biết lợi hại, hơn nữa….đối với mọi người rất tốt….ôn nhu….hữu lễ…. (mặc niệm cho em đã chính thức bị tẩy não rồi)
Mấy ngày này, Địch Hiểu Thư thường ôm chăn mềm không ngủ được, cứ luôn nghĩ tới chuyện tình của Lăng Xá.
Cậu vốn tưởng rằng mình rất sợ hắn, thậm chí còn có điểm chán ghét, nhưng là vừa mới bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc cư nhiên tất cả lại đều là ưu điểm của hắn.
Nhưng nếu hắn tốt như vậy thì lại càng không thể thích loại vô dụng như mình được.
Mà Lăng Xá nói như vậy, đại khái là bởi vì….hai người ở gần nhau, như thế sẽ giúp hắn được ăn chực, nhờ vả điểm này nọ, cũng quá là tiện rồi…
“Dù sao ta cũng là nam nhân….cũng không bị ăn mất miếng thịt nào….” Hơn nữa hồi tưởng lại ngày đó, hình như còn thực thoải mái…
Nghĩ tới nghĩ lui, Địch Hiểu Thư càng không ngủ được.
Thật buồn cười là cũng có lúc cậu mất ngủ a~
Địch Hiểu Thư ngồi bên bàn cơm ở nhà Lăng Xá, hai tay cầm một cái đùi gà, đây là Lăng Xá trên đường tan tầm về qua KFC mua cho cậu. Hắn biết cậu thích thứ này.
Địch Hiểu Thư gặm vô cùng vui vẻ, Lăng Xá lại đột nhiên nói “Hiểu Thư, ta muốn rời đi”
“….Đừng…”Địch Hiểu Thư nghẹn lại miếng thịt gà, nhất thời nói không lên lời.
Lăng Xá nhìn qua có chút bị làm khó nhưng vẫn là chậm rãi giải thích “Nơi này…vốn chỉ là nơi ở tạm, ta là từ bên ngoài được công ty điều đến đây mà hiện tại công ty đã giúp ta tìm được một nơi ở tốt lắm…cho nên…”
Địch Hiểu Thư nghĩ thầm, cũng đúng, Lăng Xá vừa nhìn là biết không hợp với khu này, ngay cả cái xe của hắn đỗ ở trong bãi đỗ xe cũng có chút chói mắt, đương nhiên không có khả năng ở đây quá lâu đi…
Như vậy mấy chuyện loạn thất bát tao này đại khái cũng nhân tiện kết thúc đi…?
Như vậy cũng tốt, sẽ không cần…mỗi ngày nấu cơm thêm một người nữa, mặc dù như vậy thì thường có đồ ăn ngon hơn…
Cũng không cần….giúp hắn nướng bánh bích quy, mặc dù nướng bánh cũng rất vui a…
Không cần….luôn bị hắn kéo lên trên giường, mặc dù….hình như cũng có thoải mái….
Không cần, suy nghĩ thích hay không thích, v v….Nhưng là….
Nhưng cái đùi gà sáng mỡ tràn đầy hương vị ngọt ngào hình như cũng không ăn ngon như vậy.
Lăng Xá dừng lại một lúc, nhìn bộ dạng lỗ tai xẹp xuống vô cùng đáng thương của con chuột con nào đó lúc này mới xoa xoa đầu cậu, cười hỏi ra chuyện tình mà hắn muốn hỏi “Hiểu Thư, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý cùng ta chuyển đi không?”
Địch Hiểu Thư cảm thấy mình như đột nhiên được châm lửa.
Cậu chưa từng nghĩ tới, mình sẽ vì được “Ở trong ổ xà” mà cảm thấy cao hứng như vậy.