Xin Hãy Ôm Em

Chương 330: Chương 330: Chương 329




Sau khi tự trị liệu cho bản thân, cô ấy vẫn không chết lòng, ghé sát lại hỏi: “Tiểu Bạch, vì có con rồi, anh Trường Uyên mới đối xử với chị như thế phải không? Bình thường làm gì sát sao đến mức trong mắt chỉ có chị đúng không?”

Đúng không?

Lâm Uyển Bạch bị hỏi như vậy, quả thực đã ngây ra hai giây.

Hình như đúng là như vậy thật, dù là ở đâu hay bên cạnh có bao nhiêu người, ánh mắt Hoắc Trường Uyên vẫn vô thức nhìn vào cô, giống như một ổ khóa, vĩnh viễn khóa chặt lấy cô.

Cô nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chân thành hỏi: “Cô muốn nghe sự thật chứ?”

Trịnh Sơ Vũ thấy vậy, bỗng dưng cảm thấy hình như mình lại tự tìm đến ngược rồi, lắc đầu như trống bỏi: “Thôi bỏ đi, cô cứ coi như tôi chưa hỏi gì!”

Lâm Uyển Bạch gật đầu, ý của cô chính là như vậy!

Trịnh Sơ Vũ hất hất đuôi ngựa sau gáy mình, đồng thời cũng tự khiến đầu óc mình tỉnh táo hơn rất nhiều. Chuyện cô ấy đã quyết định cũng sẽ không hối hận, nếu đã quyết tâm dù đau lòng cũng chọn cách chúc phúc thì phải toàn tâm toàn ý từ bỏ, cô ấy muốn làm một người dứt khoát, mạnh mẽ!

Hơn nữa, tuy rằng mất đi một giấc mơ tình yêu, nhưng có được một người bạn thân, cũng không thiệt!

Trịnh Sơ Vũ ngồi phịch xuống ghế, ngay cạnh cô, khoác lấy cánh tay cô, cọ cọ mặt lên cánh tay: “Tiểu Bạch, tôi đến, thật ra vẫn còn một chuyện muốn nhờ cô~”

“... Chuyện gì vậy?” Lâm Uyển Bạch nheo mắt lại.

Trịnh Sơ Vũ cười hì hì, lấy lòng: “Chị thấy đấy, bây giờ chúng ta đã hóa thù hận thành tình cảm, từ tình địch thăng cấp thành bạn thân. Liệu chị có thể nói đỡ với ông ngoại giúp tôi không. Tôi không muốn bị đuổi đi! Tôi đã không về nước suốt bảy năm rồi, mới ở được vài ngày, tôi còn định tìm một công việc ở Băng Thành nữa. Người từ nước ngoài về đâu phải dạng vừa, chị giúp tôi nhé?”

Trịnh Sơ Vũ ban đầu quyết định về nước, ngoài việc vì Hoắc Trường Uyên ra, cũng vì tận sâu trong thâm tâm, cô ấy là một người có tình cảm với quê hương. Bao nhiêu năm du học và sinh sống ở nước ngoài, thật ra cô ấy vẫn muốn quay về nguồn cội.

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch phì cười.

Việc này đâu chỉ cần cô nói đỡ với ông cụ Lục là xong, còn phải nói rõ với Hoắc Trường Uyên nữa.

Trịnh Sơ Vũ tinh quái lắm, biết rằng chuyện này cho dù ông cụ Lục mở lời xin thì cũng phải xem thái độ của Hoắc Trường Uyên, vì nếu anh cứ khăng khăng, ông cụ Lục cũng hết cách.

Lâm Uyển Bạch gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ gọi điện nói với ông nội giúp cô!”

Trịnh Sơ Vũ chợt vui mừng, thẳng thừng thơm lên má cô: “Tiểu Bạch, cảm ơn chị vô cùng! Yêu chị!”

Lâm Uyển Bạch đưa tay lên lau nước bọt, đây là thói quen gì chứ, ra nước ngoài tiếp nhận nền giáo dục phương Tây đúng là có khác!

Cảnh này vừa hay bị Hoắc Trường Uyên từ trên tầng đi xuống bắt gặp.

Nhìn thấy cả người Trịnh Sơ Vũ nằm gục trên vai cô như một con cún, miệng vừa mới rời khỏi má cô, mặt anh bỗng lạnh hẳn đi, sắc mặt đen lại.

Hoắc Trường Uyên hai tay đút túi quần, sau khi đi ra khỏi phòng khách cũng không lên tiếng, nhưng ánh mắt u ám đã tự động ra lệnh đuổi khách trong im lặng.

Không may bị ánh mắt ấy quét phải, Trịnh Sơ Vũ lập tức ngồi thẳng dậy, gần như bật lên khỏi sofa: “À, Tiểu Bạch, tôi nhớ ra vẫn còn việc khác, phải về rồi!”

Bởi vì nếu còn không nhanh chóng rời đi, cô ấy luôn cảm thấy Hoắc Trường Uyên sẽ trực tiếp xách cổ mình ném ra ngoài, làm người vẫn nên tự giác chút thì hơn!

Lâm Uyển Bạch vốn dĩ còn định giữ đối phương lại ăn trưa, nhưng liếc thấy sắc mặt Hoắc Trường Uyên không vui vẻ cho lắm, đành thôi.

Cô vội nói: “Để tôi bảo chú Lý lái xe đưa cô về nhé?”

“Ừm, vậy thì phiền chị!” Trịnh Sơ Vũ gật đầu, sau đó nhanh chân chuồn ra cửa chính.

Trịnh Sơ Vũ vừa đi khỏi, Hoắc Trường Uyên bèn kéo cô ngồi lại sofa, rút một tờ khăn giấy ra lau má cô, có vẻ như vẫn còn canh cánh cảnh tượng bắt gặp ban nãy, rất bức bối trong lòng.

“Ban nãy em đã lau rồi...” Lâm Uyển Bạch tỏ ý.

“Không lau sạch!” Hoắc Trường Uyên nhíu mày, động tác tay không hề buông lỏng.

Lâm Uyển Bạch cực kỳ khó xử, nhắc nhở anh: “Cô ấy là con gái mà...”

“Phái nữ cũng không được!” Hoắc Trường Uyên hạ thấp giọng.

“...” Lâm Uyển Bạch á khẩu. Thôi được rồi, anh thắng!

Ngoài cửa sổ, đêm đã tối mịt. Sau khi thay đồ ngủ, lau khô tóc, Lâm Uyển Bạch kéo cửa phòng tắm ra, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Lúc cô đi vào tắm, Hoắc Trường Uyên còn đề nghị tắm giúp nhưng bị cô đỏ mặt kiên quyết từ chối.

Bởi vì bốn năm trước, lúc sinh sớm bánh bao nhỏ cũng chính vì cô không cẩn thận trượt chân trong phòng tắm. Thế nên anh cực kỳ thận trọng. Cũng may gạch của phòng tắm vốn dĩ là loại chống trượt, bằng không, cô dám khẳng định anh sẽ gỡ hết ra lát lại.

Hoắc Trường Uyên đã tháo bỏ chiếc khăn quấn trên hông duy nhất ra, chỉ mặc độc quần tứ giác, chăn mỏng được đắp lên, để lộ một ít phần hông rất gợi cảm. Lúc này anh đang ngồi dựa vào đầu giường. Dưới ánh đèn, anh giở một cuốn sách ra đọc.

“Chậm thôi!”

Nghe thấy tiếng động, anh lập tức buông sách xuống qua dìu cô: “Anh đã bảo em gọi anh một tiếng, anh đỡ em ra mà!”

“Em đâu có yếu ớt vậy!” Lâm Uyển Bạch nghe lời đưa tay cho anh, đồng thời cũng hờn dỗi một tiếng.

Cô vén chăn dựa vào lòng anh, thấy anh lại cầm sách lên, cô tò mò hỏi: “Hoắc Trường Uyên, anh đang đọc sách gì vậy?”

Lâm Uyển Bạch rướn cổ lên nhìn, trên bìa in hình một bà bầu bụng to vẽ kiểu hoạt hình, bên cạnh viết tiêu đề: Những hướng dẫn trong thời kỳ mang thai. Hơn nữa trên tủ đầu giường còn xếp mấy cuốn khác, tựa in trên gáy sách cũng lần lượt là “Giáo trình mang thai hoàn hảo”, “Kiến thức mười tháng mang thai“...

Cô đọc lần lượt từ trên xuống, tổng cộng có tám cuốn.

Nếu không phải vì đọc được tên của chúng, cô còn nghĩ anh đang nỗ lực thi đại học nữa!

Lâm Uyển Bạch kinh ngạc hỏi: “Anh mua khi nào vậy?”

“Tối qua, anh đặt trên mạng.” Hoắc Trường Uyên đáp.

Chẳng trách, chiều nay shipper tới nhà mấy lần!

Thấy cô dụi mắt, Hoắc Trường Uyên cúi xuống hôn lên mắt cô: “Buồn ngủ chưa?”

“Hơi hơi...”

Hoắc Trường Uyên đặt cuốn sách xuống, rút một trong số những cuốn trên tủ đầu giường có tên “Câu chuyện cho bà mẹ mang thai” ra: “Trong này có rất nhiều câu chuyện ngắn, anh sẽ đọc cho em nghe. Em vừa nghe vừa ngủ dần.”

Đâu cần anh đọc truyện dỗ cô ngủ!

Hoắc Trường Uyên thì nhướng mày nói: “Không phải kể cho em nghe đâu, kể cho con gái nghe đấy!”

Thấy chưa, xem ra toàn là cô tự mình đa tình...

Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn nằm rửa tai lắng nghe, nghe chất giọng trầm của anh vang vọng khắp căn phòng. Anh đọc chậm rãi, ngay cả gương mặt cũng dịu dàng hơn bình thường.

Ai cũng nói con gái là người tình kiếp trước của bố, xem ra câu này không sai.

Nghe anh kể chuyện, Lâm Uyển Bạch ngược lại không buồn ngủ nữa, cứ nhìn chằm chằm một cách si mê.

Chẳng mấy chốc anh đã đọc hết một truyện. Hoắc Trường Uyên cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng là nói một câu khác: “Uyển Uyển, hình như lại lớn lên khá nhiều đấy.”

Lâm Uyển Bạch nhìn anh không chớp mắt, trong lòng nghĩ đến câu nói lúc sáng của Trịnh Sơ Vũ, nói rằng anh chỉ biết nhìn mình. Thật ra cô cảm thấy cô mới là người như vậy, chỉ cần anh ở bên cạnh, cô luôn bất giác nhìn theo anh.

Bỗng nhiên nghe thấy câu nói của anh, cô không kịp phản ứng lại: “Hả?”

Hoắc Trường Uyên nhìn xuống, tiếp tục tự nói một mình: “Chắc phải mua thêm vài chiếc mới, mấy chiếc cũ chắc không mặc vừa nữa.”

“...” Lâm Uyển Bạch cũng cúi xuống theo, bấy giờ mới hiểu.

Nhìn theo góc độ của anh là vị trí tầm nhìn tốt nhất. Cổ áo ngủ dạng cánh sen, nhìn thấy “cảnh xuân” loáng thoáng.

Trước đó cô buồn bực vì gần đây mình tăng cân, về sau mới biết là do mang thai. Cô béo lên nhiều, nhất là nơi nào đó, quả thực đẫy đà hơn trước. Đừng nói là Hoắc Trường Uyên, cả bản thân cô cũng phát hiện ra.

Bị anh nhìn chòng chọc, vành tai cô nóng rực lên.

Tên lưu manh này...

Cô không muốn hiểu, ngược lại Hoắc Trường Uyên không định dừng, vẫn tiếp tục chủ đề này. Anh gập sách lại, trầm ngâm với vẻ nghiêm túc: “Hơn nữa, anh cảm thấy, sau này vấn đề ăn uống của con gái chúng ta không thành vấn đề!”

Có thể đừng nói nữa không?

Lâm Uyển Bạch xấu hổ không tưởng.

Bầu không khí vốn dĩ đang ấm áp vì câu truyện kể trước khi ngủ đã đột ngột chuyển hưởng, trở nên rất mờ ám!

Hoắc Trường Uyên đặt cuốn sách lên tủ đầu giường, không còn tâm trạng tiếp tục đọc nữa. Anh nghiêng người, vắt một cánh tay qua ôm cô vào lòng, tay kia đặt lên người cô, có điều lần này anh không chạm vào cô con gái chưa chào đời của mình.

Lâm Uyển Bạch muốn né tránh: “Hoắc Trường Uyên, anh đừng làm bậy!”

“Đừng gì cơ?” Hoắc Trường Uyên ôm chặt cô rồi là không bỏ ra nữa, anh hừ một tiếng, ngữ khí ai oán: “Uyển Uyển, nói lý một chút, muốn làm lại không thể, còn không cho anh sờ chút cho đỡ thèm à?”

Lâm Uyển Bạch hoàn toàn câm nín vì những lời nói quá thẳng thắn của anh.

Sau khi mang thai, bác sỹ có đặc biệt dặn dò, những chuyện vận động kịchliệt dĩ nhiên không thể làm, cô nhắc nhở và ngăn chặn anh, chẳng phải vì lo lắng lát nữa anh sẽ khó chịu sao.

Hoắc Trường Uyên đã không nhịn được, cúi đầu, không để ngực dồn sức nặng xuống người cô. Anh tìm đến môi cô, hôn lên. Mấy ngày nay anh không dám có hành động thân mật với cô, thường chỉ hôn khóe miệng hay mi mắt cô, sợ không kiểm soát nổi, ham muốn nhiều hơn.

Tìm về lại một chút lí trí, Hoắc Trường Uyên dừng mọi động tác lại.

Anh như một đứa trẻ, nắm lấy bàn tay cô, hôn hít bên môi, rồi khàn giọng nói: “Anh bình tĩnh lại một chút.”

Anh lật người nằm về chỗ cũ, ngửa mặt nhìn lên trần nhà chăm chú, lát sau, dường như vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Không còn cách nào khác, Hoắc Trường Uyên đành vén chăn ra, vào phòng tắm, xả nước thêm lần nữa.

Lâm Uyển Bạch nhìn theo bóng anh, cực kỳ câm nín. Ai bảo ban nãy anh không nghe lời ngăn cản của cô, bây giờ khó chịu rồi chứ gì!

Khi Hoắc Trường Uyên từ trong phòng tắm đi ra, cô đã không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ. Làm thai phụ rồi là như vậy, sẽ thèm ngủ hơn bình thường. Cô nghiêng người hướng về phía anh, đè lên chăn như một đứa trẻ, khuôn mặt mộc nở nụ cười yên bình.

Hoắc Trường Uyên đặc biệt đứng bên cạnh giường một lúc, đợi khí lạnh trên người tan đi rồi mới vén chăn ra.

Anh cẩn thận nằm vào, ôm cô vào lòng, cố gắng không nhìn lên ngực cô, rồi chạm tay vào bụng cô, nở nụ cười: “Con gái yêu, ngủ ngon~”

...

Hôm sau, ăn sáng xong, không ngờ Trịnh Sơ Vũ lại chạy tới lần nữa.

Lần này Lâm Uyển Bạch đã tin lời cô ấy, quả thực không có bạn bè gì, có vẻ khá cô cô đơn. Sau khi kéo cô làm bạn, gần như cô ấy bám riết lấy.

Khi Trịnh Sơ Vũ tới, Hoắc Trường Uyên vừa khoác áo vest vào, chuẩn bị đi tới công ty. Nhìn thấy cô ấy, mặt anh còn lạnh hơn cả hôm qua.

Tối qua trước khi đi tắm, Lâm Uyển Bạch đã kể lại cho anh toàn bộ quá trình mình và Trịnh Sơ Vũ trở thành bạn bè. Nghe xong, sắc mặt Hoắc Trường Uyên không tốt cho lắm. Có lẽ vì Trịnh Sơ Vũ suýt chút nữa gặp tai nạn, cô vừa kiểm tra ra mình có thai bắt gặp chuyện ấy. Cũng may cuối cùng chỉ là một phen thảng thốt. Nếu vì cô ấy mà cô và đứa con có tổn thất gì, anh quả thật không dám nghĩ, thế nên ánh mắt liếc nhìn Trịnh Sơ Vũ càng hung dữ hơn một chút.

Lâm Uyển Bạch thấy Trịnh Sơ Vũ vừa thay giày xong liền trốn ra sau lưng mình, đành tiến lên: “À, Hoắc Trường Uyên, anh còn không đi là muộn đấy!”

Cô cũng mặc kệ việc thể hiện tình cảm có ngược người vô tội không, kiễng chân chủ động hôn anh.

“Mau đi đi~”

Hoắc Trường Uyên được vuốt ve, hừ một tiếng lạnh lùng, sải rộng bước chân đi ra khỏi cửa.

Trịnh Sơ Vũ còn không dám thở mạnh, đến tận khi con Land Rover màu trắng biến mất khỏi sân, cô ấy mới dám lên tiếng: “Hức hức, vì sao tôi cảm thấy ánh mắt anh Trường Uyên nhìn tôi như có những lưỡi dao nhỏ bay ra vậy!”

“Không có đâu, cô nghĩ nhiều rồi!”

“Nghĩ nhiều sao?” Trịnh Sơ Vũ vò đầu bứt tóc, cảm giác cơn rùng mình của cô ấy vẫn chưa hết hẳn, miệng lẩm bẩm: “Tôi còn có cảm giác ánh mắt anh ấy nhìn tôi như nhìn tình địch vậy. Dường như không phải tôi đang muốn cướp anh ấy từ chị mà là đang cướp chị từ anh ấy...”

Nếu không phải vì biết khuynh hướng giới tính của đối phương bình thường, Lâm Uyển Bạch cũng có nghi ngờ này. Sáng hôm qua vừa tới, chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, sáng sớm đã lại chạy đến tìm cô.

Thím Lý gọt một đĩa hoa quả mang lên, đồng thời nhấn mạnh sáng nay cậu có dặn dò, bảo cô nhất định phải ăn, hơn nữa ăn xong, nửa tiếng sau còn phải uống thêm một bát canh chim bồ câu.

Thật ra lúc sáng, Lâm Uyển Bạch có nghe lén được, ăn sáng xong Hoắc Trường Uyên cùng thím Lý đi vào bếp. Anh càm ràm như một bà mẹ già, ép cô phải uống hết canh, còn phải ăn hoa quả, kèm theo việc đúng giờ uống canxi và vitamin C. Thím Lý vừa nghe vừa gật gù, chỉ thiếu nước cầm sổ ghi chép để nhớ.

Lâm Uyển Bạch ôm đĩa đào ngọt sáng nay vừa vận chuyển tới bằng đường hàng không, cắn một miếng. Nước ngọt lịm tan trên đầu lưỡi.

Trịnh Sơ Vũ nhận điện thoại xong, chạy từ cửa ban công về sofa, ngang nhiên cầm một nửa quả đào cô vừa ăn cắn một miếng rõ to.

Lâm Uyển Bạch nuốt hết miếng đào trong miệng: “Điện thoại của mẹ cô sao?”

Ban nãy cô loáng thoáng nghe thấy, Trịnh Sơ Vũ gọi người đó là mẹ.

Nhìn thấy nét mặt làm nũng của Trịnh Sơ Vũ, thật ra cô rất ngưỡng mộ, những ký ức của cô về mẹ chỉ dừng lại ở thời thơ ấu.

“Ừm!” Trịnh Sơ Vũ gật đầu, ăn hết sạch ruột rồi vứt vỏ vào thùng rác, lau khóe miệng nói: “Mấy hôm nữa mẹ tôi cũng sẽ về nước!”

Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch cũng gật gù.

Mẹ của Trịnh Sơ Vũ là chính là Lục Học Phương, con gái út của ông cụ Lục, cũng là em gái của Lục Học Lâm. Xét theo quan hệ huyết thống, cô có lẽ phải gọi bà là cô.

Hết chương 329

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.