Hoắc Trường Uyên vốn dĩ đang đen sì mặt lại, đột ngột nghe được câu nói của cô, mọi biểu cảm nhất thời sững lại đó, trông có phần khôi hài.
Ánh mắt anh hừng hực như lửa, có vẻ như đã bị chấn động bởi ba chữ quá trực tiếp này, hoặc cũng có phần không dám tin.
Anh nuốt nước bọt, muốn nói gì đó nhưng thanh âm như bị tước đoạt đi mất, không phát ra được.
Lâm Uyển Bạch biết anh định hỏi cái gì, chỉ mỉm cười, nhìn bóng mình được phản chiếu qua đôi đồng tử đen thẫm của anh. Cô lặp lại, bất chấp: “Hoắc Trường Uyên, em yêu anh.”
Đây có thể là lần đầu tiên cô biểu đạt thành thật tâm ý của mình như vậy.
Sao có thể không ngượng? Mặt cô đã nóng lắm rồi, cô thẳng thừng cúi đầu vùi mặt vào lòng anh, để lộ ra hai cái tai đỏ rực.
Cuối cùng Hoắc Trường Uyên cũng tìm lại được giọng nói, cánh tay cứng đờ ra ôm lấy cô: “Uyển Uyển, có thể nói lại một lần nữa không?”
Thật ra không chỉ là bốn năm trước, đến tận hôm nay, tận sâu trong lòng anh vẫn còn chút sợ hãi. Tuy rằng anh chưa từng biểu lộ một chút nào nhưng cũng sợ cô vì con trai nên mới chấp nhận đến với mình một lần nữa.
Nhưng có hề gì, chỉ cần cô chịu đến bên anh. Có điều khi nghe thấy ba chữ ấy, mặt hồ phẳng lặng đã lâu trong tim anh chợt dậy sóng.
“Không nói nữa...” Lâm Uyển Bạch lắc đầu không đồng ý.
Sau đó, dù anh có uy hiếp dụ dỗ kiểu gì, cô cũng không chịu nói nữa.
Lâm Uyển Bạch bị anh dùng cánh tay ôm vào lòng mạnh mẽ, lắng nghe từng nhịp đập trái tim từ hỗn loạn cho tới trầm lắng của anh, cảm giác trái tim của họ lúc này đây dường như lại sát gần nhau hơn rất nhiều.
“Ngày mai anh còn phải đi làm, anh ngủ sớm đi!”
Nghe vậy, Hoắc Trường Uyên nhướng mày: “Ồ, vậy có phải ra phòng làm việc ngủ nữa không?”
“Không cần nữa...” Lâm Uyển Bạch cười khó xử.
Người đàn ông này, đúng thật là...
Được hời còn vờ vịt!
Hoắc Trường Uyên không buông cô ra ngay lập tức, mà đưa tay nâng cằm cô lên.
Lâm Uyển Bạch cũng nhắm mắt vào một cách phối hợp.
Bỗng dưng, Hoắc Trường Uyên như phát hiện ra chuyện gì, đột ngột dừng lại tất cả mọi động tác, đôi mắt thâm trầm mở to, nhìn về phía cửa ra vào.
Ý thức của Lâm Uyển Bạch vẫn còn mơ hồ, không hiểu vì sao anh tự dưng dừng lại.
Cô nhìn theo ra ngoài, bỗng thấy cánh cửa phòng ngủ chẳng biết từ lúc nào đã mở hé ra một khe nhỏ. Một cái bóng nhỏ xíu len vào, đang dùng hai bàn tay nhỏ che chặt mắt, rồi lại ti hí nhìn qua kẽ tay: “Tiếp theo đây, bố và cô có phải sắp làm chuyện xấu không?”
Bánh bao nhỏ mặc bộ đồ ngủ hoạt hình trên người, mái đầu nấm hơi xoăn cụp xuống, trông cực kỳ ngây thơ trong sáng.
“...” Lâm Uyển Bạch xấu hổ.
“Khụ... Qua đây!” Hoắc Trường Uyên cũng có vẻ thiếu tự nhiên, bèn giơ tay về phía con trai.
Bánh bao nhỏ lũn cũn chạy qua, đôi mắt to tròn hiếu kỳ nhìn qua nhìn lại họ.
Chuyện “cấm trẻ con” bị phá vỡ, Lâm Uyển Bạch ngượng chín mặt. Cô né tránh ngồi sụp xuống, nắm lấy hai bàn chân của bánh bao nhỏ: “Bảo bối, sao không đi dép vào, cẩn thận bị lạnh đấy!”
“Trời ơi!” Bóng thím Lý hoảng loạn xuất hiện trước cửa, thím giải thích: “Tôi đã dỗ tiểu thiếu gia ngủ rồi, chắc nghe thấy tiếng động, biết cô Lâm về nên nó lại thức giấc đấy! Tôi đang dọn dẹp phòng tắm, không ngờ tiểu thiếu gia tự chạy ra ngoài luôn!”
Bánh bao nhỏ nghĩ cô giận papa, bỏ nhà ra đi, thế nên biết cô về đã lập tức vén chăn chạy qua.
Thím Lý tuy rằng đứng trước cửa, nhưng chỉ mới nhìn thoáng qua đã vội vàng cúi đầu.
Là một người có tuổi, trong phòng có bầu không khí gì bà hoàn toàn có thể ngửi ra được, hơn nữa cậu chủ chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, cô Lâm mặt lại đỏ bừng, miệng sưng lên.
Tiểu thiếu gia đột ngột chạy qua thế này, chắc đã quấy rầy chuyện tốt đẹp gì đó rồi...
Lâm Uyển Bạch cũng không dám ngẩng đầu lên. Cô nhìn bánh bao nhỏ, giọng lí nhí như muỗi: “À, không sao, tối nay để Đậu Đậu ngủ với bọn cháu đi ạ...”
Nếu không để thằng bé nằm lại, chẳng phải ngầm thừa nhận câu nói tiếp theo đó họ sẽ làm chuyện xấu gì sao...
Không biết bánh bao nhỏ học được từ đâu nữa...
“Vâng!” Thím Lý đáp lại rồi vội vàng đóng cửa vào.
Hoắc Trường Uyên khẽ nhíu mày với lời đề nghị của cô, nhưng cũng không phản đối.
Anh bế con trai lên, đặt vào chính giữa giường.
Lâm Uyển Bạch đi tắm qua một chút rồi cũng nằm lên giường. Ở đầu kia, Hoắc Trường Uyên giơ tay tắt điện.
Bánh bao nhỏ quay người chui vào lòng cô, ngáp ngáp mấy tiếng rồi nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, có một bàn tay vượt qua người thằng bé vươn về phía cô.
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập nắm chặt.
...
Tại một tòa nhà cũ nát ở khu phố cổ. Nơi đây đầu năm đã bị Chính phủ xếp vào diện nhà dễ sập đổ, đợi tháo dỡ.
Bây giờ vẫn còn có người ở đây, nhưng đa phần là dân thuê trọ. Khoảng cách giữa các tòa nhà rất sát nhau, đều được nối bằng những con ngõ nhỏ, hơn nữa trước tòa nhà còn xếp đống rất nhiều đồ lặt vặt, ô tô hoàn toàn không đi vào được, cùng lắm chỉ có thể đi được mô tô hoặc xe điện. Nhưng nếu gặp cảnh hai xe đối đầu nhau thì cần phải dừng lại mới tránh được.
Mỗi tòa nhà đều có một tầng hầm, giá thuê rất rẻ, nhưng phòng thì ẩm thấp, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ xíu, buổi trưa mới miễn cưỡng có ánh nắng hắt vào.
Nơi đây gần như là góc tồi tàn nhất thành phố rồi.
Ngày nào Lý Huệ cũng ngồi ôm gối, dựa vào cửa sổ, ngồi sát đất, sống vô tri vô giác.
Tuy là phòng ngủ nhưng không gian rất bé hẹp, chỉ khoảng bốn – năm mét vuông, đặt một chiếc giường đơn và một chiếc bàn nhỏ là gần như không còn chỗ đặt chân, hơn nữa tường cũng đã mùi mốc meo.
Cho dù bà ta bị Lâm Dũng Nghị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm đòi ly hôn thì nơi bà ta sống cũng tốt hơn ở đây nhiều. Huống hồ bà ta còn từng được ăn sung mặc sướng ở nhà họ Lâm nhiều năm như vậy.
Nhưng lúc này bà ta lại buộc phải chấp nhận, vì bây giờ bản thân bà ta là người chạy trốn, sai người bắt cóc, cảnh sát đang truy bắt, đến đi ra ngoài cũng không dám, nên chỉ có thể chịu thiệt thòi trốn vào đây.
Có ai gõ cửa phòng, bước vào là một người đàn ông lôi thôi lếch thếch, ném cho bà ta một hộp cơm: “Ăn đi!”
Hộp cơm rơi vãi ra bàn, nắp mở bung, bên trong ngoài cơm trắng ra thì toàn là rau xanh xào nát, một chút thịt cũng không có, khiến người ta nhìn đã chẳng muốn ăn.
Đối với bà ta, thế này đã là xa xỉ rồi, nếu không bà ta sẽ chết đói.
Lý Huệ lập tức đứng lên đi qua: “Cho tôi gọi một cuộc điện thoại đi! Xin cậu đấy!”
Van vỉ một hồi, cuối cùng người đàn ông cũng chấp nhận. Anh ta đi ra phòng khách, cầm máy bàn đi vào trong, cắm vào sợi dây đung đưa bên tường, bực dọc nói một câu: “Chỉ năm phút thôi đấy!”
Lý Huệ gật đầu lia lịa, ngồi sụp xuống góc tường lập tức cầm ống nghe lên, ấn số điện thoại.
Bắt đầu từ ngày bà ta trốn tranh, bà ta đã gọi vào số điện thoại này rất nhiều lần rồi, vậy nên đã thuộc nằm lòng.
Cuộc gọi được kết nối, Lý Huệ nghe được những tiếng chuông dài, trống ngực đập dồn dập nôn nóng, sợ không ai nghe hoặc bị ngắt máy. Đến khi đầu kia bắt máy, bà ta liền kích động đứng thẳng dậy: “Alô, cuối cùng cô cũng chịu nhận điện thoại của tôi rồi!”
“Rốt cuộc tôi còn phải ở lại đây tới khi nào!” Lý Huệ nông nóng nói tiếp: “Cô không biết điều kiện ở đây tệ thế nào đâu. Căn phòng này một chút ánh nắng cũng không có, hơn nữa khắp phòng toàn mùi ẩm mốc, buổi tối lúc ngủ còn có tiếng chuột kêu nữa!”
Từ lúc xảy ra chuyện cho tới bây giờ, bà ta đã gọi liên tục mấy cuộc điện thoại rồi nhưng số lần được bắt máy rất có hạn.
Ở đầu kia điện thoại, một giọng nữ chậm rãi vọng tới: “Bà biết như vậy mới an toàn mà.”
“Lúc trước cô đã hứa với tôi mà! Chỉ cần tôi làm theo lời cô, cô sẽ thả con gái tôi ra khỏi tù, hơn nữa còn cho chúng tôi một khoản tiền, sắp xếp chúng tôi ra nước ngoài, sau này không quay lại nơi này nữa! Nhưng bây giờ Dao Dao vẫn ở trong đó, tôi lại bị cảnh sát truy tìm khắp nơi!” Mấy hôm nay Lý Huệ quả thật quá thảm hại, mỗi lần ra ngoài phơi nắng, chỉ cần có người đi qua, bà ta đều lập tức cúi đầu, sợ bị phát hiện.
Hơn nữa từ sau khi sự việc xảy ra, bà ta bị sắp xếp sống trong căn nhà dưới tầng hầm này, đến tắm còn chưa tắm, khắp người hôi rình.
“Bà còn mặt mũi nhắc lại với tôi?” Giọng nữ lạnh đi.
“Chuyện đó cũng không thể hoàn toàn trách tôi được!” Lý Huệ nghe xong, không dám oán thán, vội ngụy biện cho mình: “Tôi cũng không ngờ là cậu ta bỗng dưng chạy qua cứu người. Nếu không có cậu ta, mọi chuyện thành công lâu rồi, ai mà ngờ được cậu ta không sợ chết, bất chấp mạng sống tới cứu con nhỏ đó chứ...”
“Bà nói xong chưa!”
Giọng nữ ngắt lời bà ta. Lý Huệ dám giận không dám cãi, co rụt đầu lại: “Tôi biết chuyện này tôi làm thất bại, nhưng tôi đã cố gắng hết sức rồi! Không lẽ cô định nuốt lời, bây giờ thành ra như vậy, sau này rốt cuộc tôi phải làm sao? Chẳng lẽ cô cứ bắt tôi ở đây suốt. Tôi không muốn đâu, coi như tôi cầu xin cô, mau nghĩ cách cứu tôi đi!”
“Bà gấp gì chứ, đợi đó đi.” Giọng nữ sốt ruột đáp lại một câu.
Lý Huệ sao có thể không gấp, cơ mặt như co giật: “Rốt cuộc còn phải đợi tới khi nào? Alô, alô?”
Bà ta cầm ống nghe alô hồi lâu, nhưng không có ai trả lời, sau đó là một loạt các âm báo đầu kia đã ngắt máy.
“Sao lại ngắt máy chứ!”
Lý Huệ bực dọc lẩm bẩm, không cam tâm định tiếp tục gọi.
Cánh cửa bị ai đó đẩy ra đột ngột, người đàn ông đi vào, giật lấy máy bàn, ngắt dây: “Hết năm phút rồi!”
Nói xong, hắn quay ngoắt đầu, hung hãn bỏ đi.
Lý Huệ đành ngồi lại xuống bên cạnh giường, mở hộp cơm mua từ ngoài về ra, cơm bên trong đã nguội ngắt, toàn mùi dầu mỡ thừa. Bà ta cũng không muốn ăn mấy, gảy được hai miếng cơm rồi nuốt không trôi nữa, nhưng vẫn tiếp tục cắn răng kien trì.
Ăn xong, bà ta quăng đũa đi, chìm vào trầm tư.
...
Hai ngày liên tục mưa rả rích.
Buổi sáng sau khi Hoắc Trường Uyên tới công ty, Lâm Uyển Bạch cũng không rảnh. Buổi sáng cô đưa bánh bao nhỏ đi học Taekwondo, ăn xong cơm trưa lại học tiếp một lớp mỹ thuật. Có điều, gần hết buổi học, khay màu không cẩn thận bị đỏ làm bẩn hết quần áo của thằng bé.
Sau khi trở về nhà, Lâm Uyển Bạch đưa bánh bao nhỏ với khuôn mặt lem nhem như mèo về phòng của con.
Cô lau rửa sạch sẽ lớp màu vẽ trên mặt con, tìm bộ quần áo sạch sẽ để chuẩn bị thay cho nó, bước chân của thím Lý đi tới trước cửa phòng, nói có khách tới nhà. Dường như vì Hoắc Trường Uyên không có ở nhà nên bà nói thẳng với cô đối phương là nam giới, tuổi cũng khá cao.
Lâm Uyển Bạch giao tạm bánh bao nhỏ lại cho thím Lý rồi nghi hoặc đi xuống.
Sau khi nhìn thấy người đứng trong phòng khách, cô bất ngờ lên tiếng: “Ông Lục?”
Lục Học Lâm hình như cũng vừa mới ngồi xuống, nghe thấy tiếng gọi lại đứng lên. Ông vẫn mặc trang phục rất giản dị, tuy đã có tuổi nhưng vẫn đầy phong độ, lúc cười lên cũng tạo cảm giác thân thiết, gần gũi.
“Xin lỗi, chú đến đường đột quá thì phải!”
“Đâu có ạ, chú mau ngồi xuống đi!”
Lâm Uyển Bạch vội tiếp đón. Người tới nhà đều là khách, cô đồng thời hỏi: “Chú uống gì ạ, trong nhà có trà và café, còn có nước ép hoa quả!”
“Café đi.” Lục Học Lâm cười nói.
“Vậy chú ngồi đợi cháu một lát!” Lâm Uyển Bạch nói rồi quay người đi vào bếp.
Thím Lý ở trên gác trông bánh bao nhỏ, nên mấy việc lặt vặt này cô sẽ làm thay. Cô vốn định pha một cốc café hòa tan nhưng nhìn thấy trong máy café vẫn còn chút café xay sáng nay thừa lại, nghĩ tới thân phận của Lục Học Lâm, cuối cùng cô chọn cách xay tại chỗ.
Cũng không quá lâu, Lâm Uyển Bạch đã đặt tách café lên mặt bàn.
Lục Học Lâm cảm ơn, hương café thơm nồng phả vào mũi. Ông cầm tách café lên uống một ngụm, nhấm nháp được vị đường mạch nha xen lẫn bên trong. Nét mặt ông hơi khựng lại, có thứ gì đánh thức vị giác của ông, ngay cả trái tim cũng rung lên nhè nhẹ.
Lâm Uyển Bạch cũng chú ý thấy sự thay đổi của ông, bất giác hỏi: “Chú sao thế ạ?”
“Không sao.” Lục Học Lâm giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, lắc đầu cười nói: “Vị café rất ngon!”
Lâm Uyển Bạch cũng mỉm cười đáp lại.
“Hôm nay chú qua đây thật ra là để trả sách.” Sau khi đặt tách café xuống, Lục Học Lâm lấy từ trong lòng ra một túi giấy, mở ra thì bên trong chính là cuốn tiểu thuyết tiếng Đức.
“À!” Lâm Uyển Bạch hiểu ra, vội nói: “Thật ra không cần phiền chú vậy đâu, bắt chú đích thân tới đây một chuyến nữa!”
“Không phiền!” Chủ yếu là vì lần trước mượn sách xảy ra chuyện không vui vẻ. Chú không yên tâm hẹn cháu ra ngoài lần nữa, thêm nữa cũng sợ là vợ chú... Nên chú dứt khoát tới thẳng nhà trả cháu!” Khi nói tới vợ mình, sắc mặt Lục Học Lâm khựng lại, khó giấu được vẻ ngượng ngập và áy náy.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, không để ý quá nhiều.
Nhìn thấy đối phương sau khi lấy cuốn sách ra còn vuốt ve bìa và mép sách, biểu cảm có vẻ không nỡ, cô lên tiếng: “Nếu chú vẫn muốn tiếp tục đọc thì có thể mang về đọc thêm mấy ngày ạ!”
“Thôi, có lật giở bao nhiêu lần thì nó cũng không thuộc về mình!” Lục Học Lâm đưa cho cô.
“Cháu xin lỗi...” Lâm Uyển Bạch đón lấy, trong lòng có chút áy náy: “Cháu biết chú rất thích cuốn tiểu thuyết này, bây giờ lại không mua được nữa, nhưng cháu không thể tặng sách cho chú. Cuốn sách này thật sự rất quan trọng với cháu, không thể bỏ nó được ạ...”
“Cháu đừng nghĩ nhiều, chú không có ý gì khác!” Lục Học Lâm thấy vậy, vội xua tay giải thích: “Cuốn tiểu thuyết bản gốc này ở Trung Quốc khó mà tìm lại được. Được đọc lại một lần nhờ cháu, đối với chú mà nói đã rất mãn nguyện rồi, thật ra chẳng qua chỉ là một chút tưởng nhớ!”
Ông ngước mắt, nhìn thấy Lâm Uyển Bạch ở phía đối diện đang cúi đầu, chăm chú ngắm nhìn cuốn sách trên tay.
Không biết có phải vì tâm trạng hơi xúc động, Lục Học Lâm có phần ngẩn ngơ, tầm mắt cũng dần dần trở nên xa xôi, dường như lại nhìn thấy người con gái trẻ trong ký ức.
Vì muốn được sang Đức du học, ông đã nỗ lực rất lâu, ngày nào cũng phải đối mặt với tiếng Đức phức tạp. Người ấy luôn yên lặng ở bên ông, tuy chẳng hiểu gì nhưng cũng cùng học với ông, hai người có lúc còn thảo luận một số câu.
Sau nữa, ông muốn đi du học, sau này mỗi năm chỉ có thể về nước hai lần, hơn nữa thời gian ở lại cũng có hạn, khiến thời gian họ ở bên nhau càng trở nên ít đến đáng thương. Nhưng người ấy không sợ, cam tâm tình nguyện chờ đợi ông. Hôm tạm biệt ở sân bay, ông mới biết mình quyến luyến nhường nào. Ông rút ra một cuốn tiểu thuyết bằng tiếng Đức để lại cho người ấy, để người ấy có thể nhìn vật nhớ người.
“A Lâm, vì sao anh lại thở dài?”
Cô gái trẻ ôm cuốn sách, ngẩng đầu nhìn ông và hỏi.
Ông cúi đầu nhìn gương mặt tươi tắn, bất giác tiến lên ôm chặt người ấy vào lòng, tiếng thở dài vang bên tai bà: “Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư*!”
*Trích bài thơ “Khúc cung trăng. Xuân tình” của Từ Tái Tư: Sống ở đời vốn chẳng tương tư, ngờ đâu lại tương tư, rồi khổ vì tương tư.
Sau khi nghe hiểu câu nói của ông, người ấy bỗng đỏ bừng mặt, nhưng chẳng mấy chốc đôi mắt đã ầng ậng nước.
Loa thông báo giục mọi người lên máy bay. Ông buộc phải cầm vali rời đi. Lần cuối cùng quay đầu lại, vẫn có thể nhìn thấy giữa sân bay người qua người lại, cô gái trẻ ôm sách đứng bất động tại chỗ, đôi mắt và sống mũi đỏ rực khiến ông chẳng nỡ đi...
Lục Học Lâm lại cầm tách café lên.
Đã hơi nguội rồi, không còn nhiều hơi nóng phả vào mặt, nhưng ông lại cảm thấy hốc mắt mình hơi nóng, bất giác khàn giọng nói: “Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư...”
Lâm Uyển Bạch hơi sững sờ.
“Xin lỗi, một phút không kìm được cảm xúc!” Ý thức được mình hơi thái quá, Lục Học Lâm vội kiểm soát, thấy cô cứ nhìn mình mãi, ông bèn áy náy cười hỏi: “Làm cháu sợ sao?”
“Dạ không...” Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Mượn động tác cúi xuống, cô nuốt nước bọt: “Đây là thơ của Từ Tái Tư đời Nguyên phải không ạ, cháu cũng rất thích!”
“Đúng vậy!” Lục Học Lâm mỉm cười gật đầu, cảm xúc đã bình thường trở lại.
Lâm Uyển Bạch ngước mắt nhìn lên, do dự một chút rồi chậm rãi nói: “Cháu có thể có một yêu cầu quá đáng không ạ?”
“Cháu cứ nói đi đừng ngại!” Lục Học Lâm mỉm cười nói.
“Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư. Thân tự phù vân, tâm như phi khứ, khí nhược du ti. Không nhất lũ dư hương tại thử, phán thiên kim du tử hà chi. Chứng hầu lai thì, chính thị hà thì? Đăng bán hôn thì, nguyệt bán minh thì.”*
* Sống ở đời vốn chẳng tương tư, ngờ đâu lại tương tư, rồi khổ vì tương tư. Thân như mây trôi, lòng như tơ liễu, hơi thở mỏng manh. Ai đi rồi mùi hương ở lại, ngóng trông lãng tử có đáng chăng? Bệnh tương tư biết khi nào khỏi? Trăng đèn khuya khi tỏ khi mờ.
Sau khi đọc lại bài thơ một lượt bằng giọng bình thản, Lâm Uyển Bạch ngừng lại mấy giây mới nói tiếp: “Lâu nay cháu vẫn rất thích bài từ thi này. Ban nãy anh chú lẩm nhẩm đọc ra, chắc chú cũng thích! Chỉ có điều chữ cháu khó coi, một người có học thức như chú Lục, chữ chắc rất đẹp, có thể phiền chú viết lại bài thơ này cho cháu không?”
Thật ra yêu cầu vô duyên vô cớ của cô quá đường đột, nhưng cũng may Lục Học Lâm không suy nghĩ nhiều, hơn nữa nghĩ tới chuyện cô cho mình mượn cuốn sách mà cô trân quý, mình chẳng có lý do gì để từ chối cả. Thế nên ông vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên là được!”
Đúng lúc thím Lý từ trên gác đi xuống, cô bèn dặn thím mang giấy bút qua.
Lục Học Lâm ra nước ngoài du học từ lâu, tuy không thường xuyên luyện viết bút lông, nhưng vẫn viết bằng bút mực rất đẹp. Vừa hay, thím Lý mang xuống ngoài từ giấy A4 trắng tinh ra, còn có cây bút mực bình thường Hoắc Trường Uyên hay dùng.
Sau khi đón lấy, ông bèn cúi đầu múa bút trên mặt bàn.
Có thể thấy Lục Học Lâm cũng đã thuộc nằm lòng bài thơ này, gần như không cần nhớ lại, đặt bút là viết, hơn nữa trong quá trình viết còn không ngừng tay, chỉ toàn nghe tiếng đầu bút nhọn vang lên những tiếng sột soạt sắc nét trên giấy.
Viết xong câu cuối cùng, Lục Học Lâm đưa tờ giấy cho cô.
“Cảm ơn chú!” Lâm Uyển Bạch cảm kích.
“Việc dễ dàng thôi mà, viết vài chữ thôi!” Lục Học Lâm tươi cười xua tay, rồi đóng nắp bút lại, đồng thời đứng lên: “Được rồi, đã trả sách nguyên vẹn về tay chủ, chú cũng không quấy rầy thêm nữa! À, còn nữa, cảm ơn café của cháu!”
Cuối cùng ông dừng ánh mắt trên tách café, rồi quay đi với chút lưu luyến nhẹ.
Lâm Uyển Bạch cũng đứng dậy theo: “Cháu tiễn chú!”
Lục Học Lâm mỉm cười gật đầu.
Bên ngoài hoàng hôn đã buông xuống từ lúc nào, ráng chiều màu hoa hồng đẹp như một giấc mơ. Có tài xế đợi từ đầu bên ngoài sân, nhìn thấy Lục Học Lâm từ trong biệt thự ra, người ấy đã nhanh mắt kéo cửa sau cho ông từ trước.
Lâm Uyển Bạch đứng tại chỗ, nhìn theo cho đến khi chiếc xe sang trọng khuất khỏi tầm mắt mới quay người đi vào trong biệt thự.
Thím Lý đã ở dưới bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Nghe tiếng bước chân cô quay lại, bà bèn đeo tạp dề ra đón.
Bà vẫn như mọi ngày hỏi cô xem tối nay muốn nấu món gì, vì từ ngày cô tới, thông thường cô đều đích thân nấu cơm cho hai bố con, thím Lý chỉ phụ trách chuẩn bị nguyên liệu và dọn dẹp.
Có điều hôm nay sau khi hỏi xong, Lâm Uyển Bạch không trả lời ngay. Có thể cô không nghe thấy, thẳng thừng đi lên gác.
Lâm Uyển Bạch đi thẳng vào phòng ngủ, đi tới trước chiếc tủ bên cửa sổ, kéo ngăn cuối cùng ra.
Trong này để tất cả đồ của cô, cô không lập tức bỏ cuốn sách vào trong mà dùng ngón tay cái và ngón trỏ kẹp lấy một chiếc bookmark yên lặng nằm bên trong.
Nó vốn được kẹp trong cuốn tiểu thuyết, chỉ là trước khi cho Lục Học Lâm mượn, cô đã tiện tay lấy nó ra.
Giống hệt như cuốn sách, nó cũng tồn tại rất lâu rồi.
Cho dù bên ngoài được bọc một lớp ni lông, nhưng mép cũng đã ố vàng, là kiểu kẹp sách phong cách cổ phong rất truyền thống, chỉ được trang trí bằng mấy chiếc lá phong, nhưng ở góc phải bên dưới lại có một hàng chữ nhỏ màu xanh đen được viết theo lối chữ khải.
Lâm Uyển Bạch nhớ rất rõ, lúc nhỏ cuốn tiểu thuyết này thường xuyên là cuốn sách gối đầu giường của mẹ. Tối nào bà cũng giở ra đọc, có lúc còn ngồi ngắm kẹp sách đến ngây người, lấy tay vuốt ve hết lần này tới lần khác nét chữ bên trên. Mẹ từng dạy cô viết chữ, thế nên cô dám chắc chắn đây không phải nét chữ của bà. Hơn nữa nét bút rắn rỏi, giống chữ của nam giới hơn...
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, cầm tờ giấy A4 bên cạnh lên.
Cô đối chiếu, so sánh từng chữ một. Tuy ràng khác nhau về thời gian và độ đậm nhạt nhưng nét bút giống nhau đến kinh người.
Sống ở đời vốn chẳng tương tư.
Ngờ đâu lại tương tư, rồi khổ vì tương tư...
Nhịp tim Lâm Uyển Bạch đập hơi nhanh một chút, ban nãy chẳng qua chỉ là một suy nghĩ thoáng qua của cô.
Cô nhìn đi nhìn lại kẹp sách và tờ giấy, nhưng không giấu nổi sự thảng thốt trong lòng.
Có sự trùng hợp đến vậy sao?
Trong lúc thất thần, có bàn tay làm ấm bả vai cô.
Lâm Uyển Bạch quay đầu, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên trong bộ vest đen, áo vest còn chưa cởi ra, cà vạt cũng còn nghiêm chỉnh, chắc anh vừa về tới nhà. Nhìn vào đôi mắt anh, cô mỉm cười.
Việc đầu tiên khi về tới nhà của Hoắc Trường Uyên dĩ nhiên là đi tìm cô.
Lúc đó thím Lý thấy cô vội vàng đi lên gác, nghĩ là cô khó chịu trong người nên nói với anh một cách tự nhiên. Biết chuyện, anh lập tức để chìa khóa xe đó, đi lên. Nhìn thoáng qua gương mặt cô, xác định không có vấn đề gì, anh mới yên tâm hơn.
Lâm Uyển Bạch không biết anh lo lắng, cười nói: “Hoắc Trường Uyên, anh về rồi à!”
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên rướn môi.
Sau một tiếng đáp bình thản, ánh mắt anh nhìn cô hơi khác lạ.
“Anh sao vậy?” Lâm Uyển Bạch bất giác nhíu mày, quan tâm hỏi: “À, có phải anh có chuyện gì phiền muộn trong công việc không?”
“Không phải.” Hoắc Trường Uyên đáp khẽ sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh nghe thím Lý nói, tranh thủ lúc anh không có nhà, chú Lục chiều nay chạy tới đây?”
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch liền hiểu ra nguyên nhân, khóc dở mếu dở giải thích: “Thế nào gọi là tranh thủ lúc anh không ở nhà, chú ấy tới trả sách thôi! Trước đó em đã nói với anh rồi mà, em cho chú ấy mượn một cuốn tiểu thuyết, hôm nay qua trả em thôi mà!”
“Chú ấy ở lại có lâu không?” Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chắc đủ uống một tách café...”
“Em còn pha cafe cho chú ấy?” Hoắc Trường Uyên trừng mắt.
“Đúng vậy...” Lâm Uyển Bạch gật đầu. Nhìn thấy mặt anh đen sì lại, cô nực cười chọc tay vào cánh tay anh: “Anh nhỏ mọn quá vậy!”
Hoắc Trường Uyên mặt căng ra, ngữ khí cũng trở nên cứng đờ: “Em chỉ được pha café cho mình anh uống thôi!”
Lâm Uyển Bạch mỉm cười, lúc này anh như một đứa trẻ con ấu trĩ, phát huy bản năng chiếm hữu của mình vậy.
Hết cách, cô đành dỗ anh như dỗ bánh bao nhỏ, thủ thỉ dịu dàng xoa dịu: “Được rồi, chỉ pha cho mình anh thôi! Em và Đậu Đậu không ai được uống, như vậy được chưa nào?”
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên miễn cưỡng chấp nhận.
Anh nắm tay cô hơi mạnh một chút, kéo cô sát vào lòng, thì thầm: “Ban nãy lúc anh vào đây, em đang ngẩn người nghĩ gì vậy?”
“Có gì đâu...” Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Hoắc Trường Uyên nhìn xuống, thấy cô đang đút cuốn tiểu thuyết vào tủ.
Lai lịch của nó anh biết từ lâu. Anh cúi xuống nhìn cô, suy tư vài giây: “Sắp đến ngày giỗ mẹ em rồi nhỉ?”
Lâm Uyển Bạch sững sờ.
Hình như vào bốn năm trước, lúc quan hệ giữa họ còn là giao dịch, cô từng nói cho anh biết một lần, không ngờ một chuyện nhỏ như vậy, anh vẫn nhớ...
Hết chương 297