Khóa cửa bị hư.
Mà cô, lại xui xẻo bị nhốt trong phòng.
Do không có người dọn dẹp phòng đạo cụ nên cả căn phòng toàn mùi ẩm mốc,
đạo cụ vứt tùm lum. Ngay cả bóng đèn cũng chớp tắt chớp tắt làm người ta phải sợ hãi. Nhưng đây cũng không phải là tình huống xấu nhất.
Tình huống xấu nhất là ở đây quá vắng vẻ lại không có cửa sổ nên không hề bắt được cột sóng nào.
Tính đến bây giờ thì cô đã ở trong này ba tiếng, không hề có một ai đi ngang qua đây mà điện thoại của cô lại sắp hết pin.
Chân Ôn Uyển đứng phía sau cánh cửa, ghé sát lỗ tai vào cánh cửa lần thứ N.
Cô cẩn thận lắng nghe tiếng động, cầu mong có một ai đi ngang qua đây,
phát hiện ra cô.
Bóng đèn phía sau lưng cô không ngừng chớp tắt, hắt lên thân người nhỏ nhắn của cô.
Cô có một mái tóc dài mềm mại, được cột ngay ngắn sau gáy. Chỉ có một vài cọng dính vào gò má mịn màng.
Cô đang suy nghĩ.
Suy nghĩ có nên gọi cho 112 hay 855 trước khi điện thoại của cô hết pin hay không? Nhưng một là cô không bị thương, hai là không nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ cô không nên lãng phí tài nguyên của đất nước…
Cộp cộp cộp. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Thật tốt quá, rốt cục cũng có người đi qua!
Ôn Uyển thoáng qua tia vui mừng, cô vội vàng đứng thẳng người, dùng sức đập vào cánh cửa, cố gắng gây sự chú ý.
“Xin lỗi, xin chờ một chút, tôi bị nhốt trong phòng đạo cụ, bạn có thể kêu
người khác lại giúp tôi một chút được không?” Cô lên tiếng cầu xin, cho
dù đang trong tình trạng xấu nhưng cô vẫn lễ phép.
Hình như người ngoài cửa đã chú ý đến sự tồn tại của cô, bởi vì một giọng nói trầm ấm lập tức vang lên phía bên kia cánh cửa.
“Ôn Uyển, cô có khỏe không?”
“Hả?” Cặp mắt sáng rỡ của cô nháy nháy mấy cái: “Tôi vẫn khỏe, xin hỏi anh
là…” Anh là ai? Làm sao có thể ngay lập tức nhận ra cô?
“Tôi là Quyền Thiên Trạm.” Người đàn ông ngoài cửa không nhanh không chậm trả lời câu hỏi của cô.
Cho dù Chân Ôn Uyển không thấy được mặt của đối phương nhưng trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua một gương mặt lạnh lùng…
Quyền Thiên Trạm, không người nào không biết, nhạc sĩ vàng hiện nay.
Tinh thông nhạc cổ điển, nhạc hiện đại, cảm âm tuyệt vời, những ca khúc anh
sáng tác đã nhiều lần gây ra những làn sóng to lớn cả trong và ngoài
nước.
Anh là giáo chủ âm nhạc, là người mọi người ngưỡng mộ lại
luôn mang theo gương mặt lạnh lùng như băng ngàn năm. Anh không dễ dàng
viết ca khúc cho người khác, cũng như không tiếp xúc thân mật với người
khác.
Cô không có nhiều bạn tốt, trong đó có Thiên Âm.
Nhờ mối quan hệ với bạn trai của Thiên Âm, cô mới có thể may mắn quen biết
anh. Nhưng mà bọn họ cũng không có quan hệ gì, nhiều nhất chỉ là quen
biết sơ sơ, vậy mà anh chỉ cần nghe giọng nói liền nhận ra cô sao?
Hơn nữa làm sao anh có thể xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ Thiên Âm phát hiện cô mất tích nên nhờ anh giúp một tay?
Vốn là tâm trạng của cô đã bình tĩnh bây giờ lại chợt thấp thỏm không yên.
Mặc dù cô đã sớm đoán được việc nếu Thiên Âm phát hiện ra cô mất tích sẽ nhờ người tìm giúp. Nhưng cô không ngờ anh lại là người tìm ra cô.
Thân là nhà trang điểm đi theo Thiên Âm, cô cũng thường xuyên chạm mặt anh
nhưng cô cũng không biết làm sao để nói chuyện với anh. Thỉnh thoảng khi chạm phải ánh mắt đen xoáy của anh thì cô đều luống cuống, không biết
phải làm gì...
“Cô bị thương sao?”
Giọng nói trầm thấp vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Cho dù cách một cánh cửa nhưng giọng nói của anh vẫn kiên định. Mặc dù giọng nói có chút lạnh lẽo nhưng lại có sức hút.
Cô lắc đầu một cái, thành thật nói.”Không có.”
“Vậy thì tốt.”
Giọng nói của anh truyền đến, không biết có phải là cô bị ảo giác không nhưng khi nghe thấy giọng anh cô lại cảm thấy rất an tâm.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Quyền Thiên Trạm tiếp tục hỏi, đồng thời mở khóa cửa.
Khóa cửa bị uốn éo một cái nhưng vẫn đóng chặt, hiển nhiên là khóa cửa có vấn đề.
“Tôi tới giúp tìm đạo cụ, nhưng hình như khóa cửa bị hư, mà trong này lại
không bắt được sóng.” Cô trả lời nhanh gọn, cô hiểu với anh, một giây
một phút cũng rất quý báu. Anh chịu ra tay giúp đỡ cô, cô đã rất cảm
kích, làm sao cô dám làm lãng phí thời gian của anh thêm nữa chứ.
“Anh Quyền, phiền anh báo cho nhân viên đài truyền hình để họ có thể tìm thợ sửa khóa đến được không?” Chỉ cần có thợ sửa khóa thì cô có thể thoát
khỏi đây mà anh cũng không cần tốn thời gian ở đây nữa, đây là biện pháp vẹn cả đôi đường.
“Không cần.”
“Hả?” Cô sửng sốt một chút.
“Cô lui về phía sau, cách cánh cửa càng xa càng tốt, tôi sẽ mở cửa ra liền.” Anh ra lệnh.
Anh muốn mở cửa? Mở như thế nào? Chẳng lẽ anh biết mở khóa sao?
Mặc dù nghi ngờ nhưng cô vẫn nhanh chóng lui về phía sau. Khi xác định mình đã cách đủ xa thì lên tiếng.
”Xong rồi!”
Quyền Thiên Trạm không trả lời.
Ôn Uyển đứng phía sau cái ghế dài suy nghĩ khi ra ngoài phải cảm ơn anh
thật tốt mới được. Chợt cánh cửa truyền đến tiếng động kịch liệt, tiếp
theo đó cánh cửa bị văng xa cả một đoạn.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô mở lớn, thật lâu sau vẫn không khép lại được.
Trời ạ, thì ra anh không biết mở khóa.
Anh chẳng qua là phá cái cửa luôn.
”Không hù dọa cô chứ?”
Giọng nói trầm thấp lại vang lên, Ôn Uyển nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Quyền Thiên Trạm.
Đèn huỳnh quang chớp tắt trên đỉnh đầu anh càng làm gương mặt anh trở nên lạnh lùng hơn.
Phòng đạo cụ rất chật chội, hôm nay lại vì có anh ở đây mà càng trở nên chật hẹp hơn.
”Vẫn tốt.” Cô mỉm cười, cố gắng dùng nụ cười che giấu sự lo lắng của mình,
cô cúi đầu, đem lực chú ý chuyển dời đến cánh cửa trên sàn.
Ổ khóa bị biến dạng nghiêm trọng, hiển nhiên là nó đã bị một ngoại lực to lớn tác động tới.
Ặc... Làm thế nào mà anh có thể phá được cánh cửa đó? Chẳng lẽ lúc nào anh cũng mang búa theo bên người?
Cô lặng lẽ nhìn về phía tay anh nhưng lại thấy tay anh trống không nên không khỏi càng thêm nghi ngờ.
”Anh Quyền, thật cám ơn anh, thật ngại là làm lãng phí nhiều thời gian của anh như vậy.” Cô xin lỗi anh.
”Cô không có lãng phí thời giờ của tôi.” Anh nhìn thẳng vào cô: “Chỉ cần cô không sao là tốt rồi.”. Anh bình thản nói, sau đó nhanh chóng lấy hai
cái ghế chắn trước mặt cô ra, nhường đường cho cô đi.
Ôn Uyển thụ sủng nhược kinh nháy nháy mắt, không thể tin được nhìn anh.
”À... Cám ơn anh.” Cô cám ơn anh một lần nữa, cô không biết nói gì ngoài lời cảm ơn.
Anh gật đầu một cái, coi như là đáp lại.
”Nơi này không khí không tốt, đi thôi.” Anh dẫn đầu xoay người, vẫn lãnh lùng ít nói như vậy.
”Được.” Cô không dám chần chờ, nhanh chóng đi theo sau anh.
Ở nơi tràn ngập mùi ẩm mốc trong ba tiếng, khi thoát khỏi nơi đó cô không khỏi hít sâu ba lần. Cuối cùng cũng có cảm giác sống lại. Chỉ là mặc dù máy điều hòa trong đây làm không khí rất sạch sẽ nhưng nhiệt độ lại quá thấp.
Cô theo bản năng vòng hai tay quanh người, yên lặng đi
theo sau anh. Cô đang nghĩ nên nói gì để đánh vỡ sự trầm mặc này thì anh lại đột nhiên dừng bước.
”Sao vậy?” Cô phản ứng rất nhanh, lập tức lễ phép ngẩng đầu hỏi thăm, không dám chậm trễ.
Đối với sự hỏi thăm của cô, Quyền Thiên Trạm chỉ im lặng, anh cởi áo khoác
tây trang trên người ra dùng tốc độ nhanh nhất khoác lên người cô. Trên
tây trang còn lưu lại hơi ấm của anh, trong nháy mắt cô như run lên.
Chỉ trong thời gian ba giây, bọn họ lẳng lặng nhìn nhau. Cho đến khi anh
xoay người đi xa thì nhiệt độ từ tây trang truyền tới cứ như đánh thẳng
vào lòng cô…
”A, Quyền, anh Quyền, xin chờ một chút!” Cô vội
vàng đuổi theo anh.”Thật cám ơn anh nhưng sắp đến phòng chụp hình nên
cái áo khoác này…” Cô vội vàng cởi áo khoác xuống, đang định đem trả lại anh thì anh xoay người lại nhíu mày.
Gương mặt lạnh lùng không hề thay đổi chỉ hiện lên chút tức giận.
”Mặc.” Anh ra lệnh .
Cô thở dốc một hơi, do dự mấy giây, vẫn như cũ không dám tùy tiện nhận ý tốt của anh.
”Thật không cần, tôi...”
”Mặc.” Anh lại ra lệnh một lần nữa, giọng điệu làm người ta sởn cả gai ốc:
“Mấy hôm nay sắc mặt của cô rất kém, thường xuyên nhức đầu, chẳng lẽ cô
muốn bị cảm sao?”
Cô sửng sốt, không khỏi kinh ngạc hỏi ngược lại: “Làm sao anh biết tôi thường bị nhức đầu?”
Anh im lặng nhìn cô, ánh mắt sắc bén như đốt người.
”Mấy ngày nay không phải trời luôn mưa sao?” Anh trả lời, ý nghĩa lời nói mơ hồ làm cho người ta không sờ được đầu mối…
Áo khoác tây trang có giá trị không nhỏ trượt khỏi người cô nhưng cô lại không có cảm giác.
Cô ghét trời mưa.
Có thể nói là sợ hãi.
Mỗi khi trời mưa cô sẽ lo lắng, ngay cả ngủ cũng khó khăn. Bởi vì lòng cô
có một vết thương tồn tại hơn hai mươi trước, mặc dù cô đã dùng đủ mọi
cách nhưng vẫn không trị khỏi vết thương này.
Về vết thương kia,
cô vẫn dấu kín, ngay cả bạn trai qua lại hơn hai năm... ngay cả Thiên Âm cũng không biết, làm sao anh có thể...
Chẳng lẽ anh chú ý tới?
Hay chẳng qua là cô suy nghĩ nhiều?
Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chuyển động, cô muốn dùng một đề tài nào đó để
che giấu sự sợ hãi trong lòng. Vậy mà ánh mắt phức tạp thần bí kia lại
làm cô không cách nào mở miệng được.
Cách đó không xa, mấy nhân
viên nữ trùng hợp đi ngang qua, phát hiện nhân vật tiếng tăm lừng lẫy
Quyền Thiên Trạm đang đứng trước mắt thì không khỏi vui mừng chạy tới.
”Anh Quyền, có thể kí tên cho chúng tôi không?” Một trong ba nữ nhân viên
vội vàng lấy giấy viết ra, hưng phấn không thôi. Gương mặt tươi trẻ
không che giấu nổi tình yêu say đắm. Những người khác mặc dù không yêu
cầu ký tên nhưng cũng đi theo anh mãi không dứt.
Cho dù Quyền Thiên Trạm bị một đám người bao vây nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn cô như cũ.
Ánh đèn huỳnh quang sáng ngời, trong ánh mắt anh như thoáng qua điều gì đó mà cô khôngnhận biết được.
Cô níu chặt làn váy, run lên vì sợ. Đợi đến khi anh ký tên xong, cuối xuống nhặt áo khoác thì cô mới bừng tỉnh.
Khi anh tiến gần đến cô thì cô hoảng sợ lui về phía sau, tí xíu nữa là quên hết mọi thứ xoay người chạy trối chết.
”Có lầm hay không, cậu bệnh như thế này mà tên kia cũng không thèm quan tâm sao?”
Xà Thiên Âm vừa lái xe vừa mắng, giọng nói lớn đến nỗi làm người đi đường cũng nghe thấy.
Chân Ôn Uyển ngồi ở ghế phụ, không nhịn được co rụt lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn
tiều tụy, sắc mặt tái nhợt làm người ta phải thương tiếc. Cho dù cô đang rất khó chịu nhưng vẫn nói chuyện thay cho bạn trai.
”Không phải là anh ấy không quan tâm tớ, chẳng qua là anh ấy đang đi quảng cáo ở phía Nam.”
”Con mẹ nó quảng cáo! Đây là lần thứ mấy rồi? Tên khốn kiếp kia luôn dùng
cái cớ này chẳng lẽ cậu không tức giận? Cậu là bạn gái của hắn, cho dù
hắn có bận như thế nào đi nữa thì cũng phải dẫn cậu đi khám bệnh chứ,
sao hắn không đi chết đi.” Xà Thiên Âm không chấp nhận lý do rách nát
này, cô càng mắng càng hăng, càng mắng càng lôi mười tám đời tổ tông của hắn ra chửi.
Ôn Uyển thấy bạn đang tức giận nên không thể làm
gì khác hơn là im lặng. Cho đến khi bạn tốt hạ hỏa được một chút cô mới
yếu ớt nói: “Thiên Âm, đừng như vậy, anh ấy không cố ý, huống chi tớ
cũng không nói cho anh ấy biết là tớ bị bệnh.”
Quách Tuyển, bạn trai cô qua lại hơn hai năm. Trong giới nghệ sĩ cũng có chút danh tiếng, anh luôn có rất nhiều việc phải làm.
Lúc trước bọn họ chẳng qua là quan hệ đồng nghiệp, sau này do tính tình hợp nhau mới biến thành người yêu. Chẳng qua là quan hệ của họ không giống
như người thường là có thể yêu đương công khai cuồng nhiệt, vì hai người đều rất bận nên khi ở chung đều rất tôn trọng nhau.
Có lẽ cô đơn đã quen, cô đã hình thành thói quen làm mọi thứ một mình nên không muốn làm phiền anh.
”Không nói cho hắn biết?” Giọng nói của Thiên Âm như phát ra tia lửa: “Tại sao cậu lại không nói cho hắn biết? Hôm nay thiếu chút nữa là cậu đã ngất
xỉu ở đài truyền hình, cậu có điên không hả?”
Ôn Uyển nhẹ nhàng
lắc đầu một cái, mặc dù đầu cô đang rất đau nhưng giọng điệu của cô vẫn
rất nhẹ nhàng. Giọng nói của cô du dương như tiếng đàn, thấm đẫm lòng
người.
”Tớ không muốn làm cho anh ấy lo lắng, hơn nữa gần đây
anh ấy mới nhận thêm người mới, còn bận chuyện quảng cáo, tớ không muốn
vì chuyện nhỏ này mà làm phiền anh ấy.”
”Cậu cũng bệnh nặng như
vậy rồi mà còn lo đến chuyện nhỏ đó?” Xà Thiên Âm gần như rống lên: “Cậu thật sự làm tớ tức chết mà, rốt cuộc cậu có hiểu cái gì là yêu đương
không? Bạn trai chính là để dựa vào, nếu như cậu không muốn dựa vào hắn
thì yêu đương làm gì?” Cô vừa mắng vừa lái xe.
Có lẽ là do đang sửa đường nên đường xá không được tốt cho lắm.
Bất kể là đường lớn hay nhỏ, nơi nào cũng chật nít xe. Vì để cho Ôn Uyển có thể đến bệnh viện nhanh chóng mà Thiên Âm không ngừng len lỏi hết các
con đường nhưng điều đó lại làm đầu cô càng đau hơn.
Ôn Uyển nhắm mắt lại đem gương mặt nóng của mình dán lên cửa kính lạnh băng nhằm làm giảm sự đau đớn.
Cô nhịn đau gượng cười nhìn bạn tốt.
”Cám ơn cậu đã suy nghĩ vì tớ, nhưng mỗi người có cách yêu khác nhau. Tớ
không có bất mãn nào với Quách Tuyển nên cậu cũng không cần phải tức
giận.” Cô an ủi bạn tốt.
”Làm sao tớ có thể không tức giận? Nếu
không phải tại tên khốn kiếp kia thất hứa thì cậu cũng không cần phải
ngu ngốc chờ đợi ngoài trời lạnh, cũng sẽ không bị bệnh, tớ không đánh
hắn là tốt lắm rồi.” Hiển nhiên là Xà Thiên Âm không hề chấp nhận, cô
nhanh nhẹn lái xe vào một con hẻm.
Cho dù là đang quẹo sang đường mới, miệng cô vẫn không ngừng mắng chửi.
Chân Ôn Uyển bất đắc dĩ thở dài, cô cũng quen với tính nóng nảy của bạn tốt.
Ngay từ khi cô quết định qua lại với anh thì Thiên Âm càng ngày càng phản
đối gay gắt. Chỉ cần anh làm sai một chút xíu cũng bị cô mắng thành đầu
heo.
Một người là bạn tốt, một người là bạn trai, cô thật sự rất khó xử. Mặc dù cô đã nhiều lần ra mặt nhưng mối quan hệ của hai người
càng ngày càng xấu.
Có lần cô lén hỏi anh có đắc tội với Thiên
Âm không thì anh liền nói không có. Anh cũng không vui với sự nghi ngờ
của cô, cãi nhau với cô một trận…
Két!
Xe đang chạy băng băng trên đường lại đột nhiên thắng gấp.
Ôn Uyển không khỏi quay đầu nhìn Thiên Âm.
Chân mày nhỏ nhắn nhăn lại, cô nhìn về phía hiện trường tai nạn.
Mặc dù tình huống không nghiêm trọng lắm, nhưng đối phương lại lôi kéo nhau ra giữa đường cãi cõ. Trong đó có một đôi nam nữ như vợ chồng, một đôi
nam nữ khác hình như là…
Chân Ổn Uyển phát hiện bạn trai mình
đáng lý ra phải ở phía nam quảng cáo thì lại đang ở phía trước thân mật
ôm ấp một cô gái khác, không kiên nhẫn cãi cọ với đôi nam nữ kia.
Chuyện gì vậy? Không phải Quách Tuyển đang làm quảng cáo ở phía nam sao? Tại
sao anh ấy lại ở đây? Cô gái bên cạnh không phải là nghệ sĩ mới nổi gần
đây sao? Tại sao anh lại thân mật với cô ta như thế.
Rất nhiều
câu hỏi xoay vòng trong đầu làm cô không thể nào suy nghĩ được. Cô chỉ
có thể nhìn Quách Tuyển dịu dàng an ủi cô gái kia.
”Khốn kiếp!”
Xà Thiên Âm chợt la lên, thở phì phò tông cửa xông ra ngoài.
Gió rét lạnh thấu xương xông thẳng vào xe, Ôn Uyển ôm cánh tay mình, đáy lòng lạnh giá.
Động tác của Xà Thiên Âm rất nhanh, cô xông tới đánh tới tấp vào Quách Tuyển, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
Mặc dù là một cô gái trẻ nhưng Thiên Âm lại không hề muốn giữ hình tượng
trước mặt mọi người. Thậm chí cô còn lên tiếng chửi mắng, qua những câu
chữ đó, Quách Tuyển nhanh chóng nhìn thấy người ngồi trên xe.
Cách lớp cửa kiếng, cô thẩn thờ nhìn hắn. Hắn hốt hoàng đẩy cô gái trong
ngực ra, dưới những lời chỉ trích của Thiên Âm chột dạ chạy về phía cô.
Qua lại hai năm, cô chưa bao giờ thấy hắn chật vật đến thế.
Giờ phút này, hắn hốt hoảng, chật vật cùng chột dạ làm lòng cô lạnh giá.
”Khốn kiếp, nói cái gì mà đi quảng cáo, không ngờ là bắt cá hai tay. Muốn ăn
vụng thì đi xa một chút, chẳng lẽ mày cho rằng Ôn Uyển bận rộn nên dễ
lừa gạt à, chuyện này mãi mãi sẽ không bị phát hiện à? Nói đi, tên khốn
kiếp!”
Xà Thiên Âm đuổi theo Quách Tuyển, vừa đi vừa mắng. Có lẽ là không chịu nổi nữa hắn rống lại.
”Cô nói đủ chưa?”
”Chưa đủ!” Xà Thiên Âm rống lớn hơn, khí thế vang xa mười mét: “Từ tám trăm
năm trước, tao đã nghi mày có vấn đề. Như bây giờ cũng tốt, tao xem mày
giải thích với Ôn Uyển thế nào.” Cô nổi giận lôi đình, hận không thể
đánh hắn thêm mấy cái.
”Đây là chuyện riêng của tôi với cô ấy, cô đừng nhứng tay vào.”
”Con mẹ nó chuyện riêng, vừa bắt cá hai tay vừa cho Ôn Uyển leo cây, hại cô
ấy bị cảm. Coi như mày là tổng thống thì tao cũng muốn nhúng tay vào.”
Xà Thiên Âm tiếp tục mắng chửi, bảo vệ Ôn Uyển như gà mẹ.
Quách Tuyển nhíu chặt chân mày, đang muốn mở miệng phản kích thì cô gái đi cùng hắn nhanh chóng đi lại.
Hắn tính đẩy ra nhưng cô gái kia rơi nước mắt, hắn lại mềm lòng ôm cô gái vào lòng.
Ôn Uyển cảm thấy mình như lạc giữa biển khơi, toàn thân lạnh băng, không thể hít thở được.
Cô run rẩy mở cửa xe xuống, muốn hít thở thêm nhưng chỉ thấy được sắc mặt đen thui của Quách Tuyển.
”Quách Tuyển, mày có ý gì!” Xà Thiên Âm không thể tin nổi độ vô sỉ của hắn.
Quách Tuyển không để ý tới Xà Thiên Âm chỉ lo ôm cô gái bên cạnh. Hắn cúi đầu suy nghĩ mấy giây, sau đó dứt khoát nói với người ngồi trong xe.
”Chúng ta chia tay đi!”
Chân Ôn Uyển choáng váng, cô hoa cả mắt, nghi ngờ mọi thứ chỉ là giấc mộng.
Cô nhất định là đang hôn mê nên mới gặp phải cơn ác mộng này, nhưng
Quách Tuyển lại nói…
”Thật ra thì bị cô bắt gặp cũng tốt, tôi đã sớm muốn chia tay với cô.”
Cái gì?
”Cô cũng không cần trách tôi, muốn trách thì nên trách chính cô. Cho đến
bây giờ tôi cũng chưa gặp người phụ nữ nào nhàm chán như cô, không biết
làm nũng. Ở chung với cô tôi không có cảm giác gì là mùi vị phụ nữ.”
Tại sao phải làm nũng? Cái gì gọi là hương vị phụ nữ? Không phải lúc đầu
hắn rất thích cá tính độc lập tự chủ của cô nên mới muốn qua lại với cô
sao?”
”Quan trọng nhất là, tôi không có cảm giác là cô cần tôi. Cô mạnh mẽ như vậy, nếu như không có tôi thì cũng không sao.”
Mạnh mẽ? Không sao?
Ai nói! Cô không hề mạnh mẽ, chẳng qua là cô không muốn gây phiền phức làm người khác ghét nhưng cô… cô cũng sẽ đau lòng.
Cô nhìn người qua lại hơn hai năm với mình, giờ phút này cứ như người xa
lạ. Ôn Uyển thật muốn hét lên thật to nhưng giọng nói cứ như mắc trong
họng.
Xà Thiên Âm ở một cũng không nghe nổi nữa, cô không nhịn được muốn đánh tiếp.
Chợt bầu trời xẹt qua tiếng sét, chẳng bao lâu sau liền đổ mưa.
Ầm ầm!
Sau tiếng sét chói tai, một chút ký ức xét qua đầu cô.
Quách Tuyển đứng trước mặt bỗng nhiên biến thành người khác, cũng là vào một
ngày trời mưa như hôm nay, cũng là ngày cô khó chịu như vậy, có người,
đã từng tàn nhẫn sỉ nhục cô, bỏ rơi cô.
Mà khi đó, cô chỉ mới sáu tuổi.
Ký ức chôn sâu trong đầu cứ như cơn đại hồng thủy tràn ào ạt vào đầu.
Cô níu chặt làn váy, cái trán trắng nõn thấm đẫm mồ hôi lạnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Từng giọt mưa theo cơn gió bay qua cửa xe tạt thẳng vào mặt cô. Đầu cô đau
muốn nứt ra nhưng Quách Tuyển ngoài cửa xe chỉ lạnh lùng nhìn cô, sau đó xoay người bỏ đi.
Không, đừng đi!
Đừng bỏ rơi cô!
Ôn Uyển mở đôi môi trắng bệch ra nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh nào. Cô bất lực nhìn hình ảnh trước mặt, cô gần như muốn ngừng thở.
Cơn đau càng lúc càng mãnh liệt cho đến khi trước mặt chỉ là một mảnh đen tối.
Ôn Uyển, em có khỏe không?
Trong cơn đau, cô mơ hồ nghe được tiếng của Quyền Thiên Trạm.
Em không sao chứ?
Mặc dù giọng nói có chút lạnh lùng nhưng anh đã tìm cô, không bỏ rơi cô.
Nhưng cô lại bị vây trong sương mù một lần nữa.
Cô bị vây trong nỗi sợ hãi, cho dù cô giãy giũa như thế nào cũng không thoát ra được.
Mấy ngày nay trời vẫn mưa phải không?
Chỉ cần mưa một lần nữa là đủ rồi.
Nếu như anh có thể hiểu được nỗi đau của cô.
Anh có thể cứu cô một lần nữa không?