Tập đoàn Mặc Thị còn lâu mới bằng được tập đoàn Tiêu Thị, từ kiến trúc văn phòng chính là có thể nhìn ra điều này, nhưng quy mô của tập đoàn Mặc Thị cũng không nhỏ, chí ít thì ở chỗ này hiện ra là hạc trong bầy gà.
“Chào tổng giám đốc Mặc, chào cô Mặc.”
“Buổi sáng tốt lành!”
“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Mặc.”
Mặc Vệ Quốc đã là chủ tịch của tập đoàn Mặc Thị, cũng là tổng giám đốc, nhưng các nhân viên quen gọi ông ta là tổng giám đốc Mặc. Trên đường đi không ít người chào hỏi hai người, thỉnh thoảng thì dùng ánh mắt tò mò hoặc kinh thường hoặc nghiên cứu đánh giá Mặc Tinh.
“Đừng nghĩ con là con gái bố thì ghê gớm lắm, bình thường nên làm gì thì làm cái đó, đừng tự cho là đúng, theo đuổi mục tiêu quá cao một cách phi thực tế, rồi làm mất mặt người nhà họ Mặc!” Mặc Vệ Quốc đi vào thang máy trước, ông ta dặn: “Đã nhớ chư?”
Mặc Tinh đi vào thang máy theo, cô đứng cạnh ông ta: “Nếu bố sợ con làm mất mặt, bố nên đưa con tới công ty học tập sớm hơn, chứ không phải ích kỷ nuôi còn thành đồ vô dụng.”
Mặc Vệ Quốc tức lắm, ông ta trừng mắt nhìn: “Con...”
“Hửm?” Mặc Tinh nghiêng đầu, vẻ mặt vô cảm nhìn ông ta.
Mặc Vệ Quốc thả tay xuống, hừ nặng một tiếng. Thang máy đến nơi, ông ta cũng không thèm quay đầu lại đã đi ra khỏi thang máy, căn bản là không để ý đến Mặc Tinh. Cô cũng mặc kệ ông ta, rập khuôn đi sau ông ta.
Hai người đi vào văn phòng giám đốc tài vụ, người ngồi bên trong là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn gầy gò, đối diện bà ta là một thanh niên trẻ đang cúi đầu đứng nghe giáo huấn.
“Cô đi ra trước đi.” Thấy hai người đi vào, người phụ nữ bảo thanh niên trẻ một câu, sau đó đứng dậy, không chút che dấu quan sát Mặc Tinh từ trên xuống dưới.
Mặc Tinh mặc cho bà ta quan sát, cô nở nụ cười nhạt: “Chào cô, tôi là Mặc Tinh.”
Người phụ nữ nhíu mày, không để ý đến cô, mà là nhìn về phía Mặc Vệ Quốc.
“Ngày thường con bé chưa tiếp xúc với phương diện này bao giờ, sau này làm phiền giám đốc Lý rồi.” Mặc Vệ Quốc dịu dàng nói.
Thái độ của Lý Hải Lan không hề mềm mỏng đi vì lời nói của ông ta, bà ta lạnh lùng nói: “Tôi ghét nhất là người chiếm nhà vệ sinh không ỉa, nói xấu nói trước mặt: Nếu sau nửa tháng, cô vẫn không theo được tiến độ của tôi, hoặc là tôi cho cô làm gì đó, cô không làm cái gì, thế thì cô cút sớm đi cho tôi!”
Mặc Tinh yên lặng đánh giá bà ta, cô không rõ bà ta có thái độ này là bố cô cố ý dặn dò, hay là bà ta vốn là người như thế này.
Mặc Vệ Quốc thở dài nói: “Tôi cũng biết tính tình của giám đốc Lý, cô yên tâm, nếu Tinh Tinh không đạt được yêu cầu của cô, tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng ép giữ con bé ở lại đây.”
Ông ta vỗ vai Mặc Tinh: “Đã nghe thấy chưa, Tinh Tinh?”
“Tôi sẽ cố gắng, giám đốc Lý.” Mặc Tinh nhẹ giọng nói.
Lý Hải Lan nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt không chút thay đổi, bà ta đưa tay ra: “Lý Hải Lan. Nhớ kỹ những lời cô nói.”
Hai người bắt tay một cái là thả ra ngay, máy móc không mang theo bất kỳ ý tứ nào.
Mặc Vệ Quốc lại nghiêm túc dặn dò vài câu, hơn nữa ông ta còn nói vài lời khen với Lý Hải Lan rồi mới rời đi.
Ông ta vừa đi, Lý Hải Lan lại ngồi về vị trí giám đốc tài vụ, bà ta vội vàng nói: “Tôi phải đi gặp mấy cố vấn tài chính thảo luận về vấn đề lên kế hoạch thuế thu, cô là gà mới đi cũng không giúp được gì, cô đi tìm tài vụ Lưu, để cô ấy dạy cô những cái cơ bản nhất.”
Nói xong, bà ta cũng không thèm nhìn Mặc Tinh lấy một cái, đã cầm vài phần văn kiện, xách kiện đi ra ngoài rồi.
Có thể nhìn ra, bà ta cực kỳ không hài lòng về Mặc Tinh.
Mặc Tinh chưa kịp hỏi tên của tài vụ Lưu và đi đâu để tìm đối phương, cô khẽ nhíu mày, đi ra khỏi văn phòng thì tùy tiện tìm một người: “Chào cô, phiền cô cho tôi hỏi một chút, nếu tôi muốn tìm tài vụ Lưu, thì tôi phải đi đâu để tìm?”
“Tôi cũng không biết cô muốn tìm tài vụ Lưu nào, cô đi sang bên bộ phận tài vụ hỏi đi.” Người bị cô chặn lại không biết đang vội đi làm cái gì, nói tầng của bộ phận tài vụ xong liền vội vàng đi luôn.
Mặc Tinh đến đến tầng của bộ phận tài vụ, trên hành lang, người tới người đi, cảnh tượng vội vàng, không có một người nào là người cô quen. Cái kiểu cảm giác xa lạ bao phủ tới, đồng thời khiến cô tràn ngập hoang mang, lại thêm vài phần cảm xúc mãnh liệt dâng trào.
Cô hít thở sâu một hơi, đi vào bộ phận tài vụ.
Trong khu văn phòng rộng như này, tất cả mọi người ngồi ở trong khu làm việc độc lập thuộc về mình nghe điện thoại, lật tài liệu với cả gõ bàn phím. Mặc Tinh đi vào, bọn họ cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó lại cúi đầu xử lý việc của mình.
Thờ ơ.
Đột nhiên Mặc Tinh nghĩ vớ vẩn, cô nghĩ đến cảnh tượng lúc mới tới ngục giam, bọn họ đứng trong các ngăn riêng biệt, thờ ơ nhìn cô, giống như là đang nhìn một thứ đồ xa lạ vậy.
Cô kìm nén lại cảm giác khác thường trong lòng, tìm mootj người trông có vẻ không bận lắm: “Chào cô, phiền cô cho tôi hỏi một chút, vị nào là tài vụ Lưu?”
“Tài vụ họ Lưu có mấy người cơ, cô tìm người nào?” Đối phương hỏi.
Mặc Tinh mím môi, giám đốc Lý chưa nói.
“Bên kia người kia là đại Lưu, người tìm anh ta là nhiều nhất.” Đối phương chỉ một phương hướng.
Mặc Tinh nói một tiếng cảm ơn, sau đó đi tìm đại Lưu: “Chào anh, tôi là người mới tới, Lý...”
“Là muốn để tôi dẫn dắt người mới đúng không? Hôm nay tôi rất nhiều việc, cô đi sang bên nhân sự nói một chút, tôi đang dẫn dắt hai người rồi, dẫn dắt thêm một người nữa thì không sắp xếp được, bảo bọn họ bố trí cho cô một sư phụ khác đi.” Đại Lưu vội vàng nói xong, rồi nhận một cuộc điện thoại.
Mặc Tinh muốn chờ đối phương nói chuyện điện thoại xong, rồi hỏi thêm vài chuyện, nhưng anh ta cứ tiếp một người lại đến một người nữa, thật sự là rất bận giống như anh ta nói. Cô lại đi hỏi thăm mấy tài vụ họ Lưu khác, định bảo mấy người tạm thời dẫn dắt cô một chút, nhưng đều bị bọn họ lấy các loại cớ từ chối.
Cuối cùng không còn cách nào khác, cô đành phải nghe theo đề xuất của một người, đi tìm người ở bộ phận nhân sự, nghe theo sắp xếp của bên nhân sự.
Người của bộ phận nhân sự có không ít, nhưng mà phần lớn đã đi làm việc trong đợt tuyển dụng mùa thu, những người còn lại đều có nhiệm vụ riêng, bận đến chóng cả mặt. Khó khăn lắm mới chờ được một người xong việc, Mặc Tinh nói với đối phương chuyện của cô.
“Ai tuyển cô vào đây? Thì đi tìm anh ta (cô ta), để anh ta (cô ta) sắp xếp cho cô!”
Mặc Tinh không muốn rêu rao quá, cô không bảo cô chính là Mặc Tinh, mà cô nói: “Là tổng giám đốc Mặc tuyển tôi vào, để tôi giữ chức trợ lý giám đốc tài vụ.”
“Cô... là cô Mặc à?” Đối phương nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói: “Lúc cô tới thì nên nói ngay ra, những chuyện đó lát nữa làm cũng được. Cô đợi một lát, trước tiên tôi đi lấy cho cô mấy tờ biểu mẫu, rồi tôi sắp xếp nhận chức cho cô.”
Xoay sở xong chuyện nhận chức thì đã gần tới trưa, Mặc Tinh nói cảm ơn với cô gái ở bộ phận nhân sự, cô cũng từ chối khéo với lời mời cơm của đối phương.
Điện thoại rung lên, cô nhìn lướt qua số máy lạ, cô nhận cuộc gọi: “A lô?”
“Sau này câu đầu tiên phải nói là xin chào!” Lý Hải Lan nghiêm túc nói: “Tôi bảo cô theo tài vụ Lưu học những thứ căn bản, cô đã đi đâu vậy? Mới ngày đầu tiên đã học trốn việc rồi hả?”
Mặc Tinh chỉ có thể giải thích đơn giản: “Xin lỗi, mấy tài vụ đều khá bận, tôi tới bên bộ phận nhân sự làm thủ tục nhận chức.”
“Làm một cái nhận chức cần tới tận buổi trưa sao? Chỉ cần nói ra chuyện cô là Mặc Tinh, mấy nhân viên tài vụ có bận đi chăng nữa thì cũng có thời gian rảnh dạy cô, nhận chức cũng không cần lâu như vậy, tại sao không lợi dụng tài nguyên của mình hợp lý vậy? Thể hiện mình thanh cao sao?” Lý Hải Lan xả một trận phê bình.