Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 299: Chương 299: Còn nhìn nữa thì đến muộn đấy




Mặc Tinh nghe mẹ cô ở đối diện nhắc mãi câu xin lỗi, ngay từ đầu cô đã cố gắng an ủi, về sau thì chết lặng, cô không biết và cũng không muốn nói thêm gì nữa.

“Con đi sang chỗ chị dâu lấy sách đây.” Mặc Tinh đứng lên, không nghe bà ấy nói gì nữa, khuôn mặt không chút thay đổi đi ra khỏi căn phòng.

Phòng của Thủy Thanh Lan ở ngay bên cạnh, cô đi đến cửa rồi gõ cửa, sau khi được cho phép thì đi vào trong.

“Lấy sách hả? Đợi một chút.” Thủy Thanh Lan đang thay quần áo cho hai con.

Mặc Tinh gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống.

Thủy Thanh Lan thay quần áo cho hai đứa bé xong, cô ấy dẫn hai đứa đến phòng đồ chơi, sau đó mới quay lại lấy sách cho cô.

“Tổng cộng có tám quyển, em đọc trước đi, đợi em hiết hiết những cái này rồi, chị lại tìm sách khác cho em.” Thủy Thanh Lan nói: “Nhưng mà chị cho rằng, đọc sách như thế này, chi bằng học từ trong thực tiễn, học như thế nhanh và dùng được vào thực tế.”

Mặc Tinh nhận sách, hứng thú không cao lắm: “Cảm ơn chị dâu, em học căn bản trước, sau đó sẽ cân nhắc phần sau sau.”

Thủy Thanh Lan nói với cô nội dung đại khái của mấy cuốn sách này, cùng với chỗ có thể dùng được, cuối cùng mới do dự nói: “Anh em đã cố gắng học tập rồi, nhưng nhất thời khó mà sửa được tác phong ngày trước, gặp chuyện không động não, chị sẽ cố gắng bảo anh ấy bớt tăng thêm phiền toái cho em.”

“Tính tình này của anh trai đúng là phải thay đổi.” Mặc Tinh nói.

Hai người lại nói một lúc về chuyện của Mặc Lôi, sau đó cô cầm sách đi về phòng. Mẹ cô không còn ở đây nữa, có thể là bà ấy đã đi ra phòng khách hoặc là mẹ cô về phòng bà ấy rồi.

Mặc Tinh đặt sách xuống, đi ra phòng khách xem một chút, không có ai, sau đó cô đi đến phòng ngủ của bố mẹ cô.

Cửa phòng ngủ khép một nửa, Vu Tĩnh Vận ngồi bên giường, mặt đầy nước mắt. Bà ấy lau nước mắt trên mặt đi, lấy ra mấy lọ thuốc từ trong ngăn kéo, đổ ra bảy tám viên rồi uống.

Hình như bà ấy đã nhận ra ánh mắt của cô, Vu Tĩnh Vận hoảng hốt nhìn qua: “Mẹ bị cảm rồi, mẹ uống chút thuốc cảm!”

“Mẹ đã đi khám bác sĩ tâm lý chưa?” Mặc Tinh cách cửa hỏi.

Vu Tĩnh Vận nhếch môi, ánh mắt né tránh: “Mẹ không sao, không cần đi khám bác sĩ tâm lý! Dù là bác sĩ gì thì cũng đều như nhau, không có việc gì có thể nói thành ưu thế, chuyện nhỏ có thể nói thành chuyện lớn, chẳng qua là để có thể kiếm thêm chút tiền!”

“Ồ.” Mặc Tinh cũng không nói thêm gì nữa, cô đi về phòng. Cô đã bảo Lục Ngôn Sầm hỏi thăm về bác sĩ tâm lý giỏi, và muốn có phương thức liên lạc của bác sĩ ấy.

Chỉ có điều vị bác sĩ tâm lý này có lộ trình hơi dày, nhanh nhất là mười ngày sau mới có thể bỏ ra hai tiếng đồng hồ để tiếp Vu Tĩnh Vận.

Mặc Tinh vốn còn muốn hỏi đối phương có đề xuất thuốc gì không, cô muốn chuẩn bị cho mẹ cô trước, kết quả bác đang vội lên máy bay, nói xong liền vội vàng cúp máy, hoàn toàn không cho cô cơ hội hỏi.

“Chứng uất ức, chứng nóng nảy... kiểu người bệnh này đề cập tới vấn đề tâm lý đều rất chống đối gặp bác sĩ.”

“Nếu bệnh tình của Mặc phu nhân chưa nghiêm trọng đến một trình độ nhất định, tôi kiến nghị trước khi gặp được bác sĩ Tang cô Mặc đừng mời thêm bác sĩ khác nữa, để tránh bà Mặc quá chống đối với bác sĩ tâm lý, ảnh hưởng đến đánh giá và trị liệu của bác sĩ Tang.”

Lục Ngôn Sầm lại gọi điện tới hỏi tình hình một chút, nhắc nhở Mặc Tinh vài câu.

Mặc Tinh cúp điện thoại, suy nghĩ một lát về vấn đề bệnh của Vu Tĩnh Vận, cô không có cách gì. Cô đã bố trí một người giúp việc đi trông coi tình hình của mẹ cô bất cứ lúc nào, sau đó bắt đầu nghiêm túc đọc sách.

Cô chưa bao giờ học kiến thức chuyên ngành ở phương diện này, từ ngữ chuyên ngành lại quá nhiều, cô chỉ xem một đoạn mà phải xem gần tới trưa, tren cơ bản thì đều đang tra từ ngữ chuyên ngành.

Trong lúc đó, Vu Tĩnh Vận và Thủy Thanh Lan sang đây, mang hoa quả và đồ ăn vặt cho cô, bảo cô nghỉ ngơi một lúc, cô đã từ chối.

Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.

Trong ba ngày nay không biết Mặc Lôi bận rộn cái gì, Mặc Tinh cũng chưa nhìn thấy bóng dáng anh ấy đâu, mãi đến hôm cô phải đi đến công ty nhận chức, mới gặp được anh ấy vào lúc ăn sáng.

“Nhưng người đó trước mặt thì cười với em, sau lưng thì không biết nói em như nào đâu, em đừng ngây thơ quá, rồi coi những người đó là bạn, cuối cùng bị người ta đâm đấy!”

“Nếu mà đi gặp khách hàng, nhất là khách hàng nam, thì nhất định phải đi cùng với người khác, có một số người động tay động chân, tuyệt đối không được tiếp xúc đơn độc với bọn họ!”

“Tài liệu gì quan trọng thì nhất định phải cất kỹ, còn nữa, tốt nhất là đừng tăng ca một mình, nếu như nhất thiết phải tăng ca, khi tan làm em phải bảo anh... hoặc là Tiêu Cảnh Nam đi đón em, không an toàn!”

Mặc Lôi liến thoắng dặn dò một đống, Mặc Tinh đồng ý hết.

Rừ.

Rừ.

Tiếng điện thoại rung vang lên.

Mặc Lôi vội vàng ăn miếng cháo, nuốt đồ trong miệng xuống, rồi nghe máy: “Tổng giám đốc Lưu... bây giờ á? Con mẹ nó cái này cũng gấp quá rồi đấy, không thể đợi tôi ăn cơm xong à? Được được được, đừng đổi người, bây giờ tôi qua ngay!”

Anh ấy đen mặt cúp điện thoại, mắng một câu cái quái gì vậy, sau đó nhanh tay cầm lấy miếng bánh rồi nhét vào miệng, mặc áo khoác comle lên rồi đi ra ngoài.

“Mang một bát cháo theo đi.” Mặc Tinh gọi anh.

Mặc Lôi cũng không quay đầu, khoát khoát tay với cô: “Không mang đâu! Đồ xúi quẩy đó bảo nếu giờ anh mà không qua, thì sẽ đổi...”

Khi nói đến phần sau, khoảng cách quá xa, Mặc Tinh cũng không nghe rõ anh ấy nói gì. Nhưng mà kết hợp với nội dung cuộc điện thoại vừa nãy của anh ấy, câu đằng sau chắc là đổi người.

Anh trai cô có không làm được việc đi chăng nữa, thì cũng là con trai của chủ tịch tập đoàn Mặc Thị, được người ta gọi một câu cậu Mặc. Dưới tình huống bình thường, sẽ không ai biết rõ thân phận của anh trai cô rồi, còn kiêu ngạo như vậy, nhất là đối phương còn là bạn hợp tác với tập đoàn Mặc Thị.

Trừ phi là... bố cô sắp xếp, mục đích chính là muốn để anh trai cô biết khó mà lui.

Mặc Tinh nhai từ từ đồ ăn trong miệng, cô quay đầu nhìn sang Mặc Vệ Quốc, ông ta đang bắt chuyện với Tiêu Cảnh Nam.

“Ăn nhanh đi, ăn xong còn phải đi làm, đừng có mà ngày đầu đã đi muộn.” Mặc Vệ Quốc không thích ánh mắt của cô, ông ta nhíu mày nói một câu.

Tiêu Cảnh Nam gắp cho Mặc Tinh một gắp thức ăn: “Còn hơn bốn mươi phút nữa, không cần vội, ăn từ từ, trên đường tôi có thể lái nhanh một chút.”

Anh nhìn về phía Mặc Vệ Quốc, mỉm cười nhẹ một cái: “Đúng chứ?”

“... Ừm.” Mặc Vệ Quốc ngượng ngập trả lời một câu: “Nhưng cậu cũng phải đi làm, không cần đưa con bé đi đâu, con bé đi cùng xe tôi là được rồi.”

Tiêu Cảnh Nam lấy khăn giấy lau khóe miệng cho Mặc Tinh: “Dù sao cũng là ngày đầu tiên bạn gái đi làm, chắc chắn phải đưa đi.”

Mặc Vệ Quốc cười gượng hai tiếng, không lên tiếng nữa.

Sau khi ăn xong bữa cơm, ba người cùng đi đến tập đoàn Mặc Thị.

“Học nhiều làm nhiều nói ít, em có thể dựa vào thân phận đặc thù nhảy dù vào vị trí trợ lý giám đốc tài vụ, đồng dạng, em cũng phải chấp nhận sự hà khắc và nghi ngờ mà thân phận của em mang đến cho em.” Tiêu Cảnh Nam vén lọn tóc rủ xuống ra sau tai cho Mặc Tinh, sau đó khẽ hôn một cái lên vành tai cô.

Mặc Tinh rụt cổ lại theo bản năng, cô nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam.

Anh đã ngồi thẳng người, hai tay đặt lên vô lăng: “Đừng nhìn nữa, còn nhìn nữa thì phải đến muộn đấy, nếu em muốn nhìn, em có thể trở về rồi ngắm đủ luôn.”

Mặc Tinh: “...”

Cô mở cửa xuống xe, đứng bên cạnh Mặc Vệ Quốc đã xuống xe trước, sau đó đi cùng ông ta vào công ty.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.