Xin Hãy Ôm Em

Chương 299: Chương 299: Chương 298




Cô khẽ gật đầu: “Ừm...”

Hoắc Trường Uyên thấy cô đóng ngăn kéo lại, đuôi mày cứ cụp xuống từ đầu đến cuối thì nghĩ cô đang nhớ mẹ của mình.

Anh nói nhỏ: “Đừng buồn, còn có anh và con trai ở bên em.”

Lâm Uyển Bạch gật đầu: “Ừm, em biết!”

Cảm giác có lòng bàn tay đặt nặng lên vai mình, Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu cười với anh, nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay anh.

Có anh và con trai ở bên cạnh, cảm giác cô độc trong lòng cô đã biết mất từ lâu, chỉ là cô đang nghĩ tới người mẹ đã nằm xuống đất sâu bao nhiêu năm của mình, cả đời vẫn cứ lẻ loi.

...

Hoắc Trường Uyên hạ thấp tay xuống, chuyển sang ôm lấy eo cô, mỉm cười nói: “Anh có một dự định, muốn chuyển mộ của ông bà ngoại ở dưới quê lên Băng Thành, rồi sửa lại ngôi mộ cho mẹ em, để cả gia đình được quây quần bên nhau. Như thế dù sau này chúng ta có ra nước ngoài định cư, có người thân thiết nhất ở bên, mẹ sẽ không cô đơn nữa.”

Lúc đó cô lập mộ cho bà ngoại ở dưới quê cũng là vì biết sinh thời bà rất nhớ ông ngoại. Nhưng nếu bây giờ chuyển cả ông và bà lên đây thì không còn vấn đề gì nữa.

Dưới suối vàng ông bà có linh thiêng cũng sẽ chấp nhận được ở bên cạnh con gái.

Lâm Uyển Bạch khẽ cắn môi.

Không ngờ anh lại đọc được suy nghĩ của cô, cô hỏi trong niềm xúc động: “Như vậy có phiền phức quá không?”

“Không đâu.” Hoắc Trường Uyên đáp ngắn gọn.

Chỉ cần là chuyện của cô, sao có thể gọi là phiền phức?

Lâm Uyển Bạch quay người lại trong vòng tay anh, kiễng chân dùng tay níu lấy cổ anh: “Hoắc Trường Uyên, anh thật tốt!”

Hoắc Trường Uyên cúi xuống, vui vẻ đón nhận nụ hôn chủ động của cô.

Ăn tối xong, trời cũng tối dần, vầng trăng tròn trên cao sáng trong giữa đêm tối.

Lúc cửa phòng tắm được kéo ra, Lâm Uyển Bạch đang đứng quay lưng lại cũng vừa hay bỏ di động xuống khỏi tai.

Hoắc Trường Uyên đang lau tóc chợt dừng lại, cố tình bước khẽ khàng, lẳng lặng áp sát cô. Tới khi đứng ngay sau lưng cô, anh đột ngột dang rộng cánh tay, ôm trọn cô vào lòng.

Lâm Uyển Bạch không kịp đề phòng, giật thót, di động cũng rơi xuống đất.

Hoắc Trường Uyên vắt ngang cánh tay qua ngực, siết chặt lấy cô, cúi đầu cắn lên vành tai cô: “Giấu anh lén lén lút lút gọi điện cho ai thế hả? Hm?”

“Là Cá nhỏ gọi đến...” Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu liếc nhìn anh, khẽ đáp.

Thấy cô nhíu mày như có tâm sự, anh hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Uyển Bạch nhặt di động lên, thở dài, mím môi nói cho anh biết: “Cô ấy muốn dọn ra ngoài ở, bảo em khi nào rảnh thì đi xem nhà với cô ấy...”

Hoắc Trường Uyên nghe xong cũng hơi sững người.

Lâm Uyển Bạch bỗng dưng trở nên lo lắng. Căn nhà chung cư đó là của Tần Tư Niên để cho Tang Hiểu Du ở, bây giờ cô ấy lại quyết tâm dọn ra ngoài, hơn nữa ngữ khí có vẻ như đã suy nghĩ rất kỹ càng, còn mang theo chút mệt mỏi khó giấu được.

Lần cuối cùng tới thăm, cô còn nghĩ họ đã làm lành rồi chứ...

Hoắc Trường Uyên không muốn thấy cô buồn bèn động viên: “Đừng nghĩ nữa, sẽ không có chuyện gì đâu, cho dù có gây chuyện kiểu gì thì vẫn còn đứa con trong bụng của Tang Hiểu Du, hai người họ không dứt khoát được với nhau đâu! Huống hồ, chuyện tình cảm chỉ có thể để họ tự giải quyết!”

“Ừm.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn cứ lo lắng.

Hoắc Trường Uyên nhíu mày trầm ngâm giây lát, rồi từ tốn nói: “Lần trước em bỏ nhà ra đi, lúc đón em về anh có nói hôm nào mời họ một bữa. Vừa hay nhân dịp này, giúp họ làm lành?”

“Cũng được đấy!” Lâm Uyển Bạch nghe xong gật đầu, rất tán đồng chủ ý của anh: “Vậy thì đừng ra ngoài ăn nữa, nấu ở nhà đi, càng tiện nói chuyện! Trưa mai em sẽ đi siêu thị một chuyến, mua nhiều đồ ăn về, làm một bữa cơm gia đình đơn giản!”

Bỗng dưng ý thức ra điều gì đó, cô bực dọc kháng nghị: “Này... Em bỏ nhà ra đi khi nào chứ?”

Hoắc Trường Uyên nhìn cô nhướng cao mày, như đang hỏi ngược lại cô “Không có sao?“.

Lâm Uyển Bạch nhún vai, bỗng chốc á khẩu.

Cô cúi mặt, len lén bĩu môi, trong lòng không phục chút nào, cùng lắm chỉ là đi đêm không về thôi...

Hoắc Trường Uyên không muốn lãng phí thời gian, anh kết thúc chủ đề: “Chuyện này cứ quyết định như vậy, đừng nghĩ tới chuyện của người khác nữa, nghĩ về anh nhiều chút đi.”

“Anh làm sao?” Lâm Uyển Bạch không hiểu.

“Em nói xem?” Hoắc Trường Uyên nói một câu đầy ý tứ.

“...” Lâm Uyển Bạch đỏ mặt.

Hoắc Trường Uyên cúi xuống vác cô lên vai, bước rộng mấy bước rồi đồng thời nằm vật ra giường.

Anh khàn giọng hỏi: “Đóng chặt cửa chưa?”

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Hoắc Trường Uyên không muốn giống như lần trước, sau khi bị con trai phá rối, hoang phí cả một đêm tuyệt vời.

“Đóng chặt rồi...” Lâm Uyển Bạch xấu hổ nói.

Không những đóng chặt, còn khóa trái rồi...

Hoắc Trường Uyên cười rất mãn nguyện, sau đó cúi xuống, từ từ hưởng thụ khoảng thời gian của hai người.

...

Ngày hôm sau, Lâm Uyển Bạch đi siêu thị đúng như kết hoạch hôm trước.

Lúc xếp hàng thanh toán ở quầy thu ngân, ở quầy thanh toán kế bên xuất hiện một bóng hình mảnh khảnh quen thuộc.

Lâm Uyển Bạch nhìn qua, chủ động lên tiếng: “Trùng hợp vậy, anh cũng đi siêu thị à!”

“Mua chút đồ!” Tiêu Vân Tranh mỉm cười, giọng có chút cảm kích: “Lâm Uyển Bạch, anh còn nghĩ sau khi anh nói ra sự thật lần trước, em sẽ không để ý tới anh nữa đấy, không ngờ em vẫn muốn nói chuyện với anh! Cảm ơn em!”

“Em không hề nói là không trách anh hay đã tha thứ cho anh đâu...” Lâm Uyển Bạch bặm môi.

“Anh hiểu!” Tiêu Vân Tranh nhún vai, nhưng cô không tạo khoảng cách với mình đã đủ khiến anh ấy mãn nguyện rồi. Vẫn giống như trước đây, anh ấy chủ động giúp cô xách đồ.

“Sao lại để em một mình xách nhiều như vậy, anh ấy đành lòng sao?”

Lâm Uyển Bạch giải thích: “Lát nữa tan làm anh ấy sẽ qua đón em, bảo em đợi trong siêu thị, nhưng em thấy anh ấy quá vất vả nên em sẽ ra ngoài cửa đợi!”

Nghe vậy, Tiêu Vân Tranh gật đầu.

Hai người họ thật sự quan tâm lẫn nhau, từ những chi tiết nhỏ có thể cảm nhận được.

Nhìn xuống, Lâm Uyển Bạch chú ý thấy Tiêu Vân Tranh mua khá nhiều đồ, nhưng hình như đều là đồ tẩm bổ.

Ngẫm nghĩ một chút, cô ngập ngừng lên tiếng: “Sức khỏe của Chủ tịch Hoắc...”

Không phải vì cô quá quan tâm, đơn thuần là hỏi thay cho Hoắc Trường Uyên. Tuy anh tỏ ra rất tuyệt tình, không hề hỏi han gì, nhưng sao cô không hiểu, thật ra anh không dễ chịu chút nào.

Nói gì thì nói đó cũng là bố của anh.

“Bố anh à, ông không sao từ lâu rồi.” Tiêu Vân Tranh nói rõ, rồi cũng theo tầm mắt của cô cúi nhìn đống đồ trong tay mình, có chút ngập ngừng nhưng vẫn nói cho cô sự thật: “Gần đây Tịnh Tuyết cứ u sầu buồn bã, bị ốm, chẳng ăn uống được gì. Anh định qua thăm cô ấy! Dù gì thì anh và cô ấy vẫn là bạn!”

“Ồ...” Lâm Uyển Bạch hiểu ra.

Đối với Lục Tịnh Tuyết tuy rằng cô còn chút áy náy, nhưng không quá mãnh liệt. Có điều nhìn Tiêu Vân Tranh, cô rất muốn hỏi bốn năm qua đã đủ để anh ấy quên đi hay từ bỏ chưa.

Có điều khi lời nói đến bên miệng, liếc thấy miếng ngọc mặt Phật lấp ló sau cổ áo của anh ấy, cô lập tức nuốt xuống.

Đáp án đã quá rõ ràng rồi.

Ra khỏi siêu thị, Tiêu Vân Tranh giúp cô đặt túi đồ lên ụ đá nhỏ: “Nếu em đợi anh ấy tới đón thì anh về trước đây!”

Lâm Uyển Bạch gật đầu chào tạm biệt, nhìn theo bóng anh ấy đi về phía một chiếc ô màu xám bạc.

Không thể không thừa nhận, Tiêu Vân Tranh quả thực đã thay đổi rất nhiều. Nếu là bốn năm trước, anh ấy luôn lái những chiếc xe đua nổi trội, nghênh ngang đi vào dòng xe, không coi ai ra gì.

Chiếc ô tô ấy vừa biến mất khỏi tầm mắt thì chiếc Land Rover trắng của Hoắc Trường Uyên cũng đỗ ngay bên đường.

Sau khi thắt dây toàn vào, Lâm Uyển Bạch không chút giấu giếm: “Ban nãy em gặp Tiêu Vân Tranh trong siêu thị!”

Hoắc Trường Uyên khẽ đáp một tiếng, dường như không mấy để ý, chỉ tập trung lái xe.

Quan sát góc nghiêng của anh, Lâm Uyển Bạch chớp mắt, cố tình trêu chọc: “Anh ấy cũng mua không ít đồ, nhưng toàn là đồ bổ, em nghe nói, hình như vợ chưa cưới cũ của anh đang bị ốm~”

Cuối cùng, cô còn xấu xa, đặc biệt nhấn mạnh vào chữ “cũ“.

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên không nao lòng.

“Anh không đi thăm à?” Lâm Uyển Bạch vẫn tiếp tục khiêu khích.

Hoắc Trường Uyên liếc xéo về phía cô, sau đó khẽ nhướng đuôi mày: “Nếu em đã muốn anh đi như vậy, vậy thì hủy cuộc hẹn tối nay luôn, bây giờ đến thẳng nhà họ Lục.”

Thấy anh không cười mà định xoay vô lăng quay đầu thật, Lâm Uyển Bạch bỗng sốt sắng, hoảng loạn cản anh lại.

“... Này!”

Hoắc Trường Uyên rướn môi, khẽ hừ một tiếng rồi tiếp tục đi thẳng.

Lâm Uyển Bạch hèn nhát thu tay về.

Cô vốn còn muốn cố tình chọc anh nữa, quả nhiên, cô vẫn không gian manh bằng anh!

Lâm Uyển Bạch bại trận, đành đổi chủ đề: “Em mua không ít đồ ăn nhiều canxi, có lợi cho bà bầu, tối nay em làm thêm vài món!”

“Anh nghe người ta bảo có một câu mà dân gian hay truyền nhau.” Hoắc Trường Uyên bất ngờ lên tiếng.

“Câu nói?” Lâm Uyển Bạch hỏi tiếp.

Hoắc Trường Uyên một tay giữ vô lăng, mắt liếc sang cô: “Nếu sử dụng băng vệ sinh được chính bà bầu bóc ra thì sẽ có thai. Em tới hỏi bạn em xem nhà còn cái nào không.”

“...” Lâm Uyển Bạch suýt chút nữa bị sặc nước bọt.

Cô nhìn về phía anh đầy nghi ngờ, nhưng không thấy anh có chút đùa giỡn nào, nét mặt chỉ toàn chân thành.

Nuốt nước bọt, Lâm Uyển Bạch không ngờ một lời mê tín không có căn cứ như vậy mà anh cũng tin!

Người đàn ông này vẫn chưa từ bỏ “chấp niệm” muốn sinh con gái...

Thật sự đủ rồi đấy!

Lâm Uyển Bạch không muốn bàn luận quá nhiều với anh về chuyện này. Cô âm thầm rút di động ra, gọi cho Tang Hiểu Du, muốn nhắc bạn tới sớm một chút.

Chỉ là một lát sau, cô nhìn vào màn hình và nhíu mày: “Sao thế nhỉ, mãi không có ai nghe máy...”

Cô vừa gọi hai cuộc, đều không ai bắt máy, chỉ có tiếng của nhân viên tổng đài.

Bỗng dưng, một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng cô.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, xe trước sau đều giảm tốc độ.

“Để anh gọi cho Tư Niên.” Hoắc Trường Uyên nói với cô.

Lâm Uyển Bạch gật đầu, nhìn thấy anh đeo tai nghe Bluetooth lên, tìm số của Tần Tư Niên và gọi qua, hình như cũng phải khá lâu mới có người bắt máy. Cô kiên nhẫn ngồi bên chờ đợi.

Nhưng bỗng thấy nét mặt Hoắc Trường Uyên biến sắc.

Kết thúc cuộc gọi, Hoắc Trường Uyên gỡ tai nghe ra, nói với cô: “Xảy ra chuyện rồi!”

...

Khoảnh khắc chiếc Land Rover dừng lại, Lâm Uyển Bạch đã đẩy cửa ra, chạy vội vào trong tòa nhà cấp cứu.

Hoắc Trường Uyên rút chìa khóa xe, cũng bám sát theo sau cô. Khi từ trong thang máy đi ra, anh đưa tay ôm lấy vai cô và an ủi: “Đừng lo lắng quá.”

Lâm Uyển Bạch gật đầu nhưng sự sốt sắng trên khuôn mặt chỉ tăng không giảm.

Cuối cùng khi sắp tới phòng phẫu thuật, từ xa họ đã nhìn thấy Tần Tư Niên ngồi sụp xuống, dựa vào bức tường trắng, sống lưng cong gập lại, đầu vùi xuống gối, hai khuỷu tay ôm sau gáy.

Chút nắng cuối ngày còn vương lại hắt vào qua cửa sổ khiến cái bóng của anh ấy đổ xuống nền gạch, giống như một ngọn núi đau thương.

Anh ấy như không hề nghe được tiếng bước chân của họ, vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Lâm Uyển Bạch rảo bước tiến lên trước, nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng kín, cô căng thẳng hỏi: “Bác sỹ Tần, Cá nhỏ sao rồi?”

Rất lâu sau, Tần Tư Niên mới có phản ứng.

Giống như một động tác quay chậm trong bộ phim điện ảnh, anh ấy chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt hoa đào ấy xuất hiện những tia máu mảnh và dài, khóe môi anh ấy khẽ giật, có một giọng nói thều thào bật ra, khàn đặc như bị một lớp đá sỏi mài qua: “Vẫn chưa biết.”

Rõ ràng buổi trưa vẫn còn gọi điện thoại, hẹn tối nay sẽ tới nhà ăn cơm.

Ai ngờ lại xảy ra biến cố này...

Lâm Uyển Bạch há hốc miệng, còn định hỏi gì thêm thì Hoắc Trường Uyên đứng cạnh đã nắm chặt tay cô hơn, lắc đầu ra hiệu.

Cô đành im lặng, thấp thỏm nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, cánh cửa đóng kín cuối cùng cũng được mở ra, vị bác sỹ mặc áo blouse trắng từ trong đi ra ngoài.

Tần Tư Niên ngồi xổm quá lâu, đến nỗi hai chân tê dại, lúc đứng lên cả cơ thể đều loạng choạng giây lát. Cũng may có Hoắc Trường Uyên đỡ lấy anh ấy, còn Lâm Uyển Bạch thì đã không đợi được nữa, đứng bật dậy khỏi ghế, chạy lên hỏi trước.

“Bác sỹ, tình hình sao rồi?”

Bác sỹ cởi khẩu trang ra, không lập tức trả lời ngay mà thở dài một tiếng rồi mới lắc đầu: “Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức! Khi đưa vào đây tim thai đã ngừng đập, không giữ được đứa bé!”

Lâm Uyển Bạch suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, cô phải dùng tay che chặt miệng mình.

Câu nói này bốn năm trước cô cũng từng nghe được, thế nên hiểu quá rõ nó là một nỗi đau xé ruột xé gan như thế nào. Cô vô thức quay đầu nhìn Tần Tư Niên ở phía sau.

Cơ thể cao lớn của anh ấy cứng đờ ra đó, giống như không động đậy nổi nữa, cứ thế nhìn bác sỹ trân trân. Đột nhiên, khóe mắt anh ấy co giật như mất kiểm soát, một giọt lệ nặng nề rơi xuống.

Nước mắt đàn ông không rơi tùy tiện, chỉ vì họ chưa quá đau lòng mà thôi.

Trái tim Lâm Uyển Bạch chợt thắt lại.

Phía sau bác sỹ, Tang Hiểu Du được đẩy ra trong tình trạng thuốc mê còn ngấm, chuẩn bị đưa về phòng bệnh. Cô ấy yên lặng nằm trên giường, yên tĩnh như đã chết rồi vậy, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy.

Tần Tư Niên không lập tức theo vào phòng bệnh, mà đi tới khu hút thuốc lá.

Anh ấy chống tay vào tường mà bước đi, hơn nữa còn rất chậm chạp. Khi Lâm Uyển Bạch đi ngang qua thì nhìn thấy anh ấy đón điếu thuốc từ Hoắc Trường Uyên, rít rất mạnh như một kẻ nghiện thuốc, nhưng tay thì run rẩy như không kiểm soát được.

Lâm Uyển Bạch thở dài, đẩy cửa đi vào phòng bệnh.

Bên trong im phăng phắc, tiếng động duy nhất có lẽ là tiếng nước nhỏ xuống tí tách trong ống truyền dịch.

Phát hiện thấy Tang Hiểu Du có dấu hiệu tỉnh lại, dường như thuốc mê đã hết tác dụng, cô ấy từ từ mở mắt ra, Lâm Uyển Bạch vội vàng tiến tới: “Cá nhỏ, cậu tỉnh rồi!”

Ánh mắt Tang Hiểu Du rệu rã vài giây, rồi mới dần dần có tiêu điểm. Nhìn thấy cô, ban đầu cô ấy sững sờ, sau đó nhìn xung quanh một lượt rồi cất giọng khàn khàn: “Mình đang ở trong bệnh viện sao?”

“Ừm...” Lâm Uyển Bạch gật đầu, căng thẳng hỏi thăm: “Cậu cảm giác thế nào? Có chỗ nào thấy không thoải mái không? Có cần mình gọi bác sỹ qua cho cậu không?”

“Không đâu, mình rất ổn.” Cho dù là lúc này, Tang Hiểu Du vẫn có thể mỉm cười.

“Bác sỹ dặn dò rồi, bây giờ sức khỏe của cậu rất yếu, cần nghỉ ngơi nhiều!” Lâm Uyển Bạch nắm chặt tay cô ấy.

Tang Hiểu Du nhắm mắt lại một chút rồi mở ra, sau đó hỏi rất khẽ như sợ bị kích động vậy: “Tiểu Bạch, đứa bé, không còn nữa phải không?”

Khi cô ấy lên tiếng cũng đúng lúc cửa phòng bị đẩy ra.

Tần Tư Niên và Hoắc Trường Uyên đồng thời đi vào, người phía trước bước được một bước thì khựng lại, đôi mắt u ám.

Thấy Tang Hiểu Du vẫn nhìn mình chòng chọc như chờ đợi đáp án, Lâm Uyển Bạch gật đầu một cách khó nhọc.

Thấy vậy, trong khoảnh khắc, ánh mắt Tang Hiểu Du trống rỗng.

Không lên tiếng, cô ấy đưa cánh tay cắm ống truyền dịch đặt lên bụng, hoàn toàn phẳng lỳ, làm gì còn sờ được thứ gì, nhưng cô ấy cứ không ngừng sờ đi sờ lại, sau đó lại nhắm mắt vào, có thứ gì cũng đã chết đi: “Ừm, không còn nữa thì không còn nữa vậy.”

Hốc mắt Lâm Uyển Bạch đỏ rực, tuy rằng ngữ khí nghe nhẹ nhàng nhưng “mẫu tử liên tâm”, không thể không đau lòng được.

Phía sau, Tần Tư Niên dịch chuyển những bước đờ đẫn tới trước giường bệnh. Cô nhường chỗ, thấy anh ấy cúi xuống, cẩn thận cầm tay Tang Hiểu Du lên.

Đôi mắt anh ấy ảm đạm, vài phần nhẫn nhịn vài phần đau khổ: “Cá nhỏ, chúng ta vẫn còn trẻ, sẽ lại có con...”

Dường như hơi cạn từ, nhất thời cũng không tìm được quá nhiều lời an ủi.

Tang Hiểu Du nhìn anh ấy, bỗng cười khẽ, cũng nắm chặt tay anh ấy sau đó đặt lên bụng mình: “Thật ra ban đầu em có ý giấu anh lén lút sinh nó ra, nhưng sau đó lại bị anh phát hiện. Chỉ là không ngờ, nó cứ thế lặng lẽ rời khỏi cơ thể em... Đứa con không còn, chúng ta đừng suy nghĩ gì nữa, anh cũng đừng quá đau lòng, có thể chúng ta không có duyên làm cha mẹ nó! Nhưng, như vậy cũng may mắn, không vội chạy đi đăng ký kết hôn lại, bây giờ cũng rảnh!”

“Đừng nói nữa!” Tần Tư Niên quát trong sự kìm nén.

“Không nói thì không nói vậy. Cũng may em chẳng còn sức, nói đôi ba câu đã mệt tưởng chết rồi.” Nói xong, Tang Hiểu Du quả thật thở dốc, nhưng biểu cảm trên mặt thì rất bình thản.

Khi nhắm mắt lại lần nữa, cô ấy nhẹ nhàng xoay người, quay lưng về phía Tần Tư Niên.

“Tư Niên...”

Bỗng nhiên Tang Hiểu Du khẽ gọi.

Lâm Uyển Bạch vô thức cuộn chặt tay lại. Đây quả thực là lần đầu tiên cô nghe thấy bạn mình gọi Tần Tư Niên như thế, trước kia cô ấy chỉ luôn miệng gọi “Cầm thú“.

Cô nín thở, nghe thấy giọng nói yếu ớt và hờ hững ấy vọng ra: “Từ nay chúng ta chấm dứt thỏa thuận đi.”

Lần này, Lâm Uyển Bạch không dám nhìn xem Tần Tư Niên có cảm xúc gì nữa. Hoắc Trường Uyên nắm lấy tay cô, thì thầm bên tai cô: “Để cậu ấy ở lại, chúng ta về thôi.”

“Ừm...” Cô gật đầu.

Khi đi ra khỏi phòng bệnh, Lâm Uyển Bạch không đành lòng quay đầu nhìn lại.

Không có tiếng khóc lóc cũng không có những cảm xúc kịch liệt, Tang Hiểu Du như biến thành một con người khác vậy, bình tĩnh đến đáng sợ, tựa hồ người vừa sảy thai và ra khỏi phòng mổ không phải là cô ấy vậy.

Nhưng Lâm Uyển Bạch nhìn thấy rõ ràng, có giọt nước mắt từ khóe mắt bạn mình lăn xuống.

Hết chương 298

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.