Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 301: Chương 301: Anh cũng không làm được cái gì




Câu khó nghe hơn câu này Mặc Tinh còn nghe rồi, cô nói xin lỗi với đối phương, sau đó dựa theo yêu cầu của đối phương, quay lại văn phòng giám đốc tài vụ.

Cánh cửa văn phòng khép hờ, có thể nhìn thấy Lý Mỹ Anh đang dạy dỗ người ta ở bên trong.

Mặc Tinh do dự một lái, rồi gõ cửa.

“Vào đi!” Lý Mỹ Anh cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, bà ta lạnh lùng trách mắng người đang đứng trước bàn làm việc: “Các cô nhận mùng mấy nộp cho tôi bảng phân tích tài vụ, bây giờ đã là mùng mấy rồi hả?”

Người đó cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chỉ còn thiếu một tí nữa là...”

“Đừng nói với tôi là còn thiếu một tí nữa là hoàn thành, hôm qua các cô cũng nói như thế!” Lý Mỹ Anh lớn tiếng ngắt lời cô ta: “Nếu biết mình không làm được thì tại sao còn muốn hứa hẹn? Các cô làm vậy là lừa dối! Là tiêu phí độ tín nhiệm mà người khác dành cho các cô!”

Người đó đỏ bừng mặt, thấp giọng nói xin lỗi.

Bốp!

Lý Mỹ Anh vỗ mạnh xuống bàn, ngồi trên ghế: “Đâu! Lấy bản phân tích mà hiện tại các cô đang làm cho tôi xem xem!”

“Giám đốc Lý, tôi...”

“Lấy ra! Nếu không mang thì bây giờ đi lấy mang tới đây! Cái não heo này, rốt cuộc sao cô vào được tổng bộ tập đoàn Mặc Thị vậy?”

Người đó bị bà ta mắng đến nỗi chật vật không thôi, cô ta cúi đầu nghe giáo huấn xong, sau đó đi lấy văn kiện.

Lý Mỹ Anh tức đến nỗi thở hồng hộc, bà ta chuyển ánh mắt lên người Mặc Tinh: “Một buổi sáng chỉ làm một cái thủ tục nhận chức, cô được đấy nhỉ!”

“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ cố gắng không vi phạm sai phầm giống như này nữa.” Mặc Tinh cụp mắt, đúng mực nói.

“Cái tôi cần là câu khẳng định! Không phải là cố gắng!” Lý Mỹ Anh xụ mặt nói: “Một buổi sáng chưa làm được cái gì cả, xem chừng cho cô thêm một buổi chiều nữa, cô cũng không làm nổi cái gì!”

Mặc Tinh có thể cảm nhận ra đối phương rất có ý kiến với cô: “Xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà cô giao.”

“Nhất định ư?” Lý Mỹ Anh châm chọc nói: “Bây giờ tôi bảo cô đi ký sổ, bảo cô đi làm phân tích tài vụ, bảo cô làm một bảng dự toán tài chính của một dự án, bảo cô làm bản kế hoạch thu nhập từ thuế... Cô làm thế nào được?”

Mặc Tinh á khẩu.

Đúng là cô không làm được những cái này.

Trên thực tế, hai hôm nay cô mới vừa hiểu rõ ý của một số từ ngữ chuyên ngành.

Nhưng mà nói thế nào thì cô cũng làm cho giám đốc rất không hài lòng, có thể nhìn ra cơn tức mà người sau dành cho cô không phải là lớn bình thường.

“Con người kiêng kị nhất cái gì? Nói to! Hứa hẹn chuyện mà mình không làm được! Tự cho là đúng!” Lý Mỹ Anh bực bội khoát tay với cô.

“Cô ra ngoài trước đi, chiều nay học hiểu rõ các từ nghĩ chuyển ngành cơ bản nhất ở phương diện tài vụ và thuế vụ, ngày mai lại đi làm tiếp! Nếu không đừng nói là làm việc, tôi sợ đến cả chúng tôi nói gì cô nghe cũng không hiểu!”

Lúc này Mặc Tinh có nói cái gì cũng không có tác dụng nữa rồi.

Mấy hôm nay cô đã học được khá nhiều thứ, nhưng nếu như nói cô không cần đi học lại, tổng giám đốc lại nhắc đến cái vấn đề này, mà cô không trả lời được, e là giám đốc sẽ càng bất mãn với cô.

“Ngày mai gặp, giám đốc.” Mặc Tinh chào Lý Mỹ Anh, sau đó xách túi đi ra ngoài.

Đợi sau khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, Lý Mỹ Anh hừ lạnh một tiếng: “Mới nói có mấy câu đã chùn chân rồi, có thể làm được việc gì cơ chứ?”

Mặc Tinh đi xuống theo thang máy, trong ánh mắt tò mò của một đám người, cô đi ra khỏi công ty với vẻ hơi quẫn bách.

Cô đã đoán ra nhiều loại tình hình vào ngày đầu tiên đi làm, nhưng cô không ngờ rằng mình sẽ thảm hại đến nỗi chỉ ngồi ở công ty đợi nửa ngày, là bị cấp trên đuổi về nhà luôn.

Mặc Tinh quay đầu lại nhìn bốn chữ vàng kim to tướng Tập đoàn Mặc Thị, cô khẽ nhíu mày, không quá cam tâm cứ đi về như thế này. Cô vô thức đi dọc theo lối đi bộ đi về phía trước, trong đầu toàn là suy nghĩ phải sống chung với giám đốc như thế nào.

Nếu sau này mỗi ngày đều ngang ngửa hôm nay, vậy thì ngoại trừ bị mắng ra, căn bản là cô không học được bất cứ thứ gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.