Sáng hôm sau, Hoắc Trường Uyên thức dậy rất sớm.
Tối qua không kéo rèm cửa, nên bây giờ nắng mới đang rọi thẳng vào mắt. Anh vặn vẹo cái cổ rồi đứng dậy. Người anh cao, chân anh dài, một người đàn ông 1 mét 86 nằm gọn trên một chiếc sofa ngủ suốt một đêm dẫu sao cũng không thoải mái chút nào, cảm giác xương cốt như gãy rời ra rồi.
Từ trong phòng làm việc đi ra, anh phát hiện Lâm Uyển Bạch và bánh bao nhỏ đều đã thức dậy từ rất sớm.
Cửa phòng ngủ và cửa phòng con trai đều đã mở ra, bên trong nào có bóng dáng của hai mẹ con họ. Anh ôm gối và chăn trả về đúng chỗ cũ, sau đó nhanh chóng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt và đi xuống nhà.
Trong phòng ăn, hai mẹ con họ đang ngồi trước bàn hưởng thụ bữa sáng, bầu không khí rất ấm cúng.
Hoắc Trường Uyên đi tới, lúc kéo ghế ra, cố tình tạo ra một tiếng động không hề nhỏ.
Bánh bao nhỏ đã ngẩng đầu lên khỏi bát cháo đúng như mong muốn của anh. Ngược lại, Lâm Uyển Bạch ngồi đối diện thì làm như không nhìn thấy, mắt còn không buồn ngước.
Hoắc Trường Uyên quan sát biểu cảm trên gương mặt cô.
Bởi vì cô chỉ cúi mặt từ đầu tới cuối, nên anh cũng không nhìn ra được điều gì.
Tiếp theo đó, anh chú ý thấy trên bàn ăn chỉ bày hai phần quà sáng, trước mặt anh không có món gì. Cuối cùng vẫn phải là thím Lý giải vây giúp anh: “Cậu chủ, cậu đợi một chút, quà sáng của cậu, tôi sẽ làm ngay đây!”
Thím Lý đúng là phái hành động, chẳng bao lâu đã bê được đồ lên bàn.
Hoắc Trường Uyên nào có tâm trạng ăn uống. Anh dồn toàn bộ sự chú ý lên người cô: “Uyển Uyển, tối nay anh sẽ kết thúc công việc sớm, ra ngoài ăn nhé? Gần đây có một bộ phim mới công chiếu, tiện thể đi xem?”
“Em không muốn xem lắm.” Lâm Uyển Bạch không ngẩng đầu lên.
“Lâu lắm không đi siêu thị rồi, vậy tối nay anh về đón em đi siêu thị mua ít đồ.” Hoắc Trường Uyên tiếp tục nói.
“Không cần đâu, thím Lý mua cả rồi.” Lâm Uyển Bạch vẫn không ngẩng đầu.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, khi định lên tiếng lần nữa thì cô đã đặt bát cháo trong tay xuống, sau đó đứng dậy: “Em ăn xong rồi, về phòng trước đây...”
“Đậu Đậu, con cũng ăn nhanh một chút. Ăn xong thì lên gác, mẹ thay quần áo cho con. Lát nữa bà cô sẽ đón con sang nhà ông nội.”
“Vâng!” Bánh bao nhỏ đáp lại.
Ngay sau đó, bóng Lâm Uyển Bạch đã đi ra khỏi phòng ăn.
Hoắc Trường Uyên quay vào, bực dọc cắn một miếng màn thầu.
Bánh bao nhỏ ôm cái bát còn to hơn mặt thằng bé, húp cháo rồn rột, đôi mắt to tròn chớp chớp, sau đó bỗng dưng hỏi: “Papa, bố chọc giận Uyển Uyển ạ?”
Hoắc Trường Uyên chỉ im lặng không đáp.
Thật ra trước đó từng có một lần cô vô tình hỏi anh, lúc đó anh không nói với cô là sợ cô biết rồi sẽ giận mình, thực tế quả nhiên...
Haizz...
Sau khi nhìn thấy biểu cảm của anh, bánh bao nhỏ bỗng dương dương tự đắc: “Vẫn là bảo bảo ngoan nhất~”
Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật.
Sáng nay có một buổi họp quan trọng, không được lùi lịch, không được đến muộn, nên ăn sáng xong, Hoắc Trường Uyên cũng vội vã lái xe đi. Ngay sau đó Hoắc Dung tới đón bánh bao nhỏ. Lâm Uyển Bạch ở nhà thêm nửa ngày, đến chiều, cô cũng thay quần áo đi ra ngoài.
Cô chợt phát hiện ra, mình chẳng có chỗ nào để đi.
Hôm nay cô Hoắc Dung ở biệt thự, thế nên cô không thể đi tìm cô ấy. Nơi duy nhất có thể tới chỉ có nhà của Tang Hiểu Du.
Cũng đúng dịp hôm trước khi đi qua, Tang Hiểu Du và Tần Tư Niên hình như xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, cô cũng không thể yên tâm.
Vẫn giống như lần trước, tới chung cư, cô gõ cửa rất lâu nhưng không ai mở.
Lần này Lâm Uyển Bạch không gọi điện thoại. Vào lúc cô nghĩ không có ai ở nhà thì cửa bật mở. Người mở cửa là Tang Hiểu Du, tóc tai hơi bù xù, cúc áo trước ngực cũng bật ra hai cái, hơn nữa gương mặt cũng có những màu đỏ hồng đáng ngờ.
Vượt qua Tang Hiểu Du, hình như cô nhìn thấy bóng Tần Tư Niên rảo bước đi vào phòng tắm.
“Tiểu Bạch, cậu tới đấy à!” Tang Hiểu Du vội vàng nghiêng người.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, sau đó thay dép lê đi vào nhà. Không bao lâu sau, Tần Tư Niên cũng từ trong phòng tắm đi ra, chủ động đi vào bếp rót nước cho hai người họ.
Cô quét mắt nhìn phòng khách một lượt, không thảm hại như lần trước, nhưng trên sofa khá rối loạn, giống như trước đó từng có ai làm gì trên ấy vậy...
Lâm Uyển Bạch liếm môi, ngập ngừng hỏi: “À... mình không làm phiền chuyện tốt đẹp gì đó chứ?”
“Đương nhiên là không!” Tang Hiểu Du đỏ mặt lắc đầu.
Không có sao...
Lâm Uyển Bạch nhìn Tần Tư Niên đứng trước bếp, trên mặt anh ấy rõ ràng viết...
“Hai người làm lành chưa?” Cô thì thầm hỏi dò.
Tang Hiểu Du không trả lời cô ngay mà một lần nữa cúi mặt xuống.
Thấy vậy, cô bèn đổi chủ đề: “Mình không còn nơi nào khác để đi, hôm nay sẽ ở đây với cậu!”
Dĩ nhiên Tang Hiểu Du rất vui. Cô ấy kéo cô ngồi xuống ghế trò chuyện.
Hình như ở bệnh viện Tần Tư Niên còn có việc. Anh ấy cầm chìa khóa xe rời đi trước, nói là tối nay có bệnh nhân, khả năng sẽ về muộn, cả căn nhà chỉ còn lại hai cô bạn thân.
Bên ngoài trời tối đi từ lúc nào chẳng rõ. Bữa tối, Lâm Uyển Bạch vẫn không đi, cô ăn cùng với Tang Hiểu Du.
Không thể để bà bầu quá mệt, Lâm Uyển Bạch nhận trách nhiệm rửa bát. Xong việc đi ra ngoài, Tang Hiểu Du đang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mình thấy trời sắp đổ mưa rồi đấy, Tiểu Bạch, lát nữa để Cầm thú đưa cậu về nhé!”
Lâm Uyển Bạch vẩy nước, bỗng nhiên nói một câu: “Tối nay mình không về nữa!”
...
Tuy rằng buổi sáng, cả hai đề nghị của Hoắc Trường Uyên đều bị từ chối nhưng chập tối anh vẫn về nhà sớm.
Có điều khi lái xe về tới biệt thự, anh lại không thấy bóng dáng cô đâu. Thím Lý nói cho anh biết, Lâm Uyển Bạch ra ngoài từ chiều, hơn nữa cũng đã gọi điện thoại về, nói bữa tối cô hẹn bạn ăn cơm, không về ăn nữa.
Hoắc Trường Uyên lập tức gọi điện thoại cho cô nhưng cô cố tình không bắt máy, hình như sợ anh lo lắng lại xảy ra chuyện bắt cóc như lần trước, ngay sau đó cô đã nhắn tin thông báo.
Bánh bao nhỏ được Hoắc Dung đưa tới biệt thự nhà họ Hoắc, vẫn chưa quay về, cả căn nhà lớn chỉ còn lại mình anh.
Hoắc Trường Uyên ngồi dựa vào sofa, tiện tay lật giở mấy tờ báo trên bàn lên xem, thi thoảng lại ngước mắt nhìn về phía cửa ban công, bỗng nhiên cảm thấy, hôm nay còn khó sống hơn cả đêm cô độc trong phòng làm việc hôm qua nữa.
Bởi vì chỉ có một mình anh. Thím Lý xào mấy món đơn giản nhưng anh chẳng cảm thấy thèm ăn chút nào.
Bên ngoài trời đã tối, trang báo trong di động đột xuất đưa tin tối nay sẽ có mưa bão. Trời âm u tới mức không còn nhìn thấy trăng, sau khi kết thúc buổi họp trực tuyến, Hoắc Trường Uyên từ trong phòng làm việc cất bước đi xuống nhà.
Anh cúi xuống nhìn đồng hồ, sắp chín giờ rồi, anh bèn lên tiếng hỏi thím Lý vừa từ trong bếp đi ra: “Thím Lý, Uyển Uyển vẫn chưa về sao?”
Nghe thấy vậy, thím Lý đáp lại một câu: “Cô Lâm vừa mới gọi điện về, nói là tối nay không về nhà...”
“Không về nhà?” Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
“Đúng vậy!” Thím Lý gật đầu.
“Không nói là không về thì đi đâu sao?”
“Không nói...”
Hoắc Trường Uyên rút di động ra, vẫn như lúc trước, không có ai bắt máy, sau đó có một tin nhắn được gửi đến, chứng thực lời của thím Lý.
Anh như quả bóng da xì hơi, ngồi phịch xuống ghế, lúc này còn chẳng có tâm trạng đọc báo nữa.
Bên cạnh là bánh bao nhỏ một tiếng trước đã được Hoắc Dung đưa về nhà. Lúc này nó đang bò ra thảm, vểnh mông lên chơi Lego, bỗng nhiên nó ngẩng mắt lên, gọi anh một tiếng: “Papa!”
Hoắc Trường Uyên nghe thấy tiếng gọi, ngước lên nhìn con trai.
“Uyển Uyển giận, bỏ nhà ra đi rồi ạ?”
Ban nãy bánh bao nhỏ đã nghe được cuộc nói chuyện giữa thím Lý và anh, và đây là kết luận nó phân tích rút ra.
“...” Hoắc Trường Uyên nghẹn lời.
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, nhún vai, nói một câu như cười trên nỗi đau của anh: “Con trai là phải nhường con gái chứ!”
Hoắc Trường Uyên bực dọc trừng mắt nhìn con trai rồi quay đi.
Lúc này di động đổ chuông, anh rút ra xem, nhưng người gọi tới không như anh mong chờ mà lại là Tần Tư Niên.
Sau một cuộc điện thoại ngắn gọn, Hoắc Trường Uyên giữ nguyên tư thế ngồi như đang chờ đợi điều gì, ánh mắt u tối liếc về phía cậu con trai đang tiếp tục xếp Lego, thở hổn hển, hai bắp tay cực kỳ dốc sức.
Khi tòa tháp Lego của nó hoàn thành được một nửa, anh bất ngờ đứng dậy.
Anh giơ chân đá vào vị trí đáy, tháp Lego trong phút chốc sụp đổ rầm rầm, rơi bừa bãi khắp thảm.
Dưới cái nhìn sửng sốt và cái miệng sắp thành hình chữ “O” của bánh bao nhỏ, anh mãn nguyện đi về phía cửa chính, cũng không cầm theo áo khoác mà dặn thím Lý một tiếng rồi thay giày đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, trong căn chung cư khác.
Tang Hiểu Du đang cầm cốc nước trong tay, nhìn một Lâm Uyển Bạch đang cúi xuống vuốt lại góc ga giường: “Tiểu Bạch, tối nay cậu thật sự không định về nhà ư?”
“Ừm...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
“Cậu và Hoắc tổng không sao chứ?” Tang Hiểu Du hỏi với vẻ không mấy chắc chắn.
Cô ấy vốn nghĩ rằng lúc trước Lâm Uyển Bạch chỉ nói đùa, không ngờ là thật sự không định về nhà.
“Không sao đâu...” Lâm Uyển Bạch lắc đầu, chỉ là cô rất giận mà thôi!
Có ai gõ cửa phòng ngủ, bóng dáng thẳng tắp của Tần Tư Niên đứng dựa vào khung cửa. Anh ấy cũng mới từ bệnh viện về không lâu. Nghĩ tới chuyện mình đang chiếm cứ địa bàn của người ta, Lâm Uyển Bạch có chút áy náy: “À, bác sỹ Tần, thật ngại quá, tôi qua đây làm phiền như vậy, hai anh phải ra ngoài ngủ...”
Tuy rằng phòng làm việc hay sofa đều có thể ngủ, nhưng để tránh bất tiện, lát nữa Tần Tư Niên sẽ đi ra ngoài, nhường căn nhà lại cho hai cô bạn thân.
“Không sao!” Tần Tư Niên cười nói: “Bên bệnh viện có ký túc xá cho công nhân viên chức, trước kia lúc tăng ca tới khuya, tôi cũng thường xuyên ngủ ở đó!”
“Cảm ơn anh!” Lâm Uyển Bạch cảm kích.
“Đừng khách sáo!” Tần Tư Niên xua tay, sau đó đi vào, cầm lấy cốc nước trên tay Tang Hiểu Du: “Anh rót thêm nước nóng cho em!”
Nói xong, anh ấy quay người đi ra khỏi phòng ngủ. Khi đi vào trong bếp, anh ấy gọi vào một số điện thoại, sau khi đầu kia bắt máy thì hỏi ngay: “Tôi nói, đã sắp bốn mươi phút trôi qua rồi, cậu vẫn chưa tới sao?”
Xong việc ở bệnh viện trở về nhà, Tần Tư Niên biết tin Lâm Uyển Bạch định ngủ lại đây liền lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Trường Uyên.
Sau đó, anh ấy cứ đợi mãi, chỉ là từ đầu tới cuối không nghe thấy tiếng gõ cửa. Giờ này làm gì còn kẹt xe, hơn nữa đều là khu vực bờ sông, khoảng cách không xa lắm, hơn mười phút là thừa sức tới đây.
“Tới lâu rồi.” Hoắc Trường Uyên đáp lời.
“Tới lâu rồi?” Tần Tư Niên kinh ngạc. Sợ làm kinh động hai cô gái trong phòng ngủ, anh ấy bước khẽ khàng về phía cửa chính, nhìn ngó ra ngoài qua mắt thần rồi nhíu mày: “Sao chưa thấy cậu lên đây!”
“Tôi đang đứng dưới nhà.” Hoắc Trường Uyên chậm rãi nói.
“Thế là thế nào?” Tần Tư Niên ngơ ngác.
“Cứ tiếp tục đợi đi.” Nói xong câu này, Hoắc Trường Uyên thẳng thừng ngắt máy.
Anh đặt di động vào trong hộc đựng đồ, ngả người ra sau ghế, một tay đặt lên vô lăng, ngón trỏ gõ từng nhịp đều đều nhẹ nhàng.
Phía trước và phía sau chiếc Land Rover đều đã có ô tô đỗ nhưng anh hình như không vội đi lên, chỉ nhìn bầu trời bị mây đen che phủ qua cửa xe hạ xuống một nửa.
Sau hai tiếng sấm rền vang, đầu tiên có vài hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống, sau đó là cơn mưa ào ào tầm tã.
Mưa càng lúc càng dữ dội, những tòa nhà cao tầng phía xa như bị ngăn cách bởi một tầng nước, trở nên mông lung và mơ hồ.
Hoắc Trường Uyên kéo cửa xe lên, sau đó rút chìa khóa xe, với lấy chiếc ô đặt ở mé cửa.
Có điều sau khi xuống xe, anh không hề có ý giương ô ra mà đứng bên cạnh xe khoảng hai, ba phút, sau đó mới từ tốn cất bước đi vào trong tòa nhà chung cư, tiện thể ném chiếc ô trong tay vào thùng rác.
Tang Hiểu Du ngồi trên sofa, nhìn những hạt mưa táp lộp bộp vào cửa sổ, bất chợt cảm thán: “Cơn mưa này lớn thật đấy! Đảm bảo sau khi cơn mưa này tạnh, thời tiết lại nóng hơn một chút cho mà xem!”
“Đúng đấy!” Lâm Uyển Bạch cũng nhìn qua, rồi quay lại nói với Tần Tư Niên: “Bác sỹ Tần, hay là anh đợi một lát nữa hẵng đi!”
“Ừm.” Tần Tư Niên mỉm cười trả lời.
Kỳ thực trong lòng anh ấy thầm nghĩ, lát nữa cần gì phải đi nữa, sau đó len lén nhìn về phía cửa ra vào.
“Cộc cộc cộc...”
Đúng lúc họ đang thảo luận về cơn mưa thì bỗng nhiên có một tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Uyển Bạch và Tang Hiểu Du thì sững người còn Tần Tư Niên đứng bên mắt sáng rực.
Tới rồi!
Tang Hiểu Du ngẩng đầu nhìn đồng hồ và nghi hoặc lẩm bẩm: “Muộn vậy rồi, còn ai đến thế nhỉ?”
“Anh ra mở cửa!” Tần Tư Niên đã đứng lên đi về phía cửa ra vào.
Để lại hai cô bạn thân ngơ ngác nhìn nhau. Tang Hiểu Du càng thêm tò mò, cũng đứng dậy theo, ngó đầu ra nhìn.
Tới khi nhìn thấy một bóng dáng cao lớn nào đó xuất hiện, cô ấy vội vàng báo tin với cô: “Tiểu Bạch, hình như là Hoắc tổng!”
Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch bất giác mím chặt môi.
Thật ra từ lúc có tiếng gõ cửa, cô đã mơ hồ đoán ra được đó là anh.
Cánh cửa chống trộm khép lại, tiếng bước chân vững vàng và quen thuộc mỗi lúc một gần, Lâm Uyển Bạch vờ như không nhìn thấy, hơi nghiêng người cúi đầu, cũng không chủ động ra xem.
Cho đến khi có một đôi chân đứng ngay bên cạnh, cô mới miễn cưỡng liếc nhìn.
Khi nhìn thấy gấu quần vì ướt mưa mà trở nên đậm màu của anh, cô bất giác ngẩng đầu, mới phát hiện cả người anh ướt sũng. Hơn nữa anh còn không mặc áo vest, bên trên chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng tang, lúc này áo sơ mi dính chặt vào người, trên những lọn tóc lòa xòa trước trán còn liên tục có nước mưa nhỏ xuống.
Lâm Uyển Bạch đã sớm quên bẵng mất quyết tâm không đoái hoài gì tới anh của mình, lập tức đứng lên khỏi sofa.
Hai tay cô còn nhanh hơn não bộ, giơ lên lau trên mặt anh, xót xa vô cùng: “Hoắc Trường Uyên, sao anh ướt đến mức này. Bên ngoài mưa to như vậy, anh không biết đường che ô sao?”
“Ra ngoài gấp quá, anh quên mang theo.” Hoắc Trường Uyên giải thích.
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch càng đau lòng hơn.
Tần Tư Niên cầm một chiếc khăn lông đưa cho anh, không quên đứng bên hỗ trợ: “Mau lau khô đi! Đêm hôm lại mưa to thế này còn gấp gáp chạy qua đây. Cậu nhìn xem, khắp người không còn chỗ nào khô cả!”
Lâm Uyển Bạch cắn môi, ánh mắt nhìn anh chỉ đong đầy lo lắng.
“Thím Lý nói với anh, tối nay em không về.” Hoắc Trường Uyên cầm khăn mặt lau đại lên người mấy cái rồi cúi xuống nhìn cô chăm chú: “Anh biết em vẫn đang giận, nhưng như vậy sao được, anh không yên tâm! Hơn nữa em ở ngoài, sao anh ngủ nổi, Đậu Đậu cũng đang ở nhà đợi em!”
Ngừng một chút, anh hơi đổ người về phía trước, áp sát vào tai cô: “Uyển Uyển, về nhà với anh đi, anh tiếp tục ngủ phòng làm việc.”
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, nhìn lên đôi mắt sâu hút ấy, lúc này nó long lanh như mắt của bánh bao nhỏ. Ánh đèn hắt lên, trông còn thêm vài phần đáng thương.
Trái tim vốn đã không kiên định của cô bắt đầu lung lay.
“Tiểu Bạch, tối nay cậu có ở lại đây nữa không?” Tang Hiểu Du đứng bên cạnh, mỉm cười hỏi.
Lâm Uyển Bạch nắm chặt tay lại, khi nhìn thấy những ngọt nước mưa từ tóc mai của anh nhỏ xuống, cuối cùng cô cũng không đành lòng, lắc đầu: “À, thôi vậy...”
Cả Hoắc Trường Uyên và Tần Tư Niên đều thở phào nhẹ nhõm.
Người phía trước thì cuối cùng cũng đón được cô gái của mình về nhà, người phía sau thì cuối cùng cũng không cần phải rời xa cô gái của mình.
Hoắc Trường Uyên nắm lấy tay cô, cảm kích nói: “Làm phiền cô Tang rồi, hôm khác tôi mời hai người một bữa!”
“Tôi và Tiểu Bạch là bạn thân, Hoắc tổng không cần khách khí với tôi đâu!” Tang Hiểu Du xua tay. Nếu kể ra thì trước kia vì có quan hệ với Lâm Uyển Bạch, Hoắc Trường Uyên đã giúp đỡ cô ấy không ít.
“Vậy chúng tôi xin phép. Tư Niên, hai người nghỉ ngơi sớm đi!”
Nói xong, Hoắc Trường Uyên nắm tay cô đi ra ngoài.
Trước khi đóng hẳn cửa lại, Tần Tư Niên còn lén lút giơ ngón cái lên với anh.
Hoắc Trường Uyên chỉ lẳng lặng nhướng mày.
Mưa không hề có dấu hiệu thuyên giảm, vẫn rất lớn. Dọc đường, cả hai người không nói chuyện với nhau mấy, chỉ có tiếng cần gạt nước mưa chuyển động từ trái sang phải.
Vào trong biệt thự, bánh bao nhỏ đã được thím Lý dỗ ngủ, Lâm Uyển Bạch quay đầu nói với anh: “Anh cởi quần áo ướt ra rồi mau vào trong tắm nước nóng đi!”
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Hơn mười phút sau, anh quấn khăn tắm từ trong đi ra.
Lâm Uyển Bạch định vào trong bỏ quần áo ướt vào trong máy giặt. Lúc bắt gặp, cô liền nhìn thấy anh hắt xì một cái rất to, hơn nữa còn nhíu mày, có vẻ không mấy thoải mái.
“Anh không sao chứ?” Cô vội hỏi.
Hoắc Trường Uyên lắc đầu, rút khăn giấy ra, khàn giọng nói: “Có thể là cảm cúm chăng.”
Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch cũng bất giác chau mày.
Nhớ lại lúc trước anh vẫn còn nằm trên giường bệnh, bị thương nặng như thế, bây giờ thật ra vẫn chưa hoàn toàn bình phục, bác sỹ cũng dặn là phải cố gắng nghỉ ngơi, lỡ bị ướt mưa cảm cúm thì phải làm sao...
Lâm Uyển Bạch vén chăn lên, xếp lại gối cho ngay ngắn: “Anh nằm lên giường một lát đi đã, em xuống nhà pha cho anh cốc trà gừng, uống vào để xua đi khí lạnh, nếu không đêm nay kiểu gì cũng sốt!”
Hoắc Trường Uyên mỉm cười “ừm” một tiếng, nằm xuống theo lời cô.
Khi nhìn thấy bóng dáng thanh mảnh của cô khuất sau cửa phòng ngủ, bờ môi mỏng của anh lặng lẽ cong lên.
Ừm...
Khổ nhục kế quả nhiên có hiệu quả.
Hoắc Trường Uyên uể oải nằm lên giường, dù sao cũng đã phải nằm trong phòng làm việc cô độc một đêm, lúc này được ngửi mùi hương của cô vương trên chăn gối, anh thấy thật thoải mái.
Rất nhanh, Lâm Uyển Bạch đã bê lên một cốc trà gừng.
Sợ quá cay, cô còn thêm ít đường đỏ vào trong, rồi đưa cho anh.
Hoắc Trường Uyên ngồi dậy, ngẩng đầu uống sạch không chút chần chừ. Khi đưa bát cho cô, anh không buông tay mà dùng sức kéo cô vào lòng mình.
Lâm Uyển Bạch không phòng bị, gần như ngã vào lồng ngực anh.
Cô xấu hổ đẩy ra: “Anh buông ra...”
“Không buông!” Hoắc Trường Uyên càng thu tay chặt hơn.
Lâm Uyển Bạch nép chặt vào lòng anh, sắp không thở nổi. Trong lúc giãy giụa, cô nghe thấy anh thì thầm, hôn khẽ lên tai mình: “Uyển Uyển, anh xin lỗi.”
“Anh biết, tại anh không tốt, là lỗi của anh.” Hoắc Trường Uyên thở dài, trong chất giọng trầm chứa đựng một sự tự trách và sầu não: “Anh cũng rất hối hận, lúc đó anh đã hiểu lầm em, đừng giận anh nữa, nhé?”
Lâm Uyển Bạch từ từ mím môi lại.
Ngẩng đầu lên khỏi lòng anh, cô nhíu mày: “Hoắc Trường Uyên, em đúng là rất giận, việc khiến em giận là anh cho rằng em phản bội anh, chứng tỏ anh hoàn toàn không tin tưởng em!”
Lâm Uyển Bạch hiểu, chuyện này chỉ là một hiểu lầm.
Ác ý của người khác khiến họ phải chia tay. Ngoài sự thấu hiểu này ra, cô còn tưởng tượng được, lúc đó sau khi nhìn thấy bức ảnh ấy, anh chắc chắn không dễ chịu gì, bị cố tình dẫn dắt hiểu nhầm người con gái của mình phản bội, ngoài giận dữ còn có đau lòng.
Nhớ lại lúc đó cô phải dựa vào sức mạnh của anh mới tổ chức được xong tang lễ cho bà ngoại, lúc đó cô đau lòng khôn xiết, không hiểu sao có thể vượt qua được, vậy mà anh không tin tưởng cô.
“Không phải anh không tin em.” Hoắc Trường Uyên giải thích.
Lâm Uyển Bạch đang định phản bác anh thì nghe thấy anh tiếp tục nói một câu rất khẽ: “Chỉ là anh... sợ.”
“Sợ ư?” Cô bày ra nét mặt nghi hoặc.
Đồng thời cũng rất ngỡ ngàng, chữ này có thể thốt ra từ miệng anh ư?
“Phải.” Hoắc Trường Uyên cúi mày, đôi mắt sâu như muốn nuốt cả cô vào trong. Lần đầu tiên anh tự “giải phẫu” mình trước mặt cô: “Mối quan hệ của chúng ta bắt đầu như thế nào, anh và em đều hiểu rõ. Sau khi kết thúc giao dịch, anh không chịu buông tay, bám riết lấy em, đề nghị hẹn hò em mới đồng ý. Nhưng từ trước đến nay anh toàn dùng những phương thức cứng rắn và ngang ngược để giữ em ở lại bên cạnh anh. Còn em thì luôn ở thế bị động đối với chuyện tình cảm này.”
“Trước kia trong lòng em có Yến Phong, nếu anh không cưỡng ép em, rất có thể em đã chọn anh ta. Thế nên, đương nhiên anh sẽ sợ hãi, vì em chưa bao giờ chủ động bày tỏ tình cảm với anh, thậm chí... chưa bao giờ nói một câu thích anh.”
Nói đến cuối cùng, giọng anh cần như lí nhí, còn có chút ấm ức.
Lâm Uyển Bạch ngây người ra đó.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại có suy nghĩ ấy.
Trông anh rõ ràng rất tự tin và bản lĩnh, luôn nắm chắc phần thắng, không gì là anh không kiểm soát được, đối mặt với mọi chuyện đều ung dung bình tĩnh, vậy mà đối mặt với cô lại có một sự thiếu tự tin, hơn nữa còn là sợ hãi...
Nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là cô chưa từng biểu đạt.
Từ trước đến nay, cô đã quen với tình cảm bá đạo của anh, cộng thêm tính cách của bản thân khiến cô luôn ngoan ngoãn bước theo anh, thậm chí có mấy lần anh đều chủ động nói thích cô...
Nhưng, sao anh không hiểu, cho dù anh cưỡng ép thế nào, sau khi họ kết thúc giao dịch, nếu cô không có chút tình cảm nào với anh, sao lại đồng ý hẹn hò chứ!
Lâm Uyển Bạch cảm thấy buồn cười, trong lòng lại có chút chua xót nhẹ nhàng.
“Đồ khờ...”
Cô ngẩng đầu, khẽ mắng anh một tiếng.
Đây là từ trước kia Hoắc Trường Uyên thường xuyên mắng cô, vào lúc mặt anh đen lại, cô bất ngờ nói: “Em yêu anh!”
Hết chương 296