Cơ thể Lâm Uyển Bạch từ sự cứng đờ ban đầu, sau khi được anh kéo vào vòng tay, dần dần mềm trở lại.
Nghĩ tới chuyện anh chạy tới nhà họ Lâm đón mình mà không đón được, lúc ra, sắc mặt cô trông lại khác lạ như thế, Lâm Dũng Nghĩ cũng sẽ không giấu gì anh.
Cô vùi mặt vào lồng ngực anh, nhắm mắt lại, cô gắng hít hà mùi hương nam tính tỏa ra từ người anh, muốn tìm kiếm một chút sức mạnh.
Qua một lúc rất lâu, Lâm Uyển Bạch mới từ từ lên tiếng, giọng nói càng lúc càng thấp xuống: “Vậy thì chắc anh đã biết, em không phải con gái nhà họ Lâm, em và bố em thật ra không có quan hệ huyết thống, em thậm chí còn không biết mình là ai...”
“Vậy thì sao?”
Hoắc Trường Uyên hỏi ngược lại, đưa tay nâng mặt cô lên khỏi lòng mình, cúi xuống nhìn cô chăm chú: “Cho dù em có là trẻ mồ côi thì cũng có gì khác biệt, em vẫn là cô gái mà anh cần!”
Lâm Uyển Bạch bị anh ép phải ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt anh.
Cô tin rằng đây không phải là những lời chỉ để an ủi mình. Từ ban đầu khi họ bắt đầu quan hệ, cô vẫn luôn là đứa con gái bị nhà họ Lâm bỏ rơi, anh cũng chưa bao giờ để ý, chỉ bám riết lấy cô mà thôi.
Tuy rằng cô mất mẹ, mất bà ngoại, bây giờ ngay cả bố mình là ai cũng không chắc chắn, nhưng cũng có sao đâu?
Cô là người con gái của anh, vậy là đủ rồi!
Ngón tay dài của Hoắc Trường Uyên vuốt qua đôi mày của cô, anh hạ thấp giọng hỏi: “Có phải rất buồn không?”
Sau khi biết chuyện này từ Lâm Dũng Nghị, anh đã lập tức lái xe qua đây. Đi men theo con đường hướng thẳng quán café, quả nhiên anh đã nhìn thấy bóng cô đơn độc đi giữa dòng người. Cô cúi đầu, xụ vai, rõ ràng nắng chiều còn sáng mà trên đỉnh đầu cô như chỉ có mây đen mù mịt.
Nhất là khi nhìn thấy cô thất thần đi trên phố, còn bị người ta huých phải vai, đến khi cô vùi đầu vào lòng anh, anh bỗng dưng cảm thấy chua xót, cổ họng nghẹn lại, nhất thời không biết nên thương cô thế nào.
“Không đâu...” Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
So với việc đau buồn, phần nhiều là bối rối và hoang mang chăng...
Lâm Uyển Bạch nắm chặt lấy tay anh, lắc lắc: “Đừng nhìn em như vậy, cảm giác em như một chú cún đáng thương vậy!”
Hoắc Trường Uyên phì cười vì câu hình dung này của cô.
Anh hôn lên trán cô, cả mí mắt, sau đó mỉm cười nói: “Biểu hiện không tệ, vẫn chưa mít ướt.”
“Em có phải là ma khóc nhè đâu!” Lâm Uyển Bạch kháng nghị.
Hoắc Trường Uyên nhướng mày với cô: “Sao? Muốn ngồi đây ôm nhau tiếp hay về nhà?”
“Về nhà chứ!” Lâm Uyển Bạch ngồi thẳng dậy.
Sau khi buông tay, Hoắc Trường Uyên bỗng nhiên quay sang liếc cô, ánh mắt lóe lên nhưng tia gian xảo: “Lâu lắm rồi không “xe chấn”, chúng ta tìm một nơi hẻo lánh đi?”
“Đừng đùa...” Lâm Uyển Bạch chợt cắn môi, xấu hổ.
“Không thật chứ?” Hoắc Trường Uyên kéo tay cô qua, khẽ đặt dưới thắt lưng.
Lâm Uyển Bạch khẽ kêu lên một tiếng: “... Này!”
Rút tay về, cô vội vàng thắt dây an toàn ngồi nghiêm chỉnh, chỉ dám len lén liếc anh. Hoàng hôn ngoài cửa sổ hắt vào, càng làm ửng hồng gò má cô.
Hoắc Trường Uyên khởi động xe, rướn môi cười rồi cho xe tiến vào dòng xe trên đường.
Ừm, cuối cùng cũng không rầu rĩ mặt mày nữa.
...
Hoắc Trường Uyên ngồi trên chiếc ghế lưng cao, quay lưng về cả một khoảng chiều tà ngoài cửa sổ.
Anh rút một điếu thuốc ra kẹp vào giữa hai ngón tay, rồi bật bật lửa mấy cái, nhưng lại chợt nhớ ra nếu chuẩn bị có con gái thì phải cố gắng cai thuốc cai rượu. Tuy rằng đến tận bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng anh vẫn luôn chờ đợi.
Rướn môi cười, Hoắc Trường Uyên bỏ lại thuốc lá vào bao.
Tiêu Vân Tranh mặc áo vest ngồi đối diện, lúc ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy một nụ cười thoáng qua bên khóe môi anh, cả đôi mắt lãnh đạm kia cũng dịu dàng hơn mấy phần.
Tiêu Vân Tranh gập tài liệu trong tay lại, đặt xuống bàn làm việc: “Chỗ tài liệu này em đã đọc rồi, về cơ bản đã nắm rõ thông tin. Ngày mai em sẽ qua bàn việc hợp tác tiếp theo như hợp đồng.”
“Ừm.”
“Mấy hôm nay em phải kiểm kê lại các khoản chi nội bộ của công ty, đọc mà đau cả đầu!” Tiêu Vân Tranh thở dài: “Còn cả mấy dự án lớn nhỏ này nữa, cái nào cũng do anh quyết, sau này chuyển sang cho em e là sẽ không thuận lợi, hơn nữa, em cũng không rành.”
“Em nên sớm quen với mấy việc này.” Hoắc Trường Uyên cất giọng hờ hững.
Tiêu Vân Tranh nhíu mày, ngừng một chút mới nói tiếp: “Bố hết cách rồi mới phải gọi em về. Anh là người thích hợp nhất để ngồi vào vị trí này, anh chắc chắn muốn buông bỏ tất cả, không định thay đổi suy nghĩ sao?”
“Không.” Hoắc Trường Uyên đáp dứt khoát.
Tiêu Vân Tranh còn định nói thêm gì nhưng bị anh giơ tay ngăn cản, rút chiếc di động đang rung ra.
“Anh xong việc rồi.”
Hoắc Trường Uyên cúi đầu nhìn giờ, cầm áo khoác vắt trên lưng ghế lên: “Ừm, vậy em đợi anh hai phút, bây giờ anh xuống dưới.”
Tuy rằng Tiêu Vân Tranh không biết người gọi tới là ai, nhưng từ biểu cảm trên nét mặt anh khi nói chuyện, có thể đoán được vài phần. Chỉ khi đối diện với Lâm Uyển Bạch, anh mới bày ra sự dịu dàng vô thức ấy.
Sau khi ngắt điện thoại, Lâm Uyển Bạch nắm tay bánh bao nhỏ đứng đợi trong đại sảnh.
Hôm nay cô đưa bánh bao nhỏ đi học lớp Taekwondo buổi chiều, kết thúc cũng đã chập tối. Cô nghĩ vừa hay họ định ra ngoài ăn nên gọi điện cho anh, rồi bảo chú Lý chở hai mẹ con họ tới Hoắc Thị.
Thật ra cô cũng rất muốn đi lên gác, nhưng những ánh mắt nhìn qua khiến cô cảm thấy gượng gạo và ngượng ngập. Cô đang định đi tới khu nghỉ ngơi ở phía chếch để đợi thì thang máy “ding” lên một tiếng.
Cô chỉ vô thức nhìn xem có phải Hoắc Trường Uyên không. Nào ngờ lại bắt gặp một người không muốn gặp cho lắm.
Lâm Uyển Bạch định giả vờ như không nhìn thấy, quay người dẫn bánh bao nhỏ tránh đi. Nhưng không ngờ đối phương tinh mắt, gần như phát hiện ra cô ngay lúc ấy, cái bóng cao ráo đã tiến về phía cô.
“Cô Lâm!”
Lâm Uyển Bạch nhíu mày: “Cô Lục!”
Dường như nhận ra sự khó chịu của cô, bánh bao nhỏ ngẩng đầu gọi một tiếng: “Uyển Uyển!”
Ngay sau đó, nó phồng má đứng ngay trước mặt cô, trừng trừng đôi mắt to nhìn Lục Tịnh Tuyết với vẻ phòng bị như đang bảo vệ cô vậy.
Thấy vậy, Lâm Uyển Bạch cảm thấy ấm lòng, bất giác giơ tay lên xoa đầu nó.
Lục Tịnh Tuyết nhìn thấy cảnh mẹ con ấm áp này, biểu cảm trên mặt khựng lại vài giây, nhưng dù sao cô ta vẫn là người giỏi che giấu, cô ta nhanh chóng bình thường trở lại, cười tươi: “Cô Lâm, tôi thật sự rất khâm phục cô!”
“Sao lại nói vậy?” Lâm Uyển Bạch mím môi hỏi.
“Trường Uyên vì cô mà chấp nhận rời khỏi giới kinh doanh trong độ tuổi này. Ngay cả vị trí Hoắc tổng cũng không cần nữa. Sức hấp dẫn của cô lớn thật đấy! Hành vi không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân này, có phải cô cũng rất cảm động không?” Nói đến cuối cùng, Lục Tịnh Tuyết cảm thấy răng mình sắp nghiến vào nhau vì ghen tỵ và căm hận rồi.
Lâm Uyển Bạch chỉ nói: “Đó là chuyện của chúng tôi.”
Bánh bao nhỏ đánh mắt về phía thang máy, bất ngờ kêu lên: “Papa!”
Cả hai người đồng thời nhìn qua, thấy Hoắc Trường Uyên đang đi thẳng về phía này, nhưng là đi về phía hai mẹ con họ. Cho dù gần như vậy, nhưng anh cũng không nhìn Lục Tịnh Tuyết lấy một chút.
“Trường Uyên!” Lục Tịnh Tuyết đành dịu giọng gọi.
Hoắc Trường Uyên liếc qua, nhưng chỉ nói: “Sunny, tôi đã có lời với Lục Thị rồi, tài liệu bảng biểu lần sau sẽ có người mang tới, không cần cô đích thân chạy đến đây nữa.”
Nói xong, anh còn không buồn đợi câu trả lời của cô ta đã thẳng thừng bế con trai vào lòng, rồi nắm tay Lâm Uyển Bạch đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại.
Lục Tịnh Tuyết cắn chặt răng, nụ cười trên gương mặt phải rất cố gắng mới trông tao nhã, không chịu ảnh hưởng gì.
Cô ta gượng gạo nhìn theo bóng lưng họ, không biết họ nói gì, từ xa chỉ nhìn thấy Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.
Đại sảnh có rất nhiều người cũng nhìn theo như cô ta, nhưng đều lần lượt bày ra ánh mắt ngưỡng mộ. Tất cả đều như đang châm chọc cô ta. Những ánh mắt đó như đang nói: Họ là một gia đình ba người hạnh phúc, tuy rằng đó là sự thật...
Cho đến khi bóng lưng đó biến mất, cô ta mới cam tâm quay về.
Lục Tịnh Tuyết không đi ngay. Đúng lúc đó thang máy lại từ từ mở ra, bên trong có người lần lượt bước ra. Cô ta đứng đó đợi vài giây, khi nhìn thấy một người đi gần tới mới chủ động tiến lên, cười ngọt ngào: “Vân Tranh, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé!”
...
Ra khỏi Hoắc Thị, bánh bao nhỏ được để lên chiếc ghế an toàn ở phía sau.
Hoắc Trường Uyên nghiêng người cài dây an toàn cho cô đồng thời nói: “Hôm nay cô ta tới công ty nhưng anh không gặp mặt!”
“Ừm.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Ban nãy ở trước mặt Lục Tịnh Tuyết cô nghe rất rõ ràng, anh đã vạch rất rõ quan hệ rồi, bây giờ nhấn mạnh thêm e chỉ vì sợ mình để ý.
Nghĩ tới đây, cô lại toét miệng cười.
Hoắc Trường Uyên thấy cô không ghen cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó anh đánh mắt về phía cậu con trai đang ngồi đếm ngón tay, cảm thấy chướng mắt vô cùng, nhíu mày nói giọng không mấy vui vẻ: “Sao lại dẫn cả Đậu Đậu theo?”
Nhận được điện thoại của cô, anh còn nghĩ sẽ là một bữa tối hai người dưới ánh nến nữa.
Lâm Uyển Bạch câm nín.
Người đàn ông này lại vậy rồi...
Cô chau mày, khó xử giải thích: “Em vừa cùng con đi tập lớp Taekwondo xong mà...”
“Thôi bỏ đi, muốn ăn gì?”
“Bảo bảo muốn ăn thịt nướng~”
Bánh bao nhỏ ngồi sau vội nhích lên, chớp thời cơ trả lời như muốn ăn đấm
Hoắc Trường Uyên hoàn toàn không có ý để tâm tới nó. Anh cố tình lờ đi, chỉ nhìn cô.
Lâm Uyển Bạch trông thấy dáng vẻ thèm thuồng của bánh bao nhỏ, trái tim đã tan chảy, bèn yếu ớt phụ họa: “À, ăn thịt nướng đi...”
“Biết rồi!” Hoắc Trường Uyên đen sì mặt lại.
Lâm Uyển Bạch lặng lẽ nuốt nước bọt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rồi hướng thẳng về phía trước, không dám tùy tiện vuốt râu hổ nữa. Khi chiếc xe nổ máy, cô đánh mắt nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện Lục Tịnh Tuyết và Tiêu Vân Tranh vừa đi ra khỏi tòa nhà.
Lục Tịnh Tuyết dặn dò tài xế cứ về trước, rồi ngồi vào trong chiếc ô tô của Tiêu Vân Tranh, có vẻ như họ định cùng nhau đi ăn tối.
Nghĩ tới chuyện đến hôm nay Tiêu Vân Tranh vẫn giữ miếng ngọc Phật đeo trên cổ, Lâm Uyển Bạch chợt nghĩ giá mà họ có thể đến với nhau thì tốt rồi. Nhưng cô cũng hiểu rõ điều đó là không thể, vì nếu như có thể, Lục Tịnh Tuyết đã sớm từ Hoắc Trường Uyên rồi, đâu có đợi tới bây giờ...
Ban nãy đứng trong đại sảnh, tuy chỉ là vài câu đối thoại ngắn ngủi, nhưng cô có thể nhìn rõ sự không cam tâm trong ánh mắt đối phương.
...
Chập tối, màn đêm buông xuống.
Sau khi nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, nhờ thím Lý tiếp tục giúp mình mấy việc trong bếp, Lâm Uyển Bạch đích thân chạy ra đón.
Ở đó ngoài Hoắc Trường Uyên ra còn có Tang Hiểu Du, người vừa xuất hiện hai hôm trước.
“Cá nhỏ!”
Lâm Uyển Bạch đeo tạp dề, vui vẻ chào.
Sau khi ra viện, Tang Hiểu Du suốt ngày ở lỳ trong nhà. Cô ấy vốn dĩ không muốn ra ngoài nhưng Hoắc Trường Uyên đích thân qua đón, dĩ nhiên cô ấy phải nể mặt.
Lâm Uyển Bạch khoác tay bạn đi vào bếp: “Cậu rửa tay trước đi, còn hai món và một bát canh, sắp ăn được rồi!”
Tang Hiểu Du nhìn thấy thức ăn sắp bày kín cả bàn, cảm động vô cùng: “Làm cả một bàn đầy ụ thế này, Tiểu Bạch, vất vả cho cậu rồi!”
Lâm Uyển Bạch lắc đầu với cô ấy, chớp chớp mắt giải thích: “Công lao này mình không thể giành được. Cả bàn ăn ngon lành này mình chỉ phụ trách chạy lăng xăng, còn đâu do một mình bác sỹ Tần nấu chính đấy!”
Đúng lúc đó, Tần Tư Niên cũng bê đĩa thức ăn đi ra trong tư thế đeo tạp dề.
Đôi tay đẹp ấy ngoài cầm được dao phẫu thuật ra còn làm được bao nhiêu món ngon, điểm này Tang Hiểu Du hiểu rõ hơn ai hết.
Món canh cuối cùng được bê lên là có thể chính thức bắt đầu ăn rồi.
Tang Hiểu Du vừa ra viện mấy hôm, dĩ nhiên không được động vào rượu. Tần Tư Niên cũng lái ô tô tới đây, nên họ chỉ được uống nước hoa quả. Lúc nâng cốc, bánh bao nhỏ đã không nhịn được, vùi đầu gặm xương rồi.
Đây quả thật là lần đầu tiên họ tới nhà Lâm Uyển Bạch ăn cơm.
Lần trước Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên vốn định chủ trì, chủ động giúp họ hòa giải mối quan hệ, không ngờ lại xảy ra chuyện. Bữa cơm khuyên nhủ hòa thuận lần này xem ra còn khó hơn nữa.
Chỗ ngồi được cô sắp xếp tỉ mỉ để họ ngồi đối diện nhau.
Có điều suốt cả buổi, Tang Hiểu Du không cúi đầu thì cũng quay sang bên cạnh nói chuyện, cố tình né tránh mọi tiếp xúc ánh mắt với người phía trước.
Bánh bao nhỏ nãy giờ vẫn dồn sức vào chiếc bát đầy thịt, bỗng nhiên chớp chớp mắt, lên tiếng: “Bảo bảo cũng thích ăn mắt cá, chú Tần thiên vị~”
Trên chiếc đĩa sứ trắng đặt chính giữa có một con cá pecca hấp được trang trí bằng ớt xanh đỏ xắt sợi.
Khi bánh bao nhỏ vừa dứt lời cũng là lúc Tần Tư Niên vừa kịp thu lại đôi đũa từ phía đối diện về.
Lâm Uyển Bạch ngồi bên cạnh cười, lật cá lại, gắp mắt cá còn lại cho bánh bao nhỏ: “Bảo bối đừng sốt ruột, con xem, ở đây còn một mắt này!”
Bánh bao nhỏ mãn nguyện há to miệng, rồi ăn ngon lành.
Tuy rằng Tang Hiểu Du không hề ngẩng đầu lên, nhưng Tần Tư Niên vẫn nhìn cô ấy chằm chằm. Thấy cô ấy không hề động vào miếng mắt cá trên đĩa, anh ấy nhíu mày hỏi: “Sao em không ăn?”
Tang Hiểu Du gắp lên nhưng không bỏ vào miệng mà đưa cho bánh bao nhỏ ở bên cạnh, vẫn không nhìn anh ấy, chỉ khẽ nói một câu: “Không muốn ăn, hơn nữa bây giờ em không còn thích ăn mắt cá nữa.”
Bầu không khí trở nên rất nặng nề, chỉ có bánh bao nhỏ không hiểu những đợt sóng ngầm cuộn trào giữa người lớn, ăn đến nỗi miệng dính đầy mỡ.
Sau khi bữa tối kết thúc, Lâm Uyển Bạch tranh thủ được một lúc kéo Tang Hiểu ngồi xuống sofa phòng khách, thì thầm tâm sự.
“Cá nhỏ, cậu thật sự định kết thúc với bác sỹ Tần như vậy sao?”
Tang Hiểu Du không lập tức trả lời ngay mà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, mỉm cười, sau đó khẽ nói: “Người ở trong lòng anh ấy lâu nay không phải mình.”
“Không phải cậu còn có thể là ai chứ?” Lâm Uyển Bạch nhíu mày, có phần không đồng tình.
Nhưng ngay sau đó, trong đầu cô chợt lóe lên một cái tên.
Nụ cười của Tang Hiểu Du càng đậm hơn một chút, cũng chua chát hơn một chút. Cô ấy nói đầy ẩn ý: “Tiểu Bạch, cậu có biết bài thơ ấy không? Phương Bắc có giai nhân - Xinh tươi nhất cõi trần - Liếc nhìn, thành quách đổ - Nhìn thêm, quốc gia vong – Mặc kệ thành nghiêng hay nước mất – Đời còn gặp được mấy giai nhân?”
“...” Lâm Uyển Bạch không biết nên nói gì.
Cả hai người nhất thời trầm mặc. Tang Hiểu Du nắm chặt tay cô hơn, như đang an ủi cũng như đang tìm kiếm nguồn sức mạnh, sau đó bất ngờ nói một câu: “Tiểu Bạch, mấy hôm nữa mình sẽ rời khỏi Băng Thành.”
Lâm Uyển Bạch sững người.
Cô chưa kịp lên tiếng, có người đã nói trước cô.
“Em định đi đâu!”
Giọng của Tần Tư Niên căng thẳng như chất vấn. Anh ấy bê đĩa hoa quả đã gọt xong, đi vào vừa hay nghe được câu này.
Tang Hiểu Du không trả lời anh ấy mà nhìn thẳng vào mắt anh ấy, nói chậm rãi nhưng rành mạch: “Dù đi đâu cũng không còn liên quan tới anh nữa. Tần Tư Niên, câu nói hôm đó của em không hề đùa giỡn.”
Gương mặt Tần Tư Niên như bị che phủ bởi mây mù, đôi mắt hoa đào bị nhuộm một tầng sương lạnh.
Có điều anh ấy vẫn cố kìm nén, nhưng mu bàn tay cầm đĩa hoa quả đã nổi đầy gân xanh, như những trói buộc muốn bung ra khỏi lớp da thịt...
Hết chương 301