Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 297: Chương 297: Đừng làm khó Tinh Tinh




“Em cũng dậy rồi mà, đi xuống ăn cũng thế.” Mặc Tinh hỏi: “Chị dâu và mấy đứa nhỏ đâu?”

Mặc Lôi nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt thì lại nhìn Tiêu Cảnh Nam: “Vẫn chưa dậy, lát nữa ăn sau.”

Nói xong, anh ấy liếc mắt nhìn bàn tay của Tiêu Cảnh Nam đang ôm eo Mặc Tinh, anh ấy nhíu mày, lời đã tới cổ họng rồi lại bị anh ấy cưỡng chế nuốt vào.

“Em đi ăn trước đi, anh lên tầng thay quần áo.” Mặc Lôi nói với Mặc Tinh một câu, sau đó nhìn Tiêu Cảnh Nam rồi hừ mạnh một tiếng, đi lên tầng.

Lúc hai người đi vào phòng ăn, Mặc Vệ Quốc và Vu Tĩnh Vận đã tới rồi, sắc mặt của người trước trông khó coi, người sau thì sưng húp hai mắt, vẻ mặt ảm đạm.

“Đang bảo phải đi lên gọi hai đứa xuống ăn cơm đây, hai đứa đã xuống rồi!” Vừa trông thấy hai người, Mặc Vệ Quốc lập tức treo nụ cười lên. Ông ta đứng lên, đặc biệt kéo ghế cho Tiêu Cảnh Nam.

Tiêu Cảnh Nam chưa ngồi, nhưng cũng không khách sáo, anh để Mặc Tinh ngồi xuống.

Khuôn mặt tươi cười của Mặc Vệ Quốc cứng lại trong nháy mắt, nhưng ngay đó lại kéo ghế ra lần nữa: “Cũng không biết cậu thích ăn gì, nên tôi chuẩn bị mỗi thứ một tí. Nếu không có món cậu thích, thì tôi lại cho người đi mua.”

“Ừm.” Tiêu Cảnh Nam thờ ơ đáp một tiếng, ngồi lên ghế, trước tiên anh gắp cho Mặc Tinh món mà cô thích ăn.

Mặc Lôi thay quần áo xong đi vào phòng ăn, anh ấy trực tiếp kéo cái ghế bên cạnh Mặc Tinh ra rồi ngồi xuống. Thấy Tiêu Cảnh Nam gawsk[ cho Mặc Tinh rất nhiều món, anh ấy không cam lòng yếu thế, lấy một phần món mà cô thích ăn ở trên bàn.

Mặc Tinh biết trong lòng anh ấy có cơn giận, nên cũng không có nói gì.

“A Lôi, đừng càn quấy!” Mặc Vệ Quốc trách cứ anh ấy một câu, sau đó nhìn sang Tiêu Cảnh Nam, dịu dàng nói: “Cảnh Nam à, chuyện tối qua là dì Vu của cậu không tốt. Nhưng bà ấy làm như vậy chẳng qua là lo lắng cho tình cảnh của cậu và Tinh Tinh, không hề có ác ý, cậu thông cảm nhiều hơn nhé.”

Vu Tĩnh Vận lấy khăn tay lau khóe mắt: “Chuyện tối qua là tôi nghĩ không cho đáo, không liên quan tới Tinh Tinh. Cảnh Nam, cậu trách tôi cũng được, nhưng đừng làm khó... làm khó Tinh Tinh.”

Tiêu Cảnh Nam chậm rãi ăn đồ ăn, thỉnh thoảng gắp vài đũa rau cho Mặc Tinh, anh vẫn chưa lên tiếng trả lời.

“Xem bà nói cái kiểu gì này!” Mặc Vệ Quốc nói: “Bà làm như vậy là vì tốt cho bọn họ, hơn nữa Cảnh Nam tốt với Tinh Tinh như thế, sao lại trách bà với Tinh Tinh cơ chứ? Phải không, Cảnh Nam?”

Tiêu Cảnh Nam nuốt đồ ăn trong miệng, anh cầm khăn giấy lau khóe miệng vẫn chưa dính bất kỳ đồ nào: “Dạo gần đây tôi mới phát hiện, tôi rất ghét loại người chơi chiêu vì tốt cho tôi rồi tùy ý làm bậy.”

Mặc Vệ Quốc cười mỉa hai tiếng: “Chuyện này đúng là dì cậu không đúng, nhưng dù sao thì bà ấy cũng là trưởng bối của cậu, cậu xem chuyện này có thể tha thứ cho bà ấy không?”

“Lần này cái mà Mặc phu nhân cho tôi uống là xuân dược, thế lần sau thì sao?” Tiêu Cảnh Nam thản nhiên nói: “Nghĩ nghĩ đúng là một chuyện khủng bố.”

Anh vẫn không bỏ qua, vẻ mặt của Mặc Vệ Quốc biến ảo, sắc mặt rất là khó coi.

Mặc Tinh bỏ đũa xuống, nắm chặt góc áo, quay đầu nói: “Mẹ tôi...” không có cái gan đấy.

“Ăn thêm đi, bồi bổ sức khỏe.” Tiêu Cảnh Nam múc cho cô một bát canh gà, ngắt lời cô.

Mặc Lôi lạch cạch một chút đặt đũa xuống bàn thật mạnh, sau đó đứng phắt dậy.

“Ngôi xuống.” Mặc Tinh kéo góc áo anh ấy, thấp giọng nói.

Mặc Lôi siết chặt nắm đấm, tơ máu trong đôi mắt nhiều đến nỗi như đeo con ngươi màu đỏ: “Nhưng...”

“Ngồi xuống!” Mặc Tinh túm góc áo anh ấy mạnh hơn, khuôn mặt hiện lên vẻ bực mình.

Mặc Lôi nghiêng dầu trừng mắt lườm Tiêu Cảnh Nam một cái, tâm không cam tình không nguyện ngồi xuống, cầm đũa lên, lúc ăn đò ăn anh ấy cố tình phát ra tiếng rất to.

Mặc Vệ Quốc thu những hành động của hai anh em vào mắt, khi xác định được hai người bọn họ sẽ không nhúng tay vào chuyện này, ông ta mới gượng cười, rồi nói: “Cảnh Nam, thế cậu thấy chuyện này phải làm sao?”

“Tôi bảo làm thế nào thì sẽ làm thế ấy sao?” Tiêu Cảnh Nam ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế.

Mặc Vệ Quốc ho khan một tiếng, nghĩ tới miếng đất to ở thành phố B kia, ông ta vẫn thấy đau thịt: “Chỉ cần điều kiện không quá quá đáng, hết thảy đều dễ thương lượng.”

“Có câu này của ông, thì dễ làm hơn nhiều rồi.” Tiêu Cảnh Nam thẳng người dậy, khóe môi kéo ra một độ cong rất nhỏ.

Thấy thế, trong lòng Mặc Vệ Quốc lộp bộp một tiếng, mí mắt giật giật: “Có vẻ Cảnh Nam đã sớm nghĩ ra là làm như thế nào rồi... ha... ha ha...”

Nói đến mặt sau, ông ta gần như không thể duy trì nụ cười trên khuôn mặt.

“Ông không cần phải lo lắng như vậy, thật ra yêu cầu của tôi cũng không phải là quá đáng lắm.” Tiêu Cảnh Nam nói.

Mặc Vệ Quốc mỉm cười: “Không lo lắng không lo lắng, đợi cậu cưới Tinh Tinh rồi, chúng ta chính là người nhà, tôi tin cậu sẽ không hãm hại tôi.”

“Cảm ơn sự tín nhiệm của ông.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Ông chuẩn bị cho Tinh Tinh làm chức vụ nào?”

Nghe đến đây, Mặc Vệ Quốc đã biết điều kiện của anh là gì rồi, ông ta nói úp úp mở mở: “Làm từ cơ sở làm lên tương đối tốt, nếu không cho con bé nhảy dù đến chức vị nào đó, các nhân viên đều sẽ nói con bé là dựa vào người nhà, thế thì ảnh hưởng không tốt đối với con bé, cũng dễ tạo ra áp lực tâm lý quá lớn cho con bé.”

“Cái này ông không cần lo, có áp lực mới có động lực.” Thấy khóe miệng Mặc Tinh dính đồ ăn, Tiêu Cảnh Nam rút một tờ khăn giấy ra, đưa qua.

Mặc Tinh sửng sốt một chút, mới nhận tờ giấy, sau đó nhìn vào điện thoại lau khóe miệng.

“Vừa ăn vừa nói.” Mặc Vệ Quốc cầm đũa lên, chỉ vào món ăn: “Có áp lực là rất tốt, nhưng nếu áp lực mà lớn quá, sẽ đè cho thần kinh của con người suy sụp. Nóng vội hỏng việc thì không thể chấp nhận được, tôi đây là vì tốt cho Tinh Tinh.”

Tiêu Cảnh Nam cũng cầm đũa lên: “Ông xem, tôi vừa bảo tôi không thích những người chơi chiêu bài làm việc vì tốt cho tôi, ông liền tới luôn rồi.”

“Có lẽ người làm bố mẹ đều thích nói như vậy, tôi quen rồi.” Mặc Vệ Quốc bê bát cháo lên, không nhìn rõ vẻ mặt của ông ta.

Tiêu Cảnh Nam nhai kỹ vài cái, nuốt xuống những đồ trong miệng, sau đó nói: “Ông lo nhiều quá rồi đấy. Khi xưa ông nhảy dù giữ chức chủ tịch tập đoàn Mặc Thị, liền làm cho người ta rất bất mãn, nhưng sau này ông cũng đã thành công rồi, không phải sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.