Fb: Tra Sen xếp chữ
- •-•-
Hàn Thần Hội đứng hình tại chỗ.
Bất chợt cô gặp phải cuộc khủng hoảng lớn nhất trong đời!
Sau đó, cô và Trịnh Hào Dữ hai người, mỗi một động tác, mỗi một câu đối thoại, thậm chí mỗi một ánh mắt, mỗi một cái tạm dừng, đều sẽ quyết định vận mệnh tương lai của bọn họ, thậm chí cả... hôn nhân!
Trịnh Hào Dữ mỉm cười đặt đĩa bánh nhân đậu đỏ nóng hổi trên tay lên bàn ăn. Ở phía trước, bên cạnh nơi đó từng đặt một chiếc túi chứa những hạt đậu đỏ, nhưng giờ đây nơi đó đã trống không, bởi không biết đã bị anh tiện tay quẳng sang một xó nào rồi.
- 50 điểm
Bảng điểm Trịnh Hào Dữ: -50 điểm
"Em bị sao thế?"
Trịnh Hào Dữ ngẩng lên, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Thần Hội trắng bệnh, khẽ hỏi: "Em có cảm thấy khó chịu trong người không? Ban nãy anh thấy em ngủ rất say còn tưởng rằng dạo này em phải quay phim làm việc vất vả nên mệt, hay là không phải? Em bị cảm rồi ư?"
+1 điểm
Bảng điểm Trịnh Hào Dữ: -49 điểm
"Nào lại đây." Trịnh Hào Dữ vòng qua bàn ăn, đi tới trước mặt Hàn Thần Hội, đỡ lấy Hàn Thần Hội, "Lại đây, ngồi xuống ——"
+1 điểm
Bảng điểm Trịnh Hào Dữ: -48 điểm
Mặt Hàn Thần Hội sống không còn gì luyến tiếc, mặc cho Trịnh Hào Dữ uốn nắn cô như thế nào, cô liền theo đúng như thế đó, cô được Trịnh Hào Dữ mời lên ghế, ánh mắt đờ đẫn ngồi ở đó.
Cô sững sờ nhìn chăm chú vào đĩa bánh nhân đậu đỏ trước mặt.
Trịnh Hào Dữ ngồi đối diện Hàn Thần Hội, nhìn Hàn Thần Hội, thấy cô có vẻ không có bất kỳ ý muốn động đậy, anh lập tức tri kỷ vươn tay ra, đẩy đĩa bánh đậu đỏ trên bàn về phía trước.
+5 điểm
Bảng điểm Trịnh Hào Dữ: -43 điểm
Nếu đây mà ở trong quá khứ, Hàn Thần Hội nhất định sẽ nổ tung ngay tại chỗ, lập tức tức giận khóc.
Nhưng bây giờ, cô ấy đã ngộ ra một điều.
Con người ấy một khi đã tức giận đến một giới hạn rồi thì đơn giản ngay cả khóc cũng chẳng thể khóc ra, cô chỉ có thể hai mắt vô thần nhìn về phía người đối diện... cái tên "thủ phạm" đang mỉm cười rất tươi dâng như dâng bảo bối lên kia
Hai người lặng lẽ nhìn nhau trong một phút.
Hàn Thần Hội cúi xuống nhìn đĩa bánh nhân đậu đỏ vẻ đáng yêu trước mặt, rồi lại ngẩng lên nhìn Trịnh Hào Dữ, rồi lại từ từ cụp mắt xuống——
Lúc này, làn gió sàn sạt thổi từ ngoài cửa sổ vào.
Trận gió thu kia cuốn lên chiếc vỏ rỗng vừa rồi bị Trịnh Hào Dữ quẳng sang một bên, rồi lại thật không khéo... vi vu vi vu dán toẹt lên mặt Hàn Thần Hội.
Hàn Thần Hội: "......"
Nếu mà là cô trước kia, cô nhất định sẽ thở phì phò mà xé toác cái túi rỗng kia.
Nhưng bây giờ cô lại chỉ ngẩn ngơ đờ đẫn.
Không rõ vì sao, lúc này đây cô chỉ cảm thấy chiếc túi này chính là ý chỉ của trời.
- Đến vả vào mặt cô!
Thấy Hàn Thần Hội chẳng bỏ chiếc vỏ dính trên mặt mình ra, Trịnh Hào Dữ đành nhẹ nhàng đứng lên vươn tay gạt chiếc vỏ trên mặt cô xuống, rồi lại tiện tay ném sang chỗ khác.
+1 điểm
- 50 điểm
Bảng điểm trịnh Thực Đề: -92 điểm
"Ăn đi..."
Trịnh Hào Dữ lại đẩy đĩa bánh nhân đậu đỏ kia về phía trước.
"Chẳng phải em thích nhất là bánh nhân đậu đỏ hay sao? Sao hôm nay lại ỉu xìu? Trong người khó chịu lắm à?"
Hàn Thần Họa mím môi, biểu tình càng ngày càng khổ sở.
Khi ánh mặt cô lại một lần nữa chạm ánh mắt Trịnh Hào Dữ, cuối cùng cô cũng chẳng thể nào nhịn được nữa, bĩu môi oà khóc "huhuhu".
"?"
Trịnh Hào Dữ choáng váng.
Sao đột nhiên bật khóc?
Cô vợ này của anh, không nói đến những năng lực khác nhưng riêng khoản nước mắt này thì phải gọi là công lực thâm hậu, thật sự là không phục không được.
Trịnh Hào Dữ đứng dậy rút lấy hai tờ giấy ăn, lại lần nữa vòng qua bàn ăn, cánh tay tự nhiên gác sau lưng Hàn Thần Hội, hơi cúi người, tay còn lại cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Anh bật cười trầm ấm: "Sao nào? Đã hơn một tháng không gặp anh giờ "kích động" phải không? Anh đột ngột trở lại mà chưa nói cho em rồi lại còn mua quà, còn vào bếp làm bánh, "bất ngờ" nhân 3 liên tiếp khiến em hạnh phúc bật khóc rồi phải không?"
Lại còn " bất ngờ" nhân 3 liên tiếp?
Mẹ nhà anh, anh thế mà còn dám nói:)
"............"
Hàn Thần Hội vừa định tăng điểm trên bảng điểm Trịnh Hào Dữ, nhưng nhờ câu cuối này của anh trực tiếp trao cho anh số điểm thấp nhất chưa từng có:
- 100 điểm!
Bảng điểm Trịnh Hào Dữ: -192 điểm
Được lắm!
Thành công đột phá- 100 điểm!
Trịnh Hào Dữ là tên đần thẳng nam đáng ghét!
Có thể lập tức quẳng vào thùng rác!
Hàn Thần Hội ngồi trên ghế, giống như một đứa trẻ không tranh được kẹo mà đáng thương gào khóc.
Hai tờ giấy ăn mà Trịnh Hào Dữ cầm lấy ban nãy đã ướt sũng, anh đành phải kéo cả hộp giấy lại đây, vội vàng lau nước mắt không ngớt của Hàn Thần Hội.
"Làm sao thế? Rốt cuộc thì điều gì khiến cho em phải khóc đến mức này? Là tên nào chọc em?"
"......" Hàn Thần Hội khóc đến mức nấc cụt liên hồi nhưng nghe thấy Trịnh Hào Dữ còn hỏi như thế, cô không chịu nổi đẩy anh ra: "Anh... Anh còn có mặt mũi mà hỏi sao?"
"?"
Trịnh Hào Dữ choáng váng+2
"Anh..." Hàn Thần Hội cố gắng kìm nén, cô thở phì phò mấy hơi, tay chỉ vào chiếc túi rỗng mà Trịnh Hào Dữ ném sang một bên kia: "Thế... đống đậu trong túi đi đầu rồi?"
"Hả?" Trịnh Hào Dữ không hiểu cớ gì tự dưng Hàn Thần Hội lại hỏi đậu đỏ, anh chỉ đĩa bánh đậu đỏ trước mặt, "Đều bỏ vào nấu rồi đấy thôi..."
"......"......" Hàn Thần Hội lại chỉ vào một chỗ khác trên bàn ăn, đó là chỗ để những viên đậu tương tư đã được tẩm qua hoá chất phơi cho khô để làm trang sức, cô nấc không ngừng, khổ sở vô cùng mà cất tiếng hỏi: "Thế mấy hạt đậu trên đó nữa thì đâu rùi?"
Trịnh Hào Dữ khẽ nở nụ cười: "Anh không chú ý, vừa nãy anh vẫn luôn nhận điện thoại của thư ký mà cho nên gom hết tất cả đậu trên bàn vào túi sau đó nấu chè đậu đỏ cho em này..."
Nghe thế, Hàn Thần Hội đột nhiên dừng khóc, vẻ mặt cô sắp chết, một hơi nghẹn tức trong lòng suýt thì không thở được, vài giây sau, cô lại gào khóc lớn hơn nữa, đó phải gọi là vừa nhỏ yếu vừa bất lực vừa đáng thương...
"Những hạt đậu đỏ kia... Những hạt đậu đỏ kia là em chọn từng hạt một, là để làm "vòng tay đậu đỏ"..."
"Đậu đỏ trong túi, là em đã nhặt riêng ra, còn chưa gia công. Còn đậu ngoài túi là đã được gia công xong rồi, ấy thế mà anh bảo anh mang tất vào vào nấu...nấu rồi..."
Hàn Thần Hội khóc nước mắt lưng tròng, đau khổ nhìn Trịnh Hào Dữ:
"Anh nói...Anh mang đậu đỏ bỏ vào làm bánh đậu đỏ thì cũng thôi... Ít nhất còn có thể ăn... Thế nhưng anh lại mang cả đậu đỏ đã gia công hoá chất vào cùng nấu..."
"Rồi hay... đậu đỏ đã không còn, bánh đậu đỏ cũng chẳng thể ăn..."
Vốn dĩ ở đằng trước nghe thấy những viên đậu đỏ này do Hàn Thần Hội tự tay chọn lựa kỹ từng hạt ra để làm lắc tay, Trịnh Hào Dữ hoàn toàn choáng váng, anh ý thức được rằng sự nhiệt tình của anh vào sai chỗ, gây hoạ.
Nhưng đến phía sau nghe Hàn Thần Hội vô cùng đáng thương nói: "Đậu đỏ không còn, bánh đậu đỏ cũng chẳng thể ăn" thì anh thật sự không nhịn được xấu hổ phì cười.
Cô ấy cũng quá là dễ thương đi?
Nghe được tiếng cười trầm thấp của Trịnh Hào Dữ, Hàn Thần Hội hoàn toàn xù lông!
"Anh còn cười! Anh còn cười được!" Hàn Thần Hội nổi vũ trang khởi nghĩa, điên cuồng đấm Trịnh Hào Dữ, "Đồ thối tha! Đó là em tỉ mỉ chuẩn bị thật lâu, chuẩn bị để làm quà sinh nhật tặng cho anh, đó là một mảnh tâm ý của em..."
Hàn Thần Hội khóc lóc, đầu ngón tay chọc lên chóp mũi Trịnh Hào Dữ, nổi giận mắng: "Tên hỗn đản này!"
"Anh không xứng! Anh không xứng với món quà do chính tay em làm ra! Anh...Anh...Em không sống nổi với con người này nữa...Bắt đầu từ hôm nay, anh "không có" quà, cũng "không có" vợ nữa!"
Phía trước nghe Hàn Thần Hội nói rằng tỉ mỉ chuẩn bị, làm quà sinh nhật tặng cho anh, một bên Trịnh Hào Dữ còn cảm thấy rất có lỗi với cô, một bên khác còn cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng bốn chữ "không có vợ nữa" này vừa ra...
Trịnh Hào Dữ kinh ngạc nhướng mày, lập tức vươn tay muốn ôm Hàn Thần Hội: "... Em đang nói cái gì đấy? "
"Em nói anh cút sang chỗ khác! Em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa!"
Hàn Thần Hội từ chối Trịnh Hào Dữ ôm ấp, ra sức đẩy anh ra, không nói hai lời liền khóc chạy lên lầu.
Theo quy trình bình thường, Trịnh Hào Dữ nhất định sẽ đuổi theo, mặc kệ Hàn Thần Họa chối đẩy anh thế nào, anh đều phải cứng rắn ôm lấy cô, sau đó đè cô lên giường hôn, trêu chọc cô đến thở gấp, sau đó liền có thể "tiểu biệt thắng tân hôn", nước chảy thành sông cùng cô "yêu thương" một hồi.
Nhưng chợt Trịnh Hào Dữ lại không làm như vậy.
Trịnh Hào Dữ ngồi vào chiếc ghế Hàn Thần Hội vừa ngồi, chậm rãi ngồi xuống.
Hàn Thần Hội vừa xông vào phòng ngủ thì lập tức khóa cửa —— cô biết hành vi này rất ấu trĩ, lại vô tác dụng, đối phương nhất định có chìa khóa dự phòng.
Nhưng cô vẫn muốn làm điều đó.
Cô, Hàn Thần Hội, khoá cửa Trịnh Hào Dữ!
Hàn Thần Hội "thùng thùng thùng" nhảy lên giường, đờ đẫn, bắt đầu thương tâm bật khóc.
Trịnh Hào Dữ chết tiệt!
Trịnh Hào Dữ đáng ghét!
Lúc mới bắt đầu, cô hoàn toàn xù lông phát điên, căn bản không cách nào tiếp nhận hết thảy trước mắt.
Mình mệt chết mệt sống, tỉ mỉ chuẩn bị đậu đỏ lâu như vậy, thế nhưng bị nấu, biến thành một đĩa bánh đậu đỏ ——
Chuyện quỷ quái súc vật như vậy, ai có thể chịu được chứ?
Tuy nhiên, khi cô trở lại phòng ngủ, cô bình tĩnh lại một chút và lý trí trở lại.
Cô biết, kỳ thật chuyện này, cũng không thể nói hoàn toàn là lỗi của Trịnh Hào Dữ...
Nếu như anh đã biết công dụng của những đậu đỏ kia mà còn mang đi nấu, thì đó chính là người có tội ác tày trời, không thể tha thứ!
Nhưng anh không biết...
Vì vậy, anh từ "không thể tha thứ" chung quy thành " về tình cảm có thể tha thứ".
Thế nhưng, cô có thể " về tình cảm có thể tha thứ" anh nấu đậu đỏ của cô, lại không cách nào " về tình cảm có thể tha thứ" sau khi anh hiểu rõ sự tình thế nhưng lại không hề đuổi theo cô, không hề đến ôm cô, không hề đến dỗ dành cô!
Nghi phạm, Trịnh Hào Dữ, không thể duy trì bản án ban đầu!
Tiểu Trịnh thái tử gia chính là tội không thể tha thứ:)
Hàn Thần Hội càng nghĩ càng khổ sở.
Cô lấy điện thoại ra, ấn màn hình, nhìn chằm chằm vào đồng hồ ——
Cô chỉ cho anh ta năm phút.
Nếu anh không dỗ dành cô trong vòng năm phút, cô sẽ không bao giờ để ý đến anh ta nữa QAQ
Trong nhà ăn.
Ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn chiếu xuyên vào từ cửa sổ sát đất ——
Gió thu thổi từng đợt.
Cô đơn hiu quạnh.
Trịnh Hào Dữ ngồi một mình trong phòng ăn, thuần thục châm một điếu thuốc.
Anh nhìn chăm chú vào đĩa bánh nhân đậu đỏ trước mặt.
Một phút sau.
Trịnh Hào Dữ thay đổi tay kẹp thuốc lá, tay kẹp thuốc lá lúc trước nhẹ nhàng sắn một miếng bánh nhân đậu đỏ. Đầu ngón tay hơi dùng sức.
Bánh đậu đỏ giòn tan chia thành hai nửa, bánh đậu đỏ rơi trên mặt bàn, mà nhân đậu đỏ bên trong dính lên đầu ngón tay anh.
Đậu đỏ.
Đây chính là Hàn Thần Hội tỉ mỉ chọn kỹ từng hạt, muốn chế tác thành vòng tay đậu đỏ, làm quà tặng sinh nhật cho anh.
Kết quả là...
Anh biết cô thích ăn đậu đỏ, hơn một tháng không gặp mặt, vì cho cô một bất ngờ, anh đem toàn bộ đậu đỏ của cô làm thành bánh đậu đỏ...
Đây nên gọi là gì?
"Món quà của nhà thông thái" - O'Henry sao?
Ông trời đúng là đùa giỡn bọn họ mà!
Trịnh Hào Dữ nghĩ đến những hạt đậu đỏ kia.
Anh thậm chí còn có chút cảm giác giật mình khó tin.
Hàn Thần Hội thế nhưng không có tùy tiện mua tạm thứ gì để lừa gạt dỗ anh chơi, mà là tinh tế tỉ mỉ, tự tay chuẩn bị quà tặng cho anh.
Rốt cục là từ khi nào cuộc hôn nhân của bọn họ trở nên thay đổi?
Phảng phất cách đây còn không lâu, bọn họ ngoại trừ làm tình, căn bản không có bất kỳ giao tiếp nào khác, thân và tâm đều không có.
Mỗi ngày ai chơi theo ý người nấy, thậm chí ngay cả làm tình cũng giống như điểm danh đi làm hằng ngày, tuy rằng đều đặn nhưng cũng chỉ giới hạn trong cấp độ "đều đặn" mà thôi.
Nhưng lại là từ khi nào anh bắt đầu thích trêu chọc cô, chọc cho cô cười ha ha, chọc cho cô tức điên, chọc cho cô khóc lóc.
Mỗi lần nhìn thấy cô giống như một con chim giận dữ xù lông, bĩu môi trước mặt anh, trong chốc lát thì khóc trong chốc lát lại cười, tâm tình của anh sẽ không hiểu sao cũng trở nên tốt hơn, khóe miệng cũng ngăn không được mỉm cười——
Trịnh Hào Dữ hít một hơi thật sâu.
Dựa theo tính tình Hàn Thần Hội, cô không ngay lập tức đòi ly hôn với anh đã là tốt rồi, anh đừng trông cậy vào cô sẽ tặng cho anh một món quà sinh nhật, càng đừng trông cậy vào cô vì anh mà cất công bỏ bao nhiêu công sức tự tay chế tác.
Trịnh Hào Dữ lại dít một hơi thuốc, anh đột nhiên cười khẽ ra tiếng.
27 tuổi.
Duy nhất ở tuổi 27 trong đời.
Anh nhận được món quà sinh nhật tuyệt nhất.
Đồng thời, nó cũng là món quà sinh nhật hỏng nhất.