“Hả?” Lâm Uyển Bạch hoàn toàn ngây ngốc, không hiểu đối phương đang nói gì.
Tiêu Vân Tranh nhìn thẳng vào mặt cô, ấp ủ cảm xúc rồi mới tiếp tục lên tiếng: “Chuyện này anh đã chôn trong lòng suốt bốn năm qua, nếu anh không nói ra, có thể sẽ áy náy cả đời!”
“Lâm Uyển Bạch, anh xin lỗi!”
Bỗng nhiên anh ấy nói ra ba chữ rất trịnh trọng này.
Đây đã là lần thứ hai Lâm Uyển Bạch nghe thấy người khác nói với mình như vậy trong khoảng thời gian gần đây. Lần đầu tiên là Hoắc Chấn, bây giờ lại là một Tiêu Vân Tranh đã lâu mới gặp lại. Tiếng xin lỗi trước cô chấp nhận một cách đương nhiên, còn tiếng xin lỗi này không hiểu từ đâu mà có.
“...” Cô đứng ngây người tại chỗ.
“Bốn năm trước, vào cái đêm em thức trông linh cữu của bà ngoại, anh đã dùng thủ đoạn khiến anh Phong nhất thời ý loạn tình mê, làm một số hành động mờ ám với em. Tuy cuối cùng không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng anh đã chụp ảnh lại, từ đó mà khiến hai người chia tay!” Tiêu Vân Tranh nói tiếp.
“Anh nói gì cơ?” Lâm Uyển Bạch khó giấu được sự sửng sốt.
Tuy rằng đã rất lâu rồi, nhưng đó đều là những ký ức sâu sắc, chỉ cần nghĩ tới là sẽ xuất hiện một cách sắc nét trong đầu.
“Tình cảm của anh, năm đó em đều biết cả đấy!” Nói tới đây Tiêu Vân Tranh hơi ngừng lại, nét mặt còn phức tạp hơn cả ban nãy: “Thế nên, anh không đành lòng nhìn Tịnh Tuyết tổn thương, đau buồn, không muốn khiến cô ấy mất đi người chồng tương lai mà cô ấy yêu. Anh đã âm thầm chia rẽ hai người. Tuy rằng anh biết việc làm này là rất bỉ ổi, cũng không công bằng với em, nhưng anh vẫn làm...”
Phải, Lâm Uyển Bạch hiểu tình cảm của Tiêu Vân Tranh, anh ấy thích Lục Tịnh Tuyết.
Sau khi bị cô vô tình phát hiện ra, anh ấy cũng không hề giấu giếm, nói với cô toàn bộ bằng sự thản nhiên.
Trong những câu chữ vừa rồi của Tiêu Vân Tranh, không hề tiết lộ một chút nào về sự thật Lục Tịnh Tuyết chủ động nhờ anh ấy giúp đỡ, cố tình gánh hết trách nhiệm về mình.
“Lâm Uyển Bạch, thật sự xin lỗi, anh rất áy náy vì những việc mình từng làm. Suốt bốn năm nay, mỗi lần nhớ lại, anh đều cảm thấy rất có lỗi với em! Em coi anh là bạn bè, nhưng anh lại đâm em một dao sau lưng! Em trách anh, không tha thứ cho anh cũng là đáng thôi!” Giọng Tiêu Vân Tranh chỉ toàn áy náy, anh ấy buồn bã buông một tiếng thở dài, nhìn về phía hai người họ lần nữa, anh ấy lại cười: “Điều anh không ngờ là, bốn năm sau, hai người vẫn còn duyên phận quay trở lại với nhau. Có thể là do ông trời sắp xếp chăng, như vậy anh cũng cảm thấy dễ chịu hơn trong lòng!”
Lâm Uyển Bạch bất giác nắm chặt hai tay lại.
Cô vô thức quay đầu, nhìn về phía Hoắc Trường Uyên ở phía sau.
Chỉ thấy anh nhíu mày lại rất sâu, có vẻ như cũng rất bất ngờ vì câu nói của Tiêu Vân Tranh, nhưng không hề có ý định phản bác.
Tiêu Vân Tranh thở hắt ra một hơi, nhún vai nói: “Nói ra được, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều!”
Sau đó, anh ấy bèn vẫy tay với họ, quay người bước vào trong màn đêm.
Bóng dáng cao gầy đó chẳng mấy chốc đã xa khuất.
Lâm Uyển Bạch vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được chuyện này. Cô mím môi nhìn về phía Hoắc Trường Uyên. Lúc này, có đèn xe chiếu thẳng về phía họ. Tiếng động cơ ô tô từ xa vọng tới gần, chiếc BMW màu đen nhanh chóng dừng lại trước mặt họ.
Người tài xế mở cánh cửa ghế lái sau ra, bánh bao nhỏ nhảy xuống đầu tiên: “Uyển Uyển~”
Lâm Uyển Bạch cúi xuống, ôm trọn nó vào lòng.
“Ya, hai đứa này, đêm hôm định ra ngoài lãng mạn à?” Hoắc Dung ngồi với tư thế tao nhã, trêu chọc họ, sau đó lại ngáp một cái: “Vừa hay, giao lại Đậu Đậu cho hai đứa đấy, cô không xuống xe nữa đâu, mệt quá rồi, cô về khách sạn ngủ luôn đây! Rau cải trắng, e là ngày mai cô vẫn phải đưa Đậu Đậu về biệt thự nhà họ Hoắc ở thêm một hôm!”
“Vâng, cháu biết rồi ạ...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
“Vậy cô đi nhé!” Hoắc Dung vẫy tay chào tạm biệt.
Hoắc Trường Uyên khẽ đáp lại một tiếng, dặn dò tài xế lái xe cẩn thận.
Chiếc BMW phóng đi trong tầm mắt họ. Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn bóng dáng cao lớn bên cạnh, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu bế bánh bao nhỏ vào lòng, đi vào trong biệt thự.
Không còn sớm nữa, bánh bao nhỏ chơi ở biệt thự nhà họ Hoắc cả ngày trời, dọc đường về đã buồn ngủ rồi.
Tắm rửa xong, thằng bé nằm lên chiếc giường thoải mái, Lâm Uyển Bạch dỗ nó ngủ, chẳng mấy chốc đã có những tiếng ngáy nhỏ xíu bật ra.
Dém lại chăn, đề phòng đêm hôm nó lật người để hở cánh tay nhỏ ra ngoài, Lâm Uyển Bạch tắt đèn, rồi khẽ khàng đi ra khỏi phòng con. Cô đóng cửa lại, sau đó mới đi sang phòng ngủ bên cạnh.
Trong phòng tắm có tiếng nước xả ào ào, Hoắc Trường Uyên đang tắm rửa bên trong.
Cô mím môi, đi tới thẳng trước cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm như nhung bên ngoài.
Đang trong lúc thất thần, bả vai bỗng ấm áp. Lâm Uyển Bạch quay đầu, tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại từ lúc nào. Hoắc Trường Uyên chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, bóng dáng cao lớn đang đứng ngay sau lưng cô, từng múi cơ trên lồng ngực vẫn còn đọng những giọt nước, khiến người ta không khỏi xịt máu mũi.
Cô nuốt nước bọt, nhưng không đỏ mặt như mọi ngày.
“Nước vẫn còn nóng, em vào tắm đi.”
Lâm Uyển Bạch đứng im, ngước mắt lên nhìn anh: “Hoắc Trường Uyên, em có chuyện này muốn hỏi anh!”
Hoắc Trường Uyên nghe thấy vậy, đang cầm khăn bông lau khô tóc bỗng khựng lại.
“Những lời Tiêu Vân Tranh nói trước khi đi đều là sự thật chứ?” Lâm Uyển Bạch nhíu mày, cuối cùng cũng hỏi câu mà cô muốn hỏi ngay từ lúc đứng trước cửa nhà: “Anh chia tay với em... là vì bức ảnh?”
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên đáp ngập ngừng.
Tuy rằng khi gặp Yến Phong ở New York, khúc mắc chôn sâu trong lòng anh đã được cởi bỏ, nhưng hôm nay khi Tiêu Vân Tranh nói ra chuyện này, anh cũng ngạc nhiên như cô vậy. Anh không ngờ sự tình lại như thế. Đứa em trai cùng cha khác mẹ với anh lại đứng giữa tham gia diễn một vai như vậy.
Có được câu trả lời của anh, Lâm Uyển Bạch im lặng.
Hoắc Trường Uyên một lần nữa giữ chặt vai cô, hơi mạnh một chút, nói với giọng tự trách: “Chuyện chia tay năm xưa là lỗi của anh.”
Lâm Uyển Bạch cắn môi.
Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu ra, bốn chữ này có nghĩa là gì.
Thật ra đổi vị trí để suy nghĩ, cô cũng phần nào hiểu được tâm trạng của anh khi đó. Khi nhìn thấy những bức ảnh mờ ám kiểu ấy, không một người đàn ông nào có thể chấp nhận sự phản bội, nhất là những người trời sinh đã kiêu ngạo như anh.
Lâm Uyển Bạch hiểu, cô cũng không phải là người so đo chấp nhặt, tính toán nợ cũ nhưng không thể không giận.
Vì anh không tin tưởng mình, đơn phương tuyên án tử hình.
Mọi cảm xúc trong lòng cô đều bị lấp đầy bởi những thứ tiêu cực. Lâm Uyển Bạch gạt tay anh ra, đi vượt qua anh, nhưng không có ý đi vào phòng tắm, mà đi thẳng ra giường, cầm gối và một chiếc chăn mỏng lên.
Hoắc Trường Uyên thấy vậy, hiểu ý đồ của cô, vội rảo bước đi theo.
“Uyển Uyển, em làm gì vậy?”
Lâm Uyển Bạch không buồn quan tâm tới anh, chỉ ôm gối và chăn tiếp tục đi ra ngoài.
Hoắc Trường Uyên ném chiếc khăn mặt trong tay đi, đi theo phía sau cô, mặt có phần khó xử. Anh nhíu mày nói: “Uyển Uyển, anh biết em không vui, đều tại anh, có chuyện gì em cứ nói với anh, đừng giấu trong lòng! Phòng ngủ của chúng ta ở đây, giường cũng ở đây, em cầm gối và chăn định đi đâu ngủ?”
Xưa nay anh có khả năng quan sát tâm lý con người, và đương nhiên cũng nhìn thấu cô.
Trong lòng Lâm Uyển Bạch bây giờ đích thực không vui, hơn nữa cũng không thoải mái. Hỏi cô làm gì, đi đâu ngủ ư?
Tóm lại, cô sẽ không ngủ với anh!
Hai đầu mày của Hoắc Trường Uyên như có thể kẹp chết một con muỗi.
Bình thường anh cũng chẳng dỗ dành anh bao giờ, toàn là người khác bợ đỡ anh, lúc này anh cũng không biết phải làm sao mới ổn.
Với thói quen bình thường của anh, có lẽ sẽ dùng sức mạnh. Anh vươn tay ra, cũng rục rịch muốn giật lại chiếc gối và chăn cô đang ôm sau đó lại bá đạo vác cô lên vai, ném xuống giường, trực tiếp dùng vũ lực giải quyết!
Trước kia anh rất đồng tình với câu nói đó, không có chuyện gì là “make love” không thể giải quyết.
Nhưng lúc này, anh lại không dám hành động tùy tiện...
“Uyển Uyển!”
Nhìn thấy cô đi ra khỏi phòng ngủ, Hoắc Trường Uyên đã chuẩn bị vươn tay ôm chặt lấy cô.
Ai ngờ Lâm Uyển Bạch vừa bước ra cửa được nửa bước bỗng dừng chân đột ngột, sau đó quay người nhìn về phía anh.
Hoắc Trường Uyên dãn cơ mặt, những tưởng cô đã thay đổi suy nghĩ.
Ai ngờ, Lâm Uyển Bạch nhét toàn bộ chỗ gối và chăn mỏng trong lòng mình vào lòng anh và nói: “Anh ra ngủ phòng làm việc!”
Rõ ràng là anh sai, vì sao cô phải đi ngủ chỗ khác!
Trong lúc Hoắc Trường Uyên còn đứng sững ở đó, chưa kịp phản ứng lại, cô đã quay người đi vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa “rầm” một tiếng.
Lát sau, anh mới ôm chăn và gối đi vào phòng làm việc.
Đóng cửa phòng lại, Hoắc Trường Uyên nhìn vào trong hành lang. Cũng may chú thím Lý đã ngủ từ lâu, nếu không thì thật mất mặt.
Anh bật đèn lên, đặt gối xuống sofa, tiện thể trải chăn xuống.
Trên tầng hai vẫn còn một phòng trống dành cho khách, nhưng ban nãy cô bảo anh ngủ phòng làm việc, thế nên Hoắc Trường Uyên chiều cô, cũng không suy nghĩ đi đâu khác, ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ là đêm dài đằng đẵng, cảm giác trơ trọi một mình thật là khó chịu!
Nhất là trước đó hai người họ còn từng mây mưa một trận trên bàn làm việc này. Nghĩ tới cảnh đôi chân thon gầy của cô quặp chặt vào hông mình, đôi mắt hơi đỏ lên, bờ môi bật ra những âm thanh vụn vỡ, Hoắc Trường Uyên lại cảm thấy cổ họng hơi khô.
Anh vội cầm điều khiển, giảm nhiệt độ điều hòa đi mấy độ mới miễn cưỡng đè nén được cơn khô nóng bốc trong người.
Hoắc Trường Uyên ngồi trên ghế như một con cún bị bỏ rơi, anh rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi phun khói.
Còn chưa kết hôn mà, sao đã bị đuổi ra ngoài ngủ rồi...
Sau khi dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn, Hoắc Trường Uyên nằm xuống nhưng chẳng thể ngủ nổi, anh bèn gọi một cuộc điện thoại.
Đầu kia bắt máy rất nhanh, hình như cũng không ngủ, hơn nữa giọng nghe xũng rất có tinh thần, bực dọc nói: “Sao hả, Hoắc tổng, nửa đêm nửa hôm không ngủ, gọi điện thoại quấy rối tôi à?”
“Bác sỹ cũng chưa ngủ à?” Hoắc Trường Uyên châm chọc.
“Ừm.” Tần Tư Niên đáp.
“Trực ban hay đang ở nhà?”
Tần Tư Niên im lặng một lúc mới cất giọng khó chịu: “Trong phòng làm việc.”
Thật ra căn nhà chung cư có hai phòng ngủ một phòng khách. Nhưng từ lúc Tang Hiểu Du có bầu, Tần Tư Niên đã đặc biệt chuyển một phòng thành phòng làm việc, chỉ giữ lại một phòng ngủ, anh ấy có suy nghĩ gì ai nhìn qua cũng hiểu rõ.
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên hiểu ngay tình hình, lập tức vui hẳn, đồng thời tâm trạng cũng được cân bằng. Xem ra trong đêm dài này, người cô độc một mình trong phòng làm việc không chỉ có anh, đúng là “đồng bệnh tương liên!”
Hai người đàn ông ôm di động ngồi nói chuyện, một đêm khó ngủ cứ thế qua đi...
Hết chương 295