Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 298: Chương 298: Tôi không thể không chịu trách nhiệm với chúng nó




Mặc Vệ Quốc ngẩn ra, á khẩu, vẻ mặt biến ảo, không nói được một chữ nào.

“Nếu ông đã không sợ những áp lực dư luận đó, tôi tin người từng bị người ta ác ý phỉ báng như Mặc Tinh càng không có vấn đề. Ông thấy thế nào?” Tiêu Cảnh Nam thờ ơ hỏi.

“...” Mặc Vệ Quốc ho khan một tiếng: “Tinh Tinh mới hai mươi tuổi, vả lại trước đây con bé chưa từng tiếp xúc về phương diện quản lý công ty, cũng chưa từng học qua, nếu để cho con bé nhảy dù thẳng lên giám đốc, e là sẽ khiến cho mọi người bất mãn.”

Tiêu Cảnh Nam cười như không cười nhìn ông ta, anh không có lên tiếng.

Mặc Vệ Quốc cụp mắt ăn cơm, né tránh ánh mắt của anh: “Lúc đó tôi cũng là nhảy dù, nhưng dù sao tôi cũng học chuyên nghành liên quan, hơn nữa còn là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi của trường chúng tôi.”

“Huống hồ, bây giờ A Lôi chỉ là một quản lý nhỏ, tôi trực tiếp cho Tinh Tinh làm giám đốc, e là A Lôi cũng sẽ có điều bất mãn.

Lạch cạch!

Mặc Lôi đặt mạnh đũa xuống, đứng lên.

“Không ăn cơm đi, con làm gì đấy?”

Mặc Vệ Quốc nhíu mày nói.

Mặc Lôi chống hai tay lên bàn, quay đầu nhìn ông ta, người hơi ngả về trước: “Bố không muốn để cho Tinh Tinh làm giám đốc, thì cứ nói thẳng ra là không muốn, đừng có mà con mẹ nó lấy con ra làm cái cớ!”

Mặc Vệ Quốc tức quá: “Con...”

“Cho dù có Tinh Tinh cả cái tập đoàn Mặc Thị, cả cái nhà họ Mặc, con cũng không có ý kiến!” Mặc Lôi hừ một tiếng, rồi lại ngồi xuống: “Không cần làm gì hết, có thể được em gái nuôi, không biết bao nhiêu hâm mộ con đâu!”

Vẻ mặt của Mặc Vệ Quốc biến ảo, đặc sắc như bảng màu bị lật úp.

Mặc Tinh thản nhiên ăn cơm, cho dù anh trai không phản đối, bố cũng sẽ không để cô làm giám đốc, quả nhiên.

“Nhà họ Mặc nắm giữ phần lớn cổ phần của công ty, nhưng tập đoàn Mặc Thị không chỉ của riêng nhà họ Mặc...” Mặc Vệ Quốc liếc Tiêu Cảnh Nam một cái: “Nó cũng là tâm huyết của cha mẹ vợ tôi, hơn nữa nó cũng có những cổ đông khác nữa, tôi không thể vô trách nhiệm với bọn họ như vậy!”

Tiêu Cảnh Nam gắp vài đũa thức ăn cho Mặc Tinh, phảng phất như chưa nghe thấy lời ông ta nói.

“Đừng gắp cho tôi nữa, không ăn hết.” Mặc Tinh nhìn chỗ đồ ăn chồng thành núi nhỏ trong bát và đĩa, tay cầm đũa dừng một chút.

Thấy Tiêu Cảnh Nam không lên tiếng, Mặc Vệ Quốc hơi bồn chồn lo sợ: “Cảnh Nam, xin lỗi, chuyện này tôi không thể đồng ý với cậu được. Nếu cậu bất mãn với chuyện mà dì Vu cậu làm với cậu... rồi cậu cứ muốn làm gì đó, thì tôi cũng... cũng đành chấp nhận thôi.”

“Ông căng thẳng như vậy làm cái gì?” Tiêu Cảnh Nam cười nhẹ một tiếng, nắm tay Mặc Tinh chơi chơi: “Tôi lại chưa có bảo để cho Mặc Tinh làm giám đốc, đây toàn là ông tự nói.”

Mặc Vệ Quốc tỏ vẻ nghi hoặc: “Thế ý của cậu là...”

“Trước tiên tôi hỏi một chút, ngoại trừ chức giám đốc ra, cho Mặc Tinh giữ chức vụ khác ông sẽ đồng ý hết, đúng không?” Tiêu Cảnh Nam hỏi.

Mặc Vệ Quốc suy nghĩ một lúc, lo còn từ chối nữa thì sẽ khiến Tiêu Cảnh Nam thẹn quá hóa giận.

Ông ta cắn răng nói: “Đúng! Cho dù con bé không đảm nhiệm được, tôi cũng có thể sắp xếp người dạy nó!”

“Tốt, thế cứ quyết định như vậy đi.” Tiêu Cảnh Nam giải quyết dứt khoát: “Để cho Mặc Tinh làm trợ lý giám đốc tài vụ một năm, sau đó đảm nhiệm chức giám đốc tài vụ. Còn về chuyện dạy cô ấy, ông không cần bận tâm nữa, tôi sẽ tự dạy cho cô ấy.”

Tài vụ là một tên của công ty, trông Mặc Vệ Quốc có vẻ không bằng lòng lắm, nhưng cuối cùng ông ta không có nói gì, ông ta với Tiêu Cảnh Nam quyết định ngày kia cho Mặc Tinh đi làm.

Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Cảnh Nam đi làm, Mặc Tinh tiễn anh theo ý của anh.

“Chờ đã!” Mặc Vệ Quốc thở hồng hộc đuổi tới: “Tinh Tinh, mẹ con đã chuẩn bị cho con vài bộ quần áo, con đi xem xem có thích không.”

Tiêu Cảnh Nam chỉnh lại cà vạt: “Chờ tôi đi rồi, cô ấy đi cũng không muộn.”

Mặc Vệ Quốc liếc mắt nhìn Mặc Tinh, vẻ mặt biến ảo, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thẳng: “Cảnh Nam, tối qua cậu bảo ông cụ Tiêu đánh giá tôi, ông ấy đánh giá tôi thế nào?”

“Ông không biết thật à?” Tiêu Cảnh Nam cụp mắt nhìn ông ta, dưới ánh mặt trời, khóe miệng anh nhếch lên một độ cong nho nhỏ.

Nụ cười của anh tràn ngập ác ý, Mặc Vệ Quyết do dự một chút, sau đó dứt khoát nói: “Cậu nói đi, tôi muốn nghe góp ý một chút, sửa lại cho tốt.”

“E là không sửa nổi.” Tiêu Cảnh Nam nói không hề uyển chuyển: “Ông nội tôi bảo ông tầm nhìn hạn hẹp, không làm được việc lớn.”

“!” Mặc Vệ Quốc giống như bị sét đánh trúng vậy, sắc mặt nhoáng cái tái nhợt, người cứng đờ như cọc gõ, nửa ngày cũng không động đậy được.

Tầm nhìn hạn hẹp ư?

Lão tiền bối bình luận ông ta như vậy thật ư? Hay là Tiêu Cảnh Nam cố tình nói như thế để lừa ông ta?

Hai năm nay ông ta buôn bán được lãi nhiều, lại mở rộng được mấy sản nghiệp, tất cả mọi người đều đang khen ông ta, sao ông cụ Tiêu lại bảo ông ta tầm nhìn hạn hẹp vậy?

Tiêu Cảnh Nam nhìn cái vẻ mặt vô cùng đau đớn của ông ta, anh nhếch môi, sau đó quay đầu nhìn về phía Mặc Tinh: “Em đi chỗ chị dâu lấy sách đọc trước đi, nếu có chỗ nào không hiểu, chờ tối tôi về tôi giảng cho em.”

“Được.” Mặc Tinh nói.

Lúc này, Tiêu Cảnh Nam mới mở cửa xe ra lên xe, khi anh đang định đóng cửa xe lại, đột nhiên Mặc Vệ Quốc chạy tới bắt lấy cửa xe anh: “Cảnh Nam, ông nội cậu...”

“Có chuyện gì tối tôi về rồi nói sau, sắp đến giờ vào làm rồi.” Tiêu Cảnh Nam ngâng cổ tay lên xem đồng hồ, anh cũng không cho Mặc Vệ Quốc cơ hội từ chối, thẳng tay đóng cửa xe lại, khởi động xe rồi phóng đi.

Mặc Vệ Quốc nhìn chiếc xe đang dần biến mất khỏi tầm mắt, trên khuôn mặt thất vọng, ẩn ẩn còn hiện lên vài phần phẫn nộ.

Ông ta quay đầu lại, hỏi Mặc Tinh: “Bố tầm nhìn hạn hẹp sao? Nếu bố mà tầm nhìn hạn hẹo, thì sao tập đoàn Mặc Thị lại tốt lên từng năm? Con nói xem ông cụ Tiêu đánh giá bố như vậy, có phải là ghen tị với bố không?”

“Tập đoàn Mặc Thị và tập đoàn Tiêu Thị cách nhau mười vạn tám nghìn dặm, bố nghĩ như thế cũng có hơi coi trọng mình quá rồi.” Mặc Tinh châm chọc cười một tiếng, sau đó đi vào biệt thự.

Mặc Vệ Quốc lại một lần nữa nhìn về phương hướng mà chiếc xe của Tiêu Cảnh Nam rời khỏi, ông ta siết chặt nắm đấm, như có điều suy nghĩ.

Khi Mặc Tinh quay vào biệt thự, vừa khéo Thủy Thanh Lan đang đưa hai đứa bé xuống lầu. Cô nói chuyện sách chuyện ngành với Thủy Thanh Lan, người sau vui vẻ đồng ý.

“Mẹ đang ở phòng em, có vẻ tâm trạng không tốt lắm, hay là em đi xem một chút đi?” Thủy Thanh Lan đề nghị.

Mặc Tinh hơi nhíu mày, gật đầu, lên tầng.

Cửa phòng mở một nửa, Vu Tĩnh Vận ngồi trên giường quay lưng ra cửa, trong lòng đang ôm một con cá heo vải màu lam mà trước đây Mặc Tinh rất thích, bà ấy ngồi không nhúc nhích, không biết đang nghĩ gì.

“Mẹ.” Mặc Tinh đi vào, gọi một tiếng.

Vu Tĩnh Vận giật mình, đứng phắt dậy, ném con cá heo lên giường. Bà ấy lau nước mắt ở khóe mắt, sau đó lo lắng giải thích: “Tinh Tinh, mẹ chỉ ngồi đây một lúc, ôm móm đồ chơi của con một chút, mẹ chưa động vào đồ vật khác của con, con đừng giận.”

“... Con không giận.” Mặc Tinh liếc mắt nhìn con cá heo trên giường: “Cái đó con không còn thích nữa rồi, nếu mẹ thích, thì cầm đi đi.”

Nghe thấy vậy, trên gương mặt của Vu Tĩnh Vận nhoáng cái không còn tí huyết sắc nào: “Có phải là mẹ đã ôm nó, nên con không thích nữa đúng không? Lát nữa mẹ giặt cho con, hoặc là mẹ mua cho con một con mới giống y hệt cũng được, con... con đừng giận!”

Nói đến đằng sau, nước mắt đã chảy xuống má bà ấy.

“Con không giận.” Mặc Tinh nhìn thấy nước mắt trên mặt bà ấy, trong lòng khó chịu, nặng trĩu: “Chỉ là bây giờ con lớn rồi, không thích loại đồ chơi vải này nữa.”

Vu Tĩnh Vận lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Người khác hai mươi tuổi vẫn nghĩ mình là trẻ con, bây giờ con đã coi mình là người trưởng thành rồi... nếu như hai năm trước, mẹ tin con, con không có vào tù, thì cũng sẽ không bị buộc trưởng thành nhiều như vậy, đều tại mẹ!”

Nói xong, bà ấy chợt đứng dậy, bụp một cái quỳ trên mặt đất: “Tinh Tinh, đều là mẹ có lỗi...”

“Mẹ.” Con ngươi của Mặc Tinh nhăn lại, cô vội vàng đưa tay ra đỡ bà ấy đứng lên.

Vu Tĩnh Vận lắc đầu, nghẹn ngào đến nỗi một câu cũng không nói ra được, nhưng mà kiên quyết quỳ trên đất. Mặc Tinh nhíu mày, quỳ xuống đối diện bà ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.