Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Tiêu Cảnh Nam khoác áo lên người cô, còn áo sơ mi của anh thì ướt đẫm dính chặt vào người, cảm giác muốn ngủ lại không ngủ được càng nhiều thêm.
Cạch cạch!
Mặc Tinh bật đèn giường lên, ngồi dậy, sắc mặt kém đi xuống giường, cô đã đi đến cửa rồi. Cô nhớ bình thường Tiêu Cảnh Nam có chuẩn bị hòm thuốc, chắc bên trong sẽ có thuốc hạ sốt.
Nhưng cô cầm lấy tay nắm cửa rồi vặn một chút, mở cửa ra, rồi lại không có đi ra, cô lại đóng cửa lại.
Anh sốt rồi ốm thì liên quan đến cô?
Mặc Tinh nghiêm mặt nằm lên giường, cô cuộn người trong chăn, hai tay ôm đầu gối, nhíu mày nhắm mắt lại.
Một đêm hầu như là không ngủ.
Mặc Tinh đau đầu như muốn nứt ra, cô ngồi dậy, đi giày vào, tốc độ đi xuống tầng chậm hơn bình thường. Khi nhìn thấy trên sô pha phòng khác không còn người, vẻ mặt căng thẳng của cô mới dịu đi một chút, cô quay người đi vào phòng bếp.
“Một lúc nữa là cơm chín, em ra phòng ăn chờ đi.” Tiêu Cảnh Nam đeo tạp dề đang rán trứng, hình như anh cảm mạo rồi, lúc nói chuyện là nói giọng mũi.
Mặc Tinh há miệng, nhưng cuối cùng cô không nói gì hết, cô quay người đi vào phòng ăn.
Đầu cô choáng váng, bụng thì cực đói, cô day day mi tâm đang đau nhức, suy nghĩ đủ thứ nhưng lại khong biết mình đang nghĩ gì.
“Ăn thôi.” Tiêu Cảnh Nam đã cởi tạp dề ra, anh đặt trứng rán, cháo và mấy món thanh đạm lên bàn ăn.
Mặc Tinh liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt anh tái nhợt, cô khẽ nắm góc áo, buồn bực ăn cơm.
“Không ngủ ngon, là vì lo lắng cho tôi à?” Tiêu Cảnh Nam hỏi.
“Không phải.” Mặc Tinh không hề do dự, nói luôn với vẻ bình thản: “Chẳng qua là bị ông Tiêu dọa sợ, không ngủ ngon mà thôi.”
Tiêu Cảnh Nam dừng lại động tác ăn cơm, anh ngẩng mặt lên nhìn cô chằm chằm, một lúc sau, anh thu lại tầm mắt: “Sau này dưới tình huống không có tôi ở đó, em đừng đi gặp ông nội.”
“A!” Mặc Tinh cười lạnh một tiếng, châm chọc: “Ông Tiêu muốn đưa tôi đi, chẳng phải là đơn giản như việc anh muốn giữ tôi ở bên cạnh sao? Đâu có cần sự đồng ý của tôi đâu?”
Bàn tay Tiêu Cảnh Nam đang cầm đũa nắm thật chặt, khớp ngón tay hơi trắng bệch vì dùng sức. Anh gắp một đũa đậu cô ve, nhưng còn chưa bỏ vào bát thì đã rơi quá nửa.
Anh rút khăn giấy ra, gói đậu cô ve vào rồi ném vào trong thùng rác, sau đó quay lại chỗ ngồi: “Ăn cơm xong em thay quần áo, đi đến công ty cùng anh.”
“Tối qua tôi không ngủ ngon, giờ tôi muốn ngủ bù.” Mặc Tinh còn không thèm ngẩng đầu, cô tiếp tục ăn cơm.”
“Em đã làm đảo lộn kế hoạch của ông nội, cho dù em đã 'có' cốt nhục của nhà họ Tiêu, chưa chắc ông nội đã bỏ qua cho em, ông ấy không thích phòng này của chúng ta.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Lát nữa em đến công ty cùng tôi, em ngủ bù trong phòng nghỉ ngơi ấy.”
Mặc Tinh nuốt miếng trứng rán trong miệng, do dự một lúc, sau đó ừ một tiếng.
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau đi đến tập đoàn Tiêu Thị.
“Chào tổng giám đốc Tiêu.”
“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Tiêu.”
Nơi mà hai người đi qua, liên tục có người chào Tiêu Cảnh Nam, còn có người liếc trộm Mặc Tinh.
“Nhìn đủ chưa?” Tiêu Cảnh Nam ôm Mặc Tinh, ánh mắt nhìn vào mấy nhân viên trước mặt.
Mấy cười đó cười ngượng ngập, sau đó vội vàng chuyển ánh mắt.
Hai người đi vào thang máy, Mặc Tinh mới hất tay Tiêu Cảnh Nam ra, đứng vào một góc cách anh xa nhát. Anh nghiêng đầu nhìn cô, bước vài bước đến bên cạnh cô, làm như thể không biết cô đang cố tình tránh anh vậy.
Mặc Tinh nhíu mày, đợi thang máy đến nơi, cô đi ra đầu tiên luôn.
Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi phong độ hiên ngang đang đứng ở bên ngoài, thấy cô đi ra từ thang máy chuyên dụng của chủ tịch, ông ta có hơi ngạc nhiên nhướng mày.
“Phó tổng giám đốc Lý.” Sau khi đi ra khỏi thang máy, Tiêu Cảnh Nam gọi người đàn ông một tiếng.
Phó tổng giám đốc Lý thu lại ánh mắt đang nhìn Mặc Tinh, rồi đi vài bước đến trước mặt anh, ông ta lo lắng hỏi: “Tôi nghe nói hôm nay sẽ bắt đầu làm công tác bàn giao công việc chức chủ tịch, để cho cậu năm tiếp nhận chức vị chủ tịch này?”
“Ừ.” Tiêu Cảnh Nam vừa nói vừa đi vào trong văn phòng chủ tịch: “Đi vào rồi nói.”
Mặc Tinh ngủ không đủ, lúc này đầu nặng chân nhẹ, mi tâm đau nhức, cô hỗn loạn đi theo sau anh.
Khi cô đang nghĩ xem lúc nào thì có thể đi ngủ, một bàn tay đã giữ cô lại, ngay sau đó ngón tay dừng trên mi tâm của cô, xoa bóp vài cái cho cô với độ mạnh yếu vừa phải.
“Em vào phòng nghỉ ngủ đi, nếu ngại ồn thì đeo nút tai vào.” Tiêu Cảnh Nam kéo Mặc Tinh vào trong phòng nghỉ, sau đó anh lấy ra hai cái nút tai từ trong túi quần tây, sau đó đặt vào trong lòng bàn tay của cô.
Phó tổng giám đốc Lý nhìn thấy cảnh này, ông ta hơi giật mình.
Tổng giám đốc Tiêu mà cũng có lúc thân mật như thế á?
“... Cảm ơn.” Mặc Tinh nhận lấy nút tai, cô chần chừ một lúc mới nói.
Tiêu Cảnh Nam vỗ nhẹ lên đầu cô, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng: “Đi ngủ đi.”
Nói xong, không đợi cô lùi về sau, anh đã khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó đi ra khỏi phòng nghỉ, đóng cửa lại.
Mặc Tinh nhìn cánh cửa đóng chặt, cô nhíu mày rồi lau qua nơi bị anh hôn, mãi đến khi trán bị lau đến đỏ bừng rồi, cô mới dừng động tác, cởi giày lên giường.
Trên giường và trên chăn toàn là mùi của Tiêu Cảnh Nam, chỗ nào cũng có, cô tưởng là trong hoàn cảnh này thì mình sẽ không ngủ được. Nhưng không biết là vì buồn ngủ hay là nguyên nhân khác, cô nằm xuống một lúc là ngủ luôn, ngủ thật sâu.
Đợi đến khi có ý thức, Mặc Tinh là bị tiếng ồn ào đánh thức, hình như bên ngoài có rất nhiều người đang nói chuyện, bước đi, cô ngồi dậy, xỏ giày vào, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoại trừ Tiêu Cảnh Nam và phó tổng giám đốc Lý kia ra, trong phòng làm việc còn có thêm rất nhiều người, trong tay bọn họ ôm hàng xấp tài liệu, bọn họ đang bận rộn làm gì đó.
Còn có một người đang ngồi đối diện Tiêu Cảnh Nam, tướng mạo giống anh bốn năm phần, nhưng dưới mắt lại có một nốt ruồi, làn da rất trắng, khí chất có vài phần âm nhu.
Trước đây cô đã từng gặp người này, đây là con trai của Tiêu lão tam, tên là Tiêu Nhuận Trạch.
Thấy cô đi ra từ trong phòng nghỉ, những người đang bận rộn trong văn phòng bỗng sửng sốt, tất cả đều nhìn về phía cô, Tiêu Nhuận Trạch cũng thế.
“Lâu rồi không gặp, Mặc Tinh.” Tiêu Nhuận Trạch chào cô, tiếng chào hỏi giữa nam và nữa rất có từ tính.
Mặc Tinh không quen anh ta, cô chỉ nở một nụ cười nhạt với anh ta.
Thấy vậy, ánh mắt Tiêu Cảnh Nam xoẹt qua một tia sắc bén, anh đứng dậy đi tới trước mặt Mặc Tinh, vừa khéo chặn lại ánh mắt của Tiêu Nhuận Trạch đang nhìn Mặc Tinh: “Ồn làm em tỉnh à? Em đeo nút tai vào rồi ngủ thêm lúc nữa, đợi đến trưa tôi đưa em ra ngoài ăn cơm.”
Anh dành cho Mặc Tinh thái độ thân mật được một thời gian rồi, nhưng cô vẫn rất không quen, cô vô thức lùi về sau mấy bước.
“Hóa ra tình cảm của anh ba và cô Mặc cũng không có thân thiết như tôi nghĩ.” Tiêu Nhuận Trạch kéo dài thanh âm.
Tiêu Cảnh Nam quay người lại, anh nhìn anh ta với vẻ mặt thờ ơ: “Ừ, cũng chỉ thân hơn quan hệ của cậu và Sơ Tuyết một chút mà thôi.”
“Anh ba nói lời có dao nha.” Tiêu Nhuận Trạch đưa tay chống cằm, dưới ánh mặt trời, nốt ruồi dưới mắt tản ra quang mang diêm dúa: “Là bởi vì ông nội trao cho em vị trí chủ tịch sao?”
Tiêu Cảnh Nam: “Không phải, chỉ đơn giản là thấy cậu không thuận mắt mà thôi.”