Xin Hãy Đúng Mực Khi Hôn

Chương 43: Chương 43




Fb: Tra Sen xếp chữ

- •-•-

Một phút.

Hai phút.

Ba phút...

Hàn Thần Hội nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, khổ sở cắn vào góc chăn.

Không tới ư, không tới ư, vẫn chưa tới ư...

Bốn phút.

Trịnh Hào Dữ vẫn chưa tới QAQ

Trong mắt Hàn Thần Hội lại tràn đầy nước mắt, theo khóe mắt lặng lẽ trượt xuống ——

Cô không phải là một người như vậy trong quá khứ.

Một người làm hảo chị em với một badgirl, vào lúc nhàn hạ không có việc gì thì sẽ tới hộp đêm uống một ly, một "nữ hiệp yang hồ", cô tự tại, hào phóng, sang sảng, mới không phải cô ả hễ một tí là trở thành "Lệ Nhân" khóc ngất trong nhà vệ sinh.

Cho dù trước kia cùng Hạ Khai Thần hẹn họ, khi đó bọn họ đều là lần đầu tiên yêu đương, cô cũng không phải cô nàng mít ướt hễ động một chút là khóc, cũng chỉ vào thời khắc cuối cùng khi anh ta rời khỏi cô, cô mới sụp đổ khóc lớn một hồi.

Nhưng từ sau khi cô gả cho Trịnh Hào Dữ, cô chợt cảm thấy mình đang dần tiến hóa theo chiều hướng không kiềm chế được...

Đầu tiên, cô cảm thấy mình hằng ngày giống như một " quả bong bóng", bởi vì Trịnh Hào Dữ không biết mệt ở nhiều phương diện, sử dụng vô vàn cách khác nhau để trêu chọc cô nổi giận:)

Hơn nữa, Trịnh Hào Dữ còn là tên "thẳng nam" chết tiệti!

Hễ một chút là phải đem cô chọc tức phát khóc mới dừng lại:)

Hàn Thần Hội nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động.

Không nhịn được nữa bật khóc nức nở——

Anh đem đậu đỏ mà cô đã cất công chuẩn bị đi nấu... Cô đều đã chuẩn bị tha thứ cho anh, thế nhưng anh còn không đến ôm cô, dỗ dành cô...

Mặc kệ, cô chỉ cho anh đúng năm phút!

Bây giờ đã qua 4 phút rưỡi!

29 giây.

28 giây.

27 giây.

......

10 giây.

9 giây.

8 giây.

......

4 giây.

3 giây.

2 giây-

Hàn Thần Hội thất vọng tắt màn hình điện thoại di động, khóc ngất trên gối.

Anh đã mất đi cô!

Cô tuyên bố rằng anh ta đã mất đi cô QAQ

Cô tuyên bố thông báo của mình có hiệu lực QAQ

Cùng lúc đó, từ cửa phòng ngủ truyền đến âm thanh chuyển động tay cầm.

Hàn Thần Hội lập tức ngừng khóc, cũng dựng thẳng lỗ tai lên.

Trịnh Hào Dữ hút xong hai điếu thuốc trong phòng ăn mới chậm rãi đứng lên.

Anh phát hiện mặc kệ anh nghĩ thế nào thì quan hệ giữa anh và Hàn Thần Hội đều vẫn giằng co tại chỗ.

Ít nhất là bây giờ.

Bởi vì lúc ấy cô vô cùng tức giận mà chỉ vào anh: "Anh 'không có' vợ nữa! "

Trịnh Hào Dữ nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Hơn hai mươi mấy năm anh sống, chưa có chuyện gì là anh chưa từng thấy cũng càng không có chuyện gì mà anh không thể chấp nhận được...

Nếu bắt buộc phải kể một.

Thì đó là chuyện "ly hôn".

Nhưng hiện tại, Hàn Thần Hội rõ ràng có ý nghĩ"ly hôn".

Hơn hai năm hôn nhân của bọn họ, chỉ ở lần trước khi cô chiến tranh lạnh với anh mới nói ra hai từ "ly hôn", khi đó cô hiểu lầm anh có người phụ nữ khác ở ngoài.

Mà lần này, "không có vợ nữa" xem như là một biến thể của cách nói "Ly hôn", tuy tình tiết lần này không nghiêm trọng như lần trước, nhưng quả thật anh đúng đã mang tâm huyết của cô đi nấu thành một đĩa "bánh nhân đậu đỏ" không thể ăn...

Dẫu tương lai có ra sao đi nữa thì dù sao anh cũng phải đi dỗ dành cô mới được...

Vợ anh là kiểu người gì, anh vẫn hiểu rõ hơn ai hết.

Nói tóm lại, cô ấy là một người phụ nữ tương đối thích ăn mềm không ăn cứng, mạnh mẽ bên ngoài...

Trịnh Hào Dữ đi tới trước cửa phòng ngủ, anh có thể dễ dàng nghe thấy tiếng khóc thương tâm trong phòng.

Than ôi...

Một mảnh tâm huyết cuốn theo chiều gió...

Trịnh Hào Dữ đặt đầu ngón tay lên tay cầm, nhẹ nhàng vặn một cái.

"Lạch cạch".

Cửa phòng đã bị khóa.

Mà tiếng khóc trong phòng cũng đột nhiên dừng lại.

Rất tốt, Hàn Thần Hội lại bắt đầu biểu diễn!

Vì tránh cho mình cười ra tiếng, Trịnh Hào Dữ mím môi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Trịnh Hào Dữ đi đến phòng đựng đồ, nhẹ nhàng lấy chìa khóa dự phòng của phòng ngủ.

"Cạch cạch".

Lại một tiếng, cũng là thanh âm khóa phòng bị mở ra.

Trịnh Hào Dữ đi vào.

Phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh trăng hơi lờ mờ, ánh sáng lấp loé.

Anh bước thêm vài bước vào bên trong.

Liền nhìn thấy Hàn Thần Hội giống như một cái "quả bóng", tủi thân co người lại ở góc giường tròn vo.

Thân thể cô run lên một cái, rõ ràng vừa mới khóc xong, còn chưa kịp bình tĩnh lại.

Trịnh Hào Dữ ngồi xuống bên giường, vươn cánh tay ra, ôm "quả bóng tủi thân lớn" kia vào lòng.

Anh ôm cô, cô thì ôm chăn —— bị góc che khuất mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn ngập nước, chớp chớp.

Ánh trăng như nước.

Phòng ngủ yên tĩnh.

Hàn Thần Hội ngoan ngoãn nằm trong ngực Trịnh Hào Dữ, đôi mắt to vừa chớp chớp, vừa trừng hắn.

Hai người nhìn nhau trong một phút.

"Anh xin lỗi..." Trịnh Hào Dữ thấp giọng xin lỗi, "Lần này anh rất xin lỗi. Anh không biết tác dụng của những hạt đậu đỏ, em nghĩ xem, nếu anh biết, anh làm sao có thể nấu chúng? "

Hàn Thần Hội trong chăn buồn bực "hừ" một tiếng!

"Hại em chảy nhiều nước mắt như vậy..."

Trịnh Hào Dữ dừng một chút—— kỳ thật mỗi lần cô thở hổn hển khóc lóc, anh đều cảm thấy cô quá đáng yêu, đủ loại thú vị ác mà muốn chọc cho cô khóc nhiều hơn nữa—— có điều, hiện giờ anh tuyệt đối không dám nói như vậy, trừ khi anh thật sự không muốn vợ nữa...

Anh lặp lại lần nữa: "Anh xin lỗi." "

Còn tạm được.

Chạy kịp tới dỗ cô vào giây cuối cùng.

Thái độ xin lỗi cũng rất khẩn thiết, biểu hiện lần này không "thẳng" như những lần trước:)

"Anh..." Hàn Thần buồn bực nói,"Anh biết sai rồi sao? "

Trịnh Hào Dữ lại muốn cười, anh lập tức mím môi, tựa cười mà không cười gật gật đầu.

Hàn Thần Hội chau mày, rất rõ ràng cái miệng nhỏ nhắn giấu dưới chăn của cô lại bĩu lên: "Vậy nếu sau này lại xuất hiện chuyện như thế nữa thì phải làm sao bây giờ?"

"............"

Trịnh Hào Dữ cũng không biết nên làm sao bây giờ, anh hỏi: "Vậy em nói xem phải làm sao? "

"Anh!" Hàn Thần Hội chớp chớp mắt, ngữ khí nghiêm túc, "Sau này bất kể làm chuyện gì anh cũng đều phải hỏi ý kiến em trước, em gật đầu đồng ý thì anh mới được làm....."

Trịnh Hào Dữ gần như trả lời ngay lập tức: "Được! "

Hàn Thần Hội lập tức từ trong ngực Trịnh Hào Dữ ngồi dậy, ném chăn sang một bên, thở phì phò chỉ vào Trịnh Hào Dữ: "Anh nói điêu! "

Trịnh Hào Dữ là ai?

Anh ta phải quản lý nhiều công ty như vậy, nhiều sản nghiệp như vậy, nhiều cổ phần như vậy...

Nếu anh ta thật sự làm bất kể chuyện gì cũng hỏi qua ý kiến của cô trước thì không bằng cô dứt khoát thăng thiên luôn đi!

Nhưng Trịnh Hào Dữ lại trả lời ngay lập tức!

Thật không phải là cô làm quá, mà là anh ta căn bản không để tâm!

Tuy rằng anh ta vốn là "chỉ dùng thận, không dùng tâm", nhưng điều này cũng quá không để tâm đi!

Dỗ vợ như dỗ trẻ, trí mạng nhất!

"Anh không có lừa em."

Trịnh Hào Dữ lại đem Hàn Thần Hội vớt trở về trong ngực.

Không biết vì sao, chỉ cần không ly hôn, anh nguyện ý chịu đựng "căn bệnh", tính sáng nắng chiều mưa bé nhỏ này của Hàn Thần Hội, thậm chí phạm vi đang ngày dần phát triển thành "đêm mưa giông bão tố", không giới hạn...

"Về sự nghiệp anh không cần hỏi em, về cuộc sống.... Quân tử thì ung dung, anh chưa từng làm chuyện có lỗi với em, hiển nhiên cũng không có gì phải giấu diếm em. "

Hàn Thần Hội trợn to hai mắt: "Thật hông? "

Trịnh Hào Dữ rốt cuộc không nhịn được nữa, nhẹ nhàng nở nụ cười, học theo khẩu khí Hàn Thần Hội, trả lời: "Thật nha~"

"............"

Hàn Thần Hội chun mũi: "Hừ! "

"Em đừng hừ." Trịnh Hào Dữ dùng đầu ngón tay nhéo nhéo khuôn mặt Hàn Thần Hội, "Hừ hừ giống như heo, tiểu Hàn heo con..."

Hàn Thần Hội: "......"

Trịnh Hào Dữ cười khẽ, Hàn Thần Hội nghe được quả thực không khác gì tiếng chế giễu cô:

"Tiểu Trịnh thái tử gia, tiểu Hàn heo con —— cũng khá tốt, nghe càng có cảm giác vợ chồng."

"............"

Hàn Thần Hội vừa muốn mắng người, Trịnh Hào Dữ liền cúi người xuống ——

Miệng bịt kín miệng cô ấy ngay lập tức.

Cả hai đã không gặp nhau trong hơn một tháng.

Chỉ cần vài giây, hai người có thể lún sâu vào dục vọng.

Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ lại một lần nữa trải nghiệm "Tiểu Biệt Thắng tân hôn".

Họ thậm chí không ăn tối và dành tất cả thời gian của họ vào việc làm trên giường.

Trong quá khứ, Trịnh Hào Dữ đùa bỡn Hàn Thần Hội như thế nào, toàn bộ đều dựa vào hứng thú của mình, anh sẽ không hỏi Hàn Thần Hội thích vị trí và tư thế thế nào—— theo anh ta thấy, dù là kiểu gì Hàn Thần Hội cũng đều sẽ thích, bởi thân thể của cô cho anh phản ứng đều mãnh liệt như nhau.

Mà lúc này đây, anh lại cố ý vào ngay lúc "một bước cuối cùng", ghé ở bên tai cô, dùng âm giọng trầm thấp quyến rũ, nhẹ giọng hỏi cô: "thích như thế nào?"

Hàn Thần Hội cứ như vậy bị anh treo lơ lửng ở nơi đó, lên không được mà xuống cũng không xong, cô chỉ có thể gào khóc ôm lấy anh, không có lý trí nào mà kêu loạn một hồi.

Khốn! Trịnh Hào Dữ tên khốn khiếp!

Bình thường anh đã rất hư, mà ở trên giường, anh còn đặc biệt hư hơnQAQ

Lần nào anh cũng đùa giỡn cô người không ra người, quỷ không ra quỷ, nửa chết nửa sống...

Đau lòng ôm lấy nho nhỏ chính mình.jpg

Cũng may, dầu cho lúc ấy Trịnh Hào Dữ có "hư" thế nào thì chất lượng trên giường của anh đều rất tốt, anh vĩnh viễn không để cho cô phải ôm bản thân, sau khi kết thúc anh nhất định sẽ ôm cô,đây là thói quen dù có sét đánh cũng không sửa được của anh.

Có điều, đó đã là chuyện nửa đêm, Hàn Thần Hội đã sớm mệt mơ mơ màng màng, buồn ngủ.

Hàn Thần Hội thuận thế rúc trong khuỷu tay Trịnh Hào Dữ, chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi Hàn Thần Hội tỉnh lại, đã sớm qua thời gian "nắng cháy mông".

Cô lười biếng cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, đã gần đến giờ cơm chiều...

Bên cạnh không có bóng dáng Của Trịnh Hào Dữ.

Hàn Thần Hội nhắm mắt lại, lười biếng duỗi thắt lưng mấy cái trên giường.

Cô nằm trên giường trong một thời gian, nhấc điện thoại lên một lần nữa vào WeChat.

Thời San San và Chu Chỉ Hân các cô không biết ngày hôm qua Trịnh Hào Dữ trở về, tự nhiên cũng không biết bọn họ sẽ giày vò cả đêm, hàng ngày ban ngày tìm cô nói chuyện phiếm.

Hàn Thần Hội: [[Ngáp.jpg] [Ngáp.jpg][Ngáp.jpg]]

Mười phút sau, các cô mới lục tục trả lời tin tức của cô ——

Chu Chỉ Hân: [??? 】

Thời San San: [Lập tức sang thời gian bắt đầu cuộc sống về đêm mà cậu lại chạy ra ngáp, xem ra, lại là một đêm"xuân sắc" triền miên nha ~~~]

Hàn Thần Hội: [ xấu xa.jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.