Khi đặt bó hoa xuống, Lục Học Lâm mới chú ý thấy bên cạnh mình đã có một bó khác, hơn nữa cũng giống y như của ông, là vân môn.
Chợt ý thức được mình vừa bỏ qua điều gì, ông quay ngoắt lại.
Lục Học Lâm kinh ngạc nhìn Lâm Uyển Bạch ở bên cạnh, ánh mắt đã khác lúc trước: “Lâm tiểu thư, sao cháu biết bà ấy nằm ở đây? Lẽ nào...”
“Không sai, đây là mẹ của cháu.” Lâm Uyển Bạch gật đầu, chậm rãi nói rành mạch.
“Hóa ra cháu là con gái của bà ấy!” Lục Học Lâm nghe xong đứng ngay dậy.
“Vâng...” Lâm Uyển Bạch khẽ đáp.
Cô cũng không ngờ được, mối tình đầu mà đối phương luôn hoài niệm trong lòng lại là mẹ của mình.
Trong vô hình, mối quan hệ giữa hai người như được kéo gần lại.
Biểu cảm trên gương mặt Lục Học Lâm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, ngữ khí cũng cảm thán vô cùng: “Chẳng trách, từ ngày quen biết tới giờ, chú vẫn luôn có cảm giác rất có duyên với cháu, thì ra, cháu là con gái của Sở Sở!”
Sau khi biết được điểm này, nhìn lại bức ảnh trên bia, ông chợt cảm thấy hai mẹ con họ có vài nét giống nhau, thậm chí dường như thông qua Lâm Uyển Bạch có thể gặp lại người con gái trẻ trung đứng trước mặt mình hơn hai mươi năm trước...
Lục Học Lâm cứ nhìn cô chằm chằm.
Lâm Uyển Bạch chỉ mỉm cười, nhưng bàn tay thì đã nắm chặt gắt gao.
Sau khi thăm mộ xong xuôi, họ đi sóng đôi ra khỏi nghĩa trang, người tài xế vẫn đang đợi cạnh ô tô bên ngoài.
Sau khi biết mối quan hệ đó, thái độ của Lục Học Lâm với cô lại càng nhiệt tình và thân thiện hơn, ông nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ và chủ động đề nghị: “Giờ này về thành phố chắc cũng phải chập tối rồi, Lâm tiểu thư, hay là chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm?”
Lâm Uyển Bạch lắc đầu, khéo léo chối từ: “Dạ thôi, hôm nay cháu còn có hẹn...”
Thật ra cô không có cuộc hẹn nào, chỉ tìm một cái cớ mà thôi.
“Vậy được!” Lục Học Lâm không bao giờ miễn cưỡng ép ai, sau khi mỉm cười gật đầu, ông vẫy tay chào tạm biệt.
Giống với những lần chia tay trước đó, Lâm Uyển Bạch nhìn thấy tài xế cung kính kéo cửa xe ra, Lục Học Lâm cúi người ngồi vào trong và chiếc xe đi xa dần. Chỉ có điều khác là tâm trạng trong cô lúc này.
Chú Lý thấy cô đứng im không nhúc nhích, tò mò hỏi: “Cô Lâm, lên xe chứ?”
Lâm Uyển Bạch hoàn hồn lại, bấy giờ mới khẽ gật đầu.
Ở phía xa, ráng chiều nhuộm đỏ một nửa bầu trời. Sau khi đỗ xe cẩn thận, Hoắc Trường Uyên đi vào nhà. Bên trong, thím Lý tươi cười ra đón.
“Cậu đã về!”
Hoắc Trường Uyên nhìn thấy cậu con trai ngồi một mình trên sofa xem hoạt hình, bèn quét mắt nhìn một vòng rồi hỏi: “Uyển Uyển ở trong bếp sao?”
“Cô Lâm đang nấu cơm bên trong, tiểu thiếu gia nói muốn ăn gà Cola!” Thím Lý gật đầu.
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
Sau khi cởi áo khoác ngoài đưa cho thím Lý, anh không dừng chân ở phòng khách mà đi thẳng xuống bếp.
Bên trong, tiếng máy hút mùi kêu ro ro, tiếng bước chân cũng vì thế mà bị nhấn chìm.
Hoắc Trường Uyên nhìn thấy cô đeo tạp dề đứng trước bếp gas, một lọn tóc từ sau vành tai rủ xuống, để lộ cần cổ trắng trẻo xinh đẹp, hơi nóng phả lên gương mặt cô, khiến gò má cô hơi ửng hồng, góc nghiêng trông rất dịu dàng, động lòng người.
Anh nuốt nước bọt, kìm lại những kích động đang dâng trào.
Hoắc Trường Uyên đi tới phía sau mới phát hiện cô đang ngây người cầm muôi nấu ăn, ánh mắt hướng về một điểm nào đó trên lớp gạch tráng men, chìm vào những suy nghĩ của riêng mình.
Đến cả khi anh vươn tay qua cô cũng không phát hiện ra.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày: “Ngẩn người ra nghĩ gì vậy, sắp cháy nồi rồi!”
Lâm Uyển Bạch bất ngờ nghe được giọng nói của anh, có vẻ như bị giật mình, vô thức quay người nhìn anh, nhưng chiếc xẻng cô cầm trong tay cũng đồng thời vung một đường parabol, đập trúng vào tay anh.
“Á!”
Cô kêu vội lên một tiếng.
Xẻng nãy giờ được để trong nồi, nhiệt độ rất cao, bị đập phải như vậy sẽ rất bỏng.
Hoắc Trường Uyên cũng không kịp đề phòng nên không né tránh được. Anh suýt xoa một tiếng, sau đó rung rung cái tay bị thương, nhướng mày: “Uyển Uyển, em định mưu sát chồng đấy à?”
Lâm Uyển Bạch hoảng loạn tắt bếp đi, bỏ xẻng đó, nắm lấy tay anh: “Anh sao rồi? Bị thương có nghiêm trọng không, mau để em xem nào!”
Cũng may anh phản ứng nhanh, nên chỉ bị bỏng đỏ hai đầu ngón tay chứ không sưng phồng lên.
Lâm Uyển Bạch mở vòi nước bên cạnh ra, đặt tay anh dưới vòi, xối thẳng nước lạnh lên.
“Có đau không?” Cô thổi phù phù.
“Không sao.” Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Gạt nước đi, vết bỏng đỏ trông vẫn rất ghê, Lâm Uyển Bạch nhíu mày: “Sao tự dưng anh tiến sát vào đây, như vậy rất nguy hiẻm đấy! Lỡ bị bỏng rộp thì phải làm sao, cái tay này của anh toàn là vết thương rồi!”
Hoắc Trường Uyên nhướng mày nhưng không để ý lắm.
Lâm Uyển Bạch sợ anh vẫn còn đau, trong lúc cấp bách bèn ngậm ngón tay của anh vào miệng.
“Đỡ hơn không?” Cô hỏi.
Hoắc Trường Uyên không trả lời, mà cúi xuống nhìn cô bằng một ánh mắt rất mờ ám.
“Anh nhìn em như vậy là ý gì...”
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập lẩm bẩm. Cô bị anh ôm chặt eo, bờ môi mỏng áp sát bên tai, có hơi thở nóng rực len lỏi vào trong: “Anh hy vọng em hôn chỗ khác cơ.”
Lưu manh...
Thấy cô giãy giụa, Hoắc Trường Uyên không tiếp tục chọc ghẹo cô nữa. Dù sao cũng không vội, còn mấy tiếng nữa là tới đêm, đêm xuống muốn giày vò cô kiểu gì cũng được.
“Không cần lo, không có chuyện gì đáng ngại đâu, chỉ bị bỏng một chút, còn không cần bôi thuốc, lát nữa là ổn!” Hoắc Trường Uyên ôm lấy cô, nhíu mày: “Em đó, sao có vẻ đầy tâm sự vậy?”
Lâm Uyển Bạch lắc đầu, biết anh sẽ không dễ dàng bỏ qua, bèn mím môi nói: “Em chỉ đang nghĩ Cá nhỏ sao rồi...”
Không phải cô cố tình trả lời qua quýt, cô cũng thực sự rất lo cho bạn thân.
Mất con đối với bất kỳ người làm mẹ nào cũng là nỗi buồn lớn nhất trên đời...
Hoắc Trường Uyên nghe thấy vậy sắc mặt cũng nặng nề: “Chắc cô vẫn chưa xuất viện, nếu lo lắng ngày mai qua thăm.”
“Ừm.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Được vòng tay của anh ôm trọn, lại có sự ấm áp của căn bếp, trái tim lửng lơ của cô trên đường từ nghĩa trang về tới nhà cũng dần dần ổn định lại. Cô thở hắt ra một hơi, từ từ nói một câu: “Ngày mai... em còn muốn quay về nhà họ Lâm một chuyến.”
“Về đó làm gì?” Hoắc Trường Uyên cúi xuống nhìn cô.
“Không có gì.” Lâm Uyển Bạch lắc đầu, khẽ giải thích: “Chỉ là lâu lắm em không về đó, không biết dạo này sức khỏe bố em sao rồi, cũng chỉ muốn về thăm ông thôi...”
Nói tới từ “bố”, cô rõ ràng cảm nhận được trái tim như thắt lại.
“Được, vậy xong việc anh qua đón em.” Hoắc Trường Uyên xoa tay lên đầu cô.
“Ừm.” Lâm Uyển Bạch cúi đầu đáp.
Có những nghi hoặc bị chôn giấu trong lòng cũng cần có một câu trả lời rồi!
...
Lâm Uyển Bạch đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Tang Hiểu Du ngồi trên giường bệnh, nét mặt ngẩn ngơ, trái tim cô chợt nhói đau.
Bộ quần áo bệnh viện trên người cô ấy rộng thùng thình. Mới ở viện vài hôm mà thịt trên người cô ấy đã bay đi đâu mất, khuôn mặt tròn lúc trước cũng đã lộ cằm nhọn, khiến đôi mắt cô ấy trở nên to hơn nhưng lại không có hồn.
Lâm Uyển Bạch rất khó chịu trong lòng.
Trước kia, dù vào lúc nào, Tang Hiểu Du cũng lạc quan vui vẻ, gương mặt luôn thoải mái tươi tắn. Vậy mà bây giờ, cô ấy như bị ai hút hết sinh khí vậy.
“Cá nhỏ...”
Nghe thấy tiếng gọi, Tang Hiểu Du lập tức mỉm cười: “Tiểu Bạch, cậu đến rồi à!”
“Sức khỏe cậu bình phục sao rồi?” Lâm Uyển Bạch đi qua.
Tang Hiểu Du nhún vai, nói bằng giọng thoải mái: “Rất tốt, nhưng bác sỹ vẫn khuyên mình nằm lại viện mấy hôm nữa!”
“Ừm...” Lâm Uyển Bạch gật đầu, hiểu rằng đó là vì sức khỏe của cô ấy còn yếu. Cô nhìn quanh phòng một lượt rồi hỏi: “Sao chỉ có mình cậu, bác sỹ Tần đâu?”
“Ai biết, với lại anh ấy cũng bận, làm gì có thời gian ở bên cạnh mình suốt!”
“...” Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
Chuyện này cô chắc chắn không tin.
Từ hôm Tang Hiểu Du gặp chuyện, tuy rằng Tần Tư Niên làm việc ở một bệnh viện tư nhưng anh vẫn xin nghỉ phép dài ngày với khoa, ngày đêm trực ở phòng bệnh.
Tang Hiểu Du khích bác: “Chắc là có hẹn với “giai nhân” chăng!”
Lâm Uyển Bạch âm thầm lẩm nhẩm.
Giai Nhân...
Cô chợt nhớ ra, trước đó hôm cô tới căn nhà chung cư, họ đang cãi nhau, sau đó Tần Tư Niên có nhận được một cuộc gọi, hình như anh ấy cũng gọi cái tên này...
“Cậu xem, lúc này rồi mà mình vẫn còn tính toán mấy chuyện đó làm gì chứ!” Tang Hiểu Du cười khẩy lắc đầu, rồi chuyển chủ đề: “Tiểu Bạch, cậu mua hoa quả gì cho mình đấy, mau rửa hai loại mang ra nào, dạ dày đang trống rỗng đây!”
Lâm Uyển Bạch làm theo lời cô ấy, chọn hai loại rửa sạch sẽ sau đó gọt sẵn vỏ cho cô ấy.
Lúc đưa qua, cô vẫn không nhịn được, hỏi: “Cá nhỏ, cậu thật sự định cùng với bác sỹ Tần...”
Ngày mất con, cả cô và Hoắc Trường Uyên đều có mặt trong phòng, nghe rất rõ câu chuyện giữa họ. Tang Hiểu Du nói với Tần Tư Niên: Thỏa thuận giữa chúng ta kết thúc đi. Thỏa thuận đó có nghĩa là gì, ai cũng biết.
Tang Hiểu Du nghe xong, đang nhai chợt dừng lại.
Lâm Uyển Bạch thở dài, chậm rãi nói: “Hôm đó lúc cậu còn ở trong phòng phẫu thuật, bác sỹ Tần lo muốn chết, cứng đờ người không khác gì một con rối gỗ. Đây đều là những gì mình và Hoắc Trường Uyên tận mắt chứng kiến. Nhất là khi bác sỹ nói không giữ được đứa bé, cậu biết không, anh ấy đã chảy nước mắt tại đó...”
Cảnh tượng ấy đến bây giờ vẫn hiện rõ mồn một trong mắt cô.
Tang Hiểu Du nghe xong lời cô nói, nhất thời đứng ngây ra đó. Dường như cô ấy không nghĩ đến, nhưng cũng nhanh chóng cụp mắt xuống. Mái tóc dài che kín gương mặt. Cả người cô ấy như bị bọc trong một tầng u ám, tầng tầng lớp lớp khiến người ta rất xót xa.
Lâm Uyển Bạch biết, rất nhiều chuyện bản thân mình không thể thay đổi được, cũng cần thời gian cho đối phương suy nghĩ rõ ràng. Nhưng cô vẫn mong sao họ có thể quay trở về với nhau.
Cánh cửa phòng bệnh sau lưng bất ngờ bị ai đó đẩy ra, sau đó có tiếng bước chân đi vào.
“Bác sỹ Tần!” Lâm Uyển Bạch vội lên tiếng.
Tần Tư Niên gật đầu chào cô, rồi lập tức đi tới bên kia giường, đặt hộp giữ nhiệt lên tủ, vặn nắp đổ ra bát. Trong phòng bỗng có mùi canh gà thơm lừng khắp bốn phía.
“Canh gà vừa mới nấu, em tranh thủ uống một bát đi, để nguội không ngon đâu. Anh có cho thêm táo đỏ và khởi tử. Bác sỹ bảo mấy thứ đó có lợi cho sức khỏe của em!”
Thấy anh ấy cầm thìa định đút, Tang Hiểu Du từ chối: “Không cần đâu, em tự ăn được, đâu có mất tay mất chân đâu.”
Tần Tư Niên không miễn cưỡng, đưa bát cho cô ấy.
Lâm Uyển Bạch ngồi cạnh quan sát, phát hiện ra điều gì bèn kêu lên: “Bác sỹ Tần, tay của anh...”
“Không sao đâu.” Tần Tư Niên mỉm cười.
Lời nói của Lâm Uyển Bạch hướng về Tần Tư Niên nhưng ánh mắt cô lại nhìn sang Tang Hiểu Du: “Hình như là bị bỏng. Sao lại bị vậy? Còn có vẻ rất nặng, có cần đi khám không?”
Quả nhiên, đúng lúc đó Tang Hiểu Du cũng quay sang.
Tuy bề ngoài không có thay đổi gì về mặt cảm xúc nhưng sự lo lắng và quan tâm trong ánh mắt cô ấy thì hoàn toàn không thể che giấu được.
“Bị bỏng lúc hầm canh thôi, không có gì đáng ngại.” Tần Tư Niên nói rất bình thản, rồi giải thích đơn giản: “Lần hầm đầu tiên tôi không cẩn thận chạm vào nồi làm đổ, đành phải ra siêu thị mua lại nguyên liệu, rồi làm nồi mới!”
Tang Hiểu Du cầm bát canh lên húp mấy ngụm, không nhịn được, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Cả sáng nay anh chạy về nhà hầm canh sao? Em còn tưởng...”
“Tưởng gì?” Tần Tư Niên nhìn cô chằm chằm.
“Không có gì!” Tang Hiểu Du quay mặt đi nhìn chỗ khác.
Sau đó, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên gượng gạo. Tuy cửa sổ vẫn mở, ánh nắng rực rỡ bên ngoài vẫn hắt vào nhưng Lâm Uyển Bạch lại cảm thấy hơi lạnh. Là khí lạnh tỏa ra từ hai con người còn lại.
Sau khi cắm cúi uống hết bát canh, Tang Hiểu Du ngẩng lên cười với cô: “Tiểu Bạch, cậu bảo còn việc khác phải làm cơ mà? Mau đi làm đi! Đừng lo cho mình, mình rất ổn, là một con gián đánh không chết~”
Lâm Uyển Bạch gật đầu. Đúng là cô còn việc khác, nên không ở lại lâu thêm.
Ra khỏi bệnh viện, chú Lý đưa cô tới thẳng nhà họ Lâm.
Bước ra khỏi xe, cô hướng ánh mắt về phía căn biệt thự trước mặt, bỗng dưng quên cả cất bước, cứ đứng nguyên tại chỗ một lúc.
Người đứng đón trước cửa vẫn là người giúp việc đó. Sau khi lấy dép lê ra, người ấy quay đầu gọi to một tiếng vào trong nhà.
Đúng lúc Lâm Dũng Nghị từ trên gác xuống, nghe tiếng gọi bèn đi tới: “Uyển Bạch, con tới rồi à!”
“Bố...” Lâm Uyển Bạch lên tiếng.
“Sao đứng đực trước cửa thế, mau vào đây đi!” Lâm Dũng Nghị vẫy tay về phía cô.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, theo ông vào trong phòng khách. Người giúp việc lần lượt bê trà đã pha và hoa quả lên.
“Gần đây sức khỏe của bố vẫn ổn chứ?” Cô nhấp một ngụm trà và hỏi.
“Vẫn ổn!” Lâm Dũng Nghị tươi cười gật đầu: “Bố vẫn ngủ sớm dậy sớm, buổi chiều thì tranh thủ tập thể dục, huyết áp cũng không tăng cao nữa! Chủ yếu vẫn là nhờ gần đây dì con không về nhà gây chuyện thêm, nên bố rất khỏe!”
Lý Huệ dĩ nhiên không thể tới đây vì bà ta còn đang bị truy nã khắp nơi.
Lâm Uyển Bạch nhận sức tâm trạng Lâm Dũng Nghị gần đây khá thật sự, sắc mặt cũng hồng hào lên nhiều. Sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của ông nên cô cũng không nhắc chuyện Lý Huệ bắt cóc mình đợt trước, chỉ lặng lẽ uống trà.
Tuy rằng bây giờ ngày nào cũng chỉ ở nhà chăm hoa chăm cây và chăm sóc bản thân nhưng trước khi nhà họ Lâm phá sản, Lâm Dũng Nghị cũng từng là một người có địa vị. Ông nhận ra được từ lúc ngồi xuống, gương mặt Lâm Uyển Bạch như che giấu tâm trạng gì.
“Uyển Bạch, hôm nay con đến có việc phải không?”
“Vâng.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Cầm chặt tách trà, cô nhìn ông qua làn khói, bật ra một câu đã băn khoăn rất lâu: “Bố, có chuyện này con muốn hỏi bố, con... rốt cuộc có phải con cái nhà họ Lâm không?”
Nghe xong Lâm Dũng Nghị thảng thốt nhìn cô.
Lâm Uyển Bạch không né tránh, tuy rằng bàn tay cô đang run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn chờ đợi một đáp án trong từng khoảnh khắc.
Lâm Dũng Nghị ngồi đó như cứng đờ người. Một lúc lâu sau, ông mới từ từ nhắm mắt lại, gương mặt già nua: “Cuối cùng hôm đó con vẫn nghe thấy...”
Lần trước mẹ con Lý Huệ và Lâm Dao Dao dẫn nhau tới làm loạn phòng sách, Lâm Uyển Bạch cũng đúng lúc có mặt.
Lý Huệ không vòi được tiền của ông, nói rất nhiều lời không suy nghĩ. Sau chuyện đó, Lâm Dũng Nghị có đặc biệt chú ý nhưng thấy tâm trạng của cô vẫn bình thường, còn nghĩ là cách âm đủ tốt, cô không nghe được những lời không nên nghe...
“Vâng.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Đối diện với phản ứng này của Lâm Dũng Nghị, cô đã có đáp án trong lòng. Cô không nói nữa, tiếp tục đợi ông.
“Nếu con đã nghe thấy thì bây giờ hỏi lại, bố cũng không giấu gì con nữa!” Bàn tay buông thõng bên chân của Lâm Dũng Nghị được ông đặt lên đầu gối. Như đã đưa ra một quyết định nào đó, ông chậm rãi nói: “Con đúng là không phải con gái nhà họ Lâm.”
“Vậy con...” Cổ họng Lâm Uyển Bạch như thít chặt lại.
Lâm Dũng Nghị giải đáp thắc mắc của cô: “Lúc mẹ con về làm vợ bố, bà ấy đã có thai rồi.”
“...” Lâm Uyển Bạch cảm giác bao nhiêu oxy xung quanh mình bị rút hết trong khoảnh khắc.
Lâm Dũng Nghị thở dài, ánh mắt dần mơ màng như đang nhớ lại những câu chuyện của rất nhiều năm về trước: “Qua lâu như vậy rồi nhưng bố vẫn không thể nào quên được ngày mẹ con mặc chiếc váy liền màu trắng chậm rãi đi về phía bố... Bố yêu bà ấy từ cái nhìn đầu tiên, đó là cảm giác bố chưa bao giờ có trong đời, cả đời này quyết tâm phải lấy bà ấy! Sau này biết chuyện bà ấy thật ra đã có con với người khác, hơn nữa kiên quyết không bỏ, bố thật ra cũng dao động, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách chấp nhận, chọn cách đón nhận con!”
“Bố và mẹ con gần như kết hôn chớp nhoáng, thậm chí bà ấy còn không do dự. Nghe tin bố chấp nhận con, bà ấy đã lấy bố mà không hề suy nghĩ thêm.”
“Lúc đó bố rất hạnh phúc, cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Bố thề rằng, vào giây phút bố nói câu “Con đồng ý” trước mặt cha xứ nhà thờ, bố thật lòng muốn đối xử tốt với hai mẹ con con!”
Nói tới đây, cảm xúc của Lâm Dũng Nghị hơi kích động, nỗi đau nặng nề rơi cả vào đôi mắt.
Bình tĩnh một lúc lâu ông mới tìm lại được giọng nói của mình, ngẩng đầu nhìn cô: “Uyển Bạch, bố biết, trong lòng con hận bố. Nhưng con có biết không? Mẹ con chưa bao giờ yêu bố, trong lòng bà ấy luôn có một người khác! Bố có thể chấp nhận bà ấy mang thai con của người ấy, cũng có thể chấp nhận đứa bé chào đời, nhưng điều bố không thể chấp nhận là vợ mình không buồn nhìn mình lấy một cái, thậm chí cả khi bố nắm tay bà ấy, bà ấy cũng đau khổ và dằn vặt...”
“Quả thực, bố có lỗi rất lớn đối với cuộc hôn nhân này. Ban đầu, bố bị Lý Huệ dụ dỗ, nhưng mẹ con đâu có quan tâm, một chút cũng không! Lúc Lý Huệ mang thai, bố thậm chí từng nghĩ tới chuyện ép bà ấy phá thai, chỉ cần mẹ con cho bố một phần mười tình cảm! Tám năm trời bố nỗ lực, tám năm trời, nhưng vẫn không thể bước vào trái tim của mẹ con!” Cuối cùng Lâm Dũng Nghị cười khổ.
Ông những tưởng thời gian rồi sẽ khiến bà cảm động, nhưng hiện thực lại giáng cho ông một cú tát.
Tám năm, đủ cho một cuộc kháng chiến, nhưng không thể thay đổi trái tim một người phụ nữ.
Lâm Uyển Bạch càng nghe càng trầm mặc.
Giọng nói của Lâm Dũng Nghị xen lẫn oán trách và bi phẫn, dường như đến tận bây giờ ông vẫn chưa cam tâm. Còn gương mặt ông thì chỉ có lạc lõng và cô đơn.
Cô hoàn toàn không biết có những chuyện bí mật này. Chẳng trách, trước năm tám tuổi cô từng có một tuổi thơ hạnh phúc, nhưng tất cả đã tan biến cùng khoảng khắc mẹ nhảy lầu tự vẫn.
“Bố không biết người đàn ông đó là ai. Nhưng bố biết mẹ con không quên được ông ta, đến tận trước khi chết...” Lâm Dũng Nghị ngừng lại rồi hỏi với giọng chua chát: “Con luôn nghĩ rằng mẹ con vì bố đi với kẻ thứ ba nên tự sát phải không?”
Lâm Uyển Bạch mím môi, không hề phủ nhận.
Trước giây phút vừa rồi, cô quả thực vẫn nghĩ như vậy. Sau khi bố đi với người khác, mẹ buồn rầu đến sinh bệnh phải nhập viện, cuối cùng chọn cách thức quyết tâm đến tuyệt tình ấy để rời xa thế giới này...
Nhưng Lâm Dũng Nghị chỉ buồn bã lắc đầu, ánh mắt như long lanh nước. Ông cất giọng khàn khàn: “Lúc đó ở sân thượng bệnh viện, người y tá chứng kiến từ đầu tới cuối câu chuyện đã nói cho bố biết, người mẹ con hét gọi tên trước khi nhảy xuống không phải bố, không phải bố...”
Lâm Uyển Bạch hoàn toàn chết sững.
Cô nhìn thấy bàn tay run rẩy của Lâm Dũng Nghị, ông rút từ trong túi quần ra một chiếc đồng hồ quả quýt.
Cô loáng thoáng nhớ rằng mình từng thấy nó lúc còn nhỏ, chỉ có điều bây giờ nó đã cũ, mặt kim loại bên ngoài được mở ra, bên trong đã không còn đồng hồ, chỉ còn một bức ảnh ố vàng, cũng dừng lại ở những năm tháng trẻ trung như bức ảnh trên bia mộ.
Đó là mẹ của cô...
Lâm Uyển Bạch, người qua đây tìm kiếm sự thật, lúc này đã không thể trách cứ người cha già nua trước mặt mình nữa. Cô đã hiểu rõ vì sao ông đành lòng nhẫn tâm đối xử với con gái mình như vậy. Yêu mà không được yêu, ông cũng là một người chịu nhiều tổn thương, hơn nữa ông còn từng cho cô tám năm hạnh phúc, còn cho cô một cái họ...
Lâm Uyển Bạch bước những bước lơ đãng ra khỏi biệt thự. Những tia nắng muộn bên ngoài rất gắt, cô buộc phải giơ tay lên che.
Có cơn gió ấm áp phả vào mặt, sau lưng, quần áo ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào người.
Bố cô không phải Lâm Dũng Nghị, vậy là ai?
Bước chân hơi trượt đi trên bậc thềm khiến cô suýt ngã. Người giúp việc tiễn cô ra ngoài kịp thời đỡ cô một cái, hỏi cô có sao không.
“Cảm ơn cô, cháu không sao!”
Lâm Uyển Bạch quay đầu nhìn căn biệt thự. Qua khung cửa sát đất, cô vẫn có thể nhìn thấy Lâm Dũng Nghị đang ngồi trên sofa, giữ nguyên tư thế cúi đầu, ngắm nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình.
Cô nuốt nước bọt, bỗng nhiên rất muốn gặp một người.
Cô rút di động ra khỏi túi xách, nhanh chóng ấn một dãy số điện thoại: “Alô, Lục tiên sinh... là cháu!”
Nửa tiếng sau, Lâm Uyển Bạch ngồi trong một quán café.
Cô nhìn chằm chằm lớp sữa trong cốc đã tan đi đến ngẩn người. Có tiếng bước chân từ xa tới gần, Lục Học Lâm trong bộ đồ thoải mái ngồi xuống đối diện, trông sắc mặt hơi mỏi mệt, nhưng nụ cười vẫn thân thiện như mọi khi: “Lâm tiểu thư, đợi lâu rồi phải không?”
“Dạ không, cháu cũng vừa tới! Cháu có gọi cho chú một cốc café.” Lâm Uyển Bạch lắc đầu rồi ra hiệu về phía trước.
“Cảm ơn cháu.” Lục Học Lâm mỉm cười, rồi bưng tách café lên uống.
“Bỗng nhiên muốn gặp chú, có chuyện gì sao?”
Từ lúc ông ngồi xuống, Lâm Uyển Bạch chưa hề rời mắt khỏi ông, giống như muốn tìm kiếm những nét tương đồng dù chỉ một chút từ gương mặt hay cơ thể ông. Nghe ông hỏi vậy, cô há hốc miệng: “Cháu...”
Lục Học Lâm vẫn giữ nguyên nụ cười, kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô.
Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên không biết phải nói từ đâu. Bao nhiêu lời đều khựng lại nơi đầu lưỡi. Thật ra cô cũng chỉ nhất thời kích động gọi điện cho ông, cuối cùng đành ấp úng nói một câu: “Thật ra cũng không có gì, cháu chỉ muốn tìm một người để nói chuyện thôi ạ.”
“Vậy chú phải cảm thấy rất vinh hạnh rồi!” Lục Học Lâm nghe thấy vậy, nụ cười càng đậm thêm một chút.
“Cảm ơn chú.” Lâm Uyển Bạch trả lời.
Cầm cốc trà sữa trong tay lên, cô uống thêm một ngụm. Sau khi lấy khăn giấy lau đi vệt kem nơi khóe miệng, cô vờ như bâng quơ hỏi: “Lục tiên sinh, chú và mẹ cháu... vì sao cuối cùng không đến được với nhau?”
“Vì mẹ cháu đã rời xa từ năm cháu tám tuổi, cháu rất nhớ bà. Biết chuyện chú và bà từng yêu nhau nên cháu hơi tò mò một chút thôi. Hỏi thế này hình như hơi bất lịch sự, nếu chú không muốn nói hoặc không tiện, cũng không sao ạ!” Cuối cùng, cô giải thích thêm một câu.
Nghe thấy vậy, Lục Học Lâm đặt tách café trong tay xuống, dừng lại hai giây rồi nhìn cô, nở nụ cười khoan dung: “Thật ra cũng không có gì không tiện, chẳng qua là chuyện xưa cũ rồi. Chú cũng như cháu, đến nay vẫn rất nhớ bà ấy!”
“Chuyện mẹ cháu là mối tình đầu của chú thì cháu đã biết rồi. Thật ra cũng giống như rất nhiều câu chuyện tình yêu khác, chú và bà ấy gặp nhau vào những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, yêu nhau nhiều năm. Hai người đã hứa hẹn, đợi chú du học từ Đức trở về, bà ấy sẽ lấy chú! Chỉ không ngờ, cuối cùng bà ấy lại nói lời chia tay, sau đó kết hôn với người khác. Thật ra chú cũng không trách cứ gì bà ấy, đó là sự lựa chọn của bà ấy, chú tôn trọng và chúc bà ấy hạnh phúc!”
“Dạ...” Lâm Uyển Bạch khẽ đáp.
Cô cụp mắt xuống, đồng thời giấu đi những cảm xúc trong ánh mắt.
Chuyện của rất nhiều năm về trước đến nay đã không thể truy cứu. Từ câu chữ của Lục Học Lâm có thể nhận ra đó là một chuyện tình đầy tiếc nuối. Nhưng đối mặt với người đàn ông đã qua tuổi trung niên, tâm trạng của cô vẫn rối bời trăm ngàn cảm xúc, tuy rằng cô không dám chắc, nhưng đối phương rất có thể chính là cha của mình...
Nhưng có một điểm có thể chắc chắn, thật ra mẹ chưa từng quên ông, bằng không đã chẳng giữ cuốn tiểu thuyết tiếng Đức ấy đến tận bây giờ, hơn nữa còn thường xuyên lật ra đọc, vuốt ve dòng thơ trên kẹp sách.
Lục Học Lâm cảm thán: “Mẹ cháu là một người phụ nữ rất tốt.”
Cho dù cuối cùng bị bà chọn lựa từ bỏ, không thể cưới bà làm vợ như mong ước nhưng ông không hối hận đã từng quen bà.
“Vâng, cháu biết...” Lâm Uyển Bạch khẽ gật đầu, điều chỉnh lại cảm xúc. Cô ngẩng đầu lên, cảm kích nói: “Lục tiên sinh, cảm ơn chú hôm nay đã ra ngoài nói chuyện với cháu.”
Lục Học Lâm nở nụ cười hiền từ của một vị trưởng bối: “Đừng gọi Lục tiên sinh nữa. Quen nhau cũng lâu rồi, bây giờ lại có mối quan hệ với mẹ cháu. Cháu cứ gọi một tiếng chú Lục được rồi! Sau này chú cũng sẽ gọi cháu là Uyển Bạch, không ngại chứ?”
“Vâng.” Lâm Uyển Bạch ngừng một chút rồi chậm rãi gọi một tiếng: “Chú Lục.”
Lục Học Lâm rất thích, tươi cười nói: “Sau này có chuyện gì cứ tới tìm chú!”
Uống hết cốc trà sữa, khi cô gọi nhân viên tới tính tiền thì di động trong túi đổ chuông. Là Hoắc Trường Uyên gọi tới, anh hạ thấp giọng hỏi cô: “Đã nói đợi ở nhà họ Lâm anh qua đón em cơ mà?”
“À...” Lâm Uyển Bạch ngẩn ra.
Cô quên bẵng mất, đã nói xong việc Hoắc Trường Uyên sẽ qua đón cô.
“Giờ em đang ở đâu!” Hoắc Trường Uyên không vui.
Lâm Uyển Bạch thành thật trả lời: “Em đang ở quán Zoocoffee bên bờ sông, đang chuẩn bị về nhà đây.”
“Anh qua đón em!” Hoắc Trường Uyên nói ngay.
“Hay là thôi đi!” Lâm Uyển Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ này khá xa nhà họ Lâm, cô từ chối: “Đang giờ tan tầm, anh đừng mất công qua đây nữa, về thẳng nhà đi, em bắt xe được rồi!”
Bỏ máy xuống, Lục Học Lâm cầm hóa đơn cười hỏi: “Điện thoại của Trường Uyên à?”
“Vâng...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
“Tình cảm của hai đứa tốt thật đấy!”
Lâm Uyển Bạch mỉm cười. Thấy Lục Học Lâm đứng lên hơi khó nhọc, cô ngập ngừng hỏi: “Chú Lục, cháu thấy chú hình như đang bị bệnh, có phải chú không được khỏe không?”
Hôm qua lúc ở nghĩa trang, cô đã cảm thấy thần sắc ông không tốt, ban nãy lúc ông đi vào cũng cảm nhận được.
“Gần đây sức khỏe hơi tệ một chút, nhưng mà không sao!” Lục Học Lâm xua tay.
“Chú nhớ giữ gìn sức khỏe!” Lâm Uyển Bạch dặn dò.
“Ừm.” Lục Học Lâm tươi cười gật đầu.
Ra khỏi quán café, Lâm Uyển Bạch khéo léo từ chối ý muốn đưa mình về nhà của Lục Học Lâm. Khi chiếc xe sang trọng khuất khỏi tầm nhìn, nụ cười trên gương mặt cô cũng tắt dần. Đi sang bên đường, cô không bắt xe ngay mà men theo vỉa hè, chậm rãi quay về.
Cô đeo chiếc túi xách một bên tay, để mặc cho cơn gió xế chiều làm rối loạn tóc mái.
Trên đường xe cộ nườm nượp, toàn là những người xa lạ, không ai phát hiện ra cảm xúc của mình, Lâm Uyển Bạch được buồn một cách thoải mái.
Trong mơ hồ, cô bị một người đi rất nhanh từ phía đối diện huých vào vai.
Cô giúp đối phương nhặt túi công vụ rơi xuống đất lên, xin lỗi, đang định đi tiếp thì nghe thấy sau lưng có tiếng còi ô tô.
“Pim pim...”
Lâm Uyển Bạch vô thức quay đầu.
Chiếc Land Rover trắng ở ngay sau lưng cô, đôi mắt anh đang nhìn qua cửa kính mui xe hướng về phía cô.
Cửa xe ghế lái phụ được đẩy ra từ bên trong, Hoắc Trường Uyên nhíu mày: “Nhìn gì nữa, còn không mau lên xe!”
Lâm Uyển Bạch sững sờ, sau khi tỉnh lại thì vội vàng chui vào trong.
Cửa xe được đóng lại, việc đầu tiên Hoắc Trường Uyên làm là xoa vai cô: “Ban nãy bị đụng có đau không?”
“Không.” Lâm Uyển Bạch lắc đầu, rồi ngước mắt nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: “Hoắc Trường Uyên, em bảo anh về luôn đi mà, sao còn chạy tới đây?”
“Thế còn em, bảo bắt taxi, sao lại đi như người mất hồn trên phố vậy?” Hoắc Trường Uyên hỏi ngược lại cô.
“...” Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, cô mất hồn khi nào.
Hoắc Trường Uyên bất ngờ hỏi: “Sao em lại đi cùng với chú Lục?”
Lâm Uyển Bạch ngẩn người, sau đó hiểu ra lúc nãy gọi điện, chắc anh đã nghe thấy tiếng Lục Học Lâm nói với nhân viên, bèn đáp qua loa một câu: “Vô tình gặp nên uống cốc café thôi...”
Hiếm khi không thấy Hoắc Trường Uyên bứt rứt chuyện này.
Anh giữ vô lăng một tay, không cho xe chạy ngay mà nhìn cô chằm chằm, sau đó nghiêng người dang rộng vòng tay hướng về phía cô: “Có cần một cái ôm không?”
Lâm Uyển Bạch nhíu mày, khó hiểu với động tác của anh.
Nhưng chợt nghĩ đến chuyện gì, cô mím môi: “... Bố em nói với anh rồi à?”
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của cô sau khi nghe thấy câu trả lời của mình, mí mắt rung rinh, nhưng vì đè nén cảm xúc mà cắn chặt môi, anh thở dài trong lòng, nghiêng người chủ động kéo cô vào lòng.
Hết chương 300