Xin Hãy Ôm Em

Chương 307: Chương 307: Chương 306




Ngắt điện thoại xong, biểu cảm trên gương mặt Nguyễn Chính Mai vẫn còn nguyên vẻ khó tin.

Lục Tịnh Tuyết không hiểu rõ tình hình, quan tâm hỏi: “Mẹ, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Sau khi Nguyễn Chính Mai thuật lại tình hình một lượt, phản ứng của Lục Tịnh Tuyết cũng giống bà ta y hệt, trợn tròn mắt vẻ khó tin, thảng thốt kêu lên thành tiếng.

“Cái gì?” Lục Tịnh Tuyết lắc đầu, vẫn không dám tin: “Không, sao có thể!”

“Mẹ cũng không muốn tin đâu! Nhưng người này là người trong Cục, không thể nào tung tin giả được!” Sắc mặt Nguyễn Chính Mai nặng nề, một lần nữa nhìn vào giờ hiển thị trong di động: “E là sáng sớm mai đã thả người rồi!”

“Sao lại như vậy hả mẹ, con không hiểu nổi!” Lục Tịnh Tuyết liên tục lắc đầu: “Chuyện này ngoài chúng ta ra, không ai có thể kéo anh ấy ra ngoài nổi!”

Nguyễn Chính Mai chậm rãi nói: “Vì bên phía Hồng Kông đã rút đơn tố cáo rồi...”

“Rút đơn?” Lục Tịnh Tuyết sửng sốt, kích động vô cùng: “Ông già họ Lê đó không lẽ bị nước tràn vào đầu hay bị điên rồi? Bị hụt một khoản vốn lớn như vậy, người mong Hoắc Trường Uyên vào tù nhất phải là ông ta mới phải chứ, lại còn rút đơn?”

Sắc mặt Nguyễn Chính Mai cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, bà ta bực dọc nói: “Làm sao mẹ biết được. Không chỉ rút đơn, hơn nữa nghe nói còn bảo lãnh để thả Hoắc Trường Uyên ra!”

Lục Tịnh Tuyết loạng choạng lùi sau mấy bước, thẳng thừng ngồi phịch xuống ghế.

“Con vẫn cảm thấy không thể tin được, sao bỗng dưng lại như vậy?”

Nguyễn Chính Mai cũng chưa hiểu chuyện này là sao, rồi bỗng dưng chợt nhớ ra chuyện gì, bà ta sa sầm mặt lại, nói: “Nhưng mà hình như mẹ nghe nói, con nhỏ Lâm Uyển Bạch đó đã chạy sang Hồng Kông cầu xin lão họ Lê đó!”

Nghe xong, mặt Lục Tịnh Tuyết bỗng chốc đỏ phừng phừng nhưng là vì phẫn nộ.

Lâm Uyển Bạch?

Cô ta lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy?

Vốn dĩ lưới đã được giăng ra sẵn, không chút sơ hở, bây giờ chỉ cần đợi tới lúc thu lưới là được, vậy mà không ngờ tới cuối cùng lại tốn công vô ích! Lúc này Lục Tịnh Tuyết đâu còn vẻ đắc ý lúc nãy khi ở trong phòng ngủ, hoàn toàn như mây mù kéo tới.

Cô ta căm phẫn tới tột cùng, cũng bực dọc không sao tả xiết. Cô ta mặc kệ bên cạnh là bình hoa sứ mà Lục Học Lâm yêu thích, thẳng thừng giơ tay ném vào tường.

Một tiếng “choang” giòn tan sau đó vỡ vụn, sự căm hận dành cho Lâm Uyển Bạch chỉ càng thêm sâu.

...

Bảy rưỡi sáng tại nhà họ Hoắc, có những tia sáng đầy sức sống bao trùm nhưng vẫn không thể xua tan sự âm u bao trùm khắp biệt thự.

Đã có tuổi, Hoắc Chấn vốn không ngủ nhiều, nay vì chuyện của con trai, ông càng trằn trọc khó yên. Trời chưa sáng hẳn ông đã tỉnh giấc, nằm trên giường lăn qua lăn lại suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc này mới dậy.

Cũng không muốn ăn uống gì, chỉ ăn qua loa mấy miếng quà sáng, Hoắc Chấn liền trở về phòng sách.

Người làm đã dọn dẹp lại bể cá từ sớm. Những con giá quý giá bên trong bơi qua bơi lại. Ông đang vân vê túi đồ ăn cho cá bỏ vào bên trong, Hoắc Dung liền hùng hùng hổ hổ lao vào.

Bà còn không buồn thay giày, tiếng giày cao gót nện xuống nền gạch giòn tan.

Hoắc Chấn còn chưa kịp nhíu mày quát bà thì Hoắc Dung đã cướp lời, cao giọng nói trước: “Trường Uyên không sao rồi!”

“Trường Uyên không sao rồi?” Hoắc Chấn sửng sốt kêu lên thành tiếng.

Hoắc Dung nhìn ra được nên càng nói một cách chắc nịch: “Anh à, anh yên tâm đi, em không lấy chuyện này ra giỡn với ông đâu! Sáng sớm nay, Cục Công an gọi điện thoại tới, nói Trường Uyên có thể ra ngoài rồi, đợi chúng ta qua đón!”

“Thật sao?” Hoắc Chấn ngoài thảng thốt ra thì còn biết mừng rỡ.

“Hoàn toàn chính xác!” Hoắc Dung gật đầu, chép miệng: “Không ngờ Rau cải trắng lại lợi hại đến vậy. To gan lớn mật, một mình chạy qua Hồng Kông. Ông Lê năm xưa là người từng dính líu tới xã hội đen, bên cạnh luôn có vệ sỹ đi kèm, vậy mà con bé vẫn thuyết phục được ông ấy rút đơn tố cáo!”

Hoắc Chấn sững người: “Cô gái đó?”

“Còn ai nữa, chính là cô gái đó! Nhờ con bé, con trai anh mới ra ngoài được đấy!” Hoắc Dung hậm hực.

Sốt sắng chạy tới đây cũng chỉ để báo với ông chuyện này, báo xong, Hoắc Dung lập tức quay người bỏ đi.

Rất lâu sau Hoắc Chấn vẫn chưa thể bước ra khỏi niềm hân hoan. Đến khi ông chắc chắn đây không phải là một giấc mơ, sự việc đã thật sự được giải quyết rồi. Sau khi tỉnh lại, ông lập tức thay đồ ngủ, rảo bước đuổi theo xuống nhà.

Hoắc Dung đi rất nhanh, mới đó đã cúi người chui vào trong xe ô tô.

“Tiểu Dung, em đợi anh một lát!”

Hoắc Chấn đi ra khỏi biệt thự, gọi giật em gái lại: “Anh ngồi xe của em, cùng em tới Cục Công an đón người!”

“Muốn đi thì anh tự đi đi, bảo tài xế của anh chở đi. Em phải quay về khách sạn ngủ bù một giấc, mấy hôm nay vì chuyện của Trường Uyên, em lo đến nát cả ruột cả gan, chẳng ngủ được một giấc tử tế, cảm giác già đi mấy tuổi vậy!” Hoắc Dung không dừng lại, tiếp tục ngồi vào xe.

“Không đi đón nó sao?” Hoắc Chấn ngẩn người.

“Dĩ nhiên là không!” Hoắc Dung đáp dứt khoát, liếc về phía ông: “Biết thằng bé không sao là em yên tâm rồi. Người nó sốt sắng muốn gặp bây giờ đâu phải em, em chẳng qua đó làm bóng đèn đâu!”

Nói xong, bà bèn đóng cửa xe lại, bảo tài xế cho xe chạy.

Hoắc Chấn đứng yên tại chỗ khoảng mười giây, khuôn mặt cố chấp hơi chau lại, cuối cùng ông không gọi tài xế nữa mà quay người đi vào nhà.

Phạm Ngọc Trân từ trên gác đi xuống nhìn thấy thế rất ngạc nhiên: “Ông à, sao ông lại quay về rồi?”

Hoắc Chấn im lặng, tự động về phòng cho cá ăn.

Khác với dự liệu của họ, người tới Cục Công an đón Hoắc Trường Uyên chỉ có một mình Giang Phóng.

Chập tối hôm qua, Lâm Uyển Bạch ngồi máy bay từ Hồng Kông trở về, cũng về đêm như lúc đi, chỉ khác là tâm trạng thay đổi. Lê Giang Nam đích thân chạy tới sân bay nói với cô ông Lê đã đổi ý, hơn nữa còn bảo đảm: Ngày mai về tới nhà cô sẽ gặp được Hoắc Trường Uyên.

Cô vui mừng khôn xiết, về nhà rồi hoàn toàn không buồn ngủ, chỉ tắm rửa cho bớt bụi bặm.

Lâm Uyển Bạch không đi đón, vì cô đã hứa với anh sẽ ở nhà đợi anh về...

Thím Lý biết tin cũng không thể ngồi yên, chạy từ trong bếp ra cửa chính mấy lượt liền, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng ô tô. Thím Lý gần như chạy bước nhỏ ra ngoài. Sau khi mở cửa ra, bà vui mừng gọi với vào trong.

“Cô Lâm, cậu chủ về rồi!”

Nghe tiếng, Lâm Uyển Bạch cũng từ trong bếp đi ra.

Theo sau Hoắc Trường Uyên là Giang Phóng, sắc mặt kích động không kém gì thím Lý. Nhưng cô chỉ nhìn thấy một người duy nhất. Mới có vài ngày mà anh đã gầy rộc đi, khuôn mặt vì thế càng thêm góc cạnh.

Tuy bên trong anh đã thay quần áo, nhưng bên ngoài vẫn khoác nguyên bộ vest cũ. Vị trí cổ tay áo có chút không chỉnh tề, nhưng không quá lôi thôi. Cằm anh lún phún những sợi râu mới mọc như nấm sau mưa, càng tôn lên sự quyến rũ và nam tính của anh.

Lúc này, Hoắc Trường Uyên nhìn về phía cô, ánh mắt sáng quắc.

Lâm Uyển Bạch tiến lên một bước, nghe thấy anh cất giọng trầm trầm: “Uyển Uyển, anh về rồi đây.”

Sống mũi Lâm Uyển Bạch cay xè, khóe môi càng rướn lên một nụ cười thật tươi.

Cô và anh nắm chặt tay vào nhau, cuối cùng cũng cảm nhận được sức mạnh chân thực ấy. Cô ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt ấy: “Hoắc Trường Uyên, anh lên gác tắm rửa đi đã, rửa sạch mọi xui xẻo. Em đang nấu mỳ cho anh, anh tắm xong là có thể ăn!”

Các cụ thường nói, sau khi gặp chuyện nhất định phải tắm rửa sạch sẽ, xua đi xúi quẩy.

Ngữ khí của cô không có gì khác biệt, vẫn giống như mỗi lần đón anh đi làm về vậy.

Hoắc Trường Uyên khẽ đáp: “Ừm.”

Bánh bao nhỏ nghe thấy tiếng động dưới nhà chạy lon ton xuống, nhiều ngày không gặp, nó phấn khích gọi.

“Papa~”

Hoắc Trường Uyên cúi xuống, ôm chầm lấy con trai.

Lâm Uyển Bạch đứng bên vuốt ve cái má của thằng bé: “Bảo bối, mẹ không gạt con đúng không, papa của con chắc chắn sẽ quay về!”

“Vâng!” Bánh bao nhỏ hí hửng gật đầu.

Giang Phóng xong việc lặng lẽ lùi ra, không ở lâu thêm mà lập tức quay về công ty. Thím Lý không kìm được lòng, khẽ gạt nước mắt, nhưng là nước mắt của niềm vui.

Tắm rửa xong, Hoắc Trường Uyên quấn khăn tắm đi ra. Lâm Uyển Bạch đã nấu xong mỳ, bê vào phòng ngủ. Bát mỳ nóng hổi thơm phức, mùi thơm vấn vít khắp phòng.

Anh đi tới, cô đưa đũa cho anh.

Hoắc Trường Uyên không nói gì hết, kéo ghế ngồi ra trước bàn, vùi đầu ăn ngấu nghiến.

Lâm Uyển Bạch ngồi bên cạnh, chống tay lên má, nhìn chằm chằm như nhìn bao nhiêu cũng không đủ vậy, rồi xót xa dặn dò: “Hoắc Trường Uyên, anh ăn từ từ thôi!”

Cô biết, ở một nơi như thế anh sẽ chẳng được ăn uống tử tế.

Cô không chuẩn bị những món ăn quá phong phú, chỉ nấu một bát mỳ đơn giản cho anh. Cô biết trong những ngày ở trong đó, thật ra anh muốn ăn nhất chính là món mỳ của cô.

Hoắc Trường Uyên nâng bát lên, uống sạch cả nước, rồi mới bỏ đũa xuống.

Thím Lý gõ cửa đi vào bê bát mỳ xuống. Anh kéo cô đứng lên khỏi ghế, đi thẳng tới cạnh giường, ngồi xuống, sau đó nâng cằm cô lên: “Qua đây, để anh xem vết thương của em!”

Lâm Uyển Bạch vô thức né tránh: “À, em chỉ không cẩn thận bị ngã chút thôi...”

Hôm qua cô vừa ngã từ trên lưng ngựa xuống, tuy không gãy xương nhưng một số vết xước xát và va đập không thể lành ngay được. Nhất là phần trán, lớp băng trắng đã được cô thay bằng băng gạc cá nhân, hơn nữa cô còn cố tình thả tóc che đi. Không ngờ anh quan sát tỉ mỉ như vậy.

Hoắc Trường Uyên xé toàn bộ phần băng urgo xuống. Nhìn thấy lớp da mỏng có mấy vết thương, anh thắt lòng lại.

Cũng may vết thương không sâu, nếu biết giữ gìn cũng sẽ không để lại sẹo.

Sau khi băng lại cẩn thận cho cô, Hoắc Trường Uyên vẫn không lên tiếng, hơn nữa lại giơ cánh tay của cô lên, từ từ vén cánh tay áo dài lên, cực kỳ cẩn thận, những vết thương trên khuỷu tay và cánh tay cũng không thể giấu được.

Thấy vậy, Lâm Uyển Bạch lí nhí hỏi: “Anh biết cả rồi sao?”

“Vậy em còn định giấu anh?” Hoắc Trường Uyên ngước mắt lên.

Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Giấu thì không, có điều cô chưa định nói ngay với anh vào lúc này, không muốn anh vừa ra ngoài đã lo lắng cho mình.

Nét mặt Lâm Uyển Bạch lộ vẻ nghi hoặc. Cũng phải tối qua cô mới về đến nhà, đến Hoắc Dung còn chưa biết: “Làm sao anh biết?”

“Trên đường về, ông Lê có gọi điện thoại cho anh.” Hoắc Trường Uyên trả lời, lòng bàn tay nắm chặt lại.

Sau khi được thông báo được thả, anh biết là do ông Lê rút đơn tố cáo, hơn nữa còn bảo lãnh cho mình. Sau khi ngồi lên xe, anh liền nhận được điện thoại của ông Lê, nói không phải nể mặt anh mà nể mặt cô nhóc họ Lâm, anh rất sửng sốt.

Ông Lê kể toàn bộ mọi chuyện ở Hồng Kông hai ngày vừa qua cho anh. Tuy chỉ là kể lại, quá trình cũng không quá tỉ mỉ nhưng nghĩ tới chuyện cô nhảy Bungee, còn đua ngựa bất chấp tính mạng, nghe thôi anh đã run sợ trong lòng.

Cũng may khi anh về tới nhà, cô vẫn ra đón anh, lành lặn không hề hấn gì, không thiếu chân thiếu tay.

Hoắc Trường Uyên im lặng nhìn cô từ đầu tới chân, giống như máy quét vậy, chỉ thiếu nước lột sạch cô ra, kiểm tra khắp lượt một lần.

Anh nhíu mày hỏi: “Chiếu chụp gì chưa?”

“Chụp rồi...” Lâm Uyển Bạch ấp úng gật đầu.

Bị anh liếc nhìn bằng ánh mắt rõ ràng không tin, biết anh đã phán đoán mình nói dối, cô đành nói thật: “Không nghiêm trọng vậy đâu!”

Nghe thấy vậy, Hoắc Trường Uyên lập tức nắm chặt vào chỗ khuỷu tay cô.

Lâm Uyển Bạch bỗng chốc đau đớn, kêu lên một tiếng, rụt cánh tay về, ấm ức oán trách: “Anh vừa về nhà là ăn hiếp em!”

Khi cô ngẩng đầu lên, cô thấy anh đang im lặng nhìn mình.

Gương mặt nhăn tít không hề dãn ra, giống như một ổ khóa không thể mở ra vậy, còn gương mặt và ánh mắt thâm trầm ấy đều đang quấn bện một cảm giác đau lòng sâu sắc.

Lâm Uyển Bạch nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng đung đưa, mang theo chút dụ dỗ: “Hoắc Trường Uyên, em không sao thật mà. Thế này đi, ngày mai em sẽ tới bệnh viện kiểm tra toàn diện, sau đó chiếu chụp đầy đủ, không ổn thì vào viện nằm mấy hôm!”

Hoắc Trường Uyên buông một tiếng thở dài.

Anh kéo tay cô, đặt lên ngực mình, rồi ôm chặt cô vào lòng: “Sau này không cho phép em làm chuyện này nữa!”

“Vâng!” Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn đáp.

Có điều cô biết, nếu lại có chuyện như vậy xảy ra lần nữa, cô vẫn bất chấp tất cả.

Được anh ôm vào lòng một lúc, Hoắc Trường Uyên đột ngột buông cô ra, cúi đầu kéo chiếc khăn tắm trên hông ra, rồi anh ném theo một đường parapol, ném rơi xuống chiếc ghế dài trước cửa sổ.

Lâm Uyển Bạch được anh ôm chặt eo, vội vàng chống tay lên lồng ngực để trần của anh, sốt sắng nhắc nhở: “Hoắc Trường Uyên, anh làm gì vậy, đang là ban ngày đấy!”

“Nghĩ gì vậy?” Hoắc Trường Uyên phì cười vì dáng vẻ hoang mang của cô, nhướng mày: “Em nghĩ anh định “ăn” em à?”

Lâm Uyển Bạch đỏ bừng mặt vì câu nói trần trụi của anh. Cô chỉ vào chiếc quần bốn góc duy nhất còn lại trên người anh: “Vậy anh...”

“Lâu lắm rồi không ôm em, nằm với anh một lúc!” Hoắc Trường Uyên chậm rãi nói, sau đó ngước cằm đã được cạo râu sạch sẽ lên: “Nhìn nét mặt xuân tình phơi phới của em kìa, chắc chắn là nghĩ chuyện đen tối, lưu manh!”

“...” Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt.

Bản lĩnh vừa ăn cướp vừa la làng này...

Không cho cô cơ hội phản bác, Hoắc Trường Uyên mạnh tay hơn một chút, bế cô nằm xuống gối, sau đó đắp chăn cho cả hai người.

Lâm Uyển Bạch cũng không giãy giụa, tựa đầu dưới cổ anh. Trên người anh vẫn còn nguyên mùi xà phòng tắm, thật là dễ chịu.

Sau vài ngày trắc trở, những khoảnh khắc ấm áp này quả thật đáng quý.

Không biết nghĩ đến chuyện gì, Hoắc Trường Uyên “ồ” lên một tiếng.

Lâm Uyển Bạch không hiểu, tò mò ngước lên, chạm vào ánh mắt anh nhìn xuống. Anh lười biếng lại có phần trêu chọc, chậm rãi nói: “Sao anh lại nghe nói, có người tự nhận là vợ anh nhỉ?”

“...” Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.

Lúc đó buột miệng thành lời không cảm thấy có gì, bây giờ bị người trong cuộc nhắc lại, cô bỗng đỏ bừng mặt.

Người này, rõ ràng cố tình trêu chọc cô!

Dù sao thì những lời nói ra cũng không rút lại được, Lâm Uyển Bạch cũng thẳng thừng mặt dày, nghiêng đầu nũng nịu nói: “Rõ ràng anh là người nói sẽ cưới em, nhẫn cũng do anh cưỡng ép nhét vào tay em. Sao hả? Lẽ nào anh định nuốt lời?”

Nghe xong, Hoắc Trường Uyên im lặng, còn giơ tay xoa xoa cằm, có vẻ như đang nghiêm túc suy nghĩ về câu nói của cô.

Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên sốt sắng: “... Này!”

Hoắc Trường Uyên khẽ cười thành tiếng, nâng mặt cô lên, đặt xuống một nụ hôn thật sâu.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, rất lâu, lâu tới mức cả hai bắt đầu thở một cách khó khăn, lúc rời ra vẫn còn quyến luyến bịn rịn.

Nhất là Hoắc Trường Uyên, anh đưa ngón tay cái khẽ cọ qua bờ môi xinh của cô. Rõ ràng là ban ngày, nhưng ánh mắt ấy như chứa cả bầu trời đêm.

Tuy rằng đã từng hỏi câu này khi cô tới thăm tù nhưng lúc này anh vẫn tò mò hỏi lại: “Uyển Uyển, thật sự không sợ hãi chút nào sao?”

“Ừm, không sợ...” Lâm Uyển Bạch vẫn lắc đầu không chút do dự.

Vì đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, dù xảy ra chuyện gì, dù phải đợi bao lâu cô cũng quyết tâm đợi anh trở về, thế nên trong lòng mới không chút sợ hãi.

Lời nói của cô thật bình thản nhưng lại khiến người ta cảm động vô cùng.

Sau đó không ai lên tiếng nữa, cũng không làm gì nữa. Có lúc tình yêu mãnh liệt là như vậy, chỉ một cái ôm cũng có thể cảm nhận được nhau.

Hoắc Trường Uyên ôm cô vào lòng, nhắm mắt lại, thở dài.

Lâm Uyển Bạch nhìn gương mặt gầy đi của anh, nét mặt đầy mỏi mệt mà xót xa lòng. Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, mấy hôm nay ở trong đó anh chẳng được ngủ yên. Tuy bên ngoài anh không thể hiện sự sốt ruột nhưng một người kiêu ngạo như anh, nhất định chịu đựng nhiều giày vò.

Thấy anh chẳng bao lâu sau đã ngủ say, cô len lén hôn lên bờ môi mỏng của anh.

Ngọt ngào lan ra trong trái tim, sau khi xuống máy bay, Lâm Uyển Bạch cả đêm không ngủ, mà mấy hôm nay anh ở trong đó khổ sở, cô cũng chẳng ngủ được yên giấc. Lúc này cô cũng thở đều như anh, dần dần chìm vào mộng đẹp.

Giấc ngủ này của họ kéo dài trọn vẹn mười tiếng đồng hồ.

Lúc tỉnh dậy, bên ngoài mặt trời đã ngả về Tây. Họ không kéo rèm cửa nên hoàng hôn màu hoa hồng đã tràn ngập phòng ngủ. Ngủ quá lâu rồi, đầu óc Lâm Uyển Bạch cũng hơi đờ đẫn. Cô dụi mắt, lẩm bẩm mấy tiếng. Hoắc Trường Uyên ở bên cũng vừa tỉnh dậy, hôn khẽ lên trán cô.

Nếu không phải vì dạ dày trống rỗng đau kêu réo, có lẽ cả hai người họ đều không tỉnh dậy.

Lâm Uyển Bạch bước xuống giường, vừa buộc tóc vừa đi ra cửa. Hoắc Trường Uyên ở phía sau mặc quần áo vào. Sau khi cô đợi anh mặc xong thì vặn mở khóa cửa, có tiếng hự một tiếng vọng vào.

“Hu, đập vào tay bảo bảo rồi~”

Lâm Uyển Bạch giật mình, định thần nhìn lại mới phát hiện cái đống đó chính là bánh bao nhỏ.

Có lẽ nó đang bò trên cửa, lúc cô mở cửa, bánh bao nhỏ không né tránh kịp, cứ thế ngã xuống đất.

Lâm Uyển Bạch hoảng hốt vội đỡ thằng bé dậy, lo lắng hỏi: “Bảo bối, mau để mẹ xem nào, ngã có đau không? Có xước chỗ nào không, sưng chỗ nào không?”

“Không việc gì, đàn ông con trai làm gì mà yếu ớt quá vậy!” Hoắc Trường Uyên đi ra, uể oải nói.

Bánh bao nhỏ lập tức nhìn papa với ánh mắt không vui.

Nó bĩu cái môi nhỏ xíu, ấm ức nhìn Lâm Uyển Bạch như muốn làm nũng, muốn được vỗ về.

Lâm Uyển Bạch cũng rất lo lắng, sau khi kiểm tra, chắc chắn không có vết thương cô mới thở phào: “Bảo bối, sao con bò ngoài cửa, nguy hiểm lắm, lỡ như mẹ mở cửa mạnh hơn chút nữa, cẩn thận con đi hàm răng cửa!”

Bánh bao nhỏ nghe lập tức hoảng hốt che chặt miệng.

“Vì sao con bò ngoài này?” Lâm Uyển Bạch mỉm cười hỏi.

Bánh bao nhỏ chớp mắt: “Thím Lý nói đi nói lại là bố và cô đang ở trong phòng, không để bảo bảo tới quấy rầy! Bảo bảo chỉ muốn biết, hai người làm gì ở trong thôi~”

Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.

Hai người họ ở lỳ trong phòng từ sáng, thím Lý nhấn mạnh với bánh bao nhỏ như vậy hoàn toàn vì cho rằng họ làm chuyện ấy ban ngày ban mặt, không thể tùy tiện bị quấy rầy!

Khụ, ban đầu cô cũng hiểu nhầm như vậy. Nhưng chuyện này rõ ràng là oan uổng. Họ đơn thuần chỉ ngủ một giấc thôi...

Bữa tối, có thêm hai vị khách nữa tới nhà, là Tang Hiểu Du và Tần Tư Niên.

Lâm Uyển Bạch rất bất ngờ khi họ đến cùng nhau. Dù sao thì lần trước khi ra về, Tang Hiểu Du cũng ngồi xe của Tần Tư Niên với vẻ không mấy tình nguyện. Cô còn tưởng Tang Hiểu Du đã quyết tâm vạch rõ ranh giới với đối phương.

Có vẻ như nhận ra sự bất ngờ đó, Tang Hiểu Du giải thích luôn: “Bọn mình vô tình gặp nhau ngoài cửa thôi.

“À...” Thôi được rồi.

Lâm Uyển Bạch mời họ vào nhà.

Sau khi Hoắc Trường Uyên gặp chuyện, với tư cách là bạn thân, họ cũng biết chuyện. Có điều vì chuyện quá phức tạp, muốn giúp cũng lực bất tòng tâm. Tần Tư Niên cũng nhờ cậy một số mối quan hệ của nhà họ Tần để linh động, đồng thời lúc cô định đi Hồng Kông, Tang Hiểu Du thậm chí còn muốn đi cùng. Tuy vậy cô kiêng dè cô ấy vừa mới xảy ra, sức khỏe còn yếu nên không đồng ý.

Bây giờ biết tin Hoắc Trường Uyên bình an trở về, họ cũng vội qua thăm.

Bầu không khí so với bữa cơm lần trước rõ ràng khác biệt, thậm chí có thể nói là kỳ lạ. Bởi vì Tần Tư Niên liên tục nói chuyện với Hoắc Trường Uyên, còn Tang Hiểu Du thì nói chuyện với cô. Rõ ràng là cùng ngồi trên một bàn nhưng như chia làm hai thế giới vậy.

Bánh bao nhỏ thì không hiểu gì, hết nhìn trái lại nhìn sang phải, miệng gặm thịt gà nhoay nhoáy.

Tuy rằng Lâm Uyển Bạch rất muốn dẫn dắt câu chuyện nhưng cũng đành bó tay.

Bên kia, sau khi tìm hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện lần này với Hoắc Trường Uyên, Tần Tư Niên bất giác giơ ngón tay cái lên với cô: “Cô Lâm, cô chắc chắn xứng với cái này!”

Lâm Uyển Bạch cười bẽn lẽn, xua tay.

“Trường Uyên, ly này tôi mời cậu.” Tần Tư Niên lái xe qua đây nên vẫn chỉ uống nước hoa quả, sau khi chạm nhẹ, giọng anh ấy buồn bã và đắng chát: “Ngưỡng mộ cậu thật đấy, cậu có được một cô gái dù gặp chuyện gì cũng quyết không rời bỏ cậu!”

Từ đầu tới cuối Tang Hiểu Du không nói với anh ấy câu nào, lúc này cười khẩy một tiếng rồi nói: “Đó là bởi vì Hoắc tổng một lòng một dạ với Tiểu Bạch!”

“Lẽ nào anh thì không?” Tần Tư Niên trầm giọng chất vấn.

“Anh có sao?” Tang Hiểu Du hỏi ngược lại.

Bầu không khí trên bàn ăn bỗng nhiên đóng băng lại. Lâm Uyển Bạch vội đứng lên, làm nhà hòa giải: “Ăn no cả rồi chứ? Vậy để thím Lý dọn dẹp, chúng ta ra phòng khách ăn hoa quả đi!”

Để tạo cơ hội cho họ hòa giải, cô đặc biệt để họ đi rửa hoa quả.

Hơn mười phút sau, cả hai lần lượt đi ra ngoài, Lâm Uyển Bạch liếc nhìn Tần Tư Niên đi phía trước, âm thầm kéo Tang Hiểu Du sang một bên: “Cá nhỏ, cậu nói gì với bác sỹ Tần rồi, sao mặt anh ấy sa sầm lại như cà ngậm sương vậy!”

Tang Hiểu Du không trả lời mà nói: “Tiểu Bạch, tuần sau là mình đi rồi.”

“Tuần sau?” Lâm Uyển Bạch sửng sốt, nhất thời không kịp hoàn hồn: “Nhanh vậy sao!”

Tuy rằng lần trước tới nhà Tang Hiểu Du đã nói trước về quyết định này nhưng thật ra cô không quá để tâm, chỉ cảm thấy có lẽ do tâm trạng cô ấy bức bách, qua vài ngày nữa sẽ ổn.

“Ừm.” Tang HIểu Du gật đầu, cười với cô, có điều nụ cười thật khiến người ta xót xa: “Mình đặt vé máy bay rồi, sang Nam Phi.”

“...” Lâm Uyển Bạch sững sờ không nói được câu nào.

Hai người tiễn họ ra khỏi biệt thự, có điều lần này Tang Hiểu Du không phản đối dữ dội như lần trước, thậm chí khi Tần Tư Niên kéo mở cửa cho cô ấy, cô ấy còn cảm ơn.

Sau khi đóng cửa xe lại, Tần Tư Niên không lập tức cho xe đi ngay.

Anh ấy nhìn thẳng về phía trước, ánh trăng trên đỉnh đầu hắt xuống tạo một cái bóng mờ trên gương mặt, đôi mắt hoa đào quyến rũ đối phương lúc này tối đen lại.

Ở bên cạnh, Hoắc Trường Uyên nắm tay cô, Lâm Uyển Bạch gật đầu theo anh đi vào nhà.

Có điều vừa mở cửa ra, cô liền nghe thấy “rầm” một tiếng.

Giống như tiếng đấm lên vô lăng.

Lâm Uyển Bạch bỗng chốc rất hoảng loạn, muốn quay đầu lại nhìn. Hoắc Trường Uyên không để cô nhìn thấy gì, xoay đầu cô lại.

“Tang Hiểu Du!” Ở phía sau, cô đột ngột nghe thấy tiếng Tần Tư Niên.

Nhưng nghe kỹ lại thì không giống như giận dữ, mà giống như một sự bùng nổ vì bất lực tột cùng, đè nén nỗi đau lòng: “Nhất định không đi không được sao?”

Tang Hiểu Du im lặng rất lâu, giọng khẽ khàng mà kiên định: “Phải...”

Hết chương 306

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.