Lệ Giang Nam giải vây giúp cô, sau đó chú ý thấy biểu cảm kinh ngạc của cô, anh ấy tiếp tục giải thích: “Bố mẹ tôi năm xưa cũng bị cả gia tộc phản đối, chỉ còn cách lén lút bỏ đi nơi khác. Không ngờ sau này xảy ra tai nạn, trong tai nạn bố tôi vì cứu mẹ tôi mà qua đời. Tôi mồ côi từ trong bụng mẹ. Sinh tôi ra không bao lâu, mẹ tôi cũng buồn rầu mà qua đời, thế nên từ nhỏ tôi được ông ngoại nuôi lớn và theo họ ông luôn!”
Lâm Uyển Bạch không ngờ thân thế của đối phương lại trắc trở đến vậy, nhưng cô cũng không hứng thú lắm với những bí mật hào môn ấy.
Huống hồ họ cũng không quá thân thiết. Cô chỉ lịch sự nói: “Anh Lê, cảm ơn anh đã đưa tôi ra!”
Lệ Giang Nam lại có vẻ như vẫn còn lời muốn nói.
“Cô Lâm, cô không sợ sao?” Dường như anh ấy đã nhịn câu này rất lâu, cuối cùng cũng hỏi.
Lâm Uyển Bạch hiểu anh ấy muốn chỉ chuyện gì, bèn lắc đầu: “Tôi không nghĩ nhiều được như vậy.”
Khi ông Lê đưa ra yêu cầu đua ngựa làm khó, cô còn không có cơ hội do dự. Vì giống như nhảy Bungee vậy, cô phải chấp nhận, và còn phải thắng, sợ hay không lúc đó không còn quan trọng nữa, càng không kịp nghĩ liệu có nguy hiểm tới tính mạng hay không.
Chỉ có điều tuy quá trình rất đáng sợ, nhưng nếu được làm lại, cô vẫn quyết định sẽ làm như vậy, gần như không cần nghi ngờ.
Sau khi nghe câu trả lời của cô, biểu cảm của Lê Giang Nam sững sờ.
“Tôi chưa từng gặp cô gái nào như cô...” Lê Giang Nam thẫn thờ lẩm bẩm. Nhìn thấy cô nhíu mày, anh ấy vội nói tiếp: “Ý của tôi là, cô khác với những cô gái tôi từng gặp! Thật ra xung quanh tôi có rất nhiều cô gái. Nói ra không sợ cô chê cười, tôi từng này tuổi rồi nhưng chỉ từng yêu đúng một lần, và còn là hồi học đại học. Nhưng cô ta vì tiền mới đến với tôi. Về sau cô ta còn tự chạy tới trước mặt ông ngoại tôi vòi một khoản tiền lớn, sau đó chạy qua Mỹ! Thậm chí tôi còn từng sợ hãi tình yêu, cho rằng trên đời chẳng còn con gái tốt nữa...”
Lâm Uyển Bạch cũng khá cảm thông với anh ta, nhưng không biết nên nói tiếp chuyện này như thế nào, đành ngượng ngập nói: “Anh sẽ gặp được một cô gái tốt thôi. Anh Lê, tôi còn phải về khách sạn thu dọn đồ đạc. Tôi xin phép đi trước! Tạm biệt!”
“Tạm biệt!” Lê Giang Nam mỉm cười.
Đến tận khi bóng cô khuất vào trong chiếc taxi, anh ấy mới từ từ quay về.
Sau khi trở lại phòng nghỉ, ông Lê đã đứng lên, chống gậy đi tới trước cửa sổ, nước trà trên bàn cũng đã nguội. Lê Giang Nam đi về phía ông ấy: “Ông ngoại, cô Lâm đã về rồi!”
Ông Lê làm như không nghe thấy, chỉ nhìn chăm chú vào thứ trong tay.
Tới gần, Lê Giang Nam đang định hỏi han thì nhìn rõ đó là một chiếc khăn tay thêu một đôi uyên ương đạp nước, anh ấy bỗng im bặt.
Đó là di vật của bà ngoại.
...
Lâm Uyển Bạch một lần nữa quay trở về khách sạn, tâm trạng còn chán chường hơn cả hôm qua.
Tuy nói là thu dọn đồ đạc nhưng thật ra cô chẳng mang nhiều đồ, chỉ có một chiếc ba lô, đồ đạc quần áo thu dọn chưa đầy hai phút là xong. Cô rút di động ra gọi điện cho Hoắc Dung.
Sau khi bắt máy, Hoắc Dung sốt ruột hỏi: “Rau cải trắng, sao rồi?”
“Cháu xin lỗi cô...” Lâm Uyển Bạch khẽ đáp.
“Xin lỗi cái gì chứ, cô biết cháu cố gắng hết sức rồi!” Hoắc Dung vội vỗ về cô, dường như vẫn không yên tâm, bà còn muốn dặn dò thêm vài câu nhưng bỗng nhiên nói: “Rau cải trắng, bên này cô còn chút việc, tạm thời như vậy, đợi cháu về rồi tính tiếp!”
Lâm Uyển Bạch “vâng” một tiếng rồi ngắt máy.
Lúc nhận được điện thoại của cô, Hoắc Dung vừa từ biệt thự nhà họ Hoắc đi ra, nhìn thấy trong sân có một chiếc ô tô sang trọng. Sau đó hai bố con nhà họ Lục đi vào trong. Khi bà đút di động vào túi, họ cũng đã đi tới trước mắt.
Hoắc Dung và Lục Học Lâm cũng đã quen biết từ lâu, có mấy lần làm ăn qua lại, bình thường khi gặp cũng chào một tiếng “anh Lục”, nên họ chào hỏi nhau.
“Cô!”
Lục Tịnh Tuyết đang khoác tay Lục Học Lâm cũng ngọt ngào gọi một tiếng.
Hoắc Dung bỗng chốc nhíu mày. Dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, bà cũng đã nhấn mạnh nhiều lần rồi. Nhưng Lục Tịnh Tuyết sống chết không sửa. Tuy rằng người ta bảo không ai giơ tay đánh người đang cười nhưng với bà, câu này vô dụng, giờ này bà chỉ quan tâm tới cháu trai, chẳng buồn lý sự với cô ta.
Xua tay, Hoắc Dung chỉ nói: “Anh trai em mấy hôm nay không được khỏe, bác sỹ vừa qua cắm bình truyền nước cho anh ấy, hai người tới cũng phải đợi một lúc!”
Nói xong, bà cũng không muốn lãng phí thêm nhiều thời gian mà vội vã đi về phía chiếc BMW.
Sau khi đi vào biệt thự, được người làm thông báo, không bao lâu sau, Hoắc Chấn cũng mặc kệ việc đang truyền nước, thẳng thừng đi xuống, bước đi trông có phần chậm chạm, dựa vào Tiêu Vân Tranh đứng bên giơ cao cây truyền dịch, dìu ông.
“Anh Hoắc!”
“Bác trai!”
Hai bố con Lục Học Lâm đứng lên khỏi sofa.
Hoắc Chấn mỉm cười gật đầu, ra hiệu cho họ ngồi xuống: “Chú Lục, Tịnh Tuyết, hai người đến đấy à!”
“Anh Hoắc, em biết chuyện của Trường Uyên khiến anh rất lo lắng, nhưng vẫn phải cố gắng giữ gìn sức khỏe đấy!” Lục Học Lâm thở dài, bất giác nói.
Sợ gây ảnh hưởng quá lớn, chuyện của Hoắc Trường Uyên được dìm xuống, nhưng Lục Học Lâm cũng đã nhận được tin.
Tuy rằng Hoắc Trường Uyên không còn là con rể tương lai của mình nữa nhưng Lục Học Lâm lâu nay vẫn luôn có thiện cảm với chàng trai trẻ này, hơn nữa cũng ra sức tán thưởng. Huống hồ, bây giờ còn phát hiện ra mối quan hệ với mẹ của Lâm Uyển Bạch, ông lại càng quan tâm hơn. Khi nhận được tin, ông đã gọi rất nhiều điện thoại hỏi han Hoắc Chân. Hôm nay con gái đề nghị tới nhà họ Hoắc thăm Hoắc Chấn, ông cũng gật đầu đi theo cùng.
“Chú Lục cứ yên tâm, anh biết mà!” Hoắc Chấn thở dài nói.
“Việc Trường Uyên xảy ra chuyện quá đột ngột, hơn nữa còn dính líu tới tập đoàn ở tận Hồng Kông. Em cũng đã thông qua một số mối quan hệ hỏi các cơ quan ở trên, vụ án khá rắc rối! Tuy rằng em cũng rất muốn giúp nhưng hiện tại, quả thực là lực bất tòng tâm!” Lục Học Lâm nhíu mày, nét mặt rất khó xử.
“Anh hiểu mà, chú Lục!” Hoắc Chấn liên tục gật đầu, hiểu tình cảm của đối phương.
Lúc này Lục Học Lâm chỉ có thể nói: “Haizz, Trường Uyên ở hiền ắt sẽ gặp lành, em tin nó không sao đâu!”
“Hy vọng là vậy...” Hoắc Chấn cười khổ.
Lục Tịnh Tuyết chủ động đi tới, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Chấn, dịu dàng nói: “Bác trai, bác nhất định phải giữ sức khỏe. Nhà họ Lục tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn đâu. Chỉ cần bác có bất kỳ nhờ vả gì, nhà họ Lục chắc chắn sẽ giúp đỡ hết mình! Hơn nữa, cháu cũng giống như bố cháu, tin rằng anh ấy sẽ vượt qua được mọi nguy hiểm!”
Hai nhà Hoắc Lục bao nhiêu năm nay đã hợp tác quá nhiều dự án, dính kết với nhau rất nhiều. Bây giờ Hoắc Trường Uyên xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Lục không xóa sạch quan hệ, Hoắc Chấn đã cảm kích lắm rồi, cũng nhờ giao tình nhiều năm của ông và Lục Học Lâm.
Nhưng không ngờ Lục Tịnh Tuyết đã hai lần bị Hoắc Trường Uyên từ chối hôn sự mà vẫn có thể khoan dung rộng lượng, không tính chuyện cũ như vậy, ông khó tránh khỏi cảm động, nói: “Bác biết cháu là đứa con ngoan, cảm ơn cháu!”
Hai bố con nhà họ Lục nói chuyện với Hoắc Chấn khoảng hơn nửa tiếng, sau đó đứng lên ra về.
Tiêu Vân Tranh nãy giờ ngồi một góc chỉ nghe họ nói chuyện, không xen vào lúc này bất ngờ đứng dậy: “Chú Lục, Tịnh Tuyết, cháu đưa hai người về!”
“Được, vất vả cho Vân Tranh rồi!” Lục Học Lâm chủ động gật đầu.
Còn Lâm Uyển Bạch ở Hồng Kông, sau khi làm xong thủ tục trả phòng đã bắt đầu bắt xe đi ra sân bay.
Nhưng vì là dịp cuối tuần, người đi ra sân bay rất đông, mỗi cửa kiểm tra an ninh đều xếp hàng dài dằng dặc. Cô đeo ba lô, đi giữa đám đông. Cùng với bước chân di chuyển, một giọt nước rơi xuống mu bàn tay.
Lâm Uyển Bạch giật mình, vội giơ tay lau nước mắt.
Từ ngữ khí sốt sắng của Hoắc Dung ở đầu kia điện thoại, cô có thể cảm nhận được mọi chuyện ở Băng Thành cũng không thuận lợi...
Nhắm mắt lại, bây giờ việc duy nhất cô có thể làm chính là cầu nguyện, hy vọng mọi chuyện dễ dàng với Hoắc Trường Uyên một chút.
Khi sắp đến lượt cô, chợt có người hét lên phía sau.
“Cô Lâm!”
Lâm Uyển Bạch quay đầu, kinh ngạc: “Anh Lê?”
Người gọi cô không phải ai khác, chính là cháu ngoại của ông Lê, Lê Giang Nam. Anh ấy lúc này mặc vest, trông rất đứng đắn, cả người trông càng tuấn tú hơn, thu hút không ít ánh mắt của các thiếu nữ.
“Anh cũng bay hay tới đây đón ai?” Lâm Uyển Bạch chợt hỏi.
“Đều không phải, tôi cất công đến đây tìm cô đấy!” Lê Giang Nam lắc đầu, sau đó mỉm cười: “Ông ngoại tôi đổi ý rồi.”
Lâm Uyển Bạch sững sờ, sau đó trợn tròn mắt, chất giọng run run vừa khó tin vừa không nén nổi vui mừng: “Ý anh là...”
...
Tiêu Vân Tranh đích thân lái xe đưa bố con họ Lục về nhà.
Lục Học Lâm và Lục Tịnh Tuyết được sắp xếp ngồi ở ghế sau. Lục Học Lâm đang im lặng quan sát Tiêu Vân Tranh qua chiếc gương trong xe.
Vì từng là rể tương lai, nên Lục Học Lâm rất tán thưởng Hoắc Trường Uyên, ngược lại không chú ý quá nhiều tới đứa con trai riêng này của nhà họ Hoắc. Trong ấn tượng của ông, đây là một cậu chủ ăn chơi trác táng, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ trầm ổn hơn nhiều, cũng không có sự xốc nổi, bồng bột.
Tiêu Vân Tranh lái xe vững vàng, dọc đường hơi tắc một chút nhưng chiếc xe cũng nhanh chóng đỗ lại trước cửa nhà họ Lục.
Anh xuống xe mở cửa ghế sau ra. Lục Tịnh Tuyết đỡ bố mình xuống, trước khi đóng cửa lại, anh lên tiếng lần nữa: “Chú Lục, cháu có thể nói chuyện với Tịnh Tuyết mấy câu không?”
“Đương nhiên là được!” Lục Học Lâm vui vẻ gật đầu.
Thật ra dọc đường, ông vũng có suy nghĩ giống như Lâm Uyển Bạch ban đầu, nếu con gái có thể quên Hoắc Trường Uyên, đến với Tiêu Vân Tranh, hai đứa tuổi tác tương đương chưa hẳn đã là chuyện xấu. Có điều nghĩ thì nghĩ vậy, mọi chuyện đâu được như ý người ta?
Lục Học Lâm cười cười: “Hai đứa nói chuyện đi, bố vào nhà trước!”
“Chú Lục đi cẩn thận!” Tiêu Vân Tranh cúi đầu.
Nhìn theo bóng Lục Học Lâm đi sâu vào trong biệt thự rồi, Lục Tịnh Tuyết quay trở về, dựa người vào thân xe, mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền: “Vân Tranh, có chuyện gì vậy?”
Tiêu Vân Tranh không lên tiếng ngay mà mở cửa sau của xe.
Sau khi họ lần lượt ngồi vào trong, anh mới nghiêm nghị lên tiếng: “Tịnh Tuyết, đến bây giờ em vẫn không chịu nói thật với anh sao?”
“Nói thật chuyện gì chứ? Vân Tranh, anh đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu!” Lục Tịnh Tuyết lắc đầu khó hiểu.
“Được, vậy anh hỏi em!” Tiêu Vân Tranh hít sâu một hơi, chất vấn trực diện: “Chuyện của anh ấy không liên quan tới em một chút nào sao?”
“Ai chứ?” Lục Tịnh Tuyết làm như không hiểu.
Giọng Tiêu Vân Tranh hơi cao lên một chút, như giận dữ như đau lòng: “Tịnh Tuyết, đến bây giờ em còn giả ngây giả ngô với anh! Anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Hợp đồng với tập đoàn Bách Á do anh ấy đích thân ký tên nhưng anh ấy muốn chuyển giao lại toàn bộ các dự án cho anh, thế nên ngoài anh ra không thể có người thứ ba biết! Nhưng, hôm đó em bỗng dưng nói muốn đến phòng làm việc của anh...”
Hai lúm đồng tiền trên má Lục Tịnh Tuyết dần dần biến mất, cô ta thản nhiên nói: “Nếu anh đã biết rồi, hà tất phải hỏi em!”
Thấy vậy, Tiêu Vân Tranh nhìn cô ta với vẻ không dám tin: “Bốn năm trước, anh đã từng âm thầm giúp em khiến họ chia tay. Lúc đó anh đã nói với em, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng! Nhưng lần này... em dám lợi dụng anh!”
Sau khi Hoắc Trường Uyên bị tạm giam, anh cũng theo Hoắc Dung và Giang Phóng liên tục điều tra, nhưng không tìm được chứng cứ gì.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, lại không có một chút manh mối nào. Tiêu Vân Tranh nghĩ mãi không ra. Ban đầu kỳ thật anh cũng chỉ muốn thăm dò, không hoàn toàn chắc chắn, hoặc có thể trong lòng anh không muốn tin, nhưng bây giờ suy đoán của anh đã được chứng thực!
Không ngờ, truy đuổi tới cùng, lỗ hổng lại xuất phát từ phía anh...
“Vậy bây giờ anh muốn sao? Anh muốn bán đứng em à?” Lục Tịnh Tuyết quay mặt sang nhìn anh, nét mặt lạnh lùng: “Trường Uyên chắc chắn sẽ hận em đến chết. Bác trai sẽ nhìn em như thế nào, còn ai chịu tha thứ cho em? Nếu anh thật sự muốn làm vậy, thì anh cứ làm đi, em không cản!”
Nói xong, cô ta thẳng thừng quay ngoắt đi.
Thật ra Lục Tịnh Tuyết cố tình nói như vậy. Có thể vì từ đầu đến cuối, cô ta không thể nắm giữ được trái tim Hoắc Trường Uyên, nhưng Tiêu Vân Tranh thì có thể.
Trong tầm mắt, cô ta vẫn có thể loáng thoáng liếc thấy miếng ngọc Phật trên cổ anh, hơn nữa cô ta dám chắc chắn anh sẽ không là vậy, bằng không ban nãy anh đã chẳng sợ người ta nghe thấy, cố tình ngồi vào trong xe.
Quả nhiên, người Tiêu Vân Tranh cứng đờ lại, biểu cảm trên gương mặt là sự đau khổ cố nhẫn nhịn.
Tựa trán lên ngón tay cái một lúc, anh một lần nữa quay sang, nhìn cô ta với vẻ hoang đường: “Tịnh Tuyết, vì sao em làm như vậy!”
“Vân Tranh, anh yên tâm, em sẽ không hại anh ấy đâu!” Lục Tịnh Tuyết ngồi lại chỗ của mình, sắc mặt ôn hòa hơn nhiều, đôi mắt dịu dàng nhìn anh, giọng nói có phần buồn bã: “Anh biết tình cảm của em dành cho anh ấy sâu đậm thế nào mà. Sao em đành lòng để anh ấy ở một nơi như vậy được! Đây chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời, em nhất định sẽ giúp anh ấy bình an ra tù!”
Tiêu Vân Tranh nhíu chặt mày, không hiểu lý do của cô ta.
Dường như nhìn thấy nét mặt anh hơi dãn ra, Lục Tịnh Tuyết nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay anh, ngữ khí kiên định: “Vân Tranh, em có thể thề với anh, em thật sự sẽ không hại Trường Uyên, em yêu anh ấy còn chẳng kịp! Anh ấy sẽ ra ngoài sớm thôi. Tất cả sẽ gặp dữ hóa lành. Lẽ nào anh không tin em?”
Sau nhiều lần hứa hẹn đi hứa hẹn lại, khó khăn lắm mới vỗ về được Tiêu Vân Tranh, Lục Tịnh Tuyết đi vào biệt thự.
“Mẹ tôi đâu?”
“Phu nhân đi đánh bài vẫn chưa về ạ!” Lục Tịnh Tuyết gật đầu, nho nhã dặn dò: “Khi nào bà về, nhắc tôi một tiếng!”
Cô ta đưa túi xách cho người làm rồi đi dép lê đi thẳng lên gác, vào phòng ngủ của mình.
Ngồi bên giường, Lục Tịnh Tuyết cầm chiếc khung cảnh đặt trên đầu giường bấy lâu nay lên. Bên trên không phải bức ảnh nghệ thuật nào của cô ta mà là ảnh của Hoắc Trường Uyên. Là ảnh của anh trên một tờ tạp chí nào đó nhiều năm trước. Anh mặc vest đen, tay cầm một ly champaigne, ánh mắt thâm trầm, quyến rũ.
Buổi tiệc đó Lục Tịnh Tuyết cũng tham gia, gần như yêu anh từ cái nhìn đầu tiên... Nhìn ảnh, ánh mắt Lục Tịnh Tuyết mơ hồ, người đàn ông này vốn dĩ là chồng chưa cưới của cô ta, nếu không có Lâm Uyển Bạch, anh sẽ là của cô ta!
Mọi cảm giác không cam tâm trong lòng dâng lên từ đáy mắt, cũng càng tăng thêm phẫn nộ với Lâm Uyển Bạch. Dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, cô ta khổ sở chờ đợi lâu như vậy, rõ ràng là người đàn ông phải thuộc về mình, nhưng lại có kẻ tới giật. Cô ta phải đòi lại cả vốn lẫn lời!
Hoắc Trường Uyên muốn bỏ giang sơn lấy người đẹp, sao cô ta có thể để anh rời khỏi Băng Thành!
Chuyện lần này nếu không thể đạt được hiệu quả trở thành ân nhân của anh thì cô và Nguyễn Chính Mai thậm chí đã nghĩ tới việc ép Hoắc Trường Uyên. Nếu anh không đồng ý, anh sẽ phải ở lại nơi quái quỷ đó... Lục Tịnh Tuyết đặt lại khung ảnh xuống tủ đầu giường, nét mặt dương dương tự đắc.
Tiếng gõ cửa ngắt ngang dòng cảm xúc của cô ta. Là người làm lên báo phu nhân đã về. Cô ta đi theo ra khỏi phòng ngủ, sang căn phòng chếch đối diện, lúc đi vào đồng thời khóa trái.
Nguyễn Chính Mai từ phòng thay đồ đi ra, lập tức hỏi: “Bố con đang ở trong phòng sách?”
“Vâng!” Lục Tịnh Tuyết gật đầu, tiến lên đi tới trước mặt mẹ, khẽ hỏi: “Mẹ, được chưa ạ?”
“Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?”
Lục Tịnh Tuyết nhẩm tính rồi trả lời: “Ngày thứ tư ạ!”
“Ừm, vậy ngày kia thì...” Nguyễn Chính Mai đang trầm tư gật gù, có điều chưa kịp nói xong, chuông di động bất ngờ đổ. Sau khi nhìn số điện thoại hiển thị, bà ta vội vàng bắt máy, chỉ có điều không biết bên kia nói gì, bà ta bỗng chốc sửng sốt lên tiếng: “Gì cơ?”
Hết chương 305