Xin Hãy Quên Em Đi

Chương 1: Chương 1: Mở đầu




Vào buổi tối thứ sáu đầu tiên mỗi tháng, là ngày tụ họp định kỳ của nhà họ Quyền.

Cho dù là trời mưa gió lớn, trời rét đất lạnh, sự nghiệp to lớn của ba anh em nhà họ Quyền thì cũng phải bỏ hết, quay về biệt thự trên núi Dương Minh để ăn cơm với cha mẹ.

Mười năm qua không một ai dám vắng mặt, không khí ngày hội họp nhà họ Quyền luôn hài hòa và ấm áp.

Náo nhiệt.

“Không! Không thể! Sao bà ta có thể chết chứ? Vất vả lắm con trai bà ta mới công thành danh toại, con dâu cũng khôi phục trí nhớ, đứa cháu cũng sắp ra đời rồi, mọi thứ đã gần kết thúc rồi, làm sao bà ta có thể chết chứ?”

Trước tivi 58 inch, Mã Hã Lan – nữ chủ nhân quyền lực của nhà họ Quyền chợt hét lên đau đớn, bà hoàn toàn không ngờ chiều hướng lại quay quắt 180 độ như vậy. Cái miệng nhỏ nhắn của bà miếu máu, nước mắt tuôn rơi, bộ dạng đau lòng, phảng phất như nhìn thấy chính mình qua nhân vật trong phim.

“Đừng buồn, bây giờ mới tới tập 138, bà ta nhất định sẽ sống lại.” Quyền Phương Trí – nam chủ nhân không có quyền uy nhất trong nhà ngồi trên ghế sa lon bên cạnh không nhanh không chậm ôm vợ yêu vào lòng. Ông cầm khăn giấy đã được chuẩn bị từ trước, lau nước mắt giùm bà.

“Nhưng… Nhưng con dâu bà ta sắp sinh rồi, nếu bà ấy chết lúc này sẽ không thể thấy được cháu của mình, hu hu… sao ông trời có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Rõ ràng bà ta không làm gì xấu…” Mã Hạ Lan vẫn khóc không ngừng.

“Đừng khóc, nếu khóc thành bệnh thì anh sẽ đau lòng.” Quyền Phương Trí nhẹ nhàng an ủi.

“Em mặc kệ, bây giờ anh lập tức gọi điện lên đài truyền hình, kêu họ đổi kịch bản, kêu diễn viên diễn lại hết, bà ta không thể cứ chết như vậy được, thật sự là quá đáng.” Mã Hạ Lan càng nghĩ càng tức, cuối cùng dứt khoác cầm điện thoại lên, cố tình gây sự muốn ông gọi điên đến đài truyền hình.

Đời này, Quyền Phương Trí chưa bao giờ từ chối vợ yêu, cho nên lần này cũng không.

Ông cầm điện thoại, lưu loát bấm số điện thoại đã sớm thuộc làu, nghiêm chỉnh nói.

Đối mặt với việc ba mẹ tự mình hành động, ba anh em nhà họ Quyền cũng không có hành động gì.

Anh cả Quyền Thiên Sóc, đang cầm bút viết trên một quyển sách tiếng nước ngoài thật dày, nhanh chóng viết xuống mấy chữ mà không ai xem hiểu, ánh mắt của anh sắc như chim ưng, trên khuôn mặt nghiêm tức đầy chăm chú, hơi thở quý phái tản ra khắp người không ai có thể bì kịp, cạnh hai chân thon dài rắn chắc là hơn mười quyển sách tiếng nước ngoài rơi lả tả, từ lịch sử chiến tranh Nhật Bản đến bình luận về điện ảnh của các quốc gia.

Anh hai Quyền Thiên Trạm, đang đeo tai nghe, ngón trỏ tay phải gõ nhịp, còn lại tay trái ở trên bản nhạc ghi xuống nốt nhạc và ký hiệu, ánh mắt lạnh như băng của anh lộ ra vẻ người lạ đừng đến gần, gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng làm cho phụ nữ muốn thét chói tai, cho dù là ngồi ở trên ghế sô pha cũng làm cho người ta phải sợ hãi.

Cậu út Quyền Thiên Kỳ, đang điều khiển con chuột phê duyệt thiết kế quảng cáo, thiết kế tiêu thụ, công văn điện tử và sách tài chính, cho dù lượng công việc khổng lồ, ánh mắt của anh cũng là nhẹ nhàng thanh thản, trên khuôn mặt vô cùng anh tuấn vẫn giữ nụ cười ôn hòa, dường như cái mà anh đối mặt không phải là áp lực khiến người ta khó thở mà là một trò chơi thú vị.

Mặc dù tính cách và vẻ ngoài của ba người có hơi khác nhau nhưng đều là người xuất chúng.

Trong TV lại truyền đến tiếng khóc, Mã Hạ Lan nhìn chằm chằm màn hình, ôm ngực khóc theo. Quyền Phương Trí thấy vợ yêu lại khóc, sau khi nói trong điểm liền vội vàng chạy tới ôm vợ yêu.

“Sao lại khóc rồi?”

Mã Hạ Lan lập tức nhào vào ngực chồng.

“Ông xã, cô con dâu vì quá đau lòng nên bị động thai, bây giờ đang trên đường đến phòng cấp cứu…, sau đó… sau đó… nhạc hết phim lại nổi lên, hu hu… tại sao cái chương trình này lại như vậy? Mỗi lần đều dừng không đúng lúc, nếu cô ấy bị sinh non thì làm sao bây giờ?”

Bà vừa khóc vừa oán trách, Quyền Phương Trí liên tục dỗ dành vợ yêu, trong phòng khách lớn như thế tất cả đều là tiếng nói chuyện một cao một thấp của hai người và tiếng nhạc bi thương của phim khi kết thúc. Ba phút trôi qua, cuối cùng bộ phim đó cũng kết thúc.

“Mẹ, đó là giả.”

Quyền Thiên Sóc khép lại quyển sách, ung dung nói.

Mã Hạ Lan tức giận đến ngừng thở, bà không thể tin vào những gì mình nghe được.

“Giả? Giả? Vậy mà con nói giả được à?” Bà nói một chữ lại một chữ với giọng nói ngày càng lớn: “Con, cái tên khốn khiếp này, có gan thì nói lại lần nữa!”

Anh không phải là tên khốn kiếp, nhưng anh có can đảm.

“Bi kịch vốn là giả, với lại kịch bản này là do con viết.” Anh đặc biệt nhấn mạnh điểm này. “Đó là lí do ba không cần gọi điện thoại đến đài truyền hình gây phiền phức cho con.”

Mã Hạ Lan giận đến cắn răng nghiến lợi, toàn thân run lên, đang muốn chửi ầm lên thì một giọng nói khéo léo xen vào.

“Cuối cùng cũng diễn xong rồi sao? Ba mẹ, nếu như hai người không có việc gì khác muốn dặn dò, con có thể đi trước không?” Quyền Thiên Kỳ khép máy vi tính lại, từ từ đứng lên từ ghế sa lon.

Sau đó, Quyền Thiên Trạm cũng cầm nhạc phổ, MP4 nhanh chóng đứng dậy. Ngay sau đó Quyền Thiên Sóc cũng liền xách một cặp sách to, đuổi kịp bước chân của hai người em trai.

Mã Hạ Lan thấy ba anh em không an ủi mình còn muốn rời đi, bà lập tức giận dữ.

“Ai cho mấy đứa đi? Mau ngồi xuống đây cho mẹ!” Cọp mẹ phát uy!

Ba anh em ăn ý nhìn nhau rồi cùng ngồi xuống ghế.

“Con! Con! Còn có con!” Mã Hạ Lan trừng mắt nhìn ba đứa con đẹp trai, thông minh, có năng lực nhưng lại vô tình thì rất tức giận, muốn xách dép lên đập vào đầu chúng: “Mẹ mấy đứa cũng khóc thành như vậy, vậy mà ba đứa các con nói đi là đi. Các con còn xem mẹ là mẹ của các con sao? Mẹ thấy ngay cả sinh con heo, cũng tốt hơn các con!”

Heo?

Mặc dù ba anh em có ý kiến với từ này nhưng mặt vẫn không đổi màu, tiếp thu lời chửi bới, không ai tranh cãi.

Nhưng Mã Hạ Lan càng mắng càng tức, dứt khoát mắng một lần cho thoải mái.

“Mẹ thông cảm cho các con bận rộn với sự nghiệp của mình cho nên ngày thường cũng không làm phiền các con. Khó được một tháng gặp nhau một lần, các con lại chỉ biết ăn cơm và làm việc, vừa đến giờ là lập tức chạy lấy người, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết cái gì gọi là hỏi han ân cần, quan tâm chia sẻ, ba người các con ngay cả cái rắm cũng không biết đánh!”

Ba anh em mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẫn không buồn lên tiếng.

“Được rồi được rồi, đừng tức giận, em khó chịu thì anh cũng buồn.” Quyền Phương Trí ở bên cạnh không nỡ để vợ yêu tức giận liền khuyên nhủ hết lời.

“Cho dù bị chọc tức cũng là do ba đứa con ngoan này của anh làm hại!” Mã Hạ Lan vẫn tức giận nói: “Ngay cả trong phim, phụ nữ nào không phải ở trước năm mươi tuổi thì có cháu để ôm? Kết quả ba đứa con ngoan của anh kéo dài tới bây giờ cũng còn chưa có câu trả lời. Nếu như ngày nào đó em giống như bà trên TV, đột nhiên không may, không thể nhìn thấy đứa cháu ra đời, em đây… hu hu…” Vừa nói được một nửa thì đã khóc.

Cho dù ngày thường Quyền Phương Trí thấu tình đạt lý đến thế nào đi nữa thì chỉ cần nghe vợ yêu nói một câu thì cũng không tránh khỏi sưng mặt lên, nghiêm túc nhìn về phía ba đứa con.

“Mẹ con nói đúng, ba đứa con cũng trưởng thành rồi, có phải cũng nên dự tính cho tương lai rồi không?”

Ba anh em hơi hơi nhíu mày, càng lúc càng khâm phục với năng lực hát đôi của hai vợ chồng.

Về chuyện kết hôn này, ba mẹ họ đã nhắc đến nhiều lần. Ba anh em liền có thể kéo liền kéo, nhiều lần trốn thoát được. Nhưng mà xem tình hình hôm nay, trong lòng ba người biết rõ bản thân ắt phải có câu trả lời.

Quyền Thiên Sóc mở miệng nói: “Tương lai của con, kết hôn không phải là chuyện quan trọng nhất.” Anh thành thật nói

“Làm sao con có thể không kết hôn!” Sắc mặt Mã Hạ Lan thay đổi, thiếu chút nữa là tóm áo của con lớn, thưởng cho anh một cái tát.”Cả ngày trên báo chí đều có tin tình cảm của con, bên cạnh con có nhiều nữ diễn viên như vậy, chắc chắn phải có một người con thích chứ?”

“Không có.”

“Một người cũng không có?” Mã Hạ Lan không tin.

Quyền Thiên Sóc không chịu nổi mẹ mình, nói như đinh đóng cột: “Không có chính là không có, chẳng qua nếu như mẹ nói tình nhân trên giường, con cũng không thiếu.”

Đối với thái độ vô lý của con lớn, hai vợ chồng vừa tức vừa giận lại không dám ép buộc, không thể làm gì khác hơn là áp chế lửa giận đầy mình, chuyển hướng mũi nhọn lên người bị hại tiếp theo.

“Vậy còn con?” Hai vợ chồng chờ mong nhìn về phía Quyền Thiên Trạm, hi vọng con thứ hai có thể đừng trả lời như anh nó.

Quả nhiên Quyền Thiên Trạm không làm bọn họ thất vọng.

“Con có thích một người” Anh nhìn bản nhạc trong tay, thấp giọng nói.

“Thật sự? Người đó đâu? Tại sao không mang về đây? Lúc nào các con muốn kết hôn?” Tin động trời này thật sự là rất tốt! Mã Hạ Lan xúc động muốn khóc.

“Không thể được.”

“Tại sao lại không thể được?” Mã Hạ Lan trở mặt còn mau hơn lật sách, mới nghe được câu trả lời của con thì lập tức liền nghĩ ra một lý do: “Đáng chết! Con sẽ không phải yêu phụ nữ có chồng chứ?”

“Cô ấy còn chưa kết hôn.”

Hai vợ chồng lập tức thở phào nhẹ nhỏm.

“Chỉ là yêu người đàn ông khác” Anh bổ sung một câu.

Nếu giết người không phạm pháp, Mã Hạ Lan nhất định sẽ ngay tại chỗ bóp chết con của mình. Nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, chẳng lẽ anh không biết nghĩ “Biện pháp”cướp người về sao?

Làm sao bà lại sinh ra con trai vô dụng như vậy!

Quyền Thiên Kỳ thấy mẹ tức giận đến toàn thân run rẩy, đỉnh đầu sắp bốc khói thì tự nhiên bỏ đá xuống giếng.

“Mẹ, có thể con cũng không thể kết hôn, bởi vì con là GAY.”

Mã Hạ Lan đờ người ra, còn Quyền Phương Trí thì trợn mắt há mồm.

Nhưng Quyền Thiên Kỳ tiếp tục lại thêm dầu vào lửa. “Con đã có 'một nửa' rồi, nếu hai người không phản đối, con sẵn lòng mang 'một nửa' của con về đây, hai người bằng lòng gặp anh ấy không?” Anh nói chân thành, nụ cười trên mặt dịu dàng đủ để làm người chìm đắm.

Ầm!

Câu trả lời của Mã Hạ Lan là lật bàn! Hai tay bà chống nạnh, một chân đạp lên quả cầu thủy tinh trên bàn bị đỗ ngã, con ngươi lộ vẻ hết sức uy nghiêm suýt nữa muốn phun ra lửa.

Tốt!

Rất tốt!

Vô cùng tốt!

Bà chẳng qua muốn ôm cháu mà thôi, ba đứa khốn khiếp này liền mang ra nhiều lý do như vậy. Con lớn muốn nuôi tình nhân không kết hôn, con thứ hai chỉ biết yêu không biết đoạt, con út tự nhận mình là gay…

Chúng nó cho rằng bà ngu ngốc hay là mắc bệnh đãng trí của người già? Chúng nó tuỳ tiện nói thì bà sẽ tin là thật sao?

Cái gọi là sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Chúng nó có dũng khí hù dọa bà, bà sẽ chờ xem anh em nó có thể làm ra cái quỷ gì! Bà trợn mắt nhìn ba đứa con, Mã Hạ Lan giận quá thành cười. Sau khi đá văng quả cầu thủy tinh cản đường, lại điềm tĩnh ngồi trở lại trên sô pha.

“Một khi đã như vậy, vậy thì mang về đây đi.” Nụ cười dịu dàng của bà làm mọi người run sợ.

Ba anh em nhìn theo quả cầu thủy tinh chậm rãi lăn trở lại bên người mẹ.

“Tình nhân cũng tốt, phụ nữ của người khác cũng được, cái đồ ‘một nửa’ gì gì đó cũng được, tất cả mang về đây cho mẹ. Mẹ muốn nhìn thử, đến tột cùng là phụ nữ và đàn ông như thế nào mới có thể làm cho các con trở nên ngu ngốc như vậy, đến mức không có ý định kết hôn!”

“Mẹ...”

“Mẹ chỉ cho các con một tháng, lần sau, mẹ muốn nhìn thấy người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.