Xin Đừng Đoán Tâm Tư Trai Đẹp

Chương 3: Chương 3:  




Là anh sao? Omega của tôi.

- --

Chờ mấy sinh viên đi hết ra hỏi lớp, Lam Đồ mới thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy. Thầy Tôn dạy Triết đại cương cách vách đi ngang qua nhìn thấy anh, ló đầu vào hỏi:

“Thầy Lam, sao giờ mới tan học?”

“Không phải vừa mới có chuông sao?

“Bình thường 11:40 là tan học rồi, giờ này còn đâu chỗ ở căng tin nữa.”

“Em không ăn trong căng tin.”

Lam Đồ kẹp cặp sách bước song song với thầy Tôn xuống cầu thang. Dọc đường anh gặp mấy nữ sinh mình dạy lớp tự chọn, một nhóm người túm tụm đi tới chào hỏi.

“Không hổ danh là giảng viên nổi tiếng, quan hệ với sinh viên nữ tốt thật.”

“Là do lớp tự chọn thôi.”

“Đâu có, cậu nổi danh vì cuồng đặt câu hỏi mới đúng.” Thầy Tôn thành thạo dùng cùi chỏ huých anh một cái. “Tôi bảo này, không cần nghiêm túc như vậy, chỉ là tiết tổng hợp mà thôi, quản nghiêm như vậy cẩn thận sinh viên nó thù đấy.”

“Anh tưởng em thích đặt câu hỏi à? Em chỉ lười thôi. Sinh viên nói nhiều thêm một câu thì em lại đỡ phải nói một câu.”

“Haha, ngày trước lúc tôi học môn chuyên ngành cũng thế, không ai phát biểu là lại nhìn danh sách điểm danh. Sinh viên bây giờ đúng là... Cậu mà không gọi thì mấy đứa nó cũng giả chết.”

“Cũng có lý, cứ theo danh sách mà làm, bớt lo.”

- --

Có sinh viên học viện đồn rằng nhìn Lam Đồ ôn hòa vui vẻ thế thôi, chứ lòng mề anh thực sự rất xảo trá, lúc học chỉ hơi lơ đễnh tí ti cũng bị tra hỏi. Cái chuyện này thì khá là oan uổng.

Không phải Lam Đồ cố tình nhắm vào nhóm sinh viên lơ đễnh, chẳng qua là anh không dám thản nhiên đối mặt với sinh viên.

Khoảng chừng năm bảy, tám tuổi, anh đã nhận ra rằng mình khác với những người xung quanh. Bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, kể cả ngày hay đêm, anh luôn có thể nghe thấy những âm thanh mà người khác không thể nghe thấy, một số như thể đang độc thoại, nhưng lại không thốt ra từ miệng của bất kỳ ai.

Sau đó, anh dần dần hiểu được thực ra đây là những gì mà người khác đang nghĩ, hay nói cách khác, anh có được năng lực nhìn thấu lòng người. Mà năng lực này không phải lúc nào cũng có thể phát huy, nó cần có cơ hội và điều kiện nhất định, tỷ như hai người đối mặt nhìn nhau trong ba giây.

Chắc có người sẽ bảo rằng đây là thần kỹ thực dụng số một, biết cách dùng thì có thể trở thành chìa khóa giàu sang. Thế nhưng với tâm thế của một người bình thường chỉ muốn yên yên ổn ổn mà sống, Lam Đồ cảm thấy năng lực này còn mang tới cho anh phiền phức nhiều hơn, bởi phần lớn thời gian anh đều chẳng muốn biết mấy người xung quanh đang nghĩ cái gì.

Chính vì vậy mà mỗi khi đặt câu hỏi trong lớp, anh chỉ dám xuống tay với những sinh viên đang thả hồn trên mây. Bằng không bốn mắt mà nhìn nhau hơn ba giây sẽ biết được mấy thứ anh không muốn biết cho lắm.

Tất nhiên năng lực này vẫn rất hữu ích trong các quán bar, câu lạc bộ đồng tính hay các buổi gặp xã giao, bởi chỉ cần vài cái nhìn và cử chỉ, anh có thể chọn ra người đang khát khao cơ thể mình nhất.

Dù nhiều năm như vậy vẫn chưa tóm được chàng 1 nào.

Hai người đi từ tòa giảng đường tới khu sinh hoạt, thầy Tôn dừng bước.

“Hình như hôm nay khoa Quốc tế tổ chức Lễ hội ẩm thực Ý. Thầy Lam có muốn đi xem không?”

Mịa, lại là đồ Ý... Đồ Ý có gì ngon mà sao cả thế giới bàn tán thế nhỉ?

Lam Đồ khẽ càu nhàu trong lòng, ngoài mặt lại nở nụ cười: “Không, em không thích ăn ở căng tin.”

“Thế bình thường bữa trưa cậu giải quyết thế nào?”

“Mua vài thứ ở Familymart là được.”

“Tuần này khu sinh hoạt phải tu sửa, cửa hàng tiện lợi cũng đóng cửa mà.”

“Hả? Tu sửa?”

“Ừ, cả tòa đóng cửa rồi mà, ngoại trừ căng tin thì chỉ có quán cà phê ở cạnh trạm xe buýt trường học là vẫn kinh doanh. Nhưng nghe nói đồ ăn bên đấy dở lắm, không bằng căng tin đâu.”

“Vậy à...”

Lam Đồ do dự. Nếu cửa hàng tiện lợi đóng cửa, thực sự không có nơi nào để đi ngoài căng tin.

Bởi cuộc trò chuyện đột ngột ngưng lại, tầm mắt anh vẫn dừng ở gương mặt thầy Tôn mà chưa kịp dời đi, quả nhiên ba giây sau anh đã nghe thấy một loạt lời thoại dồn dập như tiếng đại bác.

[Rốt cuộc có đi hay không nói nhanh hộ cái! Chậm chạp thì còn cái gì!]

[Mẹ, biết thế không hỏi, cậu tưởng tôi thích ăn cơm với cậu lắm à?]

[Cả ngày chỉ biết dùng cái mặt đi nịnh đám sinh viên nữ!]

...

...

...

“Khụ khụ, à thì... buổi chiều em không có lớp, lát nữa bắt xe bus vào thành phố ăn cơm.”

“Giờ này xe bus của trường đông lắm, chưa chắc đã có chỗ ngồi đâu.”

“Không sao đâu, em đợi chuyến kế cũng được.”

“Hâm mộ với mấy giảng viên không có lớp buổi chiều ghê... thế thì tôi đến căng tin đây, hẹn gặp lại!”

Nhìn bóng lưng thầy Tôn biến mất trong đám người, Lam Đồ khó khăn thở dài.

Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, ngày thường thầy Tôn đối xử khá tốt với anh, hôm khai giảng còn chủ động dẫn anh đi tham quan quanh trường một vòng, không ngờ thật ra thầy ta lại nghĩ về anh như vậy.

... Quên đi, giải quyết vấn đề bữa trưa trước đã.

Quán cà phê mà thầy Tôn nhắc tới chính là ABOcafe xuất hiện trên bức tường tỏ tình cách đây không lâu.

Nhậm chức được ba tháng, không dưới mười lần Lam Đồ nghe đồng nghiệp kêu ca là món chính của quán này vô cùng khó ăn. Nhưng điều khó hiểu là dù ai cũng biết đồ không ngon, người xếp hàng trước cửa mỗi ngày vẫn nối liền không dứt.

Về vấn đề này, Lam Đồ cũng đã từng hỏi thử sinh viên nữ trong lớp tự chọn của anh, lúc đó đôi mắt mấy cô nàng tỏa sáng, bảo với anh là: “Tuy đồ ăn không ngon nhưng anh chủ thì siêu đẹp trai!”

“Đẹp lắm thầy ơi, cứ như bước ra từ anime í.”

“Đồ ăn không ngon thì không gọi đồ ăn là được, thức uống thì cũng ổn.”

“Vừa ngồi còn vừa được đọc truyện tranh miễn phí, cứ hai ngày giá sách lại cập nhật một lần.”

“Thầy Lam có đọc ABO không?”

“Haha...” Lam Đồ chẳng hiểu: “Thú vị ghê, hôm nào thầy xem thử.”

Thực ra căn bản anh chưa từng nghe nói đến ABO gì cả, lần đầu tiên anh nhìn thấy ba chữ này là trên bức tường thổ lộ. Đúng vậy, chính là cái gì mà “Vương tử điện hạ của ABOcafe.”

Trực giác mách bảo anh rằng đây là một cái gì đó đang thịnh hành trong văn hóa thời nay, thứ mà mấy cô gái thích, không biết cũng được. Ngược lại anh thấy có hứng thú với chủ quán trong truyền thuyết như bước ra từ anime kia hơn.

Lam Đồ biết mình đẹp trai, lại là một chàng gay “>0,5” hiếm có khó tìm, mấy lời khen ngợi tâng bốc cũng nghe không ít, nhưng anh chưa từng được người ta hình dung một cánh điên cuồng như vậy.

- -- Thử hỏi một người phải đẹp trai đến mức nào mới có thể làm cho quán cà phê “Đồ ăn nổi tiếng khó nuốt, chỉ có đồ uống là tạm chấp nhận được” ngày nào cũng không có chỗ ngồi?

Không tưởng tượng được thì đi xem tận mắt thôi!

Lam Đồ xuyên ngược dòng người đi tới trạm xe bus của trường học, trong lòng vẫn niệm “đồ ăn khó nuốt”, thầm nghĩ nếu hết chỗ thì thôi.

Thứ nhất là gần đây anh mới chia tay, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, tạm thời không có hứng thú với mấy chàng đẹp trai. Thứ hai, trong cái trường nhân văn nữ nhiều hơn nam này, về cơ bản mỗi chàng đẹp trai đều đã có bạn gái, mà cho dù có gặp may đụng phải đồng chí đi chăng nữa, rất có thể cậu ta cũng là 0. Hơn nữa thì hiện tại anh đang rất đói, chỉ uống đồ uống chắc chắn là không đủ no.

Đi đến quán cà phê, đúng lúc gần cửa có một đôi tình nhân vừa đứng dậy. Lam Đồ liếc nhìn hàng dài đang đứng trước quầy thu ngân, rất không khách khí mà nhảy luôn vào chỗ trống, rút menu ra.

Không khác gì một quán cà phê thông thường, cái gì có đều có, ngoài sandwich và pasta thì còn có cả omu-rice*. Nhìn qua thì có vẻ không quá tệ như lời đồn.

*là món trứng bác cuộn cơm chiên.

Lam Đồ ngồi hai ba phút, đợi khi hàng đứng chờ bớt người hơn một chút, anh mới cầm ví đứng lên. Cách ba bốn người, anh chợt nhìn thấy phía sau quày thu ngân là một em gái ăn mặc khá “high fashion“.

Thực ra cũng không hẳn là mặc, bởi trên người cô ấy vẫn là đồng phục nhân viên bình thường thôi, áo sơ mi sẫm màu buộc thêm chiếc tạp dề. Nhưng phải biết rằng trên đời này luôn có một số người, chẳng hạn như những nữ sinh cấp 2, cấp 3 xinh xắn rất giỏi biến những trang phục đời thường trở nên khá ảo diệu.

Cô nhân viên quán đằng kia đang mặc thế này: tay áo sơ mi xắn tới khuỷu, lộ ra nửa cẳng tay đeo đầy những chiếc vòng to to nhỏ nhỏ, ít cũng phải có sáu bảy cái. Cổ áo đồng phục mở rất thấp, nếu ngực không phẳng thì kiểu gì cũng lộ cả rãnh đồi. Một sợi dây thừng mảnh màu đen quấn quanh cổ hai vòng rồi rủ xuống ngực, móc vào một khối đỏ sậm bất quy tắc không biết là thứ gì, trông khá là bí ẩn.

Khoa trương nhất là bộ tóc nâu vàng uốn sóng to cũng được buộc lại bằng một sợ dây thừng. Hai nhúm tóc dài trước trán không cột mà thả lơi xuống, che gần hết khuôn mặt.

Lam Đồ hiếm khi nhìn thấy mấy người ăn mặc thế này mà lượn quanh trường, nhất là mấy quán mở trong khu sinh hoạt, phần lớn đều là sinh viên tới làm thêm.

“Chẳng lẽ là du học sinh?”

Anh nhìn kỹ người kia, cảm thấy thân hình này quá thô với một cô gái châu Á bình thường, chóp mũi và khuôn cằm lộ ra cũng trông hơi giống con lai.

Mấy vị khách phía trước đặt xong đơn rồi lục tục rời đi, Lam Đồ vẫn còn đang ngẫm nghĩ lung tung, đột nhiên điện thoại bên cạnh quầy thu ngân vang lên.

Cô nhân viên lấy khăn lau tay, cầm ống nghe lên: “Alo? Ừ... Được, cứ lái thẳng vào đi, đến cửa thì gọi lại cho tôi.”

Lam Đồ sửng sốt, anh trợn to hai mắt.

Giọng nói này... người Trung Quốc? Nam?

Không đợi anh bình tính lại, người đi đã cúp điện thoại rồi quay về chỗ cũ, một tay đẩy menu về phía trước, tay còn lại nâng lên vén tóc: “Xin chào, anh muốn dùng gì?”

Cuối cùng Lam Đồ cũng có thể chiêm ngưỡng toàn bộ dung nhan của người kia, sống mũi cao, lông mi dày, con ngươi sáng ngời hơi lẫn màu hổ phách... Người đẹp này, thế mà lại là đàn ông.

“A, cho tôi một...” Kinh ngạc qua đi, tự nhiên anh quên béng mất mình đang định gọi cái gì, anh cầm menu lên nhìn lại một lượt, “Có đề cử gì không?”

Không thấy câu trả lời.

Lam Đồ ngẩng đầu lên, chợt nhận ra đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình, anh lặp lại lần nữa:

“Có đề cử gì không vậy?”

Sau ba giây, anh nghe thấy một loạt các câu khó hiểu, hoàn toàn không phải lời hồi âm.

[Pheromone nồng như vậy...]

[Cuối cùng cũng xuất hiện rồi.]

[Là anh sao, Omega của tôi?]

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.