“Không nói ra, sao ông trời nghe thấy được!” Hoắc Trường Uyên kéo bàn tay nhỏ của cô xuống, hôn nhẹ hai cái, nhướng cao mày, đắc ý nói: “Bây giờ ông trời đã nghe thấy rồi, nên mới cho anh một đứa con gái.”
Lâm Uyển Bạch ngẩn ngơ, nghe ra cũng có phần có lý...
Hoắc Trường Uyên nhẹ nhàng chạm lòng bàn tay lên da bụng cô, giọng nói trầm tĩnh xen lẫn chút kỳ vọng tươi đẹp vào tương lai: “Chắc là giờ này năm sang năm, ngoài con trai ra, còn có một cô con gái cùng anh thổi nến sinh nhật rồi!”
“Phải...” Lâm Uyển Bạch gật đầu một cách hợp tác.
Ngay sau đó cô lại ngẩng đầu liếc anh một cái, anh tính toán cũng xa xôi thật, bây giờ vừa mới kiểm tra ra, mới to bằng hạt đậu tương, vậy mà chớp mắt anh đã lên kế hoạch tận năm sau rồi!
Hoắc Trường Uyên hôn khẽ lên mắt cô, khiến cô ngứa ngáy nhắm mắt lại, giọng nói trầm nói đâu ra đấy: “Giờ em đã mang thai, phải ngủ sớm một chút! Bây giờ nhắm mắt lại, anh trông em ngủ!”
Kết quả, tới cuối cùng, Lâm Uyển Bạch quả thực thiếp đi trong lúc anh ngắm cô.
Những thai phụ đều ăn được và thèm ngủ, hôm sau lúc cô tỉnh giấc, rèm cửa đã không thể che được ánh nắng bên ngoài nữa rồi.
Lâm Uyển Bạch vừa mở mắt ra, gương mặt cương nghị của Hoắc Trường Uyên đã đập vào tầm mắt. Ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô đã phải nhận ngay một nụ hôn.
“Chào buổi sáng.”
Hoắc Trường Uyên nói xong, bèn vén cả áo ngủ của cô lên, cúi xuống hôn lên da cô: “Chào con gái yêu.”
Câu này anh nói cực kỳ dịu dàng.
“...” Lâm Uyển Bạch vừa xấu hổ vừa câm nín.
Thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề từ lâu, cô tò mò hỏi: “Hoắc Trường Uyên, không phải anh thức trắng cả đêm đấy chứ?”
“Anh ngủ rồi.” Hoắc Trường Uyên lắc đầu đáo, có điều chỉ chợp mắt khoảng hai tiếng đồng hồ.
Cả đêm anh ôm chặt cô, không phải ngắm nhìn gương mặt cô trong đêm tối mà nhìn chăm chú xuống cái bụng nhỏ còn bằng phẳng của cô. Tuy rằng anh không thể nhảy nhót như một con khỉ, nhưng vẫn hưng phấn đến mức chẳng buồn ngủ chút nào. Đến tận khi bên ngoài tờ mờ sáng, anh mới ép bản thân nhắm mắt khoảng hai tiếng.
Lâm UYển Bạch gần như được anh dìu dậy khỏi giường: “Em đi đánh răng rửa mặt đi, rồi xuống nhà ăn sáng, thím Lý làm xong hết rồi!”
“Ừm...” Cô gật đầu.
Nhìn theo bóng anh đi ra khỏi phòng ngủ, Lâm Uyển Bạch cúi đầu vặn mở vòi nước.
Nơi cô chạm mắt tới, khăn bông và sữa rửa mặt đều đã được bày ra sẵn, ngay cả kem đánh răng cũng đã được bóp sẵn vào bàn chải...
Lâm Uyển Bạch ngẩn người, cúi xuống bắt đầu làm vệ sinh cá nhân.
Khi ra khỏi phòng ngủ, cô chợt sững sờ, gần như không nhận ra được trước mắt mình là chỗ nào. Cô nuốt nước bọt, kinh ngạc lên tiếng: “Ấy... Cầu thang này... là sao vậy?”
Thảm trải sàn ở đâu ra thế này?
Cầu thang gỗ chắc chắn vốn dẫn xuống tầng một giờ được trải hết một lớp thảm dày dặn, dẫm chân lên lông mềm mại, hoàn toàn không cần lo lắng trong một phút bất cẩn bị trượt chân, hơn nữa cả tay vịn bên cạnh cũng được bọc một lớp da mềm mại.
“Là cậu chủ dặn dò đấy ạ!” Thím Lý cười ha ha: “Tối qua cậu chủ gọi điện thoại thông báo, sáng sớm nay đã có người mang thảm tới, da bọc tay vịn cũng vừa làm xong!”
“...” Lâm Uyển Bạch lại nuốt nước bọt thêm lần nữa.
Có cần thái quá vậy không?
Cứ như thái hậu xuất cung vậy. Lâm Uyển Bạch gần như được thím Lý dắt tay đi xuống cầu thang, dẫn vào phòng ăn. Bữa sáng đã được bày biện lên bàn, phong phú tới mức có cả đồ Trung lẫn đồ Tây. Còn hai bố con Hoắc Trường Uyên thì đã ngồi ngay ngắn trước bàn đợi sẵn.
Khi cô đi tới, ghế đã được kéo ngay ra cho cô.
Trước đó sau khi kiểm tra ra mình có thai, vì muốn tạo bất ngờ cho Hoắc Trường Uyên nên cô không nói cho ai hết. Bây giờ mọi người đều biết, ánh mắt thím Lý và bánh bao nhỏ nhìn cô đều sáng lấp lánh.
Cảm giác này rất hạnh phúc và ấm áp, nhưng cũng có những phiền não ngọt ngào.
Ví dụ như, suốt cả bữa ăn, phạm vi hoạt động của Lâm Uyển Bạch chỉ là bán kính hơn hai mươi phân trước mặt. Vì bất luận cô muốn giơ tay lấy thứ gì, bên cạnh lại có một bàn tay khác giúp cô lấy trước.
Khi cô chuẩn bị giơ tay lên lần thứ hai, vẫn có giọng nam trầm vang lên: “Muốn lấy thứ gì, anh giúp em!”
Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười: “Em chỉ muốn lấy giấy ăn thôi...”
Dứt lời, Hoắc Trường Uyên đã rút ra mấy tờ giấy ăn từ trong hộp, nhét vào lòng bàn tay cô.
Lâm Uyển Bạch khó xử. Mình chỉ có thai, đâu phải bại liệt không thể động chân động tay. Nhưng dưới ánh mắt nhiệt tình hừng hực của anh, cô đành ngoan ngoãn cầm khăn giấy lên lau miệng. Tới khi cô đặt thìa xuống, Hoắc Trường Uyên liền hỏi: “Uyển Uyển, ăn no rồi à?”
“Ừm!” Cô gật đầu.
“Ăn thêm chút đi!” Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch lắc đầu, bày ra phần bụng đã rất no của mình: “Em thật sự không ăn nổi nữa rồi...”
“Em không ăn, con gái cũng phải ăn!” Hoắc Trường Uyên vươn cánh tay về phía cô. Vì ngại thím Lý và bánh bao nhỏ, anh cũng không quá ngang nhiên, chỉ đặt tay lên bụng cô qua lớp áo.
Từ hôm qua tới lúc mở mắt sáng nay, anh đã mấy lần gọi “con gái yêu” rồi. Tuy rằng trước đó cô dã phân tích với anh, nhưng vẫn buộc phải nhắc nhở một lần nữa: “Hoắc Trường Uyên, giờ mới được năm tuần, vẫn chưa nhìn ra là trai hay gái...”
“Mầm giống của anh, anh tự biết!” Hoắc Trường Uyên nhướng cao hai bên mày.
Tuy rằng lần có thai này tới muộn hơn dự tính của anh một chút, nhưng anh vẫn rất dương dương tự đắc, hơn nữa cũng chắc nịch. Dù sao thì tối nào anh cũng gieo hạt, không tin là không nảy mầm. Sự thật chứng minh, ông trời quả nhiên không phụ người nỗ lực.
Nguyên nhân khiến anh chắc nịch như vậy thật ra anh chưa nói. Tối qua anh chỉ chợp mắt khoảng hai tiếng lúc gần sáng, nhưng vẫn nằm mơ, mơ thấy một con heo con trắng trẻo.
Trước kia vẫn luôn mong mỏi con gái, anh đã âm thầm tìm kiếm không ít tư liệu, ngay cả mấy giấc mơ thụ thai theo truyền thuyết dân gian cũng tìm kiếm luôn. Mơ thấy heo đại diện cho tài lộc và hạnh phúc, ám thị đứa con tương lai sinh ra sẽ nhiều tài nhiều phúc, hơn nữa heo đen là con trai, heo trắng là con gái, thế nên về điểm này không cần phải nghi ngờ!
Nghe xong lời anh nói, Lâm Uyển Bạch suýt sặc nước bọt.
Người đàn ông này đúng là chuyện gì cũng dám nói, cũng không sợ dạy hư con trẻ!
Bánh bao nhỏ nãy giờ vẫn dỏng tai lên nghe họ bàn luận về em gái nhỏ. Nó há to miệng, ăn hết cả chiếc bánh Dorayaki trong bát vào miệng, sau đó lau miệng qua loa, rồi nhanh nhẹn bò xuống ghế, chạy lon ton tới trước mặt cô.
Trước đây bánh bao nhỏ đều nhào vào lòng cô ngay, phát huy kỹ năng ôm đùi. Nhưng lúc này thằng bé lại cẩn thận dừng bước khi còn cách cô khoảng một bước chân.
Không cần nghĩ, nhất định Hoắc Trường Uyên đã dặn dò cẩn thận từ trước.
Đôi mắt to tròn và sáng rực của bánh bao nhỏ nhìn chằm chằm cái bụng cô. Ánh mắt truyền thần tới mức cảm giác như bên trong đã có một cô em gái biết đi biết chạy rồi vậy.
“Uyển Uyển, bảo bảo có thể sờ một chút không ạ?”
“Đương nhiên là được!” Lâm Uyển Bạch khẽ mỉm cười.
Bánh bao nhỏ vì phấn khích mà gương mặt đỏ hồng. Nó thò hai bàn tay ra, vừa tò mò xen lẫn chút rạo rực, vừa sờ vừa nói: “Bảo bảo sờ sờ xem em nó có ngoan không~”
Ăn sáng xong, Lâm Uyển Bạch ngồi dựa vào sofa vuốt bụng.
Bữa sáng đã no đến tròn căng bụng thế này quả thật vô địch!
Hoắc Trường Uyên luôn đứng như hình với bóng trong phạm vi cô có thể chạm tới được. Anh chen vào ngồi cùng cô trên sofa, lòng bàn tay đặt lên đuôi tóc cô, lấy ngón tay quấn quấn. Rồi bỗng nhiên anh nói một câu: “Khi nào đi đăng ký?”
“Hả?” Lâm Uyển Bạch giật nảy mình.
Hoắc Trường Uyên tiện thể cầm tay cô lên, vuốt ve chiếc nhẫn vẫn luôn được cô đeo trên ngón áp út: “Em chấp nhận lời cầu hôn của anh lâu lắm rồi, bây giờ lại có con gái, còn không định kết hôn với anh à?”
Nghĩ tới màn cầu hôn bá đạo của anh, mặt Lâm Uyển Bạch hơi đỏ lên.
Đối với sự thần thánh của hôn nhân, lòng cô luôn khao khát hướng về, có điều nghĩ tới điều gì đó, cô vẫn khẽ lắc đầu, nói: “Không gấp đâu, vẫn nên đợi chủ tịch Hoắc chấp nhận em đã!”
“Vì sao phải đợi ông ấy?” Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch nghiêm túc nói: “Hoắc Trường Uyên, em biết, thật ra lâu nay anh vẫn muốn có được sự chấp thuận của bố, anh cũng rất muốn ông có thể chân thành chúc phúc cho hôn nhân của mình, thế nên chúng ta đợi thêm đi! Hơn nữa, anh gấp gì chứ, em đã sinh con trai cho anh, giờ trong bụng lại có thêm một đứa, sợ em chạy mất chắc?”
Cô vẫn luôn ghi nhớ, trước kia Hoắc Dung từng kể với cô rất nhiều chuyện lúc nhỏ của anh.
Mẹ sau khi sinh anh ra thì mất quá nhiều máu mà mất. Ở trong mắt anh, Hoắc Chấn luôn cho rằng cái chết của vợ do anh gián tiếp hại, thế nên quan hệ của bố con họ không quá thân thiết. Từ nhỏ, anh thường xuyên nghịch ngợm, quậy phá cũng là muốn có được sự quan tâm của bố. Bao năm nay anh nỗ lực kinh doanh Hoắc Thị, không bao giờ lơ là, há chẳng phải cũng vì muốn có được sự thừa nhận của Hoắc Chấn?
Cô tin rằng tận sâu trong thâm tâm, anh cũng luôn khao khát tình thân. Vì cô, anh đã ba lần bốn lượt đối chọi với Hoắc Chấn, bây giờ cũng rất ít quay về nhà họ Hoắc.
Tuy rằng, chuyện của bánh bao nhỏ bốn năm trước chưa thể nguôi ngoai trong cô, nhưng cuộc sống hạnh phúc ngày hôm nay chí ít cũng đã hòa tan đi rất nhiều oán hận. Cô cũng hy vọng chuyện hôn nhân của họ có được lời chúc phúc từ người thân trong gia đình.
Lâm Uyển Bạch mặt dày cười hì hì: “Vả lại cũng đâu phải lần đầu tiên ăn cơm trước kẻng~”
“Em thấy hả hê lắm hả?” Hoắc Trường Uyên phì cười.
Bị anh trêu chọc, Lâm Uyển Bạch dĩ nhiên rất ái ngại.
Nhưng Hoắc Trường Uyên lại vươn tay ôm chặt lấy cô. Sao anh không hiểu suy nghĩ của cô, một lòng nghĩ cho anh mà thôi!
Trong lúc Lâm Uyển Bạch bị anh ép uống thêm canh, bóng dáng hơi mập mạp của thím Lý từ ngoài đi vào: “Cô Lâm, bên ngoài có một cô gái cứ đứng ngó nghiêng trước cửa không đi vào! Ông Lý nói trông người đó hơi quen, hình như quen biết cô, mấy hôm trước cô còn nhớ ông ấy đưa người này về nhà!”
“Ai?” Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch đã đoán ra, vội nói: “Mau để cô ấy vào đây đi!”
Được thím Lý gọi vào, Trịnh Sơ Vũ xách theo túi lớn túi nhỏ, đi qua sân, tiến vào biệt thự.
Thật ra sau chuyện hôm đó ở bệnh viện, hôm sau Trịnh Sơ Vũ ở nhà rầu rĩ cả ngày. Sau khi nói chuyện thổ lộ tâm sự với người mẹ Lục Học Phương ở tận nước Anh xa xôi, rằng người chị Lục Tịnh Tuyết bao năm qua đối xử với cô ấy tệ ra sao, cô ấy đã suy nghĩ triệt để, cũng nhận thức rõ được ai chân thành, ai giả dối.
Sau khi nhận thức bị lật đỏ, Trịnh Sơ Vũ ngủ một giấc thật say để tự chữa lành cho bản thân. Tỉnh dậy, nghĩ tới chuyện Lâm Uyển Bạch dù gì cũng đã cứu mình một mạng, cô ấy không yên tâm, muốn đến thăm cô, và đã đến thật. Có điều phát hiện Hoắc Trường Uyên hình như có ở nhà, thế nên chần chừ không biết có nên vào hay không, cứ đi qua đi lại trước cổng.
“Cô đến đây làm gì!”
Nhìn thấy người tới là Trịnh Sơ Vũ, Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt lại.
Trịnhh Sơ Vũ từng làm sai dĩ nhiên đuối lý, run lên bần bật: “Anh Trường Uyên, anh đừng nóng, em không tới tìm anh đâu!”
Lâm Uyển Bạch cũng vội vàng đứng lên, giúp cô ấy giải thích: “À, cô ấy đúng là không tới tìm anh đâu, là tìm em đấy! Hai chúng em bây giờ là quan hệ bạn thân...”
“Bạn thân?” Hoắc Trường Uyên sửng sốt.
“Ừm, trong chốc lát em cũng không thể nói rõ ràng với anh, tối nay em sẽ kể chi tiết!” Lâm Uyển Bạch gật đầu. Ban thân cô kể lại vẫn còn khó tin, cô cố gắng giải thích rõ ràng: “Anh xem, cô ấy cũng đâu có ác ý, trong tay cầm toàn đồ bổ kìa, toàn đồ tốt cho thai phụ thôi!”
Trịnh Sơ Vũ lập tức tỏ lòng trung thành: “Những đồ này sáng nay em dậy sớm vào siêu thị để mua, món nào cũng được lựa chọn rất tỉ mỉ!”
Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn qua với ánh mắt sa sầm.
Quả thực tất cả đều là đồ bổ, bằng không, anh đã sớm ném cả người cả đồ ra khỏi nhà rồi!
Lâm Uyển Bạch biết anh vẫn còn gợn trong lòng vì chuyện khách sạn và thuốc chuột lúc trước, bầu không khí nhất thời rất gượng gạo. Cô chủ động níu áo anh: “Hoắc Trường Uyên, em nhớ anh nói có mấy tài liệu phải đọc mà, anh mau lên gác đi!”
Hoắc Trường Uyên nhìn thẳng vào mắt cô, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Em uống hết bát canh chim bồ câu này rồi anh lên!”
Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch bày ra nét mặt khó xử.
Sáng nay cô vốn dĩ đã ăn rất nhiều rồi, Hoắc Trường Uyên lại như làm ảo thuật, biến ra một bát canh chim bồ câu, bên trong còn bỏ thêm bong bóng cá và hải sâm, cô cảm thấy nếu uống thêm cả bát canh này, cô sẽ bổ đến trào máu mũi mất...
Hoắc Trường Uyên đã bê bát canh lên: “Há miệng!”
“...” Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
Không đợi cô kịp từ chối, Hoắc Trường Uyên đã múc một thìa đưa tới bên miệng cô.
Lâm Uyển Bạch đành ngoan ngoãn há miệng uống hết, đánh mắt nhìn Trịnh Sơ Vũ, thấy cô ấy đang ngây người nhìn cô, rồi khó khăn quay đi.
Cô vội cầm hết cả bát và thìa, từ bỏ và nói: “Đừng, em uống! Em tự uống!”
Cũng không cho phép anh khuyên nữa, Lâm Uyển Bạch bê bát lên, một hơi uống cạn.
Cuối cùng, cô còn giơ chiếc bát cạn đáy cho anh nhìn: “Em uống xong rồi, anh lên gác được rồi chứ?”
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên hài lòng mỉm cười.
Trước khi quay đi, anh còn cúi xuống hôn trộm lên khóe môi cô, rồi đút hai tay vào túi, đi lên gác.
Lâm Uyển Bạch xấu hổ lau khóe miệng, bị anh giở trò lưu manh kiểu này ở nhà đã thành quen. Tới khi bóng anh khuất sau cầu thang, cô quay đầu lại, thấy nét mặt ngượng ngập và tổn thương của Trịnh Sơ Vũ.
Haizz, cô quên mất còn có người ngoài!
Lâm Uyển Bạch cũng ho một tiếng gượng gạo: “Lại ngược cô rồi à?”
Trịnh Sơ Vũ gật đầu ngay tắp lự, rồi nhún vai thản nhiên nói: “Tôi bỗng dưng hơi hối hận về quyết định làm bạn thân của chị rồi, quá kích thích người ta!”
Trước kia nghe thấy họ gọi điện thoại thể hiện tình cảm, bây giờ tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. Tuy rằng cô ấy đã quyết định sẽ buông tay, lựa chọn chúc phúc họ rồi, nhưng vẫn cảm thấy rất đả kích, đau thấu tim gan!
“Vậy bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp!” Lâm Uyển Bạch nghiêm túc nói.
“Không, thế giới này không bán thuốc hối hận, vả lại tôi cũng không có cơ hội để uống!” Trịnh Sơ Vũ vẫn lắc đầu, không muốn làm người hẹp hòi. Vả lại, chút ngược tâm này cô ấy vẫn chịu đựng được!
Hết chương 328