Tôi không muốn nỗ lực
---
Còn năm phút trước khi kết thúc ca học, phòng học im lặng như tờ, thế nên giọng nói của hai sinh viên đang trò chuyện ngoài hành lang được khuếch đại vô hạn.
“Hôm nay là thứ ba, hình như bên căng tin của khoa quốc tế có đồ Ý đấy.”
“Thật á? Thế thì nhanh lên, tý nữa thể nào cũng đông vãi ra cho mà xem.”
“Cứ từ từ, năm phút nữa mới hết giờ cơ mà.”
“Thầy Kim đỉnh thật đấy, cả khoa chắc có lớp mình tan học sớm nhất.”
“Thôi đi, có mà thầy ấy muốn đến căng tin cướp cơm thì có!”
...
Âm thanh xa dần, Lam Đồ định thần lại, anh chợt nhật ra tất cả sinh viên trong giảng đường đều đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Khụ!” Anh ho nhẹ một tiếng, ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Còn ai có câu hỏi không?”
Không ai đáp lại.
“Còn chưa nói hả, hỏi nhanh đi, nếu không có người hỏi tôi sẽ gọi đích danh.”
Nghe vậy, đám sinh viên ở hàng ghế đầu ngẩng phắt đầu lên, mười mấy cặp mắt ghim chặt vào khuôn mặt Lam Đồ.
Lớp học này là tọa đàm tổng hợp của khoa Sử, một lớp tự chọn nổi tiếng ở Học viện Nhân văn, bởi vì không cần thi cuối kỳ nên các sinh viên khoa khác cũng rất chào đón. Cơ mà có một điểm trừ, giảng viên lớp này lại cực kỳ thích trả lời câu hỏi hay đặt câu hỏi cho sinh viên, còn chuyên chọn mấy tên hay ngủ gật, trốn tiết hoặc mơ mơ màng màng.
Đám sinh viên đã học được hơn nửa học kỳ, kinh nghiệm đầy mình, cứ đến phần đặt câu hỏi là lại ngước lên nhìn chằm chằm anh.
Biết ngay mà, Lam Đồ quét mắt khắp giảng đường, ai nấy bên dưới đều đang nhìn anh nóng bỏng, trong nháy mắt anh không biết lôi ai lên làm thịt đầu tiên. Truyện Kiếm Hiệp
Chần chừ một lúc lâu, ánh mắt anh dừng lại trên người ủy viên học tập, là một nữ sinh điềm đạm đeo kính gọng.
[Hỏi cái gì mà hỏi, có cái gì mà hỏi, còn mỗi hai phút, em có hỏi thầy cũng không trả lời kịp!]
Ừ ha, cũng có lý...
Lam Đồ lúng túng hạ mi mắt, anh quay sang nhìn cậu chàng Bí thư ở bàn trên, nghe nói là nam thần khoa thể thao của học viện.
[Anh à, mau tan học đi, không nghe thấy căng tin quốc tế hôm nay có đồ Ý à? Đi muộn thì còn cái nịt!]
???
Không có tiền đồ, từ bé chúng bay chưa được ăn mỳ ống với sốt cà chua bao giờ à!
“Nếu không có gì để hỏi thì nêu cảm nghĩ cũng được.” Lam Đồ nghiêng đầu, gửi gắm hy vọng vào nam sinh nhỏ bé trong góc lớp.
Người kia không phải là cán bộ lớp, cũng không phải là sinh viên năm tốt, chỉ là một thằng nhóc ngoan, tuy không thông minh nhưng học tập lại rất nghiêm túc, bình thường khá nể mặt anh, sở trường là đáp lại những câu hỏi không có ai trả lời.
Lam Đồ khẽ nhếch khóe miệng, ảnh mắt mang vẻ tin tưởng lẫn khen ngợi, chỉ ba giây sau đã nhận được phản hồi từ đôi phương.
[Thầy ơi, hãy dùng đôi môi đó hôn em đi thầy!”]
...
...
...
“Tan học! Sau khi viết xong báo cáo một ngàn chữ thì gửi mail cho tôi.”
- --
Lam Đồ, giới tính nam, tuổi mụ là hai mươi tám, cao một mét tám mươi ba, tốt nghiệp tiến sĩ hồi đầu năm, hiện đang làm giảng viên một trường học viện Nhân văn ở thành phố S.
Trường không phải là một trường quá tốt, học sinh cũng không thích học cho lắm, nhưng mấy lớp tổng hợp mà Lam Đồ mở lại chật như nêm, đơn giản là bởi vì anh đẹp trai.
Khoa Văn - Sử mới có một giảng viên nam trẻ tuổi, vừa cao ráo vừa đẹp trai, chất giọng lại êm tai như mật. Loại tin tức này lan truyền với tốc độ tương đương với bệnh dịch hạch trong cái trường mà tỷ lệ nam nữ đang là 3: 7 này, thế nên chỉ chưa đầy hai tuần sau khai giảng, Lam Đồ đã thấy tên mình được viết trên bức tường thổ lộ.
“Thầy Lam của Học viện Nhân văn, vì thầy em sẽ nghiêm túc đi học. Dù rằng từ bé em chẳng động đến sách vở bao giờ, nhưng em tin vào sức mạnh của tình yêu! Yêu thầy!” – by học sinh tồi fall in love.
Lời thổ lộ này khiến Lam Đồ trong thời gian ngắn đã trở thành đề tài bàn tán của trường, mấy giảng viên nữ trong khoa cũng nhao nhao chạy lại hỏi chuyện anh.
“Là cô bé nào viết vậy?”
“Em không biết.”
“Bình thường cậu đi dạy không nhìn ra manh mối gì à?”
“Không nhìn ra, em cảm thấy tất cả bọn chúng đều thích em.”
“Chậc chậc, cái câu này... Tiểu Lam, cậu đã có bạn gái chưa?”
“Vừa chia tay tháng trước.”
“Thật á? Chả giống, hình như cậu không buồn lắm.”
“Buồn lắm, về nhà còn khóc một mình cơ.”
“Ôi trời, cậu còn trẻ, cứ từ từ không phải vội... Chẳng lẽ cậu không biết cô gái trên bức tường thổ lộ thật?”
“Em không biết mà.”
Hai ngày sau, bức tường thổ lộ tự dưng được làm mới, tâm thư của học sinh tồi đã bị một lời tỏ tình nóng bỏng khác đè lên.
“Vương tử điện hạ của ABOcafe, vì anh, tôi sẽ học cách uống cà phê. Vốn tôi là người rất sợ khổ, nhưng chỉ cần nghĩ là anh tự tay pha chế, cà phê đắng ngắt cũng hóa ngọt ngào ~” by thường dân muốn trở thành công chúa.
“Cái qué gì đây? ABO gì cơ? Vương tử điện hạ gì cơ?”
Lam Đồ nhìn chằm chằm rồi lẩm nhẩm cái câu này tới hai, ba lần, anh nghi ngờ giữa mình với đám sinh viên bắt đầu xuất hiện khoảng cách thế hệ.
“Không đến mức vậy chứ, cùng lắm là kém bảy tám tuổi mà thôi, hay tại mình không hiểu mạch não của phụ nữ?”
Đúng là Lam Đồ không hiểu mạch não của phụ nữ thật, bởi vì anh là gay, hơn nữa còn là một straight gay* không dễ kết bạn với chị em phụ nữ. Chuyện tháng trước chia tay cũng là thật, chẳng qua là bạn trai chứ không phải bạn gái, cũng không phải là rất buồn.
*straight gay: cá nhân đồng tính nhưng không phô ra vẻ bề ngoài hay những thói kiểu cách được xem là đặc trưng của người đồng tính nam.(?) a homosexual character who has no camp mannerisms or obviously “gay” affectations.
Lý do chia tay rất phức tạp, nói chung là tính cách không hợp, nguyên nhân sâu xa là làm 1 quá chán, anh mệt.
Là một 0,5 nửa trên nửa dưới, trải nghiệm cảm xúc của Lam Đồ có thể được mô tả là quá đơn điệu, bởi trong mười năm tuổi trưởng thành của mình, anh toàn làm 1.
Đến gay bar để giải trí cũng bị mấy bé 0 vây quanh không thoát ra được, lén lút cọ xát móc nối với 1 còn khó hơn lên trời. Khó lắm mới gặp được một người tự nhận là 0,5, sau khi xác nhận quan hệ, cậu ta cứ mở miệng là lại gọi mình là “chồng”, chẳng cho anh cơ hội “phản thụ“. Có đôi khi hai đứa trần truồng xem phim, Lam Đồ nghe mấy bé 0 trên màn hình rên rỉ khiến lòng mình cũng ngứa ngáy, vừa định đề nghị đổi lại một lần, đối phương đã nũng nịu cọ cọ vào ngực mình, gọi: “Anh Lam ơi ~”
Thôi, lại thành thật xách súng ra trận vậy.
“Tại sao, tại sao làm 0 thôi lại khó như vậy!” Lam Đồ đã suy nghĩ gần chục năm, cảm thấy khả năng duy nhất là bởi vì anh quá đẹp trai. Suy cho cùng thì ở cái thời 0 nhiều 1 ít này, một chàng “soái ca” siêu A thân cao dáng đẹp như mình mà làm 0 thì phí quá!
Trong đêm khuya thanh vắng, anh đăng nhập vào phần mềm mạng xã hội để thử vận may, nhưng vẫn chẳng thấy gì, tin nhắn riêng tư tìm tới vẫn toàn là của mấy bé 0.
Thật ra thì làm 1 cũng sướng đấy, nhưng đồ ngon ăn nhiều cũng ngán, thỉnh thoảng anh vẫn nhớ tới cánh tay với lồng ngực rắn chắc, khao khát được ôm thật chặt, chứ không phải là tự thân vận động.
“Aaaa! Tôi không muốn nỗ lực nữa... “Mãnh” 1 nào đó hãy đến tóm tôi đi, tôi có thể gọi anh là chồng mà!”
- --
Editor: Serilirl